Xuyên Thành Vai Chính A Sau Dem Pháo Hôi O Khiêng Chạy


“Ngoan, đừng kích động.

”Khâu Chấn Dương một tay ôm eo Lăng Mộc, một tay sờ sờ đỉnh đầu y, cúi đầu nhìn y, ánh mắt hắn tràn đầy sự trấn an.

“Cút đi, cậu tránh ra, nếu không tôi đánh chết cậu!”Lăng Mộc tức giận đến mức mặt cũng đã đỏ lên, nhưng trong mắt của Khâu Chấn Dương thì đó lại không mang chút uy hiếp nào.

Mọi người xung quanh hít một ngụm khí lạnh, nhưng hắn không quan tâm, Khâu Chấn Dương dễ dàng khống chế được Lăng Mộc, còn tương đối thành thạo nói với Lâm Nặc.

“Không có thuốc gì cả, mọi người đều biết, khi bước vào khu vực khảo nghiệm thì đều phải bị tra soát rất kỹ càng, sao có thể đem mấy thứ như thuốc cấm vào được? Còn việc cậu nói xấu Lăng Mộc… Xin lỗi, gu thẩm mỹ mỗi người mỗi khác, tôi thấy y rất vừa miệng.

”“Ngươi câm miệng cho ta!”Vừa rồi Lăng Mộc vì tức giận mà đỏ mặt, còn bây giờ lại xấu hổ mà tai và cổ đều đỏ lên.

Y khua khua tay trong lòng ngực của Khâu Chấn Dương, rõ ràng là dùng hết sức mà đánh, nhưng người bị đánh lại không có bất kỳ phản ứng nào, giống như sức của y chỉ đủ để gãi ngứa cho hắn vậy.

Biểu tình của quần chúng ăn dưa mỗi người mỗi khác, trong lúc nhất thời bọn họ không biết phải nói gì mới tốt.


Lâm Nặc tức giận đến nghiến răng, từ trước đến nay, Lăng Mộc luôn là người chịu mất mặt, bị người khác phỉ nhổ nhục mạ, Lâm Nặc hắn đã làm gì chịu nhục lớn như vậy!Tất cả, tất cả đều là do tên gia hỏa Lăng Mộc kia mà ra!Hơn nữa hắn hoàn toàn không thể tin được, Khâu Chấn Dương vậy mà lại đi giải vây cho Lăng Mộc!Rất vừa miệng là cái gì?Chẳng phải Khâu Chấn Dương đã thích Omega khác rồi sao, từ khi nào mà hắn lại thấy Lăng Mộc vừa miệng?“Được rồi, nên nói cũng đã nói, náo nhiệt cũng xem xong rồi, mấy người còn đứng đây làm gì, cản đường người khác sao, giải tán hết đi.

”Viên Thần Vũ cảm thấy vừa đúng lúc, liền bắt đầu hỗ trợ đuổi người, hỗ trợ Khâu Chấn Dương rời khỏi đám người này.

Bị lôi đến chỗ lấy đồ ăn, lúc này Lăng Mộc mới được tự do, hung tợn mà trừng mắt nhìn Khâu Chấn Dương nói:“Tôi không cần cậu giúp.

”Khâu Chấn Dương không nói nên lời, Viên Thần Vũ đứng bên cạnh trừng mắt nói:“Tôi nói này, Chấn Dương có ý tốt giúp đỡ cậu, sao cậu lại không cảm kích chứ!”Mặc dù Viên Thần Vũ không hiểu gì vẫn đi qua, dù sao thì chuyện của anh em, làm sao hắn có thể ngó lơ không hỗ trợ chứ.

Bị Viên Thần Vũ nói như vậy, ánh mắt của Lăng Mộc càng thêm mờ mịch, nhíu mày thấp giọng nói:“Tôi không muốn thiếu hắn nhiều hơn nữa.

”“A?”Viên Thần Vũ chớp chớp mắt, hiển nhiên là không nghe hiểu điều đó có ý gì.

“Được rồi, Thần Vũ, cậu đi ăn trước đi, không cần phải chờ tớ.

”Khâu Chấn Dương tóm Lăng Mộc chạy đến góc tường, Viên Thần Vũ ngơ ngác nhìn bóng lưng của bọn họ, cuối cùng trợn trắng mắt đi ăn một mình.

“Cậu đừng kéo tôi, buông ra!”Lăng Mộc không thích tiếp xúc thân thể với người khác, sắc mặt lúc này tương đối khó coi.

Nhưng hiển nhiên Khâu Chấn Dương sẽ không nghe y, tên gia hỏa này cực kỳ biệt nữu, đối mặt với y, nếu da mặt không dày một chút, căn bản không làm được gì cả.

Sau khi đi đến góc tường, lúc này Khâu Chấn Dương mới buông tay y ra, nhìn Lăng Mộc không vui mà xoa xoa cổ tay, nhướng mày hỏi:“Omega vừa rồi là ai?”Lăng Mộc liếc nhìn hắn một cái, không trả lời.

“Vậy được rồi, nếu cậu không nói, tôi sẽ hôn cậu ngay tại đây.

”Khâu Chấn Dương lười biếng khoanh tay trước ngực, dứt khoát trở thành người mặt dày.

Dù sao hắn cũng không phải là người quan tâm đến ánh mắt của người khác, hắn ôm hôn Omega của mình thì đã làm sao?“Sao cậu có thể vô sỉ như vậy!” Lăng Mộc khiếp sợ, đôi mắt màu hạt dẻ sợ đến mức mở to.

Y thật sự, lần đầu tiên nhìn thấy một người vô sỉ đến như vậy!Khâu Chấn Dương bị nói là vô sỉ cười ra tiếng, chu môi ám chỉ, nói:“Mau, nói và hôn, chọn một cái.


”“…”Lăng Mộc nghiến răng nghiến lợi nửa ngày, cuối cùng cũng chịu thua, không cam lòng mà nói.

“Lâm Nặc, tiểu thiếu gia Lâm gia.

”Thì ra là hắn.

Lúc trước khi đến Lâm gia lui hôn, hắn cũng chỉ tỏ thái độ với Lâm Chí Viễn mà thôi, chưa từng gặp Lâm Nặc, cho nên không có ấn tượng gì với đối phương.

Khâu Chấn Dương hiểu, cũng không hỏi nhiều, hắn nhìn về phía cổ tay bị bầm tím của Lăng Mộc do lúc nãy bị Alpha kia nắm chặt.

“Chúng ta cùng ăn cơm trước đi, ăn xong rồi đến phòng tôi, tôi bôi thuốc cho cậu.

”“Cậu có thể đừng xen vào chuyện của tôi được không?”Lăng Mộc có chút suy sụp gầm nhẹ với Khâu Chấn Dương, lui về phía sau giữ khoảng cách.

“Chuyện tinh hạch tôi sẽ cố gắng trả sớm cho cậu, trừ cái này ra, tôi không muốn nợ cậu nhiều hơn nữa, ngươi có thể cách xa ta ra một chút không?”Cái dáng vẻ muốn bỏ chạy kia, khiến cho Khâu Chấn Dương có chút chạnh lòng.

Chỉ là giúp đỡ một chút thôi, vậy mà Lăng Mộc lại có thể áp lực đến như vậy.

Khâu Chấn Dương hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên kiên định, khóe môi cũng hiện lên một nụ cười tỏa sáng ấm áp như ánh mặt trời.


“Nhưng tôi rất vui.

Lăng Mộc, cậu nghe tôi nói này, chuyện của cậu, mọi chuyện tôi đều muốn can thiệp vào, sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến cho cậu chấp nhận và quen dần với những gì mà tôi làm cho cậu.

”Nếu mọi chuyện đã lệch khỏi quỹ đạo từ khoảnh khắc đánh dấu kia, thì Khâu Chấn Dương cũng không có quá nhiều rồi rắm.

Nhà ăn lớn như vậy, trong góc khuất kia, Lăng Mộc mang tâm tình phức tạp nhìn Alpha trước mặt này, tiếng tim đập bên tai dần lớn hơn.

Y cắn chặt răng, siết chặt nắm tay, xoay người để lại ba chữ “Bệnh thần kinh ” rồi chạy trối chết.

Khâu Chấn Dương nhìn bóng lưng của y mà cười nhẹ, xoay người đi lấy đồ ăn thêm một lần nữa.

Bởi vì không biết khẩu vị của Lăng Mộc như thế nào, cũng không hiểu được những món ăn ở đây ra sao, cho nên dứt khoát gọi đại một trong những món mà người máy giới thiệu, sau đó chia làm hai phần đóng gói mang đi, mang về phòng trước.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận