Xuyên Thành Vạn Người Ghét Nàng Dẫn Theo Nhóm Pháo Hôi Nổi Loạn


“Thống! Thống của ta! Cuối cùng ngươi cũng đến rồi!”
“Ta khổ quá rồi Thống, bây giờ ta có thể đi một nhát đâm chết nam chính Vân Lạc Trần để xả giận được không?”
“Thống, tại sao ngươi không nói gì? Có phải ta quá tự tin không? Vậy ta hạ thấp sự tự tin của mình một chút, ngươi giúp ta bắt hắn lại, để ta cắt...!của hắn!”
Quân Lãm Nguyệt ôm con chó mập mạp trước mặt, không ngừng khóc lóc, tất cả nỗi ấm ức trong lòng bấy lâu đều tuôn trào vào khoảnh khắc này.
Kim Vượng Vượng thở dài một hơi, tất cả đều là lỗi của nó, may mà sau chín mươi chín lần xuyên sách, tinh thần của ký chủ vẫn còn bình thường...
Lần thứ một trăm này, nó nhất định sẽ không để ký chủ của mình chịu khổ nữa.
Kim Vượng Vượng: [Ký chủ, chín mươi chín lần trước không thể phản kháng được lực cốt truyện là vì ta bị trục trặc, nhưng bây giờ ta đã sử dụng chìa khóa mở khóa cốt truyện rồi.

Từ giờ trở đi, ngươi có thể thỏa sức sống theo ý mình!]
“Thỏa sức sống theo ý mình???” Quân Lãm Nguyệt nở nụ cười tà ác và xấu xa, “Tốt lắm, ta tự do rồi!”
Nhanh chóng mặc đồ, nàng nhảy xuống giường, lao ra khỏi cửa với tốc độ nhanh như bị đạn bắn ra, hướng thẳng về phía đông nam!
Nàng chạy rất nhanh, phía sau cuốn theo bụi mù mịt, miệng không ngừng phát ra những tiếng hét kỳ quái như tiếng của tổ tiên xa xưa.

Các tu sĩ đi ngang qua đều kinh ngạc rớt cả cằm.
Sau đó, ánh mắt kinh ngạc dần dần chuyển thành đồng cảm và thương hại.
“Ôi! Lại có người phát điên rồi.”
“Nghe nói lần trước, một tu sĩ không qua được cuộc khảo hạch của Huyền Thiên Tông còn điên hơn nàng, ngồi bên đường vẽ bánh cho người qua đường...”
Chẳng mấy chốc, Quân Lãm Nguyệt đã lao vào rừng, khoảng cách với Huyền Thiên Tông ngày càng xa.
“Huyền Thiên Tông khốn khiếp!”
“Nam chính Vân Lạc Trần khốn khiếp!”
“Lũ nam phụ bám đuôi khốn khiếp!”
Nàng như con khỉ vừa được thả về rừng sâu, vừa chửi bới vừa lao đi với tốc độ chóng mặt.
Mãi cho đến khi trời sắp tối, nàng mới dừng lại.
Trước mắt nàng là một cổng núi hoang tàn, những chữ trên cổng đã phủ đầy rêu phong, nếu không lại gần thì không thể đọc được rõ ràng.
Kim Vượng Vượng: [Ký chủ, sao ngươi lại chạy đến đây?]
Đầu năm, các đại tông môn đều đang tuyển đệ tử, Thanh Dương Tông cũng không ngoại lệ.
[Tuy Thanh Dương Tông là nơi tập trung nhiều pháo hôi nhất, nhưng tông chủ và ba đồ đệ của ông ấy đều có thực lực rất mạnh!]
Nghe đến đây, khóe miệng Quân Lãm Nguyệt lại nhếch lên nụ cười gian xảo.

Thay vì oán trách nam chính và lũ nam phụ bám đuôi đã đào linh căn của mình, chẳng bằng nghĩ cách hợp tác với kẻ thù của kẻ thù để chôn sống bọn chúng.
Kim Vượng Vượng: [Đúng như câu kẻ thù của kẻ thù là bạn, ký chủ, thật tuyệt!]
Thanh Dương Tông từng là một đại tông môn, từng là nơi đông đúc náo nhiệt, nhưng bây giờ...
Nhìn quanh, trước cổng núi chỉ có thể đếm được vài người.
[Người phía trước có lẽ là Tống Tề Quang, đúng không? Khuôn mặt như hoa đào, quần áo lộng lẫy, xinh đẹp đến mức không phân biệt được nam nữ, Thanh Dương Tông chỉ có bốn người, chắc chắn là hắn.]

Đang chuẩn bị hỏi han, trong mắt Tống Tề Quang lóe lên vẻ nghi hoặc.

Thần thức của hắn đang quan sát mọi hành động của những người có mặt, hơn nữa, giọng nói vừa vang lên trong đầu hắn là của một nữ tử.
Nơi này chỉ có một nữ tử duy nhất, nhưng vừa rồi nàng hoàn toàn không mở miệng nói.

Và giọng nói đó cũng không phải do dùng linh lực truyền âm.
Hắn nhướng đôi mắt lười biếng lên, nhìn về phía Quân Lãm Nguyệt, hai người ánh mắt giao nhau.
[Đôi mắt đào hoa đó thật sự rất đẹp!]
Tiếng nói kỳ lạ lại vang lên lần nữa, trong mắt Tống Tề Quang thoáng qua vẻ kinh ngạc, nhưng sau đó hắn lập tức bình tĩnh quan sát tiếp.
[Đáng tiếc, một đôi mắt đẹp như thế lại bị móc ra, tên Vân Lạc Trần chết tiệt đó chỉ vì lấy lòng đồ đệ của ông ta mà dám móc mắt của Tống Tề Quang!]
Tống Tề Quang: “???”
Khoan đã! Ai muốn móc mắt hắn?
Vân Lạc Trần?
Lão già Huyền Thiên Tông kia, kẻ suốt ngày giả vờ trẻ trung? Hắn với lão ta có thù oán gì sao?
Rõ ràng không quen biết mà?

Còn nữa, bí mật hắn có Đôi Mắt Đen chỉ có sư phụ biết, làm sao nữ tử này lại biết được?
Quân Lãm Nguyệt không hề hay biết Tống Tề Quang đang có suy nghĩ gì.

Nàng liếc qua ba người bên kia, trong lòng bật cười lạnh lùng.
[A Vượng, ngươi tránh ra, ta sắp mở chiêu lớn rồi! Ba người đó là từ Huyền Thiên Tông đến, chắc chắn là do ăn no rỗi việc mà đến đây gây sự.

Ta ghét nhất là loại người này, lát nữa sẽ đánh cho chúng quỳ xuống kêu cha gọi mẹ.]
Tống Tề Quang không biết nữ tử kỳ lạ này lấy dũng khí từ đâu...
Thực lực của nàng như thế này, lát nữa không phải là nàng bị đánh cho kêu cha gọi mẹ à?
Thấy Quân Lãm Nguyệt đã rút đại đao ra, hắn âm thầm nuốt nước bọt, vác bàn ghế lùi lại một chút...
Nhìn có vẻ rất dũng mãnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận