Xuyên Thành Vai Ác Tôi Giả Ngốc Để Sống


Mãi đến khi sắp đi ăn trưa, Tô Hồi Ý vẫn còn đang suy tư nên nói thế nào để Lưu Khâm Lăng đừng tách mình và anh hai mình ra.

Trước đó cậu từ chối khéo quá, giờ đã để mất thời cơ tốt nhất, giải thích lại lần nữa thì có vẻ hơi quá.

Lưu Khâm Lăng không nhận ra được tâm trạng xoăn tít của cậu, tiếp tục nói chuyện với cậu.

Trong chốc lát, má Ngô đứng ngoài cửa phòng khách chào hỏi một tiếng rồi bảo “đã ăn được rồi”, Tô Kỷ Đông lập tức đứng dậy, “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm!”
Trong phòng ăn, các món ăn phong phú xếp đầy một bàn.

Sau khi người lớn của hai bên ngồi xuống, Tô Trì theo đó ngồi bên cạnh Tô Kỷ Đông.

Hắn quay đầu lại dùng ánh mắt túm lấy cọng tóc ngố đang sừng sững giữa đám đông, “Tô…”
“Con muốn ngồi chung với em Hồi Ý!” Lưu Khâm Lăng bỗng nhiên lên tiếng, tiện tay kéo một cái ghế cách xa chỗ ngồi của Tô Trì, giơ tay vẫy gọi Tô Hồi Ý, “Qua đây, giao lưu tình cảm với chị chút nào.”
Tô Kỷ Đông thấy thế lấy làm ngạc nhiên, từ khi nào mà Khâm Lăng tốt với Tiểu Ý như vậy rồi? Nhưng ông cũng nhạc kiến kỳ thành (vui mừng nhìn thấy thành quả) trước bầu không khí hòa thuận thế này, “Được đó, được đó! Mấy đứa nhỏ tụi con cứ thoải mái thích ngồi đâu thì ngồi.

Ánh mắt đậm tính xuyên thấu của Tô Trì nhằm thẳng vào hai người —— đặc biệt là bé bánh trôi mới vừa lăn quay trong bát của mình.

Tô Hồi Ý thoáng nhìn lại, “…”
Ngày hôm nay Tô Hồi Ý một lần nữa mót lại nỗi kinh hoàng khi diễn xiếc.

Tô Đĩnh cạnh đó kéo Tô Giản Thần đang định tự giác điền vào chỗ trống kế bên Tô Trì, hắn khẽ cau mày, “Chú tư, tại sao không cho anh ngồi? Chú không được quấy rối trật tự trên bàn ăn.”
Tô Đĩnh khoan dung không so đo với lời nói và hành vi xêm xêm ý với câu “chó cắn Lã Động Tân” (1) của hắn.

Tô Hồi Ý không rảnh thưởng thức vở diễn lại điển cố của hai ông anh mình, cậu còn đứng kế bên chỗ ngồi tuôn mồ hôi lạnh ào ào, Tô Trì bỗng nhiên đứng dậy, “Con qua kia ngồi.”
“Thằng hai, tất cả mọi người đã ngồi xuống rồi con còn đổi đâu nữa?” Tô Kỷ Đông theo ánh mắt của hắn nhìn sang Tô Hồi Ý, “Ồ, con cũng muốn ngồi cùng với Tiểu Ý sao?”
Một tay Tô Trì gác lên mép bàn ăn, không nói gì xem như là ngầm thừa nhận.

Tô Kỷ Đông, “Vậy ba đứa tụi con ngồi chung một hàng không phải là được rồi à.

Khâm Lăng, không thì mấy đứa qua đây đi.”
Lưu Khâm Lăng thề sống chết gì cũng phải cho Tô Hồi Ý ăn được một bữa no nê, “Thế không được đâu, con muốn tâm sự mỏng với em trai cơ.”
Cuối cùng Tô Trì cũng mở miệng, “Hai người lập hội chị em à?”
Lưu Khâm Lăng, “…”
Vướng bởi việc đối phương là nữ, nên giọng điệu của hắn không đến mức châm biếm, thậm chí còn lễ phép nhồi nhét thêm một tí ti gọi là khiêm tốn xin chỉ dạy.

Lưu Chúc Thành phất phất tay với con gái mình, “Ôi dào, có tâm sự mỏng dày gì cũng ngồi xuống đi rồi nói sau, hơn nữa vừa ăn vừa nói, lỡ đâu phun cơm văng vào tai em thì không hay đâu.”
Mọi người, “……” Hình dung ra được hình ảnh.

Đệt, cảm giác chân thực quá mức, Tô Hồi Ý lúc này rụt cổ lại che chắn lỗ tai!
Cuối cùng, thì Lưu Khâm Lăng một thân một mình dũng cảm kháng chiến không thể vượt qua được Tô Trì căn cơ vững chắc, Tô Hồi Ý ngồi giữa hai người họ, hai người hai bên trái phải.

Tô Đĩnh ngồi bên cạnh Lưu Khâm Lăng, chiếm vị trí rất có lợi về địa sẵn sàng quan sát show diễn trong khoảng cách gần.

Hắn có dự cảm rằng hiệu ứng của bữa cơm này có thể sánh ngang được chương trình truyền hình.


Chỗ Tô Kỷ Đông vừa ăn uống vừa nói chuyện, Tô Hồi Ý tuân theo nguyên tắc nói ít sai ít vùi đầu lùa cơm.

Trong lúc đang ăn, một miệng khoai lang “phịch” một cái lọt vào trong bát, cậu ngẩng đầu lên, Tô Trì phía bên phải thản nhiên thu đũa lại.

“Phịch”, một miếng thịt nước khác vào trong bát.

Tô Hồi Ý quay đầu, Lưu Khâm Lăng bên trái trượng nghĩa nhìn cậu: Ăn đi!
Khí thế từ đầu đến chân cô mộc mạc rắn rỏi, dường như đính kèm thêm 107 người anh em tốt.

Tô Hồi Ý chấn động trong một giây, “…cảm ơn chị Khâm Lăng.”
Bên phải có một ánh mắt quét sang.

Tô Hồi Ý cấp tốc bổ sung, “Cũng cảm ơn anh hai!”
Trong bát lập tức tăng thêm hai đũa rau.

Lưu Khâm Lăng cầm đũa ngồi bên cạnh quan sát trong chốc lát, cô phát hiện ra lúc mình gắp rau Tô Trì không có ngăn cản, trái lại càng gắp càng nhiều như đang battle với cô vậy.

Làm cô thấy hơi nghi nghi: Anh cả Tô gia không có vẻ như là để bỏ đói em trai Hồi Ý, nhưng mà tại sao chỉ cho cậu ta ăn cỏ không thế? Con trai phải ăn nhiều thịt vào mới mạnh khỏe được chứ?
Lưu Khâm Lăng lại cạch cạch gắp thịt cho người nào đó, “Em trai, mau ăn mau ăn.”
“Dạ.” Tô Hồi Ý như ban phát mưa móc một đũa rau một đũa thịt nuốt cả vào.

Sau khi ăn cơm xong, cha mẹ hai bên tụ tập lại với nhau bảo muốn đánh bài.

Lầu một của Tô gia có bố trí một phòng bài, hai nhà vừa đủ bốn tay, góp thành một bàn đánh hết buổi chiều.

Tô Kỷ Đông kêu Tô Trì một tiếng, “Thằng hai, con dẫn em trai em gái đi chơi đi, người lớn ở nhà làm vài ván bài.”
“Con biết rồi.”
Năm người nhỏ ngồi trong phòng khách, Tô Đĩnh giơ tay đệm sau gáy, biếng nhác, “Trong nhà lại chẳng có gì vui để chơi, chúng ta ra ngoài chơi thôi~”
Lưu Khâm Lăng tương đối rành rọt nơi này, “Gần đây mới mở một mật thất, nghe nói là khá ổn, có muốn đi không?”
Tô Hồi Ý tức khắc ló đầu, “Ở đâu ạ, có cần hẹn trước không?”
Lưu Khâm Lăng thấy cậu động lòng, lập tức lôi kéo, “Ngồi xe hai mươi phút, đúng ra là phải hẹn trước.

Nhưng chỉ bằng cái này là chị có thể dẫn mọi người vào được.”
Cô nói rồi vỗ vỗ mặt của mình, bộp bộp.

Tô Hồi Ý, “Mặt dày?”
Lưu Khâm Lăng, “…”
Tô Trì bình tĩnh lên tiếng, “Quét mặt.”
Tô Hồi Ý ngượng ngùng xin lỗi, “Xin lỗi chị.”
Lưu Khâm Lăng hiền từ nhân ái, “Chị tha thứ cho cưng.”

Chỗ mà mọi người chuẩn bị đi là một trung tâm mật thất nhập vai trải nghiệm, chẳng những có thể chơi giải mã, mà còn có chủ đề và phục trang tương ứng, là kiểu chơi mới chỉ phổ biến trong vòng hai năm nay, vậy nên rất được ưa chuộng.

Tài xế Lâm lái xe đưa cả bọn đến nơi, Lưu Khâm Lăng gọi điện thoại, sau khi cúp máy giơ tay ra hiệu OK với mấy anh em nhà họ Tô, “Xong rồi, chỗ này là do một người bạn của tôi mở, một lát nữa chúng ta đi thẳng vào luôn.”
Trước đó Tô Hồi Ý còn thấy xấu hổ vì nhỡ mồm, giờ thì luôn mồm tâng bốc, “Chị Khâm Lăng đúng là một tay che trời!”
Lưu Khâm Lăng một lần nữa rộng lòng nhân ái.

Một bàn tay đặt l3n đỉnh đầu Tô Hồi Ý, dịu dàng nhưng vẫn không mất sức chà chà, Tô Trì nói với Lưu Khâm Lăng, “Em ấy có lòng tốt, sau này anh sẽ dạy dỗ lại đàng hoàng.”
Cọng tóc ngố dúm dó giữa kẽ tay ủ rũ chúi xuống.

“Không sao đâu, em biết mà!” Lưu Khâm Lăng rộng lượng xua tay sau đó quay đầu đi về phía cổng trung tâm mật thất.

Trong lúc đi tới trong lòng cô lại cảm thấy là lạ: Cảm giác déjà vu kiểu “thay mặt con mình xin lỗi” này ở đâu ra vậy?”
Ây da, cơ mà anh hai nhận lỗi thay cho em trai mình hình như cũng không có gì là sai.

Năm người đăng ký tại quầy lễ tân xong xuôi, nhân viên cầm bảng giới thiệu các chủ đề qua cho năm người chọn.

Có pháo đài, trường học, bệnh viện, cổ đại, Nhật Bản vân vân hơn mười mấy chủ đề.

Có một vài chủ đề đã được chọn trước, chỉ còn lại trường học, cổ đại, khoa học kỹ thuật tương lai là chuẩn bị kết thúc.

Lưu Khâm Lăng quay đầu, “Mọi người muốn chơi cái gì, tôi thì muốn chơi lúc nào cũng được, nên để mọi người quyết định đó.”
Tô Hồi Ý víu lấy mép bàn, chôn đầu chăm chú đọc tóm tắt trong bảng giới thiệu, “Em thích cái cổ đại á, còn mấy anh chọn gì, chúng ta có thể bỏ phiếu để quyết định.”
Trong lúc cậu cúi đầu, cọng tóc ngố trên đỉnh cứ gật gà gật gù, bên cạnh chỗ bọn họ đang đứng là khu vực nghỉ, có rất nhiều người đến chơi game đang chờ.

Trên một cái bàn cách gần đó vọng lên tiếng nói rất nhỏ:
“Ôi, nhìn bạn nam đó kìa, có cọng tóc ngố đó, đáng yêu quá!”
“Đậu đậu, đúng thiệt… khoan đã, mấy bạn nam đứng bên cạnh cũng đẹp trai quá kìa, chị gái cháy quá (2)! Có phải lúc nào người đẹp cũng đi chung với nhau không vậy?”
“Wow, quay qua kìa, góc ba phần tư như xiên qua tim tôi!”
“Các cậu có muốn đi xin infor không…”
Tô Hồi Ý đang quay đầu lại trưng cầu ý kiến của mấy ông anh trong nhà, thì bỗng nhiên Tô Trì cất bước đi đến gần cậu, thân mình gần như chắn trước cả người cậu.

Một bàn tay chặn cọng tóc ngố lại, trong phút giây ngắn ngủi nhấn mầm non đang đung đưa vẫy gọi đó xuống.

Tô Hồi Ý có cảm giác như linh hồn mình bị dồn nén, “Sao vậy anh hai?”
Tô Trì thấp giọng, “Không có gì, anh cũng chọn cổ đại.”
“Dạ, vậy được, còn anh ba anh tư thì sao?”
Tô Hồi Ý xoay đầu đổi hướng, đưa lưng về phía Tô Trì.

Tô Trì tranh thủ lúc đó hơi nghiêng đầu, ánh mắt quét về phía cái bàn đằng sau, không hề giấu diếm ý chiếm hữu trong đó.

Mấy người ngồi bên bàn đó bỗng dưng lặng ngắt: …đệt, hiểu, hiểu rồi.

Tô Đĩnh đối diện ngước mắt lên, chẳng biết đang dừng tầm mắt ở đâu, khóe miệng nhếch nhếch lên, “Anh cũng bỏ phiếu cho cổ đại.”
“Vậy được rồi, còn anh ba?”
Tô Giản Thần cau mày, làm ra vẻ nghĩ ngợi sâu xa một lúc, hắn trầm ngâm cả buổi trước dưới ánh mắt hỏi ý của Tô Hồi Ý, trịnh trọng mở miệng, “Tôi cũng vậy.”
Mọi người, “…” Anh lại còn trầm chả ngâm nữa.

Lần này đến cả Lưu Khâm Lăng cũng phải nhìn hai người đó thêm hai lần.

Không chờ quá lâu trong khu vực nghỉ ngơi, nhóm chọn chủ đề cổ đại trước đó đi ra, nhân viên bước lên dẫn năm người Tô Hồi Ý đi vào hậu trường.

Đi đến bên ngoài phòng chuẩn bị, nhân viên hướng dẫn cho bọn họ, “Hai bên này là phòng thay đồ, mọi người tùy ý chọn quần áo cổ trang trong đó.

Sau khi thay đồ xong thì gửi tư trang ở quầy thu nhận, chìa khóa có thể đeo trên cổ tay, ngoài ra thì các thiết bị điện tử cũng cất hết trong đó luôn.”
Lưu Khâm Lăng đi vào phòng thay đồ dành cho nữ, vẫy vẫy tay với những người còn lại, “Lát gặp lại nhé!”
Tô Hồi Ý vẫy tay lại, “Chị Khâm Lăng, lát nữa gặp lại~”
Tô Trì duỗi tay ra xách cậu đi.

Đi vào trong phòng thay quần áo, bên phải là một dãy tủ ký gửi, bên trái là mười mấy khu vực chọn trang phục tương ứng, treo một loạt đồ cổ trang.

Tô Hồi Ý đảo sơ qua là thấy ngay, lập tức trốn khỏi lòng bàn tay của Tô Trì một cách mượt mà, uỳnh uỵch chạy qua.

Tô Trì không nhanh không chậm đi theo phía sau cậu.

Đó giờ Tô Giản Thần không thích mấy thứ hoa hòe hoa sói như thế này, tiện tay chọn đại một bộ sẫm màu rồi quay đầu qua chỗ khác thay.

Tô Đĩnh giơ tay xách một bộ trường sam có hoa văn màu đỏ đậm, Tô Hồi Ý nghiêng đầu nhìn thấy, ánh mắt dừng một lúc trên túm lông màu vàng hạt dẻ trên tay của hắn, chờ cho Tô Đĩnh đi rồi cậu mới nhỏ giọng lầm rầm với Tô Trì, “Anh hai, em hơi đói.”
Bàn tay đang chọn quần áo của Tô Trì chợt ngừng, giọng điệu nguy hiểm, “Sao nào, em thấy chú tư tú sắc khả xan (3)?”
Tô Hồi Ý, “Không có, thấy anh tư khá giống trứng xào cà chua.”
Tô Trì, “…” Hắn vỗ vỗ đầu cậu, “Nói không sai.”
Hai người chọn xong trang phục, trên khuỷu tay Tô Trì vắt một bộ trường sam nền màu đen viền vàng, Tô Hồi Ý theo ám chỉ mạnh mẽ của hắn chọn một bộ màu trắng có họa tiết lá tre màu vàng nhạt.

Tuy hai bộ nhìn có vẻ khác nhau, nhưng thoạt nhìn qua lại như là đồ đôi vậy.

Tô Hồi Ý đi vào một góc khác trong phòng thay đồ chuẩn bị thay.

Cậu vừa vớt vạt áo lên, Tô Trì đã đứng che trước người cậu, vóc dáng cao lớn ngăn cách ánh mắt của hai anh em còn lại sau lưng.

Động tác c0i đồ của Tô Hồi Ý chợt dừng lại, hơi mắc cỡ, “Anh hai, anh làm gì thế?”
Tô Trì đứng cách cậu rất gần, khi cúi đầu thì gần như có thể hôn l3n đỉnh đầu cậu, “Em thay trước đi, anh che cho em.”
Tô Hồi Ý cười hì hì hì, “Là anh ba anh tư, là anh trai em hết mà, không sao đâu.”
“Là anh trai thì không sao hả?” Tô Trì gằn giọng đến rất thấp, “Anh cũng là anh trai của em, em còn hôn anh trai của em đó.”
Tui đậu má, Tô Hồi Ý phút chốc nóng mặt bởi lời nói của hắn.

Sao anh hai mình cứ thích nói mấy câu xấu hổ một cách thẳng tuột như vậy chứ?
Thế quá là… quá là hợp ý với mình luôn, hé hé hé!
Tô Hồi Ý ngọt ngào lựa chọn tuân theo, cậu đưa bộ trường sam trong tay mình cho Tô Trì, giơ tay mò vạt áo của mình, “Vậy anh che giúp em nhé.”
Vạt áo vén lên, để lộ làn da trắng sứ, đường nét trôi chảy dẻo dai tiến xuống lưng quần, vòng eo gần như chỉ bằng một bàn tay đã có thể giữ được.

Mi mắt đang cụp xuống của Tô Trì khẽ run lên, giơ tay tung trường sam của Tô Hồi Ý khoác sau lưng ai kia.

Trong khoảnh khắc như nửa ôm đó, Tô Hồi Ý ngẩng đầu nhìn lên Tô Trì, có hơi thở nóng rực phả vào mặt cậu.

Tô Trì cũng đang cúi đầu xuống nhìn cậu, người trong lòng quần áo hờ hững, xinh xắn ngây ngô.

Đưa lưng về phía hai người em khác đang có trong phòng, tình cảm và yêu thương không chút nào che giấu trong ánh mắt.

Cách hơn nửa phòng, hai người còn lại vẫn đang nói chuyện:
“Anh ba, sao anh chưa thay xong nữa.”
“Chú tư, cái dây lưng này chỉnh thế nào?”
Tim Tô Hồi Ý đập thình thịch, nhanh chóng cúi đầu kéo vạt áo lại cẩn thận cột lại.

Cậu chỉnh xong, ánh sáng trên đỉnh đầu bỗng nhiên loáng một cái, Tô Trì cũng giơ tay cởi áo ngay trước mặt cậu, để lộ ra thân trên căng đầy hoàn mỹ.

Thân nhiệt ấm áp truyền đến trong gang tấc, đầu Tô Hồi Ý nổ cái đùng.

Tô Trì quăng quần áo đã thay xong lên ghế, cánh tay tung trường sam màu đen trong tay ra lướt ngang qua đầu ——
Vải tơ tằm không lọt sáng dưới ánh đèn phản chiếu ngược lại mang đến cảm giác sáng rỡ nhẵn bóng, xương bả vai trên tấm lưng gợi cảm của hắn hơi nhún nhún, sau đó bị trường sam giấu đi.

Cái áo chao liệng phía sau, Tô Trì bỗng nhiên cúi người xuống.

Mượn khoảnh khắc ngăn trở đó, nhẹ nhàng chạm môi cậu một cái..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui