Xuyên Thành Vật Hi Sinh Đành Tìm Đường Chết


Trong lòng cực loạn, Cố Tuệ lại rất rõ ràng, những chuyện bản thân và Thôi Kính Tâm vừa nói vô cùng cơ mật, tốt nhất là nên quên mất, hoặc là làm bộ không biết.
Nhưng khi Thẩm Trường Trạch đến đây thăm nàng, nàng vẫn nhịn không được hỏi, "Bệ hạ đã sớm biết lúc trước thần thiếp giả vờ mang thai sao?"
Nếu nói lúc trước nàng chỉ là đang giả bộ, lúc này đã có thể thật sự có chút "Làm" —— thứ không quan trọng nhất thế gian chính là chân tướng, nhưng nàng muốn đào bới đến tận cùng nhất cũng là chân tướng.
Thẩm Trường Trạch đáp lại vô cùng thành khẩn, "Đúng vậy, nhưng thế thì sao, nàng cũng chưa chắc là cố ý."
Chỉ là chuẩn đoán sai mà thôi, Trần Viện Phán đã lớn tuổi, khó tránh khỏi có lúc ngộ phán, nhưng cũng không thể vì vậy mà trừng phạt người khác.
Cố Tuệ cố chấp nói: "Vậy nếu ta nói với bệ hạ, là ta cố ý thì sao?"
"Vậy không có gì ghê gớm." Thẩm Trường Trạch thân mật chọc chọc giữa mày nàng, khẽ cười nói, "Nàng cũng vì hy vọng trẫm chú ý nàng càng nhiều hơn cho nên mới ra hạ sách này, đây vốn là chuyện thường tình, huống hồ, hiện giờ không phải đã thật sự có thai rồi sao? Có thể thấy, ông trời cũng đang chiếu cố chúng ta."
Cố Tuệ hơi hơi khép mi, "Vì sao bệ hạ dung túng thần thiếp như vậy?"
"Đương nhiên là vì tình yêu." Thẩm Trường Trạch mỉm cười, "Lại nói, không phải là nàng thích trẫm trước à?"
Còn chưa thừa sủng đã muốn này muốn nọ, làm mọi cách khiến cho hắn chú ý, giống như một con rối nhảy nhót —— đương nhiên hiện giờ hắn mới phát giác, con rối lại là chính hắn.
Cố Tuệ như bị mắc nghẹn, "Vậy nếu ta nói với bệ hạ, những việc lúc trước đều không phải là để bày tỏ tình cảm với ngài, mà là có mục đích khác, ngài sẽ thấy thế nào?"
Vốn dĩ định chờ sau khi sinh xong mới nói, nhưng mà hiện tại —— nàng thật sự không thể tiếp tục giấu nữa, là không đành lòng, cũng không cam lòng.
Không cam lòng bản thân cứ như vậy mà đắm chìm vào trong hố sâu tình cảm, càng lún càng sâu.
Nụ cười trên mặt Thẩm Trường Trạch hơi phai nhạt đi, giọng điệu cũng cứng ngắc theo, "Nàng đang nói cái gì thế?"
Cố Tuệ hít sâu một hơi, "Kỳ thật thần thiếp chưa bao giờ muốn được thừa sủng, sở dĩ tìm mọi cách tiếp cận bệ hạ, chỉ vì hy vọng ngày nào đó xúc phạm bệ hạ, bệ hạ sẽ ban chết thần thiếp."
Cho nên mới có đủ loại hành vi ngang ngược của nàng trước mặt hắn, đều không phải là trời sinh đã gan lớn không sợ, mà chỉ là đơn thuần không hề có vướng bận thôi —— đáng tiếc, hiện tại lại có.
Nguyên nhân chính là như thế, nàng mới càng thêm muốn rời xa thế giới này, nàng cảm thấy quanh mình đã xuất hiện một cái lưới lớn vô hình, đang trói buộc nàng thật chặt —— cho dù là Thẩm Trường Trạch chuyên sủng nàng, hay là Cố mẫu thân yêu thương nàng, lại hoặc sinh mệnh nhỏ đang thong thả trưởng thành trong bụng, bọn họ đều đang nhắc nhở nàng, nàng đã hãm vào quá sâu, không thể kềm chế.
"Có lẽ nghe thấy sẽ không thể tin được, nhưng thần thiếp đích xác không phải người của quốc gia này, thậm chí không thuộc về thời đại này, cho nên, thần thiếp sẽ vẫn luôn có một ngày sẽ phải rời khỏi, ta không biết là ngày đó là ngày nào, nhưng, bệ hạ muốn nắm lưu huỳnh ở lòng bàn tay, không hề ngờ chính là uổng phí."
Cố Tuệ thấy trên mặt Thẩm Trường Trạch xuất hiện biểu tình tam quan điên đảo, thật khó cho hắn vẫn còn có thể tâm bình khí hòa mà nói chuyện với nàng —— nói thật, hiện tại không kêu người giam nàng và tháp điên đã tính là nhân từ rồi.
Cho dù vô dụng, cũng nên lập tức phất áo rời đi, biết rõ chỉ là hư tình giả ý, còn lưu lại đây làm gì?
Dù hiện tại, Cố Tuệ cũng đã có vài tình cảm không rõ với hắn, nhưng, sự tình đã không thể vãn hồi rồi —— dùng lừa gạt đổi lấy sủng ái, đương nhiên chỉ có thể cắt đứt quyết liệt.
Thẩm Trường Trạch trầm tư trong giây lát, "Nàng định khi nào rời đi?"
Cố Tuệ hơi hơi khép mi, "Chờ sinh hạ đứa nhỏ này xong, cho nên bệ hạ, người nhất định phải đồng ý với thiếp, vạn lần chớ vì ta mà từ bỏ đứa nhỏ này."
Cho dù thế nào cũng không giữ nổi nàng, nhưng đứa nhỏ này, ít nhất đại biểu nàng đã từng tồn tại.
"Được, trẫm đáp ứng nàng." Thẩm Trường Trạch đột nhiên đứng dậy, tay áo giơ lên, giống như định che đi thứ gì trên mặt, là nước mắt hay là cái gì khác, "Nếu hai người mẫu tử bình an, trẫm cũng sẽ ban cho nàng một đạo thánh chỉ tự sát, sẽ không tù vây nàng trong thâm cung nữa."
Thì ra đạo ý chỉ này tới dễ dàng như thế.

Cố Tuệ nhìn bóng dáng vội vàng giận dỗi rời đi, sức lực toàn thân như bị rút cạn, hẳn nên rớt vài giọt nước mắt vui vẻ, nhưng nàng lại chỉ tươi cười ngắn ngủn, mà trong lòng lại vắng vẻ cô quạnh.
Con người quả thật là động vật vĩnh viễn không biết đủ, cái gì cũng muốn, cho nên cái gì cũng không chiếm được.
Nàng cảm thấy mờ mịt dị thường.
Mùa xuân năm nay quá tiêu điều, tuy rằng hoàng quý phi có thai là đại hỉ, nhưng Minh Quận Vương ở biên cương xa xôi lại bị bệnh nặng, theo lời thái y nói chính là không thể sống hơn ba năm tháng, Cảnh thái hậu nghe được tin dữ, không khỏi lo lắng sốt ruột, cho nên phi tần trong cung cũng không dám hơi lộ chút vui mừng.
Hoàng đế dần dần cũng càng ít đi đến Thừa Càn Cung, tháng giêng cũng chỉ đến một lần vào ngày mười lăm, ăn chén cơm nguyên tiêu, nhưng không ngủ lại.
Cảnh chiêu nghi âm thầm cao hứng, cảm thấy đây bởi vì Cố Tuệ mang thai trở nên xấu xí —— thấy bụng nàng bụng càng lúc càng lớn, trên mặt có thêm thai đốm, nữ nhân này thật đúng là không thể béo phì mà, một khi béo lên liền như cái thùng phi.
Thị nữ nhìn nhìn vòng eo nàng, nghiêm túc nói: "Tiểu thư, nhưng ngài không mang thai cũng không khác gì hoàng quý phi đã hoài thai sáu tháng."
"Câm miệng!" Cảnh chiêu nghi sắp tức chết rồi, chưa thấy qua loại miệng chó không mọc được ngà voi như vậy, nàng đây gọi là đẫy đà tốt đẹp, không biết sao?
Ít nhất hiện tại Cố Tuệ không bằng nàng.

Cảnh chiêu nghi ỷ vào loại tự tin này, dũng cảm đi đến ngự tiền muốn tự đề cử, kết quả vẫn là bị biểu ca lãnh khốc vô tình đuổi ra khỏi Dưỡng Tâm Điện —— vì sao chứ, biểu ca cả ngày vùi đầu phê sổ con, chẳng lẽ không buồn ngủ sao?
Cảnh chiêu nghi nghĩ trăm lần cũng không ra, chỉ có thể cho rằng Cố Tuệ này trời sinh hồ ly tinh, mới có thể nắm chặt nam nhân trong lòng bàn tay.

Kiếp sau, nàng cũng phải đầu thai thành hồ ly để nếm trải tư vị tình yêu thế gian —— không, vậy còn chưa đủ, phải nếm giống như Thần Nông nếm trăm vị thuốc mới được.
Không đề cập tới kế hoạch lớn vĩ đại của Cảnh chiêu nghi, Cố Tuệ bên này vô cùng thanh nhàn , cả ngày ở trong cung trồng hoa nhỏ cỏ với đám người Tiểu Trúc, mệt mỏi sẽ tản bộ trong vườn, rất có chí thú quy ẩn điền viên.
Trừ cái này ra, chỉ có Thôi Kính Tâm và Bạch Thanh Thanh thường xuyên lại đây, một người là đến khám mạch cho nàng, một người là đến để giúp nàng may quần áo cho hài nhi —— công phu thêu thùa của Bạch Thanh Thanh quả thật rất tốt.
Làm Cố Tuệ cảm thấy ngoài ý muốn chính là, hai người này thường xuyên qua lại dường như có điểm đầu đuôi, Thôi Kính Tâm từ trước đến này vẫn là việc công xử theo phép công, hiện giờ lại thường xuyên mặt đỏ, có lẽ không chỉ là do mùa xuân đến; còn về phần Bạch Thanh Thanh, nàng đột nhiên có hứng thú cực lớn với y dược, còn cố ý bái Thôi Kính Tâm làm thầy, thỉnh hắn dạy mình chút liệu pháp chữa bệnh, tiện thể chiếu cố cái thai của hoàng quý phi.
Cố Tuệ:......!Nói tóm lại, nàng chỉ là một công cụ thôi phải không?
Mà cho dù Bạch Thanh Thanh có thật sự muốn đến cùng Thôi Kính Tâm ở bên nhau, Thẩm Trường Trạch cũng sẽ không cản trở, lúc trước hắn vốn chỉ vì chữa bệnh mới lưu nàng bên người, hiện giờ tâm ma đã được giải trừ, Bạch Thanh Thanh đương nhiên không còn đất dụng võ —— hơn nữa vì lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Cố Tuệ cũng đã chuyển giao phương thuốc cổ truyền của Bạch gia cho Phúc Lộc, nhờ hắn an bài mọi thứ.
Tất cả mọi người đều đã có kết cục, bao gồm chính mình, thật tốt.

Cố Tuệ nhẹ nhàng vỗ về bụng nhỏ, trên mặt hiện lên nụ cười bi thương.
Thôi Kính Tâm đã nói cho nàng, trong bụng có thể là một hoàng tử, y thuật hắn tinh vi, không nói tuyệt đối, nhưng cũng có bảy tám phần chuẩn.
Như thế, nàng cũng có thể thành công lui thân.
Cố Tuệ chuyển dạ là vào sáng sớm ngày mùng một tháng 5, tuy rằng lịch âm lịch dương không phải giống nhau, nhưng nàng vẫn cảm thấy đây là ông trời cố tình trêu đùa vận mệnh —— ngay cả ngày Quốc Tế Lao Động cũng vẫn phải lao động phải không?
Bạch Thanh Thanh ngay từ lúc nghe tin đã sớm chạy nhanh như thỏ ra ngoài, lập tức đến Thái Y Viện báo tin, Tiểu Trúc cắn răng chăm chủ tử nhà mình, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn có chút không yên tâm, kêu người đi ngự tiền thông báo.
Thẩm Trường Trạch đang chuẩn bị thượng triều, nghe được tin tức, tay thắt đai lưng đột nhiên dừng lại.

Nữ nhân kia đã không muốn sống, hắn cần gì phải tự mình đa tình, vô cớ làm người chán ghét chứ?
Nhưng......!Thẩm Trường Trạch thở dài, "Chuẩn bị kiệu, đi Thừa Càn Cung."
Phúc Lộc kinh hãi, "Các đại thần còn đang chờ ở tiền triều mà."
"Kêu bọn họ ai về nhà nấy, một ngày không thượng triều thì sẽ nghẹn chết sao? Đám khốn nạn này!" Thẩm Trường Trạch không kiên nhẫn nói.

Đai lưng cũng lười buộc lại, nhanh chóng khoác áo ngồi lên ngự liễn.
Phúc Lộc vẫn là lần đầu tiên nghe thấy hoàng đế chửi thề, không khỏi rụt cổ, nghĩ thầm hoàng đế phát giận gì lên người hắn chứ, lại không phải hắn làm ngài không thoải mái mà?
Mắt sáng như hắn, đương nhiên nhìn ra bệ hạ và nương nương có ngăn cách, vốn tưởng rằng nếu có một người chịu thua trước, hơn phân nửa sẽ là hoàng quý phi —— không phải trong tay nam nhân có hoàng kim à? Nào biết chủ tử nhà mình là người kém cỏi như vậy, bị nữ nhân xoay lòng vòng, đúng là yêu đương hại chết người mà.
Cố Tuệ được nghe hoàng đế tới, gấp đến độ đang đau từng cơn cũng ngồi dậy, "Mau, mau đi cản giá!"
Nàng tuy rằng đã liệu định Thẩm Trường Trạch sẽ đến nhìn mình lần cuối, nhưng không nghĩ tới sẽ là lúc bản thân đang chật vật sinh sản, nàng vốn dĩ định chờ sinh xong sẽ trang điểm xinh đẹp đi gặp Diêm Vương mà —— mặc kệ thế nào, tử trạng cũng không thể trông quá khó coi, miễn cho các cung nhân nhặt xác nàng sẽ bị lưu lại bóng ma tâm lý.
Nào biết hoàng đế đi bộ cực nhanh, Tiểu Trúc còn chưa ra cửa, Thẩm Trường Trạch đã tới rồi, nhanh nhẹn chỉ huy mấy bà đỡ nâng sản phụ đến giường được phủ kín bông mềm, lại kêu Phúc Lộc khoá chặt cửa sổ, miễn cho lọt gió, sau đó sai bảo đám người hầu còn lại đi nấu nước ấm, cùng với ngân châm dụng cụ cắt gọt linh tinh chờ lát nữa phải dùng.
Cố Tuệ:......!Thực hoài nghi trận này hoàng đế đã từng học hỏi qua, nhìn đi nhìn lại đều thấy có bóng dáng nửa bà mụ dày dặn kinh nghiệm.
Cố Tuệ cũng chỉ có thể vứt bỏ tiểu tiết, không thể diện thì không thể diện đi, người ta vì nàng bận rộn trong ngoài, nàng còn rối rắm chút chuyện nam nữ tư tình, cảnh giới thật sự quá thấp.
Toàn bộ hành trình, Thẩm Trường Trạch cũng không thèm liếc nàng một cái, chỉ nhíu mày nhìn Thôi Kính Tâm, "Ngươi nắm chắc mấy phần, có thể giữ được mẫu tử bình an không?"
Thực tế Cố Tuệ được tính là sinh non, nhưng bởi vì lúc trước Trần Viện Phán khám sai, Kính Sự Phòng nhớ lầm ngày, ngược lại cũng xấp xỉ với thai bình thường.

Thôi Kính Tâm biết rõ ràng trong lòng, nhưng ngoài miệng chỉ nói: "Vi thần sẽ dốc hết sức lực."
Cho dù chỉ có bảy thành nắm chắc, có hoàng đế ở đây cũng phải biến thành mười thành, nếu không, cái chức đứng đầu Thái Y Viện của hắn sợ là khó giữ được —— làm một đại phu hoàn mỹ quả thật không dễ dàng mà..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui