Sách sổ tài liệu trên bàn được dọn vào trong kệ sách sau lưng, chỉ còn lại một cái quả địa cầu tinh xảo, mặt hình cầu màu lam, giá màu vàng, được đặt trên chiếc bàn gỗ lim trông rất đẹp đẽ.
Tuy rằng không biết vì sao mà anh hai cậu hồi tâm chuyển ý, nhưng chuyển qua đi cũng không tệ.
Đi theo Tiểu Tần, đi theo anh hai theo ai cũng có điểm tốt.
Cậu xin chỉ thị, “Chủ tịch Tô, quả địa cầu này vẫn để ở đây sao?”
Tô Trì vẫn không ngẩng đầu lên, “Cất lên giá sách.”
“Vâng ạ.” Tô Hồi Ý vừa bê đi vừa cảm khái, cool ngầu của anh hai mình cứ như thế bị mình chen mất chỗ.
Bàn làm việc một lần nữa được dọn ra, người còn chưa kịp ngồi xuống, một tờ tài liệu đã từ tay Tô Trì đưa sang, “Mang đến phòng dự án, bảo bọn họ sửa lại.”
Tô Hồi Ý nhận, “Phòng dự án ở đâu?”
Một đôi mắt ngước lên từ đằng sau màn hình máy tính, “Cậu là trợ lý hay tôi là trợ lý?”
Tô Hồi Ý cấm khẩu.
Cậu phát hiện ra là sau khi Tô Trì tập trung vào công việc rồi thì rất có khí chất bá vương, nghiêm túc hơn khi tiếp xúc bình thường rất nhiều, tuyệt không có gì là vì tình riêng mà làm việc khác.
Cậu nhanh chóng chuồn ra cửa thỉnh giáo thư ký Tần.
Lần này Tô Hồi Ý thực tập ít nhất phải hai tháng, sau đó chắc là cũng phải ở lại tổng bộ làm việc một thời gian.
Tiểu Tần bèn dẫn cậu đi làm quen môi trường làm việc trước, từ lầu một đến lầu mười hai lần lượt đảo quanh từng nơi một.
“Phòng dự án ở lầu tám.
Lầu một là phòng khách, lầu hai phòng họp, phòng tiếp tân, lầu ba phòng ăn, phòng giải khát, từ lầu bốn đến lầu tám là các phòng ban của công ty, hành chính, nhân lực, tài vụ, giám sát… lầu chín trở lên là văn phòng của các giám đốc điều hành trong công ty, lầu mười hai thì chỉ có văn phòng chủ tịch và văn phòng thư ký.”
Tiểu Tần ấn xuống nút xuống lầu ở giữa thang máy, từ lầu tám lên lầu chín, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đi vào từ cửa thang máy.
Người đàn ông đó nhìn thấy Tiểu Tần, chào hỏi một chút, “Thư ký Tần.” Tiếp đó chuyển ánh mắt tìm tòi về phía Tô Hồi Ý đứng bên.
Tiểu Tần giới thiệu, “Đây là trợ lý chủ tịch mới vừa vào làm hôm nay, còn đây là trưởng phòng Trần của phòng nhân sự.”
Tô Hồi Ý gật đầu, “Chào trưởng phòng Trần.”
Trưởng phòng Trần “ừm” lại một tiếng qua loa, tầm mắt lại như có như không đánh giá.
Mãi đến khi thang máy dừng ở lầu mười một, ông ta mới chuyển ánh mắt rời đi.
Rẹt rẹt, cửa đóng.
Tô Hồi Ý hỏi Tiểu Tần, “Có phải cả mặt tôi viết đầy “cá nhân liên quan” không?”
Tiểu Tần trả lời, “Không có.
Mà là viết đầy cả người.”
Tô Hồi Ý, “…wow.”
Mất hơn một tiếng đồng hồ để tìm hiểu hết phòng ban trong công ty, hai người mới trở lên tầng cao nhất, cùng đi về phía văn phòng của Tô Trì.
Tiểu Tần gõ cửa rồi mở ra, Tô Trì nhìn đến hai người cùng đi vào thì không nói gì, chỉ bàn giao sắp xếp công việc cho Tiểu Tần, lại cho Tô Hồi Ý về bàn mình xử lý giấy tờ.
Cả văn phòng rộng như vậy, cả hai ngồi gõ máy tính theo đường xiên.
Bình thường chỉ có một tiếng gõ bàn phím, tuy hôm nay tăng thêm một tiếng nhưng vẫn không đến mức ồn ào.
Hai người ai làm việc nấy, không ai làm phiền ai.
Tô Hồi Ý lần lượt phân loại giấy tờ của từng phòng ban ra, sau khi xong xuôi rồi thì dựa theo mức độ khẩn cấp sắp xếp lại thứ tự, soạn tên hồ sơ rồi gửi cho Tô Trì.
Chiếc máy tính ở xéo cậu lập tức truyền đến một tiếng “keng”, Tô Hồi Ý nhìn sang, Tô Trì không nhìn về phía cậu, vẻ mặt như thường tiếp tục công việc.
Không hổ là anh hai vip pro, định lực tốt thật đấy, hoàn toàn không bị bên ngoài ảnh hưởng chút nào.
Ngày đầu tiên đi làm, không có quá nhiều công việc trong tay, Tô Hồi Ý làm xong rất nhanh, cào bàn không biết nên làm gì.
Cậu thấy Tô Trì tập trung làm việc, mi tâm hơi cau lại tạo thành một cái khe, không dám đi lên dò hỏi, ngớ ra thêm vài phút rồi đứng dậy rót cốc nước đặt lên trên bàn Tô Trì.
Âm thanh gõ bàn phím dừng lại, “Công việc xong hết rồi?”
Tô Hồi Ý khoe chiến công: “Đã gửi hết cho anh rồi!”
“Vậy thì thời gian còn lại tự cậu sắp xếp.” Tô Trì nói rồi nhìn sang cốc nước, “Chuyện rót nước thế này sau này cậu không cần làm.”
“Vì sao ạ?” Cũng đâu thể là nuông chiều cậu, anh hai cậu không giống kiểu người như thế.
Tô Trì nhàn nhạt, “Di chứng sau tai nạn của tôi vẫn chưa khỏi.”
Tô Hồi Ý mất chừng năm sáu phút để phản ứng, mới hồi tưởng lại sự cố mình gây ra ở trong phòng tắm.
“…”
Thời gian làm việc buổi sáng kết thúc, Tô Hồi Ý đi theo Tô Trì đến căn tin.
Lúc đi ngang qua văn phòng thư ký thấy bên trong không có ai, Tô Hồi Ý hỏi, “Thư ký Tần không dùng bữa chung với chúng ta sao?”
Tô Trì, “Cậu cứ nhớ thương Tiểu Tần làm gì.”
Tô Hồi Ý, “Em chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
Chủ đề đó cứ như vậy kết thúc, hai người đồng thời vào thang máy đi xuống lầu ba, ngay khoảnh khắc cửa vừa mở ra Tô Hồi Ý chợt thấy đỉnh đầu mình hơi lạnh.
Đến khi cậu đi theo Tô Trì tiến vào trong căn tin, mới lòng vẫn còn sợ hãi mà cảm thán, “Em cũng đã cảm nhận được uy lực còn sót lại của di chứng sau tai nạn rồi, ban nãy lúc cửa thang máy mở ra em cứ có cảm giác anh ba sẽ đứng ở cửa ra vào.”
“…” Tô Trì hỏi cậu, “Hình như rất sợ chú ba?”
Tô Hồi Ý thành thật, “Trước đây sợ, bây giờ thì không.”
“Vì sao?”
“Trước đây em làm chuyện có lỗi với anh ba, bây giờ anh ba tha thứ cho em rồi.” Thậm chí còn muốn gia nhập vào đại gia đình Ái Tâm Giác La, vô cùng hòa hợp với đám đông.
Tô Trì không có gì để nói, hai người gọi món ăn xong thì tìm một chỗ dựa vào cửa ngồi xuống.
Tô Trì là chủ tịch tập đoàn, ánh mắt chú ý đến hắn thường đã nhiều sẵn rồi, bỗng nhiên bên cạnh lại có thêm một người mới có vẻ ngoài xuất chúng, nhất thời tầm mắt xung quanh nóng bỏng hẳn lên.
Tô Hồi Ý theo thường lệ dùng đầu đuổi theo bát, nghe thấy tiếng xì xào bàn tán truyền vào trong tai mình.
“Đó là ai… khá là tuấn tú đấy, nhưng mà có hơi ngây ngô…”
“Tôi cứ cảm giác từng gặp đâu rồi, có phải trước đó cậu ta từng đến công ty chúng ta rồi không?”
“Cùng ăn cơm với chủ tịch Tô, vậy thì là bạn bè hoặc là người trong nhà nhỉ.”
“Chắc là mới vào làm, thấy hôm nay thư ký Tần dẫn cậu ta đi tham quan công ty…”
Tô Hồi Ý từ trong bát ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Trì, thấy hắn mặt không biến sắc, cứ như không nghe thấy.
Cậu cũng bèn giả vờ không nghe thấy, tiếp tục vùi đầu theo đuổi cái bát.
Ăn cơm được một nửa thì chuông điện thoại Tô Trì vang lên, Tô Hồi Ý nhìn hắn cầm điện thoại lên đi ra căn tin, đoán chắc là chuyện công việc.
Tô Trì vừa đi, ánh mắt xung quanh phút chốc mất đi hạn chế, tất cả rơi hết vào người Tô Hồi Ý.
Trong miệng cậu còn đang ngậm một cái cánh gà nằm ngang gỡ xương đầu cánh, lia mắt bỗng quét qua một người, ngước mắt nhìn, thì ra là trưởng phòng Trần đúng lúc đi ngang qua ngoài cửa căn tin.
Ánh mắt hai người đối diện nhau, đối phương nhìn cậu hai giây rồi cất bước rời đi, nhìn hướng đi chắc là định đến phòng giải khát.
Tô Hồi Ý nhạy cảm nhận ra đối phương không thích mình.
Sau chừng sáu bảy phút thì Tô Trì đã trở lại, hắn kéo ghế ngồi xuống, “Cậu ăn xong rồi?”
Tô Hồi Ý ngoan ngoãn ngồi thẳng, “Không có, em vẫn chờ anh hai.”
Ánh mắt Tô Trì rơi xuống gốc bông cải xanh còn sót lại trong mâm của cậu, “Hình như cậu chờ hơi miễn cưỡng.”
Tô Hồi Ý cầm đũa chọc chọc bông cải xanh, “Đây là quật cường cuối cùng của em.”
Sau khi ăn xong thì có hai tiếng để nghỉ trưa.
Tuy hệ thống của tập đoàn Tô thị khổng lồ, công việc chặt chẽ, nhưng chưa bao giờ hà khắc trong việc đối đãi với công nhân viên, nên nghỉ là nghĩ, làm việc quá thời gian là phát lương tăng ca ngay.
Tô Hồi Ý và Tô Trì trở về văn phòng, cánh cửa vừa đóng lại, Tô Trì nới lỏng đường viền cổ áo, “Nếu như cậu buồn ngủ thì vào phòng nghỉ ngủ một lát đi.”
Phòng nghỉ bên cạnh văn phòng chủ tịch được bố trí giường, tủ quần áo và phòng rửa mặt đơn giản.
Những lúc tăng ca qua muộn hoặc cần phải thay quần áo đột xuất thì luôn có thể trực tiếp vào phòng nghỉ.
“Anh hai không ngủ sao?”
“Cậu lo ngủ của cậu đi.”
Tô Hồi Ý còn chưa kịp cảm động, đã nghe tiếng cười giễu của Tô Trì, “Nếu như cậu mệt mỏi làm hỏng việc, tôi còn phải tốn một buổi tối để bù vào nữa.”
“…” Quả nhiên là phong cách của anh hai mình.
Giường trong phòng nghỉ nằm rất thoải mái, cậu đùng là hơi buồn ngủ thật, nên cởi áo khoác ra co vào trong chăn, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
…
Khi Tô Hồi Ý tỉnh lại cảm giác mình ngủ rất lâu.
Kết quả xem giờ rồi mới biết chỉ qua có nửa tiếng, chắc là tự giác biết mình đang tu hú chiếm tổ chim khách, nên ngủ không được thẳng giấc.
Cậu bò lên rón rén ra cửa, Tô Trì đang dựa vào trên ghế sa lon, ngửa đầu nhắm mắt chợp mắt.
Tô Hồi Ý lại lui vào trong phòng nghỉ tìm trong tủ quần áo ra một cái chăn mỏng, âm thầm lặng lẽ lẻn qua đắp cho anh hai mình.
Tấm chăn vừa mới kề lên người, Tô Trì đã mở mắt ra.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai người đều có chốc lát dừng lại.
Sau cùng là Tô Trì mở miệng trước tiên, giọng nói mang theo cảm giác khàn khàn sau khi bị đánh thức, “Không ngủ?”
“Ngủ rồi ạ.” Tô Hồi Ý thấy hắn tỉnh rồi, cũng bèn to gan dịch dịch chỉnh chăn cho hắn, “Không thì anh nằm một chút đi, hai giờ em gọi anh?”
Chăn mỏng hơi bị mỏng, kẹp dưới cổ Tô Trì như một tấm khăn lau nước bọt khổng lồ.
Tô Trì, “…”
“Không cần.” Tay hắn gác trên trán nhấn nhấn huyệt thái dương, đứng dậy kéo chăn xuống gấp lại, lại trở về bàn làm việc ngồi xuống chuẩn bị làm việc.
Tô Hồi Ý cảm thấy tiếp tục như thế không được, sau này còn một quãng thời gian dài như vậy, cũng không thể để anh hai mình sofa mãi được chứ?
“Anh hai, nếu không thì sau này chúng ta ngủ chung trên giường đi?” Cậu biết Tô Trì muốn giữ đúng mực, bèn bổ sung, “Em không c0i đồ, hai ta võ trang đầy đủ ngủ chung.”
Tô Trì nhìn mà than thở với khả năng khiển từ đặt câu của cậu, “Vậy khi chúng ta thức dậy có nên nhập trận làm việc chiến đấu cùng nhau không?”
Tô Hồi Ý, “…”
Vào buổi chiều, Tô Trì sẽ có một cuộc họp nhỏ với bộ phận kế hoạch.
Tiểu Tần xuống dưới chuẩn bị phòng họp, Tô Hồi Ý ở trong phòng làm việc nhìn Tô Trì thu dọn laptop và tài liệu, “Anh… chủ tịch Tô, em có cần đi cùng không?”
Cậu phân chia xưng hô rất rõ ràng, giờ nghỉ thì kêu “anh”, đến giờ làm việc thì kêu “chủ tịch Tô”.
Một người nghiêm khắc trong công việc như Tô Trì, Tô Hồi Ý không dám l0 mãng.
“Cậu đi làm gì, làm linh vật hả?” Tô Trì thu dọn đồ xong chuẩn bị ra ngoài, quay đầu lại giao việc cho cậu, “Cậu ở trong này, nghiên cứu quyển sách đầu tiên trong hàng thứ hai trên kệ sách cho đàng hoàng.”
“Vâng ạ.”
Cửa phòng làm việc đóng lại.
Tô Hồi Ý quay đầu đi qua kệ sách, dựa theo chỉ dẫn của Tô Trì tìm quyển sách, sau đó im một hơi.
Đầu thu khó được một lần đón nắng, mặt trời vào buổi xế chiều, bụi mịn bay trôi nổi lửng lơ trong phòng làm việc rộng rãi, thời gian tĩnh lặng.
Tô Hồi Ý ngồi ngay ngắn trước bàn, cẩn thận thưởng thức “Từ điển Tân Hoa” (1).
Ngay khi từ điển được lật đến trang bắt đầu bằng chữ b, có người gõ cửa văn phòng.
Tô Hồi Ý ngẩng đầu nói tiếng “mời vào”, cửa được đẩy ra, trưởng phòng Trần từ bên ngoài đi vào.
Sau khi nhìn thấy đối phương thì cả hai cùng sững sờ, sau đó Tô Hồi Ý nói, “Chủ tịch Tô đang họp, trưởng phòng Trần có việc gì không ạ?”
Ánh mắt trưởng phòng Trần đảo qua “Từ điển Tân Hoa” trên bàn cậu, vẻ mặt hơi bĩu ra, hình như có một chút khinh bỉ, “Tôi có việc tìm chủ tịch Tô, không có thì thôi vậy.”
Ông ta nói xong rồi đi thẳng luôn.
Tô Hồi Ý nhìn qua cánh cửa đã khép lại không hiểu lắm: Vì sao trưởng phòng Trần lại xem thường “Từ điển Tân Hoa”?
…
Cuộc họp kết thúc sau hai tiếng.
Khi Tô Trì trở về một tay vắt áo vest, một tay cầm laptop, vừa vào cửa đã giao công việc mới cho Tô Hồi Ý, “Đi giúp Tiểu Tần sắp xếp ghi chép cuộc họp.”
“Dạ.” Tô Hồi Ý đặt từ điển xuống chạy ra ngoài.
Tiểu Tần đang phân loại tài liệu trong văn phòng thư ký, bên trong còn có hai nhân viên khác đang đứng, Tô Hồi Ý vừa bước vào lập tức được gột rửa bằng ánh mắt.
Tiểu Tần ra hiệu hai người khác rời đi trước, “Còn lại giao cho tôi là được.”
Sau khi hai người đó đi, Tô Hồi Ý hỏi, “Vừa rồi là cấp dưới của thư ký Tần sao?”
“Không thể gọi là cấp dưới, nhưng cũng cùng một tổ thư ký.”
“Vậy à.” Tô Hồi Ý nhận ghi chép cuộc họp, “Lúc xế chiều trưởng Trần có đến, tôi có cần nói một tiếng với chủ tịch Tô không?”
“Ông ấy biết chủ tịch Tô họp xong rồi sẽ qua thôi.”
“Được rồi —— đúng rồi thư ký Tần, tôi cảm thấy trưởng phòng Trần không thích tôi cho lắm, bởi vì tôi là cá nhân có liên quan sao?”
Động tác của Tiểu Tần chợt ngừng, giơ tay hơi đẩy kính lên, “Phải không.
Có thể đó là một phần lý do.”
“Còn một phần lý do nữa là gì?”
“Tháng trước bộ trưởng Trần tiến cử cháu của ông ấy vào vị trí trợ lý chủ tịch, nhưng mà bị chủ tịch Tô bác bỏ.”
Trong lòng Tô Hồi Ý tự nhủ quả nhiên là có drama! Cọng tóc ngố của cậu rung lên, “Tại sao vậy?”
“Chủ tịch Tô nói thế này.”
Tiểu Tần bắt chước giọng điệu của Tô Trì, “Để nhiều người rảnh rỗi bên cạnh tôi như thế làm gì, tính chờ bữa nào trời đẹp mở tiệc trà chiều hả?”
“……” Tuy rằng ngữ điệu của cậu ta vẫn ngay ngắn như trước, nhưng Tô Hồi Ý không khỏi cảm thấy giống y như thật, “Bây giờ tôi chính là cái người nhàn rỗi đang chờ đó đó.”
Tiểu Tần nói, “Người nhà không tính là mấy người rảnh.”
Tô Hồi Ý cảm khái, “Anh thật sự không cân nhắc đổi nghề sao, tôi có thể trộm thẻ anh tôi phát lương cho cậu.”
“Không được.” Tiểu Tần rất lý trí, “Tôi chỉ lấy tiền đàng hoàng, không nhận tiền tham ô.”
Tô Hồi Ý, “…”
Sắp xếp ghi chép cuộc họp được một nửa, máy tính của Tiểu Tần phát ra một tiếng keng.
Cậu ta quay đầu liếc nhìn, “Trợ lý Tô, ở đây có một phần tài liệu phiền cậu đi đóng dấu trước, rồi giao cho chủ tịch.
Mấy cái ghi chép còn lại để tôi làm là được rồi.”
Tô Hồi Ý đáp lại một tiếng, sau khi gõ xong thì ra cửa đi về phía văn phòng chủ tịch.
Hai phòng làm việc cách nhau cũng chỉ chừng mười thước, cậu vừa đi đến cửa đã nghe tiếng nói chuyện truyền ra từ bên trong.
Trưởng phòng Trần vừa mới báo cáo công việc xong, Tô Trì đáp “đã biết”, tiếp đó lại nghe thấy ông ta nói, “À, còn phải chúc mừng chủ tịch Tô vừa chiêu nạp thêm nhân tài mới.”
Tô Hồi Ý ngoài cửa: Hả?
Trưởng phòng Trần nói như vô ý, “Ban nãy đến tìm chủ tịch Tô, thấy trợ lý đang xem từ điển, chắc là hải quy (du học về) học rộng tài cao ở nước ngoài nhỉ, không biết chuyên ngành chính là gì? Trông có vẻ không quen với tiếng mẹ đẻ quá ha.”
Tô Hồi Ý kinh ngạc, bộ trưởng Trần này sợ không phải là một cao cấp hắc (2) đó chứ!
Cậu đang tính moi đồ trong Mousekedoer (3) ra chặn họng trưởng phòng Trần lại, thì đột nhiên có một giọng nói vang lên.
“Ừm, học rộng tài cao vượt lĩnh vực.” Tô Trì ngữ điệu xa xôi, “Đứng đầu trong giới sinh học hiện nay, ngoài ra còn là nhà nghiên cứu về lĩnh vực năng lượng bổ sung.”
“…”
Tác giả có lời muốn nói:
[Vở kịch nhỏ 1]
Tô Trì: Với cái miệng này của tôi, điểm tâm rác rưởi tôi cũng có thể thổi cho cậu thành hàng ngự dụng.
Tô Hồi Ý: Thẹn thùng, thẹn thùng…
[Vở kịch nhỏ 2]
Tô Trì: Toàn thể cao cấp hắc đứng trước chí tôn mặt đen như tôi đây đều không đáng nhắc tới.
Tô Hồi Ý: Cảm ơn, cảm ơn…
[Vở kịch nhỏ 3]
Tô Hồi Ý: Tôi phát lương cho anh! Lấy thẻ anh tôi!
Tiểu Tần: Không nhận tiền tham ô, cảm ơn.
After.
Tiểu Tần cầm tiền lương Tô Hồi Ý phát, rút từ thẻ Tô Trì.
__
(1) Từ điển Tân Hoa: Các Tân Hoa Xã Zidian (đơn giản hóa Trung Quốc: 新华字典; truyền thống Trung Quốc: 新華字典; bính âm: Tân Hoa Xã Zìdiǎn ; lit.
‘New Trung Quốc (hoặc Trung Quốc) nhân vật điển’), hay Tân Hoa Xã từ điển, là một ngôn ngữ của Trung Quốc từ điển xuất bản bởi Nhấn thương mại.
Đây là từ điển tiếng Trung bán chạy nhất và là tác phẩm tham khảo phổ biến nhất trên thế giới.
Năm 2016, Kỷ lục Guinness Thế giới chính thức xác nhận cuốn từ điển do The Commercial Press xuất bản là “Từ điển phổ biến nhất” và “Sách bán chạy nhất (cập nhật thường xuyên)”.
Nó được coi là biểu tượng của văn hóa Trung Quốc.
Nguồn:
(2) cao cấp hắc: 高级黑, ý chỉ việc vận dụng linh hoạt kỹ năng ngôn ngữ và văn học cao thâm của Trung Quốc, giải thích những điều sâu sắc một cách đơn giản, rồi một chiêu thấy máu tiến hành bôi đen, công kích, hạ uy tín một cách chính xác.
Nguồn:
(3) Mousekedoer: gốc là 妙妙工具, search ra cái màn hình này trong phim Mickey Mouse Clubhouse (Ngôi nhà vui vẻ của chuột Mickey):.