“Ông… ông làm gì vậy?!”
Cảnh tượng quỳ gối đột ngột của Ninh Thương Thương khiến Quân Lãm Nguyệt sợ hãi, nàng nhảy lùi lại theo phản xạ.
Ba con linh thú cũng ngây người.
Quỳ thì cũng phải nói một tiếng chứ!
“Tiểu cô nương, thu nhận ta làm đệ tử đi!” Ánh mắt Ninh Thương Thương sáng ngời, lưng thẳng như cây trúc, “Ta ăn ít, lại hiếu thuận, mấu chốt là ta rất biết nghe lời, bảo đi đông không dám đi tây, bảo đuổi chó tuyệt đối không đuổi gà!”
Trong đầu Quân Lãm Nguyệt như có tiếng nổ vang lên, như thể thứ gì đó đã nứt ra.
[Người tài giỏi đây rồi! A Vượng, ta mở mang tầm mắt rồi!]
Kim Vượng Vượng: [Không có gì lạ đâu ký chủ, ông ấy không thu nhận ngươi làm đệ tử thì muốn bái ngươi làm sư thôi, chỉ là chuyển vai trò một chút ấy mà.]
Quân Lãm Nguyệt: “…”
“Ninh lão, mau đứng lên đi!” Quân Lãm Nguyệt sợ đến mức nghĩ mình sẽ bị rút ngắn tuổi thọ, vội đến đỡ Ninh Thương Thương, “Đùa gì thế này? Ta thu nhận Ninh lão làm đệ tử, thật không ra thể thống gì.”
Đệ tử này không thể thu nhận, tuyệt đối không thể.
Nàng cũng không nghĩ Ninh Thương Thương lại liều lĩnh đến thế, thu nhận nàng làm đệ tử không thành, liền quay sang đòi bái nàng làm sư...
Không bàn đến chuyện nàng chẳng dạy nổi ông ta thứ gì, tuổi tác cũng đã khác biệt, sao có chuyện trưởng bối bái vãn bối làm sư chứ.
Ninh Thương Thương quỳ rất chân thành, vô cùng kiên quyết.
Dù Quân Lãm Nguyệt có kéo thế nào, ông ta cũng không đứng dậy, gương mặt kiên định đến mức hai chữ “ngang bướng” hiện rõ mồn một, “Là ra thể thống chứ, sao lại không? Tiểu cô nương cứ yên tâm, ta dễ nuôi lắm, nhận ta làm đồ đệ, ta sẽ vì ngươi mà lên núi đao, xuống biển lửa, vào vạc dầu, ngươi chỉ cần nuôi thả là được.
Nếu sau này sư phụ thu nhận thêm đệ tử, ta tuyệt đối không tranh sủng, chuyện sư đệ làm được ta cũng làm, chuyện sư đệ không làm được ta cũng làm, ta sẽ phò tá sư phụ, xem ai dám chống đối ngươi!”
Quân Lãm Nguyệt: “…”
Lúc này đầu nàng đang ong ong, gần như đơ người.
Kim Vượng Vượng: [Nhận ông ấy đi ký chủ, ông ấy biết thuật truy hồn, lại là một phù chú sư hiếm có, tương đương với trợ thủ mạnh mẽ trong game, nhận ông ấy không thiệt đâu.]
[Ta biết nhận ông ấy không thiệt, nhưng A Vượng, ngươi không nhận ra ông ấy có mục đích sao? Ta nghi ngờ ông ấy muốn biến cách để ta học phù chú với ông ấy.]
Kim Vượng Vượng: [Ký chủ đừng vội, ta có một cuốn “Phù chú toàn thư” đây, xem xong, ký chủ chỉ cần nêu ra vài lý thuyết là có thể khiến ông ấy hoài nghi cuộc đời rồi.]
Quân Lãm Nguyệt nhìn Ninh Thương Thương, khóe môi dần nhếch lên nụ cười hiểm ác.
[A Vượng, ngươi đúng là hệ thống tuyệt nhất trên đời này.]
“Được.” Sau khi trò chuyện với Kim Vượng Vượng, Quân Lãm Nguyệt nhẹ gật đầu, “Đệ tử này, ta nhận.”
Ninh Thương Thương còn đang suy nghĩ trăm ngàn lý do để ứng phó với sự từ chối của Quân Lãm Nguyệt, đồng thời cũng nghĩ cách thuyết phục nàng.
Nhưng điều ông không ngờ tới, là nàng lại đồng ý?!
Ông ngây người, mất nửa ngày vẫn chưa thể phản ứng lại.
Lúc này, Dung Tuyệt đã xử lý xong nguyên liệu, quay lại, hắn lạnh lùng liếc qua Ninh Thương Thương, rồi ngồi xuống không nói gì.
Mãi đến khi Bạo Liệt Thố Hùng đẩy một cái, ông mới vội vàng dập đầu, “Sư phụ tại thượng, xin nhận đồ nhi một lạy!”
Ông dập đầu rất trịnh trọng, chỉ sợ Quân Lãm Nguyệt không hài lòng.
Chưa từng nhận đệ tử, cũng chưa thấy người khác nhận đệ tử, ông không biết dập đầu thế này có đúng chuẩn không.
Mặt Quân Lãm Nguyệt nhăn thành một đống, nhận một người có thể làm ông nội mình làm đồ đệ, ít nhất là lúc này, nàng cảm thấy rất khó xử…
Nhưng nghĩ đến việc người đệ tử này sẽ mang đến cho nàng sự trợ lực mạnh mẽ trong tương lai, phải nhẫn nhịn thôi…
“Được...!khụ khụ!” Nàng khẽ hắng giọng, thẳng lưng lên, “Đồ nhi ngoan, mau đứng lên.”
Lúc này, Quân Lãm Nguyệt đột nhiên nhớ ra rằng sau lễ bái sư, sư phụ đều phải tặng lễ vật cho đồ đệ, mà nàng thì có không ít bảo vật, hẳn có thể chọn ra món thích hợp.
"Đệ tử chờ chút, vi sư..." Quân Lãm Nguyệt không kiềm được nụ cười, thời gian quá ngắn khiến nàng vẫn chưa quen với thân phận này, "Vi sư đi tìm một món đồ, đệ tử chờ một lát nhé."
Ninh Thương Thương ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng thì đang lo lắng.
Nghe nói có vài vị sư phụ sau khi thu nhận đệ tử sẽ đánh đệ tử ba roi, để răn dạy đệ tử phải biết tự cảnh giác, sống tử tế, làm việc tốt và tôn sư trọng đạo…
Không lẽ sư phụ của ông đi tìm roi à?
Khi sư phụ luyện tập nghiêm khắc như vậy, nếu đánh ông thì chắc rụng cả mấy lớp da mất!
Nhưng nghĩ tới việc mình đã đạt được mục đích, chịu ba roi thì có sao? Nhẫn nhịn, nhất định phải nhịn!
Ninh Thương Thương cũng rất tinh ý, ông vội vàng tiến lại gần phía Dung Tuyệt, “Đại sư bá, đại sư bá nghỉ ngơi đi, mấy việc này cứ để đồ đệ làm là được.”
Thấy ông muốn động tay, ánh mắt băng lãnh của Dung Tuyệt lập tức lóe lên tia sắc lạnh.
Ninh Thương Thương nuốt nước bọt, từ từ thu tay lại…
Thôi được, có lẽ đại sư bá này có tính tình không tốt lắm.
Quân Lãm Nguyệt dùng tinh thần lực lục lọi trong nhẫn không gian, nàng muốn tìm món gì đó phù hợp cho Ninh Thương Thương, lại không để mình bị xem là keo kiệt.
Kim Vượng Vượng nói: [Ký chủ, phía bên trái không có gì đâu, tin ta đi, tìm bên phải đi.
Ta nhớ bên phải có một pháp khí giúp tăng cường tinh thần lực, tặng cái đó cho đệ tử của ngươi là hợp lý, sau này khi ông ấy vẽ phù sẽ không dễ bị cạn kiệt tinh thần lực nữa.]
Quân Lãm Nguyệt liếc Kim Vượng Vượng, nghe ra chút gì đó mờ ám trong lời nói của nó.
Không cho nàng tìm bên trái?
Nàng phải xem thử bên trái có báu vật gì.
Kim Vượng Vượng lẩm bẩm: [Ký...]
Xong rồi.
Sau khi lục lọi ở bên trái một lúc, Quân Lãm Nguyệt thành công tìm thấy một cuốn sách có tên ‘Phù Tu Đại Toàn’…
[Kim Vượng Vượng, ngươi đúng là chó thật!]
Định trộm đồ của nàng tặng lại cho nàng à? Ý tưởng này thú vị thật đấy!
Kim Vượng Vượng: [Ta vốn là chó mà…]
"Nào đệ tử, đây là lễ vật nhận đệ tử mà vi sư tặng cho ngươi." Quân Lãm Nguyệt hai tay nâng sách, đưa cho Ninh Thương Thương, "Vi sư không tìm được món quà nào thích hợp hơn, hy vọng đệ tử sẽ thích cuốn sách này."
Nghe đến lễ vật nhận đệ tử, Ninh Thương Thương vui mừng khôn xiết, thì ra sư phụ đi tìm quà cho ông, chứ không phải đi lấy roi để đánh ông.
Dù sư phụ tặng cái gì ông cũng thấy vui, cho dù là vài tờ giấy trắng thì đó cũng là tấm lòng của sư phụ!
Nhưng khi nhận lấy sách, thấy bốn chữ ‘Phù Tu Đại Toàn’, ông lập tức sững người, không thể tin vào mắt mình.
“Phù...!Phù Tu Đại Toàn?" Trong nháy mắt, cuốn sách trong tay ông như nặng ngàn cân, "Sư phụ, người tặng ta ‘Phù Tu Đại Toàn’ sao???"
Đây, đây không phải là cuốn sách mà ông đã tìm kiếm suốt trăm năm nay mà không tìm được sao?
Chức nghiệp phù chú sư trên đại lục này hiếm đến đáng thương, còn công pháp lại càng khó tìm.
Nghe nói ngàn năm trước có một phù chú sư mạnh mẽ để lại một cuốn sách, ghi chép tất cả học thức cả đời của người đó, nhưng không rõ cuốn sách lưu lạc về đâu.
"Đệ tử không phải là phù chú sư sao?" Quân Lãm Nguyệt thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ninh Thương Thương, trong lòng thầm đắc ý vì đã tặng đúng món quà, "Vi sư có cuốn sách này mà không dùng, giờ tặng cho đệ tử là hợp lý."
Nghe những lời này, Ninh Thương Thương suýt chút nữa ngất xỉu, cuốn sách này bỏ không mà dùng không hết? Sư phụ ơi! Người có biết đây là một cuốn sách quý giá thế nào không?
Cuối cùng ông cũng hiểu vì sao Quân Lãm Nguyệt không cần làm đệ tử của ông ta, có một cuốn thần thư như thế này, sao nàng lại cần?
Nghĩ vậy, ông thấy mình thật không biết điều…
"Cảm ơn sư phụ." Ninh Thương Thương xúc động đến mức giọng nói cũng run rẩy, "Đệ tử nhất định sẽ cố gắng luyện phù, quyết không làm mất mặt sư phụ."
Dung Tuyệt: Chỉ một cuốn sách mà vui mừng đến thế, thật đáng thương hại!