[Ninh cẩu, ngươi là hạng người gì ta biết quá rõ rồi, muốn ta gánh tội thay sao? Đạo hạnh của ngươi còn non lắm!]
Vân Lạc Trần nhìn vật trong tay Quân Lãm Nguyệt, nhíu mày.
Đó là thứ gì, dùng để làm gì, trong lòng ông ta rất rõ.
Ninh gia là gia tộc giàu có nhất Nam Châu, chỉ đứng sau Vân gia mà thôi.
Thứ trong tay Quân Lãm Nguyệt dùng để làm gì, Ninh Viễn từ nhỏ đã thấy nhiều biết rộng không thể không biết.
Nghĩ đến chuyện Quân Lãm Nguyệt sắp làm tiếp theo, hắn ta lập tức đảo mắt trắng dã rồi ngã mạnh xuống đất, giả vờ ngất xỉu.
Thẩm Quy Nhất, người đã lo lắng đến toát cả mồ hôi vì không thể nhúc nhích, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn thắc mắc: Rốt cuộc tứ sư đệ bị gì mà muốn đổ tội cho tiểu sư muội?
Nghĩ đến những chuyện đó, nàng hoàn toàn quên mất mình vẫn còn nhiệm vụ.
“Thái thượng trưởng lão, ngài thấy không, đồ đệ tốt của ngài sợ hãi quá rồi.
” Quân Lãm Nguyệt trên mặt toàn là vẻ khinh bỉ, “Vu oan giá họa cho người khác, nói làm là làm, thật điêu luyện, trước kia chắc đã không ít lần làm chuyện này rồi nhỉ? Ngài có biết không, hay là ngài - một người làm sư phụ như Thái thượng trưởng lão - chính là dạy hắn ta như vậy?”
Sắc mặt Vân Lạc Trần đen lại như đáy nồi.
Khi Quân Lãm Nguyệt lấy thứ đó ra, kết hợp với việc Viễn Nhi giả ngất, ông ta chẳng còn gì để nói.
Viễn Nhi rốt cuộc vì sao lại làm vậy? Chẳng lẽ là muốn bảo vệ ai sao?
“Thôi vậy.
” Quân Lãm Nguyệt cất vật trong tay vào, “Nếu Thái thượng trưởng lão muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, lúc đó cứ đến Thanh Dương Phong mà hỏi, hôm nay ta vui nên sẽ không tính toán với hắn ta.
”
Nói xong, nàng mỉm cười ngọt ngào với Thẩm Quy Nhất rồi kéo Dung Tuyệt và Ninh Thương Thương rời đi.
Quân Lãm Nguyệt đi rất nhanh, thoáng chốc đã mất dạng.
Thẩm Quy Nhất vô cùng thất vọng với Ninh Viễn, lại càng thương xót cho tiểu sư muội.
Tiểu sư muội bị oan ức lớn như vậy chắc chắn rất tức giận, nên mới đi nhanh như thế.
“Sư phụ, sao đi nhanh vậy?” Ninh Thương Thương khó hiểu, “Không ngờ sư phụ vẫn còn thủ đoạn! Nhìn tên chó con kia sợ đến mức phải giả vờ ngất, trong lòng đồ nhi sung sướng không kể xiết.
”
Ông còn muốn xem thêm một lúc nữa, không ngờ lại bị kéo đi.
“Sao? Ngươi còn muốn ở lại Tinh Nguyệt Phong ăn Tết à?” Quân Lãm Nguyệt đưa viên đá trong tay nhét vào tay Ninh Thương Thương, “Hôm nay là bài học đầu tiên vi sư dạy ngươi, hãy học cho kỹ.
”
Ninh Thương Thương nhìn viên đá trong tay, có chút ngỡ ngàng.
Đó là lưu ảnh thạch, ông biết.
Thứ này cực kỳ hiếm, từng xuất hiện ở nhà đấu giá, một viên đã đấu giá tới vài tỷ, không phải thứ mà người bình thường có thể sở hữu.
Còn sư phụ của ông, rõ ràng không phải người bình thường.
Khi đổ linh lực vào viên lưu ảnh thạch, Ninh Thương Thương ngẩn ngơ, bên trong đừng nói đến hình ảnh, ngay cả một cọng lông cũng chẳng có…
“Sư phụ, chiêu ‘vô trung sinh hữu’ này người chơi quá đỉnh!” Ông nhanh chóng đuổi theo, giơ ngón cái khen ngợi Quân Lãm Nguyệt, “Đồ nhi học được rồi.
”
Dung Tuyệt: Sau này có mà học cả đời.
Khen xong, Ninh Thương Thương cầm viên lưu ảnh thạch trả lại cho Quân Lãm Nguyệt, đó là đồ của sư phụ mà.
“Cho ngươi đấy.
” Quân Lãm Nguyệt phẩy tay, “Vi sư còn cả chục viên nữa.
”
Lúc trước, nàng tìm lễ bái sư cho ông, tình cờ phát hiện ra, hôm nay liền phát huy tác dụng lớn.
“Mười, mười mấy viên?!!!”
Ninh Thương Thương nặng nề nuốt nước bọt, hận không thể tự tát cho mình một cái thật mạnh.
Trước đó còn định nhận người ta làm đồ đệ, không biết lấy đâu ra dũng khí nữa…
“Ừm.
” Quân Lãm Nguyệt gật đầu, “Một viên có đủ không? Hay là để vi sư cho ngươi thêm vài viên nữa?”
Một viên đã rất quý giá rồi, Ninh Thương Thương vội lắc đầu, “Đủ rồi sư phụ, đủ rồi đủ rồi.
”
Hai sư đồ vừa trò chuyện vừa nhanh chóng tới chân Thanh Dương Phong.
Nghĩ đến việc sắp gặp Nguyệt Huyền Cơ, Ninh Thương Thương có chút sợ hãi.
“Sao vậy?” Quân Lãm Nguyệt nhận ra ông có điều không ổn, bèn mỉm cười hỏi: “Trước kia sư tổ từng đánh ngươi à?”
[Sư phụ uống rượu vào là thích đi khắp nơi đánh người, nhìn ông ta thế này, biết đâu trước kia thực sự bị sư phụ ức hiếp.
]
Nguyệt Huyền Cơ vừa định nghỉ ngơi một chút, liền nghe thấy tiếng lòng của đồ đệ bảo bối.
Ông bật dậy khỏi giường, không chờ đợi mà chạy ra ngoài.
Ninh Thương Thương nhỏ bé và đáng thương nép sau lưng Quân Lãm Nguyệt, “Ừm.
”
Quân Lãm Nguyệt: “……”
Nàng vừa định nói gì đó thì đã thấy bóng dáng Nguyệt Huyền Cơ lao tới.
“Đồ đệ ngoan, cuối cùng con cũng về rồi! Vi sư nhớ con muốn chết!” Ông cẩn thận kiểm tra Quân Lãm Nguyệt rồi hài lòng liếc nhìn Dung Tuyệt, “Ngươi là đại sư huynh cũng làm tốt lắm, cứ tiếp tục phát huy.
”
Nếu là đệ tử khác được khen ngợi như thế chắc chắn sẽ vui mừng, nhưng với Dung Tuyệt…
Gương mặt lạnh tanh, ngay cả một chữ “ừ” cũng lười đáp lại.
Nguyệt Huyền Cơ đã quá quen với vẻ mặt đó của hắn, cũng không chấp nhặt.
“Sư phụ, đồ nhi có mang quà cho người.
” Quân Lãm Nguyệt lấy từ nhẫn không gian ra mấy cành hoa đào trong rừng linh thú mà nàng đã hái, “Đây là hoa đào còn vương sương sớm, để sư phụ dùng để ủ rượu.
”
[Chưa uống qua rượu đào, tay nghề ủ rượu của sư phụ tốt như vậy, ủ ra rượu đào chắc chắn sẽ ngon đến không tả nổi!]
Nàng cũng chưa uống qua rượu đào, nhưng ngửi thấy hương hoa đào thoang thoảng đã bắt đầu ứa nước miếng rồi.
Nguyệt Huyền Cơ: Con mèo tham ăn.
“Tốt, tốt lắm.
” Nguyệt Huyền Cơ nhận lấy hộp hoa, quý như trân bảo, “Đúng là đồ đệ ngoan hiểu sư phụ thích gì.
”
Thực ra, bất kể đồ đệ tặng thứ gì, ông cũng đều vui vẻ.
Ôm hộp hoa đào trong tay, lúc này Nguyệt Huyền Cơ mới phát hiện có thêm một người.
“Sao đây?” Nhìn kỹ hơn, ông cười lớn, “Ồ? Đây chẳng phải là con rùa già co ro trong rừng linh thú sao? Sao lại dám chui ra khỏi ổ thế này?”
Quân Lãm Nguyệt biết rõ sư phụ mình miệng hơi độc, không chỉ sư phụ mà tông chủ cũng độc miệng, đồ đệ càng độc miệng hơn…
“Gặp sư tổ!”
Không muốn bị đánh nữa, Ninh Thương Thương vội vàng quỳ xuống lạy ba cái.
Nguyệt Huyền Cơ có chút ngơ ngác.
“Con rùa già, ngươi gọi ai là sư tổ?” Ông nhìn chằm chằm Dung Tuyệt, “Tên đại ngốc này, đầu óc bị heo húc rồi à? Sao lại nhận ông ta làm đồ đệ?”
[Đại sư huynh đừng tức giận, cái tội này ta tuyệt đối không để huynh gánh.
]
Nguyệt Huyền Cơ: Hử?
Dung Tuyệt: Ta đúng là bị heo húc đầu mới nhận ông ta làm đồ đệ, không cần giải thích, bởi vì ta không giống người bị heo húc đầu lắm.
“Sư phụ, là đồ nhi nhận ông ấy làm đồ đệ.
” Quân Lãm Nguyệt yếu ớt giơ tay lên, “Đồ nhi thấy ông ấy cốt cách kỳ lạ nên mới thu làm đồ đệ.
”
[Xin lỗi sư phụ, thực ra đồ nhi đã nói dối người, không phải ông ấy có cốt cách kỳ lạ gì đâu, mà là ông ấy không thu được đồ đệ lại xin bái sư, đồ nhi thấy ông ấy là trợ thủ đắc lực nên mới đồng ý thôi! ]
Nghe tiếng lòng của đồ đệ bảo bối, Nguyệt Huyền Cơ bật cười.
“Thu được lắm!” Ông giơ ngón cái lên, “Quả nhiên là đồ đệ ngoan của ta có mắt nhìn!”
Dung Tuyệt: Có bệnh sao? Ta nhận đồ đệ thì bị nói là đầu óc bị heo húc, còn nàng ấy nhận đồ đệ lại là có mắt nhìn, hừ!
[Sư phụ, người có thiên vị cũng đừng rõ ràng quá.
]
Nguyệt Huyền Cơ: Vi sư thích thế đấy.
Sau khi sắp xếp chỗ ở cho Ninh Thương Thương ở Thanh Dương Phong, Quân Lãm Nguyệt mới nhận ra từ lúc về chưa thấy nhị sư huynh và tam sư huynh của mình.
Về phần đại sư huynh yêu nghiệt của nàng, vừa về đã vào phòng, không thấy động tĩnh gì nữa.
“Tam sư huynh của con còn bận chuyện làm ăn, nhất thời chưa về được, còn nhị sư huynh, vi sư sẽ tiết lộ một bí mật cho con.
”
Nguyệt Huyền Cơ thần bí, còn cố tình hạ giọng xuống, như sợ người khác nghe thấy.