"Chuyện gì bí mật vậy sư phụ?"
Có bí mật để nghe, mà lại là về nhị sư huynh, Quân Lãm Nguyệt vô cùng tò mò.
Nàng nhanh chóng xích lại gần, hai sư đồ như đang bàn mưu tính kế một cách bí mật, giống như sắp đi ăn trộm vậy.
"Con có biết Đan Các không, đồ đệ ngoan? Đó là Đan Các ở Nguyệt thành, Nam Châu.
" Nguyệt Huyền Cơ không biết từ đâu lấy ra một tấm bản đồ, sợ Quân Lãm Nguyệt không biết, "Chính là nơi này, thành phố lớn nhất ở Nam Châu, lớn hơn cả Vân thành rất nhiều, khá náo nhiệt, lúc nào rảnh vi sư sẽ dẫn con đi chơi.
"
Quân Lãm Nguyệt nhìn bản đồ, trên đó chỉ có Nam Châu, từng địa điểm được đánh dấu rất chi tiết và chính xác.
Nàng đã đến Vân thành chín mươi chín lần rồi, quen đến mức không thể nào quen hơn.
"Vậy nên, sư phụ, Nguyệt thành với Đan Các thì liên quan gì đến bí mật của nhị sư huynh ạ?"
[Không đoán ra nổi.
]
Thấy đã khơi dậy hết sự tò mò của đồ đệ ngoan, Nguyệt Huyền Cơ cuối cùng cũng chịu tiết lộ bí mật, "Nhị sư huynh của con lấy thân phận người bí ẩn để gia nhập Đan Các, đến Huyền Thiên Tông tham gia đại hội môn phái.
"
Về lý do nhị đồ đệ lại làm thế, có thể còn gì khác ngoài việc muốn hành hạ Hà Tụng ở Tinh Nguyệt Phong một phen, rồi tiện thể chiếm cảm tình của tiểu sư muội nữa chứ!
"Vậy mới kịch tính chứ!"
Quân Lãm Nguyệt nghĩ sắp có chuyện hay để xem rồi.
[Hà Tụng tự tin vào kỹ thuật luyện đan của mình lắm, hắn ta quả thực rất giỏi, nhưng nếu đối đầu với nhị sư huynh thì còn xa lắm.
]
Tiếc rằng Bùi Yến không ở đây, nếu không nghe được tiếng lòng của tiểu sư muội chắc hẳn sẽ vui mừng lắm.
"Thực ra, nhị sư huynh của con làm như vậy ngoài việc để lấy lòng con thì còn có mục đích khác.
" Nghĩ đến chuyện đó, Nguyệt Huyền Cơ thở dài, "Nguyệt Nguyệt à, lúc nào rảnh thì trêu đùa nhị sư huynh của con một chút, đừng nhìn hắn đối xử với ai cũng nhẹ nhàng mà lầm, thực ra trong ba sư huynh của con, hắn là người chịu nhiều uất ức nhất.
"
Nói những lời này, lòng ông nhói lên, vô cùng đau xót.
Quân Lãm Nguyệt ngoan ngoãn “vâng” một tiếng, không hỏi thêm gì.
Nếu sư phụ đã không muốn kể, thì chắc chắn là không muốn nàng biết.
Nếu không muốn nói, nàng sẽ không hỏi.
"Tối nay con muốn ăn gì?" Nguyệt Huyền Cơ cầm bình rượu bên hông, uống một ngụm rượu ngon rồi tự tin, "Vi sư sẽ nấu cho con.
"
Ông thấy mình nấu ăn cũng được, chỉ là không thích vào bếp mà thôi.
Nhưng vì để bảo bối đồ đệ được ăn no, ông lại thấy tay ngứa ngáy.
Trước đây chỉ có ba tên hỗn láo đó thì ông đây chẳng bao giờ siêng năng như vậy, điều tuyệt nhất ông làm chỉ là chia cho chúng một ngụm rượu uống.
Nhưng đến lượt Quân Lãm Nguyệt, ông lại thấy mình giống như đang nuôi một cô con gái vậy, chỗ nào cũng muốn dành những thứ tốt nhất cho nàng.
"Chỉ cần là sư phụ nấu thì đồ nhi đều ăn.
"
Trong lòng Quân Lãm Nguyệt mềm mại như kẹo bông, nàng biết sư phụ mình là người như thế nào.
[Sư phụ không thích vào bếp, nhưng vẫn xuống bếp vì con, hu hu hu! Đúng là sư phụ tốt nhất trên đời, con yêu sư phụ.
]
Nguyệt Huyền Cơ: Phải nhịn! Nhịn nào! Không được kiêu ngạo!
[Đợi nhị sư huynh và tam sư huynh đều trở về rồi con sẽ vào bếp làm đồ ăn cho mọi người, nhị sư huynh và tam sư huynh không có ở đây mà con làm đồ ngon thì hơi thiếu đạo đức quá, haha!]
Kỹ năng nấu ăn của Quân Lãm Nguyệt cũng rất tốt, chỉ là nàng muốn đợi khi hai sư huynh về rồi mọi người cùng nhau ăn.
Quay lại phòng tu luyện, nàng không lập tức vào trạng thái tu luyện.
[A Vượng, trong cốt truyện nhị sư huynh của ta là nhân vật pháo hôi, trong truyện hầu như không miêu tả về thân thế của huynh ấy, nhìn sư phụ hôm nay giấu giếm như vậy, thân thế nhị sư huynh nhất định có điều bất thường, ngươi có thể giúp ta một lần nữa không?]
Kim Vượng Vượng vừa bị cấp trên mắng một trận, tâm trạng có chút không vui.
Dù vừa bị gọi, Kim Vượng Vượng vẫn xuất hiện ngay lập tức.
Kim Vượng Vượng: [Ký chủ xin chờ một chút, ta sẽ tra ngay.
]
Vừa tra thông tin về thân thế của Bùi Yến cho Quân Lãm Nguyệt, nó vừa suy nghĩ về chuyện nọ.
Bên Cục Hệ Thống nhàn rỗi đến phát chán rồi đúng không? Cuốn sách này đã có hệ thống xuyên sách mà còn phải cử thêm một hệ thống chiến lược vào, mà lại là một tên tân binh lần đầu đi làm!
Chẳng phải đây là sự sỉ nhục và thách thức trắng trợn đối với nó sao?
Thế nên hôm đó, ngay khi phát hiện ra sự tồn tại của đối phương, nó lập tức ra tay không chút do dự.
Theo ý Cục Hệ Thống thì hệ thống đó đã bị nó đánh cho treo máy, không biết khi nào mới sửa chữa lại được…
Vậy nên vừa rồi Cục mới mắng nó, bảo rằng lần sau đừng có mềm tay nữa, đã làm thì phải đánh tan xác đối phương thành tro bụi luôn, đừng để lại dấu vết gì…
Chẳng bao lâu sau, Kim Vượng Vượng đã điều tra xong thân thế của Bùi Yến và truyền vào trong đầu Quân Lãm Nguyệt.
Xong xuôi, nó liền đi viết bản kiểm điểm một vạn chữ, thầm thề rằng nếu lần sau còn thấy tên hệ thống đó thì sẽ không để lại cho nó cơ hội nào để tái sinh nữa!
Sau khi tiêu hóa xong những thông tin Kim Vượng Vượng truyền tới, mắt Quân Lãm Nguyệt đã đỏ hoe.
Những cảnh tượng đau lòng đó khiến nàng cảm thấy nghẹt thở.
Thật khó tưởng tượng nổi, nhị sư huynh đã tuyệt vọng đến mức nào khi trải qua những chuyện đó.
Hắn đối đãi với mọi người luôn hòa nhã, cũng rất hay cười.
Có lẽ chỉ khi đêm khuya thanh vắng, hắn mới một mình tiêu hóa nỗi đau trong lòng, tự mình liếm láp những vết thương.
“Nhị sư huynh thật quá khổ.
” Quân Lãm Nguyệt hít mũi, hai giọt nước mắt tròn trịa từ mắt rơi xuống, “Có lẽ ta cũng hiểu được lý do huynh ấy muốn gia nhập Đan Các.
”
Gia nhập Đan Các, hắn sẽ trở nên nổi danh.
Một luyện đan sư tài giỏi còn đáng sợ hơn bất kỳ cường giả nào, bởi vì phía sau hắn sẽ có rất nhiều cường giả đứng về phía mình.
“Nhị sư huynh, ta sẽ giúp huynh đạt được điều huynh mong muốn.
”
Sau khi thầm thì với chính mình, Quân Lãm Nguyệt nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Ổn định lại tâm trạng, nàng bước vào trạng thái tu luyện.
Những ngày này trong rừng linh thú đều là thực chiến, giờ là lúc nàng cần ngồi xuống và lắng đọng lại.
Còn hai ngày nữa là đến đại hội môn phái, ngoài đại hội, hai ngày nữa cũng là ngày Nguyệt Huyền Cơ chính thức nhận chức phó tông chủ.
Lúc đó, ông sẽ được mọi người chứng kiến lên ngồi vào vị trí ấy một cách danh chính ngôn thuận.
Trong phòng tu luyện, thời gian trôi qua rất nhanh, đối với Quân Lãm Nguyệt, từ sáng đến chiều chỉ như một cái chớp mắt.
Bên ngoài vừa có người đang nói chuyện, hoặc nói đúng hơn, là đang tranh cãi.
Mở cửa phòng tu luyện, âm thanh bên ngoài càng rõ ràng hơn.
Quân Lãm Nguyệt nghe thấy giọng sư phụ, tông chủ và cả Vân Lạc Trần.
[Cái tên xui xẻo đó sao lại đến đây?]
Nàng khó chịu lườm một cái rồi bước ra ngoài.
Bên ngoài, ba người đứng ở ba góc khác nhau.
"Đồ đệ ngoan của vi sư tu luyện xong rồi à?" Thấy bảo bối đồ đệ đi ra, Nguyệt Huyền Cơ lại lườm Vân Lạc Trần một cái, "Thái thượng trưởng lão, ngươi xem ngươi đang làm gì? Đợi một chút cũng không được sao? Đã bảo là đồ đệ của ta đang tu luyện rồi, làm phiền người ta tu luyện, ngươi có thiếu đức không?"
Vân Lạc Trần nhịn sự khó chịu với Nguyệt Huyền Cơ, trên mặt không có chút biểu cảm nào.
"Bản tôn không muốn cãi nhau, chỉ là Nguyệt lão có thành kiến với bản tôn quá sâu.
"
Những lời bóng gió châm chọc như vậy khiến Nguyệt Huyền Cơ bật cười.
"Thành kiến?" Ông hừ lạnh một tiếng, "Thành kiến gì? Ta nào dám có thành kiến với Thái thượng trưởng lão? Vừa nãy ta cũng đã nói Nguyệt Nguyệt đang tu luyện, bảo Thái thượng trưởng lão để lát nữa hoặc sáng mai đến, là Thái thượng trưởng lão nhất quyết ở lại, ta chỉ nói thêm vài câu thì đã bị cho là có thành kiến?"
Nói xong, ông lại hỏi không chút khách sáo: “Xin hỏi Thái thượng trưởng lão, nếu đồ đệ của ngươi đang tu luyện, có người cứ bắt nó phải dừng tu luyện mà đi ra ngoài, ngươi có vui vẻ không?”
Ai mà không biết khi tu luyện cần sự yên tĩnh, tốt nhất là không bị ai quấy rầy?
Chưa kể đến việc tu luyện mà bị gián đoạn giữa chừng, điều đó ảnh hưởng rất lớn đến tu vi.
"Vậy nên bản tôn đứng đây chờ, không có ý thúc giục nàng ấy.
" Vân Lạc Trần nói bình thản, sau đó đưa tay về phía Quân Lãm Nguyệt, "Ngươi đã ra rồi, vậy thì đưa lưu ảnh thạch cho bản tôn xem.
"
Trong lưu ảnh thạch chẳng có gì, đứng xem trò vui, Ninh Thương Thương cảm thấy hồi hộp, còn Quân Lãm Nguyệt lại giữ vẻ mặt bình tĩnh, không hề hoảng loạn chút nào.