Lúc làm bột khoai lang, năng suất khoai lang đỏ không cao bằng khoai lang trắng, nhưng đại khái vẫn chưa đến mức kém, nàng dành ra hơn 30 cân để làm bột.
Cách làm này tương tự như các bước làm bột khoai khi trước, dùng d.a.o cắt nhỏ. Xong rồi thì bọc khoai đã được cắt nhỏ trong vải thưa và rửa sạch qua vài lớp nước, bọt nước xuất hiện khi rửa khoai còn lại có thể dùng làm thức ăn cho lợn. Sau khi phần bột lắng xuống, đổ đi lớp nước trên cùng, phần còn lại chính là tinh bột khoai lang.
Tinh bột khoai lang có thể được đem phơi nắng để bảo quản, hoặc có thể cho trực tiếp nước nóng vào ăn, hoặc đặt một cái muỗng có lỗ lên trên, thêm một ít nước sôi, tinh bột trắng đục chảy từ từ xuống các lỗ nhỏ thành sợi mỏng dài, lại thả tiếp phần bột đó vào nước lạnh, lúc đó sẽ biến thành bún khoai lang.
Bún khoai lang được sản xuất theo cách này là hơi ướt, nếu nhìn kỹ sẽ có một số bọt khí nhỏ nổi lên. Bề ngoài trông kém đẹp mắt hơn nhiều so với bột khoai tây.
Tiêu Hoài Nga đã bận rộn trong thời gian dài, cuối cùng cũng có thành quả, khi nàng ấy nhìn thấy bột khoai lang màu xám xịt, Tiêu Hoài Nga cau mày: “Sao trông nó không ngon miệng tí nào vậy?”
Yến Thu Xuân cười ngây ngốc, đổ súp khoai tây chua cay lên trên, súp màu hạt dẻ sáng bóng bao phủ cả mì khoai lang.
Nàng tiếp tục rắc một ít tương, đậu phộng, nước sốt thịt và rau xanh lên trên.
Yến Thu Xuân đưa bát lớn cho Tiêu Hoài Nga, cười nói: "Tỷ có muốn ăn thử không?" Tiêu Hoài Nga chảy nước miếng: "... Được!"
Tuyệt vời! Lớp sốt xanh xanh đỏ đỏ nhìn đã thấy thích mắt. Còn thêm cả mùi thơm cay nồng kích thích vị giác khiến nàng ấy chảy cả nước miếng.
Tiêu Hoài Nga vội vàng cầm đũa gắp một sợi bột khoai lang trong bát. Sợi bún vẫn có màu xám như vậy nhưng bây giờ trông khác hẳn. Tại sao sợi bún này lại mềm được như vậy?
Nhưng không chỉ mềm, còn có một loại cảm giác dai dai đàn hồi, dầu ớt chảy trên sợi bún, kéo căng một chút, nó không chỉ đơn giản là mềm, mà có cảm giác khi ấn vào sẽ nảy lên, dầu ớt chảy ra từ sợi bún, sợi bún bị chiếc đũa kéo căng ra một chút, Tiêu Hoài Nga cẩn thận thổi cho bớt nóng rồi đưa tới bên miệng, sau đó kinh ngạc nhìn Yến Thu Xuân: "Mùi vị thật mới lạ!" Yến Thu Xuân cau mày, bưng một cái bát ngồi đối diện nàng ấy, nhấp một ngụm canh nóng chua mặn, cảm thán: "Đây là lý do tại sao muội cứ phải làm ra nó cho bằng được đó."
Nó thực sự rất ngon! Sợi bún trông hơi xấu xí nhưng ăn vào lại rất mềm, kèm theo vị cay, gia vị hợp lý biến món bún tưởng chừng bình thường này trở nên thượng hạng.
Tiêu Hoài Nga bị cay đến mức hai mắt đẫm lệ, nhưng vẫn không chịu ngừng nói, nàng dùng đũa gắp một sợi bún, đặt ở trên thìa: "Ngon quá!"
Hương vị này thực sự quá tuyệt vời rồi. Ăn rồi là quên hết mọi thứ luôn. Hai người đang ăn, Đông Đông và Uyển Nhi ngửi thấy mùi thơm: "Oa! Lục thẩm thẩm, hai người ăn món gì ngon vậy?!"
"Ta lúc nào mà chẳng có đồ ăn ngon!" Yến Thu Xuân nói: "Mau đi gọi ngoại tổ mẫu và thúc thúc tới đi, còn nhiều lắm!"
"Dạ vâng!"
Trước khi đến bên cạnh Yến Thu Xuân, Đông Đông ngoan ngoãn gật đầu, quay chân chạy ra ngoài, Uyển Nhi đi theo phía sau, một lúc sau, người nhà Tiêu gia đều đến.
Dường như Tiêu phu nhân ngày càng trẻ ra, những nếp nhăn quanh môi đã mờ bớt đi, bà ấy mỉm cười và chống gậy đi tới, Tạ Thanh Vân và Tiêu Hoài Khang dắt theo một cậu bé hơn một tuổi chậm rãi bước đi từng bước.
Tiêu Hoài Ngân và Tiêu Hoài Viên tay trong tay mỉm cười đi tới, bên cạnh là thứ phu nhân của Tiêu gia, Tống Minh Đường, trước mặt họ là Đông Đông và Uyển Nhi. Mấy người ngồi xuống, tỳ nữ bưng mấy bát bột khoai lang mới làm tới, một nam tử trẻ tuổi từ trong viện sải bước đi vào, thấy mọi người đều có đồ ăn, chỉ có mình chàng tới muộn, ngữ khí có chút không vui: "A Xuân! Tại sao nàng không đợi ta?"
Yến Thu Xuân mỉm cười: "Thiếp đã để cho chàng một bát lớn rồi đây!"
Tiêu Hoài Thanh cũng cười, nhanh chóng đi theo nàng vào bếp bưng phần của mình ra.
Trong căn phòng ấm cúng, cả nhà Tiêu gia quây quần bên nhau cùng ăn mì khoai lang. Không khí vô cùng hạnh phúc.
- Hoàn chính văn -