Bạch Thanh Thanh là cung nữ bên người Cảnh Chiêu Nghi, chưa từng quen biết Cố Tuệ, lời của nàng đương nhiên cũng chỉ vì muốn được phân xử công bằng, tuyệt đối không hề thiên vị.
Cảnh Chiêu Nghi muốn vu khống hai người cấu kết lẫn nhau cũng đã muộn, đúng là Cố Tuệ đã đẩy nàng ta một phen, nhưng những lời này cũng được nàng ta chính xác nói ra, nô tỳ ở đây đều có thể làm chứng —— nàng ta thề tuyệt đối không có ý muốn lôi kéo hoàng đế, chỉ đơn thuần ghét bỏ Cố Tuệ mà thôi, từ khi vào cung đến nay không được sủng ái, không phải vô năng thì là cái gì?
Chỉ là hoàng đế sẽ nghi ngờ nàng muốn phá hoại quan hệ giữa Cố gia và thiên tử, chuyện này, nàng ta thật sự không nghĩ tới.
Tình thế đã như vậy, Cảnh Chiêu Nghi chỉ có thể ôm hận ngậm đắng nuốt cay, tức giận trừng mắt nhìn Bạch Thanh Thanh một cái, cúi đầu nói: "Thần thiếp hồ đồ, xin bệ hạ thứ tội."
Trong lòng càng nghĩ càng thấy khả nghi, chỉ sợ Bạch thị này đã sớm có tâm tư đi ăn máng khác, muốn thoát ly khỏi khống chế của mình liên hợp với vị Quý Phi không được sủng ái này, mà Cố Tuệ sẽ càng như cá gặp nước.
Sắc mặt Cố Tuệ cũng không được tốt, lỗ mũi đã sớm cao lên đến trời.
Nhưng Thẩm Trường Trạch cũng không đến mức bị một nô tỳ xúi giục mà trách phạt thân thích của mẫu thân, thấy Cảnh Chiêu Nghi thông minh như thế, cũng thuận sườn núi hạ lừa, "Quên đi, đây là việc nhỏ, phạt ngươi nửa tháng bổng lộc, không cần phải hỏi lại trẫm."
Cảnh Chiêu Nghi nói cám ơn, đắc ý vứt cái mị nhãn về phía Cố Tuệ, tiện đà lắc mông rời đi ——biết biểu ca không làm khó được nàng, nếu Cố Tuệ muốn cắn ngược lại một cái, đó là không có khả năng.
Cố Tuệ: ......!mới như vậy đã thỏa mãn? Hùng tâm tráng chí lúc trước của ngươi đâu?
Cảnh Chiêu Nghi này thật quá hạn hẹp, sao không nhân cơ hội giũ ra chút chuyện khác, nhân lúc hoàng đế khó có được mà nói thêm hai câu với nàng ta, mới như vậy mà đã vô cùng cao hứng trở về dưỡng bệnh rồi.
Thẩm Trường Trạch liếc Cố Tuệ đang ngây ra như phỗng, "Ngươi cũng trở về đi."
Cố Tuệ vẫn còn đang trong cõi thần tiên, chưa nghe thấy những lời này, hoàng đế liền không thể không đề cao âm lượng lặp lại một lần nữa, "Ngươi cũng trở về đi."
Lúc này Cố Tuệ mới phản ứng lại, vội vàng quỳ gối lĩnh mệnh, "Thần thiếp cáo lui."
Trong lòng âm thầm chửi thầm, cẩu hoàng đế tức giận như vậy làm gì, muốn nói thì từ từ mà nói không được sao?
Lại không nghĩ tới Thẩm Trường Trạch bởi vì bị bệnh kia, từ trước đến nay rất thiếu kiên nhẫn, mắt thấy Cố Tuệ vẫn còn cọ tới cọ lui như vậy, được tiện nghi còn ra vẻ thiếu thốn, trong lòng khó tránh khỏi tức giận —— Hắn chưa từng nghe nói người Cố gia có tính tình cổ quái như vậy, chẳng lẽ có vấn đề ở đầu óc à?
*
Cố Tuệ rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, Bạch Thanh Thanh chạy chậm theo, khuôn mặt trắng nõn hơi đỏ lên, "Nương nương, nô tỳ có lời, không biết nên nói hay không."
Nàng đã nói như thế, Cố Tuệ nào có thể cự tuyệt? Nghĩ thầm chẳng lẽ là tới đòi được báo đáp.
Nhưng nàng một chút cũng không cảm kích Bạch Thanh Thanh hát đệm cho nàng, tuy rằng đây là một mảnh hảo tâm của nữ chính, giúp nàng giải quyết một đối thủ, nhưng lại khiến nàng càng cách xa mục đích hơn —— như vậy, khi nào nàng mới có thể nhận được thánh chỉ ban chết đây?
Mặt Cố Tuệ không biểu tình, "Cứ nói đừng ngại."
Bạch Thanh Thanh niết góc áo, mười phần thẹn thùng nói: "Nô tỳ......muốn đến cung của nương nương ngài, không biết ngài có đáp ứng không?"
Hành động hôm nay của nàng đã kết thù với Cảnh Chiêu Nghi, Cảnh Dương Cung không ở nổi nữa, lấy coi trọng của hoàng đế đối với nàng, hơn phân nửa sẽ chuyển nàng đến một cung khác—— mà quyền lựa chọn thậm chí có thể trao cho nàng.
Cố Tuệ không ngại Minh Nguyệt Cung có thêm nhiều người làm bạn, nàng cũng không ghét tính tình của Bạch Thanh Thanh, nhưng mà, quan hệ quá sâu với nữ chính sẽ gia tăng suất diễn không thể ngờ, thậm chí tăng thêm nguy cơ sống đến đại kết cục, mà Cố Tuệ chỉ muốn sớm xuống sân khấu lãnh cơm hộp* thôi.
*diễn viên hết vai thì lãnh cơm hộp = ý chị gái là muốn chết sớm
Bởi vậy nàng vẫn kiên định cự tuyệt, nói mình mới đến, không quen việc nhân sự trong cung, uyển chuyển từ chối tính toán muốn đến Minh Nguyệt Cung của Bạch Thanh Thanh.
Bạch Thanh Thanh có chút thất vọng, nhưng cũng không phải không thể lý giải, đối với Quý Phi nương nương mà nói nàng dù sao cũng là một người lạ, Quý Phi nương nương đương nhiên không thể yên tâm thu nàng về dưới trướng —— lâu ngày sẽ nhìn thấy lòng người, chung quy sẽ có một ngày, Quý Phi nương nương sẽ hiểu được nàng.
Giống như nàng cũng sẽ hiểu được Quý Phi nương nương.
Hốc mắt Bạch Thanh Thanh phiếm hồng, trịnh trọng nói: "Nương nương yên tâm, nô tỳ sẽ giúp ngài."
Cố Tuệ: ......!Giúp cái gì?
Còn định hỏi lại, Bạch Thanh Thanh đã lo nói trước, "Ngài một lòng say mê đối với bệ hạ, không tiếc tự mình hại mình để gây chú ý, tự tử là chuyện rợn người, nhưng nếu tình cảm của nữ nhân chân thành tha thiết, cũng có thể dời đi bàn thạch, chớ ngại bệ hạ không thể hiểu được, nô tỳ chắc chắn sẽ giúp ngài bộc bạch nhiều hơn trước mặt bệ hạ, giúp ngài thành công."
Cố Tuệ nhìn này đôi mắt tỏa sáng lấp lánh của cô bé, hoảng hốt ý thức được nàng ấy đã hiểu lầm cái gì —— đúng rồi, Bạch Thanh Thanh vẫn còn ở trong giai đoạn thiếu nữ mơ mộng tình yêu lãng mạn, nhất định cho rằng lúc trước nàng treo cổ tự tử nhiều lần vì không được quan tâm, thừa nhận hành vi phạm tội cũng là vì tự mình sa ngã.
Nàng đúng thật là tự sa ngã, nhưng đó là vì theo đuổi tự do, căn bản không liên quan đến chuyện sủng ái mà!
Nhưng Bạch Thanh Thanh là một cây gân, vốn không nghe người ta giải thích, thêm hôm qua Cố Tuệ bỏ qua nàng ấy mà đâm thẳng đến Cảnh Chiêu Nghi, xem ra là do thương hại nhỏ yếu, nàng ấy càng thêm muốn giúp vị nương nương tâm địa thiện lương này đạt thành mong muốn —— bản thân nàng ấy dù sao đã sớm có ý trung nhân, vì sao không tăng thêm một đôi thần tiên quyến lữ trong cung chứ?
Cố Tuệ nhìn cô bé hưng phấn thích thú đầy đầu rời đi, bỗng nhiên có loại cảm giác vô lực thật sâu, chỉ vì một lòng nhân từ, cho nên tuyến cốt truyện cũng bị bóp méo, thế thì sẽ không ảnh hưởng nàng lãnh cơm hộp chứ?
Ngược lại Tiểu Trúc lại vô cùng cao hứng, "Bạch cô nương này thật biết tri ân báo đáp, có nàng ấy nói ngọt nhiều hơn ở Ngự Tiền, cơ hội của nương nương cũng nhiều lên theo."
Nghe nàng nhắc nhở, lo ngại của Cố Tuệ liền thoáng tiêu tan, cũng đúng, muốn xúc phạm hoàng đế, dù sao cũng phải gặp mặt rồi nói, không thể đột nhiên đắc tội hắn được; ngẫm lại, có Bạch Thanh Thanh giật dây cũng là chuyện tốt, còn cơ hội phải dựa vào chính mình sáng tạo nên.
Không lâu sau, đã truyền đến tin tức Bạch Thanh Thanh đến Ngự Tiền làm việc, trong cung lại kinh ngạc cảm thán một trận, Cố Quý Phi và Cảnh Chiêu Nghi đấu nhau, một nô tỳ từ đâu nhảy ra lại nhặt được tiện nghi, trong lúc nhất thời, chỗ nào cũng có người cười nhạo Cảnh Chiêu Nghi bỏ đá xuống giếng, ngược lại nơi này của Cố Tuệ thanh tịnh không ít.
Thừa dịp nhàn tản, nàng cũng bớt thời giờ hỏi thăm Tiểu Trúc chút tình cảnh của nguyên thân, trong sách tuy có ghi lại, nhưng nguyên thân chỉ là vai phụ nhỏ nhắn không quan trọng, đương nhiên không phí bao nhiêu mực bút, mà Cố Tuệ đọc sách cũng không cẩn thận, nên khó mà nhớ kỹ.
Nghe Tiểu Trúc dào dạt đắc ý khen một phen, Cố Tuệ mới biết, thì ra bá phụ nàng là đại tướng quân Phiêu Kị tiếng tăm lừng lẫy, uy chấn biên giới Tây Bắc, lúc vị Cảnh Quý Phi trước kia bị "bệnh qua đời", hoàng đế vốn định chọn nữ nhân hiền lành ở dân gian, nào ngờ Cố bá phụ vừa vặn đánh thắng trận, địa vị này liền thuận lý thành chương đưa cho Cố gia, mà dưới gối bá phụ nàng đều là con trai, bất đắc dĩ, đành phải nhường cho nhị phòng.
Cho nên mới nói, chức vị Quý Phi này là do Cố Tuệ nhặt được của hời, khó trách Cảnh Chiêu Nghi hận nàng đến tận xương.
Dù sao cha ruột Cố Tuệ chỉ là kẻ hèn làm quan trị thủy, không so được với đại phòng quyền cao chức trọng, cũng không theo kịp tam phòng tài nguyên buôn bán cuồn cuộn, là một cây gậy quăng xuống cũng không vang ra tiếng, nào ngờ nhờ một người đắc đạo mà gà chó được theo lên trời?
Cố Tuệ nghe xong phần giới thiệu bối cảnh này, càng thêm yên tâm trong lòng, xem ra một Cố gia to như vậy lại có rắc rối khó gỡ, nhưng ít nhất hoàng đế sẽ không vì một mình nàng mà liên lụy toàn bộ gia tộc, đây chính là bất hạnh trong vạn hạnh.
10 ngày sau đó, Cố Tuệ vẫn đang mơ mơ màng màng, đương nhiên cũng không quên "bữa tối cuối cùng", hiện giờ thức ăn phòng ăn đưa tới càng ngày càng tốt, có lẽ là thấy Cảnh Chiêu Nghi ăn mệt, vị Quý Phi này là nàng cũng khó mà không Đông Sơn tái khởi*, không bằng lấy lòng trước thì tốt hơn.
* khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại.
Cố Tuệ đương nhiên cười bỏ qua, phòng ăn tuy rằng hiểu sai ý, nhưng hiếu kính thế này ngược lại gãi đúng chỗ ngứa —— đồ miễn phí sao lại không ăn.
Đảo mắt đã đến đầu hạ, Cố Tuệ đang phát sầu nên tìm cơ hội thế nào để mình chết thuận lợi nhất, Dưỡng Tâm Điện bên kia bỗng nhiên truyền đến tin tức —— đêm nay hoàng đế sẽ tới nghỉ ngơi, thỉnh nàng sớm chuẩn bị.
Nhìn Thẩm Trường Trạch cuối cùng cũng nhớ lại trong cung còn có một nhân vật như nàng, hạ mình tôn quý đến nơi nhỏ bé này, thế cũng coi như là cho nàng thể diện —— ha hả!
Cố Tuệ tuy không hiếm lạ, nhưng hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, không thể cự tuyệt, còn nữa, có lẽ hôm nay là cơ hội duy nhất nàng có thể nắm chắc, nàng đương nhiên không muốn bỏ lỡ.
Vì thế vui sướng thưởng Phúc công công một thỏi bạc, tiện đà ngồi vào bàn trang điểm miêu mi họa mắt, chuẩn bị diện thánh "thật tốt".
Kết quả lúc Thẩm Trường Trạch vào cửa, nhìn thấy một nữ tử mặc đầy phục sức, mi thanh mục tú, nhìn quanh thần thái phấn chấn, quanh người toả ra ánh sáng rực rỡ đoạt đi tầm mắt của người khác.
Cố Tuệ sớm biết hoàng đế không thích người ăn mặc quá mức lồng lộn, nói là chói mắt —— quý nhân này trời sinh tật xấu quá nhiều, nhưng không bắt bẻ cũng không là quý nhân.
Cố Tuệ cố ý chọn một bộ màu hồng đậm, phía trên còn dùng chỉ vàng phác họa ra hai cây hoa lạc tiên thật lớn, trông vô cùng chói mắt loá mắt.
Đáng tiếc phân vị của nàng chỉ ở cấp Quý Phi, nên không thể mặc màu vàng, nếu không, hiệu quả càng thêm rõ ràng.
Đến lúc nàng cho rằng Thẩm Trường Trạch sẽ chửi ầm lên, lại không biết người này thông cảm nàng mới đến hay thế nào, cư nhiên không lộ ra thanh sắc, chỉ điềm đạm nói: "Gọi thiện đi."
Cố Tuệ chỉ có thể nhận thua, "......!Vâng."
Không có đạo lý nha, hay là hoàng đế bị mù, nếu không làm sao không nhìn ra nàng đã đi quá giới hạn chứ?
Cố Tuệ hồ nghi đầy bụng, nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hoàng đế, lúc gọi món ăn không cần hoàng đế phải há mồm, dùng bữa ở trong cung nàng, nàng là chủ nhà đương nhiên nên bố trí tất cả thật tốt.
Vì thế lúc nhìn một bàn đầy thịt dê nướng kia, sắc mặt Thẩm Trường Trạch rõ ràng chìm xuống —— hắn không ăn thịt dê vì hắn ngại vị tanh.
Cái này thật sự là sơ sẩy của Ngự Thiện Phòng, Cố Tuệ cũng không ngờ, dù sao nàng cũng không biết rõ khẩu vị của hoàng đế, mà chẳng lẽ Ngự Thiện Phòng cũng quên kiêng kị?
Phúc Lộc vung phất trần, tiểu thái giám đưa sai đồ ăn liền chạy đến.
Hoàng đế nhàn nhạt nói: "Chém hắn một đoạn ngón tay cái đi."
Mất ngón tay, tương đương từ bây giờ trở đi không thể làm việc, cũng không thể trông cậy ở trong cung.
Lấy tính tình ác liệt thường ngày của hoàng đế ra mà nói, xử phạt này đã rất nhỏ rồi.
Người nọ còn đang thở phào nhẹ nhõm, không ngờ Cố Tuệ đã nhẹ nhàng bỏ xuống một câu, "Hà tất gì phải hao tâm tốn sức, cho hắn thành nhân trệ không phải càng tốt sao?"
Cũng là chém giống nhau, chém nhiều chém ít cũng không có gì khác —— tuy không biết tiểu thái giám này bị người nào sai sử mới cố ý tới sinh sự trong cung nàng, nhưng dù sao đã muốn chết, không bằng giúp nàng đạt được mục đích.
Ánh mắt Thẩm Trường Trạch quả nhiên dừng lại trên mặt nàng hai giây, lúc này Cố Tuệ vô cùng dễ dàng đọc hiểu ý tứ của hắn:
—— Ngươi dám dạy trẫm làm việc?
Thực tốt quá, bước đầu tiên tìm đường chết đã hoàn thành, hy vọng Cố Tuệ phồng lên to hơn.
Tác giả có điều muốn nói:
Nam chính: Nữ phụ, ngươi đã thành công thu hút sự chú ý của ta.
Nữ chính: Hah! Đàn ông.