“Thái thượng trưởng lão, chúng ta tạm gác chuyện lưu ảnh thạch lại.” Quân Lãm Nguyệt ngồi xuống bậc thềm, tiện tay lấy ra một quả lê từ nhẫn không gian, rồi cắn một miếng, “Chúng ta nên bàn về việc đồ đệ của ngài vu khống ta trước.”
Nàng cũng không biết sao lại có lê ăn vào mùa này, nhưng hương vị quả thực rất ngọt ngào, ăn vào cả người đều thấy mát mẻ, sảng khoái.
[Ta có lưu ảnh thạch, còn đến vài chục cái.
Còn hình ảnh, muốn mạng thì có đấy, có bản lĩnh thì đến mà lấy.]
Nguyệt Huyền Cơ: Tưởng đâu đồ đệ ngoan của ta điềm tĩnh thế là chắc chắn rồi chứ…
Vân Tiêu: Có vẻ đến lúc phải nhúng tay vào rồi.
“Bản tôn sẽ tự có kết luận xem đồ đệ ta có vu khống ngươi hay không.”
Vân Lạc Trần nghe tiếng Quân Lãm Nguyệt nhai lê, trong lòng càng thấy phiền, thật là ồn ào!
Ông ta không hiểu nổi Nguyệt Huyền Cơ dạy dỗ đồ đệ kiểu gì, một nữ tử lại ăn uống lỗ mãng như vậy.
Không như đồ đệ của ông ta, Thẩm Quy Nhất, dù đi đâu cũng là người hiểu lễ nghi nhất.
“Ngươi chỉ cần đưa lưu ảnh thạch cho bản tôn là được.” Vân Lạc Trần dường như đã quyết tâm, không hề để Quân Lãm Nguyệt làm ảnh hưởng đến mình.
“Thái thượng trưởng lão, ta thấy người kia có chút quen mặt.”
Vân Tiêu có thể nghe được tiếng lòng của Quân Lãm Nguyệt, đương nhiên biết nàng không có hình ảnh nào, nếu Vân Lạc Trần cứ đòi hỏi nữa thì nàng cũng không thể đưa ra được…
Vân Lạc Trần nhìn theo ánh mắt của Vân Tiêu, dừng lại ở trên người Ninh Thương Thương.
“Người này…”
Ông ta khẽ nhíu mày.
Có vẻ đã từng gặp qua ở đâu đó, nhìn có chút quen thuộc.
“Thái thượng trưởng lão cũng thấy quen phải không? Ban đầu ta cũng nghĩ thế.” Vân Tiêu nói nhỏ bên tai Vân Lạc Trần, “Sau đó ta nghĩ kỹ lại, đây chẳng phải là một trong các lão tổ đời trước của Ninh gia, Ninh Thương Thương sao?”
Ninh gia và Vân gia có quan hệ tốt, người đời trước đều quen biết nhau, mà ông ta, dù là hậu bối, cũng may mắn được gặp lão tổ của Ninh gia một lần.
Vân Lạc Trần nhíu mày sâu hơn nữa, người này quả thật là Ninh Thương Thương của Ninh gia.
Nghe nói người này có thiên phú cực cao, không chỉ tinh thông môn hồn thuật khiến người người e ngại, mà còn là một phù chú sư!
“Còn một lão tổ khác của Ninh gia, ta nghe nói người đó lúc còn trẻ có chút kỳ quặc, liệu có khi nào chuyện này chỉ là hiểu lầm?”
Vân Tiêu thấy sắc mặt Vân Lạc Trần thay đổi, nhanh chóng tận dụng cơ hội.
Lúc này Vân Lạc Trần đang nghĩ về vài việc, khi đồ đệ của ông ta kể lại mọi chuyện đúng là có hơi vòng vo…
“Thái thượng trưởng lão, chuyện này chúng ta không thể vội vàng được.” Vân Tiêu càng cố gắng thuyết phục, “Bây giờ ngài và Nguyệt lão đều là sư phụ của Quy Nhất, không thể vì chuyện này mà khiến mối quan hệ bất hòa.
Ý của ta là Thái thượng trưởng lão nên về hỏi kỹ Ninh Viễn một lần nữa, xem hắn có che giấu điều gì không.
Nếu có, ngài cứ đánh hắn một trận nên thân để hắn không dám tái phạm.
Nếu không có, khi đó lại tới Thanh Dương Phong đòi lưu ảnh thạch cũng chưa muộn.”
Nói xong, ông còn nhấn mạnh thêm mấy câu để làm cho sự việc trầm trọng hơn, “Thái thượng trưởng lão nghĩ thử xem, nếu trong lưu ảnh thạch có chân tướng thực sự, mà đúng là Ninh Viễn vì muốn bảo vệ ai đó mà đổ oan cho đệ tử của Nguyệt lão, thì sự việc sẽ rất nghiêm trọng.
Thái thượng trưởng lão chắc hẳn cũng hiểu tính cách của Nguyệt lão.”
Nghe xong đề nghị của Vân Tiêu, sắc mặt Vân Lạc Trần cực kỳ khó coi.
Ít nhất, hiện giờ ông ta cũng không thể gây hiềm khích quá căng thẳng với Nguyệt Huyền Cơ.
[Tên gió chiều nào theo chiều nấy như Tông chủ mà cũng nói hay thật! Giỏi thật! Ta phải vỗ tay khen ngợi Tông chủ, Tông chủ uy vũ!]
Nghe thấy tiếng lòng của nữ tử, Vân Tiêu trong lòng càng thấy đắc ý.
“Bản tôn từ lâu đã cảm thấy tên Ninh Viễn đó không đứng đắn.” Đây là lời thật lòng của ông ta, không phải thiên vị Quân Lãm Nguyệt, “Thái thượng trưởng lão lại quá cưng chiều đồ đệ nên đâm ra tin tưởng quá mức.
Ta chỉ nhắc nhở ngươi một chút thôi.”
Thực tế chứng minh, Vân Lạc Trần đã bắt đầu nghi ngờ Ninh Viễn.
Sau khi Vân Tiêu nói vài lời khiến sự việc rối tung, Vân Lạc Trần lập tức đi tìm chân tướng.
“Tông chủ nói rất đúng!” Quân Lãm Nguyệt giơ ngón tay cái, “Ta cũng thấy Ninh sư huynh không phải người tốt.
Ta cứu hắn về, thế mà hắn lại muốn đổ oan cho sư đồ chúng ta.”
“Sư, đồ?”
Vân Tiêu nghe rõ nàng nói “sư đồ” không phải chỉ với Nguyệt Huyền Cơ.
“Ừ.” Quân Lãm Nguyệt gật đầu, “Thương Thương là đồ đệ của ta.”
Vân Tiêu nuốt một ngụm nước bọt, nghĩ thầm thế giới này đúng là bắt đầu điên rồi.
“Tông chủ, ở lại ăn tối nhé?”
Quân Lãm Nguyệt đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngát, còn Tông chủ chắc cũng là ngửi thấy rồi mới qua đây.
“Vậy cũng tốt.” Vân Tiêu xoa xoa tay, còn đắc ý khiêu khích liếc nhìn Nguyệt Huyền Cơ, “Là Nguyệt đồ đệ mời ta ở lại, ngươi còn muốn đuổi ta đi không?”
Nguyệt Huyền Cơ: “!!!”
Ông chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Nể mặt đồ đệ ngoan, cho ngươi ăn ké vài miếng vậy.
Bên Tinh Nguyệt Phong.
Sau khi nhiệm vụ thất bại Thẩm Quy Nhất bị sét đánh mạnh một cái, đã qua hơn nửa ngày mà toàn thân vẫn còn tê rần.
Không chỉ nhiệm vụ thất bại, mà chỉ số công lược còn giảm mạnh…
Lần trước giảm một mạch xuống còn 190%, còn lần này, giảm hẳn xuống 350%…
Trong phòng cấm, Ninh Viễn đang vận công trị thương.
Thẩm Quy Nhất tay cầm một chén cháo, gõ cửa phòng.
Ninh Viễn tự mình ra mở cửa, thấy sư tỷ mang thức ăn tới, ánh mắt hắn ta ngập tràn vui vẻ.
“Sư tỷ, bên sư phụ…”
Ninh Viễn vừa định hỏi gì đó thì bị Thẩm Quy Nhất ngắt lời, “Sư đệ, uống cháo trước đã.”
Hắn ta luôn nghe lời sư phụ và sư tỷ, không nói thêm câu nào, ngoan ngoãn uống hết chén cháo.
Uống xong cháo, còn chưa kịp hỏi lại câu ban nãy, Thẩm Quy Nhất đã lạnh mặt xuống, “Ninh Viễn, bình thường sư phụ và ta dạy ngươi thế nào? Ngươi đều quên rồi sao?”
Ninh Viễn chưa từng thấy sư tỷ nghiêm khắc như vậy, giọng cũng lạnh như băng.
“Ta…” hắn ta bối rối, “Ta không biết sư tỷ đang nói gì.”
“Vẫn không chịu thú nhận sao?”
Thẩm Quy Nhất trong lòng cực kỳ thất vọng.
“Chát” một tiếng, trên tay nàng xuất hiện một cây roi.
“Là sư tỷ, khi sư đệ phạm sai lầm có quyền phạt.”
Nhìn thấy cây roi trên tay nàng, Ninh Viễn đã hoàn toàn hoảng sợ.
Sư tỷ chưa bao giờ giận dữ như thế này, bình thường hắn ta làm sai, cùng lắm sư tỷ cũng chỉ trách mắng vài câu.
Nhưng lần này, sư tỷ thật sự muốn đánh hắn.
“Sư tỷ, ta sai rồi!” Ninh Viễn vừa hoảng hốt vừa sợ hãi, quỳ xuống ôm lấy chân Thẩm Quy Nhất, “Ta sẽ thú nhận, ta sẽ thú nhận hết, sư tỷ đừng giận, đừng ghét ta.”
Những lời sau như đang cầu xin.
Ngoài cửa phòng cấm, Vân Lạc Trần đứng đó, sắc mặt tối tăm như bão tố.