Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Sau khi Yến Thanh Trì rời khỏi, Đới Hồng Trác rất nhanh đã phản ứng lại, một lần nữa cột chặt mộc bài, đi nơi khác. Tống Lập kêu hắn, hắn cũng chỉ vẫy vẫy tay, nói đi phòng học khác nhìn xem trước.

Chính là một cái chớp mắt lúc quay đầu kia, sắc mặt Đới Hồng Trác đã lạnh xuống. Lúc hắn vừa thấy Tống Lập bị ngã, còn tưởng rằng Yến Thanh Trì đẩy thật, cảm thấy tiểu trong suốt đột nhiên gia nhập này thật đúng là không hiểu quy củ, vì màn ảnh, cũng dám đẩy tiền bối mình, tâm được mất cũng không khỏi quá nặng rồi. Nhưng sau đó lại phát sinh một loạt sự tình, đặc biệt là Yến Thanh Trì không cần tốn nhiều sức, liên tiếp lấy được mộc bài từ cổ tay Tống Lập và hắn. Cái cân trong lòng Đới Hồng Trác, đã bắt đầu nghiêng về phía Yến Thanh Trì.

Hắn lại không ngốc, Yến Thanh Trì càng không ngốc, y đã có bản lĩnh này, còn sẽ vì đoạt một cái mộc bài với Tống Lập mà lôi kéo? Là cảm thấy thân pháp của mình quá ưu tú, sợ khoe ra làm cho bọn họ và người xem TV tự ti sao? Sao có thể, tổng nghệ vốn chính là bát tiên vượt biển, mỗi người tự thể hiện thần thông, có loại kỹ năng này bây giờ không khoe, là tính để giành lại ăn tết sao?

Như vậy, nếu không phải vấn đề chỗ Yến Thanh Trì, chính là tự Tống Lập có vấn đề. Đới Hồng Trác cảm thấy Tống Lập đúng là đủ buồn cười, chẳng qua Yến Thanh Trì vừa tới tập đầu tiên, hắn đã gấp không chờ nổi như vậy muốn làm y kinh sợ, cần gì như vậy? Cái này cũng được đi, vốn tưởng rằng là cục bột mặc người xoa tròn bóp dẹp, kết quả cố tình là tấm sắt, mình không hù được người, còn bị người bóc điểm yếu, Yến Thanh Trì có kim chủ hay không hắn không biết, nhưng lúc Yến Thanh Trì nhắc tới Lý lão bản, biểu tình của Tống Lập hắn thấy được.

Nháy mắt Đới Hồng Trác hiểu rõ vì sao Tống Lập khó dằn nổi lòng nhằm vào Yến Thanh Trì như vậy, hơn nữa còn phải để mình xem, hoá ra là bím tóc của mình bị người ta nắm chặt trong tay a.

Đới Hồng Trác cười lạnh một tiếng, hắn không muốn liên luỵ vào cũng nước đục của Yến Thanh Trì và Tống Lập, nếu Tống Lập tự mình đối phó Yến Thanh Trì cũng thôi đi, nhưng cố tình một hai phải kéo hắn xuống nước, không khỏi có chút quá không phúc hậu.

Hắn đang nghĩ ngợi lung tung, đã thấy Yến Thanh Trì giống như đã vòng một vòng, cho nên từ một chỗ lối khác chạy tới, thấy hắn sửng sốt một chút, sau đó thả chậm bước chân.

Đới Hồng Trác có trực giác không tốt, lập tức chạy về hướng cầu thang, Yến Thanh Trì vội vàng đuổi theo, thả chậm tốc độ sau khi lên cầu thang mới đuổi theo. Y nhìn kỹ mộc bài trên tay Đới Hồng Trác, sau đó xuất kích trong nháy mắt, trực tiếp kéo xuống, chưa từng chạm vào người Đới Hồng Trác.

"Cảm ơn Đới ca." Yến Thanh Trì kêu, vội vàng chạy về bên kia.

Đới Hồng Trác bị loại.

Đới Hồng Trác nhìn y một đường chạy xa, quay đầu nhìn về camera trước mặt mình, ý đồ tạo một điểm nhấn cuối cùng trong tập này cho mình, "Tôi vẫn luôn cho rằng, thời đại này của chúng ta, bí tịch võ lâm đều đã thất truyền, không nghĩ tới nó không chỉ có tồn tại, còn có người trộm luyện! Tốc độ này, đây còn là người sao! Quả thực là Lăng Ba Vi Bộ đạp tuyết vô ngân a! Nếu tập này tôi thắng, tôi đã là đại ca cậu ấy Tiêu Phong."

Yến Thanh Trì đoạt mộc bài của Đới Hồng Trác, trực tiếp nhét vào túi tiền của mình. Lúc này y cũng hiểu rõ, so với tiếp tục lễ phép nhường nhịn, cho người ta một loại cảm giác dễ khi dễ, không bằng trực tiếp đánh đòn phủ đầu, hù sợ những người khác, cũng lay tỉnh chút người luôn có chút tâm tư không nên có.

Từ khi còn nhỏ y đã bị thu dưỡng, đã luôn đi theo cha nuôi của mình học tập, cha nuôi y là nhân vật rất lợi hại, lợi hại đến mức cho dù đã tẩy trắng lên bờ, trở thành xí nghiệp gia ưu tú, vẫn luôn có người trong hắc bạch lưỡng đạo như hổ rình mồi nhìn chằm chằm ông ấy, kiêng kị sự tồn tại của ông ấy. Y đi theo cha nuôi học rất nhiều thứ, vô luận là thân thủ, kỹ năng hay là làm người, làm việc, tín niệm. Cho nên, từ nhỏ y đã biết, trước mặt thực lực tuyệt đối, hết thảy tiểu tâm tư, đều chỉ có vẻ buồn cười mà thôi.

Y tìm xong phòng học 2305, đã chuẩn bị đi 2306 đối diện, kết quả còn chưa vào phòng học, đã cảm thấy có người đánh úp từ phía sau, Yến Thanh Trì nghiêng người nhìn qua, là Lê Nguyên Thanh.

Lúc Lê Nguyên Thanh nhìn thấy Yến Thanh Trì, còn cảm thấy mình có chút may mắn, dù sao cũng là lần đầu y tham gia tổng nghệ, còn chưa rành cách chơi, lúc này nếu là gặp được những khách quý thường trú kinh nghiệm phong phú, phỏng chừng phải bị loại. Yến Thanh Trì cũng giống vậy, tuy rằng y là thường trú, nhưng là vừa mới được bổ sung, thoạt nhìn cũng khách khách khí khí, không giống như là loại người rất lợi hại, Lê Nguyên Thanh cảm thấy mình chiến đấu với y, vẫn là có chút phần thắng.

Hắn nhìn Yến Thanh Trì, cười cười, nói, "Thật xin lỗi." Sau đó lại lần nữa đánh tới Yến Thanh Trì, Yến Thanh Trì phương hướng của hắn mà tránh thoát, nhắm ngay cổ tay hắn, duỗi tay tìm tòi, trực tiếp kéo mộc bài trên cổ tay hắn xuống.

"Thực xin lỗi." Y cười trả những lời này lại cho Lê Nguyên Thanh, sau đó nhét mộc bài vào túi tiền, chạy về bên kia.

Lê Nguyên Thanh bị loại.

Lê Nguyên Thanh nhìn camera, có chút bất đắc dĩ còn có chút không phản ứng lại, "Cho nên, tôi cứ như vậy mà kết thúc?" Hắn thở dài, "Ai, vốn tưởng rằng đối phương giống ta chỉ là đồng thau, không nghĩ tới là vương giả giấu giếm không lộ a, này không phải là đại sát khí tổ tiết mục cố ý che giấu đi?" Hắn tằng hắng một cái, "Tuy rằng chịu khổ đào thải, nhưng tôi cũng muốn dùng màn ảnh cuối cùng của mình tuyên truyền cho phim điện ảnh "Truy Tung" đang chiếu ở rạp, lại nói tiếp dù mọi người có thể không tin, nhưng trong "Truy Tung", kỳ thật tôi cũng là một vương giả."

Yến Thanh Trì rất nhanh đã soát xong lầu hai, muốn lên lầu ba đi tìm, kết quả vừa đến cửa cầu thang, đã đụng phải Tôn Tầm.

"Tầng này không có chìa khóa, đi toà nhà khác đi." Tôn Tầm vừa nói, vừa hỏi y, "Cậu có nghe thấy Đới Hồng Trác và Lê Nguyên Thanh bị loại không?"

Yến Thanh Trì gật đầu, lấy hai cái mộc bài trong túi tiền ra triển lãm trước mặt Tôn Tầm, vẻ mặt đạm nhiên nói: "Tôi làm."

Tôn Tầm sửng sốt hạ, có chút kinh ngạc khi nghe y nói ba chữ "tôi làm" (tiếng trung nó ba chữ) nhẹ nhàng như nói hôm nay thời tiết không tồi. Giây tiếp theo, Tôn Tầm vươn tay phải vỗ vai Yến Thanh Trì, nở nụ cười, "Lợi hại a, tôi còn lo lắng cậu gặp phải người đội xanh sẽ thiệt thòi đấy, kết quả cậu không tiếng nào đã đào thải hai người a."

Yến Thanh Trì cười cười, đưa mộc bài ra, "Đội trưởng anh cầm đi."

"Đừng, cậu cầm, cuối cùng phải thống kê, đến lúc đó trên tay ai có nhiều mộc bài nhất, người đó chính là MVP, sẽ có khen thưởng."

"Khen thưởng cái gì?"

"Cái này khó mà nói, đến lúc đó cậu sẽ bắt được khen thưởng trong rương, không có việc gì, chờ đến lúc đó cậu sẽ biết."

"Được." Yến Thanh Trì gật gật đầu, "Vậy hy vọng tôi có thể bắt được cái tốt một chút."

"Sẽ." Tôn Tầm đáp.

Hai người ra khỏi toà nhà Dật Phu, vào toà nhà Ngọc Chương, tổ tiết mục vẽ ba khu vực trọng điểm chính là toà nhà Dật Phu, toà nhà Ngọc Chương, và nhà ăn.

Xét thấy diện tích nhà ăn nhỏ nhất, chỗ có thể giấu đồ vật cũng ít nhất, nên hai đội không hẹn mà cùng đặt trọng tâm vào hai tòa nhà khu dạy học. Tôn Tầm và Yến Thanh Trì mới vừa đi vào, đã nghe thấy được âm thanh Nguyễn Văn Hiên bị loại, hai người nhìn thoáng qua nhau, đoán toà nhà này khẳng định có người đội xanh, cũng không biết là ai.

"Cùng nhau tìm đi." Tôn Tầm nói.

Yến Thanh Trì tự nhiên đồng ý.

Hai người đang tìm, loa liên tục truyền đến tin tức Lý Manh, Tưởng Hàm Hủy bị loại, Tôn Tầm tính toán, hiện tại đội xanh cũng chỉ còn lại Trần Hiên Lãng, Tống Lập và Dương Tiếu Tiếu.

Hắn đang tìm, lại nghe thấy Yến Thanh Trì đột nhiên nở nụ cười.

"Làm sao vậy?"

"Anh lại đây xem." Yến Thanh Trì kêu hắn đi qua.

Tôn Tầm đi qua, liền thấy bàn học trước mặt Yến Thanh Trì, viết một đoạn: "Chít chít lại chít chít. Không nghe thấy viết chữ âm, chỉ nghe nữ thở dài. Hỏi nữ chỗ nào tư, hỏi nữ chỗ nào nhớ. Nữ cũng không sở tư, nữ cũng không sở nhớ. Đêm qua xem TV, Giang tổng soái lại khốc, TV 40 phân, bức bức nhưng chụp hình. Ca ca vô bạn gái, Tiểu Thần vô bạn trai. Nguyện vì ca ca thê, từ đây ngọt ngào." [đoạn này t thấy dễ thương lại có vần có điệu nên để lại]

(Chít chít lại chít chít. Không nghe thấy âm thanh viết chữ, chỉ nghe cô gái thở dài. Hỏi cô tương tư ai, hỏi cô đang nhớ ai. Cô không tương tư ai, cô cũng không nhớ ai. Đêm qua xem TV, Giang tổng vừa soái vừa ngầu, TV 16 inch, đến sát để chụp hình. Ca ca không bạn gái, Tiểu Thần không bạn trai. Nguyện làm vợ ca ca, từ đây về sau ngọt ngào.)

Mà dưới đoạn này, không ngừng có đủ các màu sắc trả lời: Nằm mơ!

Thậm chí còn có người viết: Tiểu Thần, tỉnh mộng, sắp thi rồi!

Tôn Tầm ha ha ha ha nở nụ cười, tìm một cây bút trong phòng học, viết phía dưới: Ngoan ngoãn học tập, nghiêm túc học hành. Tám chữ to.

"Nếu Mặc Thần tới, để hắn viết, phàm không ngoan ngoãn học hành trốn tiết khai trừ phấn tịch."

Yến Thanh Trì phản bác, "Thần ca mới không làm vậy, Thần ca đối fan rất tốt, fan anh ấy trốn học, anh ấy khẳng định sẽ cổ vũ đối phương, mới không khai trừ phấn tịch."

Tôn Tầm "yo" một tiếng, "Tôi là đội trưởng của cậu hay hắn là đội trưởng của cậu, nghe ai?"

Yến Thanh Trì rất phối hợp nói, "Nghe đội trưởng." Sau đó y lại bổ sung nói: "Nhưng cũng nghe Thần ca, Thần ca là nửa người thầy của tôi, lúc trước ở đoàn phim đã chỉ điểm tôi."

Tôn Tầm cười cười, cố ý nói, "Sao cậu lại nghiêm túc như vậy, không đùa cậu, đi thôi."

Hai người bọn họ kẻ xướng người hoạ cue Giang Mặc Thần xong, cường thế để tên Giang Mặc Thần lên hình, cũng vừa lòng, đi một phòng học khác chuẩn bị tiếp tục tìm chìa khóa.

Lúc Dương Tiếu Tiếu và Trần Hiên Lãng đi vào, Tôn Tầm và Yến Thanh Trì đang mở cái hộp mới vừa tìm được, thấy hai người bọn họ tiến vào, Tôn Tầm lập tức giấu cái hộp.

"Tầm ca các anh tìm được chìa khóa?" Trần Hiên Lãng hỏi.

"Không có đâu, cái hộp này vừa mới tìm được, nhưng cảm giác như là trống không."

"Vậy mở ra nhìn xem đi."

"Cậu đừng chỉ nhìn chằm chằm đồ vật trên tay tôi, cậu sao, cậu tìm được chìa khóa không?"

"Nếu tôi tìm được chìa khóa, tôi đã sớm tạm dừng thời gian."

Tôn Tầm cười, "Vậy cũng không nhất định, đội các cậu hiện tại còn thừa ba người, đội chúng ta có bốn, hiện tại cậu tạm dừng, chẳng phải là chúng tôi sẽ thắng."

Trần Hiên Lãng khẽ mỉm cười, không nói gì.

Tôn Tầm nhìn hắn, chuẩn bị xuất kích.

Trong chớp nhoáng, hai người đã tranh đoạt quấn nhau, Yến Thanh Trì thấy Tôn Tầm và Trần Hiên Lãng dây dưa một khối, liền muốn đi lên trợ giúp Tôn Tầm, kết quả y vừa động, Dương Tiếu Tiếu đã chắn trước mặt y.

Dương Tiếu Tiếu người cũng như tên, lớn lên ngọt ngào, thích cười, cô nhìn Yến Thanh Trì, đôi tay giấu ở phía sau.

Yến Thanh Trì nhìn cô, cũng không nóng nảy, trải qua chuyện Tống Lập, y không muốn lúc tranh đoạt mộc bài tiếp xúc tức chi với đối thủ, cho nên y cần phải chờ, chờ Dương Tiếu Tiếu lộ cổ tay ra trước, lúc ấy, chính là thời cơ tốt để đoạt mộc bài.

Yến Thanh Trì không chờ lâu lắm, hai người Tôn Tầm và Trần Hiên Lãng dây dưa một trận, ai cũng bắt không được ai, Tôn Tầm nhớ tới sau lưng mình có cửa, đơn giản trực tiếp đẩy Trần Hiên Lãng ra, hô câu, "Thanh Trì, đi."

Sau đó hắn liền dẫn đầu chạy đi ra ngoài.

Yến Thanh Trì cầm hộp, chuẩn bị rời đi, Dương Tiếu Tiếu duỗi tay cản y, Yến Thanh Trì thấy cô vươn tay, trực tiếp thò người qua, một bàn tay cầm hộp, một bàn tay tháo mộc bài cô. Dương Tiếu Tiếu không nghĩ tới mình sẽ bị loại nhanh như vậy, ngây ngẩn cả người. Vẫn là Trần Hiên Lãng phản ứng nhanh, một bước chân xông lên muốn chắn y.

- --------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui