Bởi vì lời đồn lan truyền rộng rãi, nên có một số người thích hóng chuyện đến lớp Ánh Nắng vây xem, những người biết Vân Xu lại càng chú ý nhiều hơn, còn chỉ chỉ trỏ trỏ.Thậm chí mấy nữ sinh của lớp Tên Lửa cũng đến xem.Đối với những người xuất thân từ gia đình bình thường, điểm phải vô cùng tốt mới là con đường duy nhất vào được lớp Tên Lửa, trong khi đối với những người có xuất thân tốt thì chỉ cần nỗ lực hơn một chút là có thể.Lần này nữ sinh đến tìm Vân Xu có gia cảnh khỏi phải bàn, chỉ kém Lăng Văn Huyên một chút mà thôi.Cô cũng thích Lăng Văn Huyên.Tất nhiên, một cô gái ở lớp Ánh Nắng sẽ không thể khiến cô để tâm khi bản thân được người khác ca ngợi là nữ thần, nhưng những tin đồn đó lan truyền quá rộng khiến cô cảm thấy rất không vui.Cô cảm thấy những tin đồn này đều do chính Vân Xu tung ra, mục đích là lấy lòng mọi người, khiến Lăng Văn Huyên chú ý đến mình, thủ đoạn này đúng là rất vô dụng.Nữ sinh này tên Tần Ảnh, cũng là người có tiếng tăm học cùng Lăng Văn Xuyên ở trường Trung học số ba, đến năm nhất đã được bầu làm hoa khôi của trường.
Thành tích của cô không thể so với Lăng Văn Huyên, nhưng cũng không coi là quá tệ.
Bởi vì nhà cô có gia thế nên lấy được một vị trí ở lớp Tên Lửa.Người ngoài nhìn vào, giống như là nhân vật nữ thần của trường thì phải.Bây giờ Tần Ảnh đang đứng ở cửa lớp Ánh Nắng, nhất thời kéo theo rất nhiều người đến vây xem.Tần Ảnh mặc một chiếc váy dài, trên vai khoác một chiếc áo khoác nhỏ có mùi thơm, chân đi giày cao gót 5,6 cm, mặt trang điểm nhẹ, tóc búi cao phía sau đầu, trên trán có một lọn tóc xoăn nhẹ trông khuôn mặt càng nhỏ gọn thanh thoát hơn.Trên mặt lộ ra một loại tinh xảo khiến rất nhiều nữ sinh mặc đồng phục học sinh theo bản năng lùi về phía sau, không dám lại gần cô, trong lòng không khỏi có chút xấu hổ.Nữ sinh đứng bên cạnh Tần Ảnh đi vào lớp Ánh Nắng gọi một bạn học nữ, hỏi cô ấy: “Người tên Vân Xu của lớp cậu có ở đây không?”“A, chính là cậu ta.” Bạn học nữ kia chỉ tay vào Vân Xu đang vùi đầu giải đề.Nữ sinh nói: “Cậu đi gọi cậu ta qua đây giúp tôi, tôi muốn nói vài câu với cậu ta.”Bạn học nữ vốn định đẩy Vân Xu ra, nhưng nghĩ tới chuyện lúc trước vẫn có chút sợ Vân Xu, liền gõ gõ vào mặt bàn nói: “Vân Xu, có người tìm kìa.”Sau khi tan học Vân Xu đeo bịt tai nên không để ý tới ồn ào bên ngoài.Nghe thấy tiếng động, Vân Xu ngẩng đầu nhìn người đang gõ bàn của mình.Bạn học nữ nhắc lại lần nữa: “Ngoài kia có người tìm cậu kìa.”Vân Xu đáp: “Cảm ơn, tôi biết rồi.”Hai từ cảm ơn thốt ra từ miệng Vân Xu, bạn học nữ kia có chút kinh ngạc.
Cô còn tưởng Vân Xu sẽ tức giận, không ngờ Vân Xu cũng không phải mắc bệnh chó dại mà xồ lên cắn người.Vân Xu nhìn ra ngoài cửa, rất dễ dàng chú ý đến Tần Ảnh.Vóc dáng, diện mạo, còn cả khí chất, trang phục của Tần Ảnh đều khác hẳn so với những người đứng bên cạnh.Vân Xu đứng dậy đi đến trước mặt Tần Ảnh: “Cậu tìm tôi?”Sau khi Tần Ảnh nhìn thấy Vân Xu trong lòng có vài phần kiêng dè.Tầm mắt của cô lướt qua mặt của Vân Xu một lượt, sau đó chỉ ngón tay sang nữ sinh bên cạnh nói: “Không phải, là cậu ấy tìm cậu.”Tần Ảnh lùi lại một bước, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ, chỉnh lại áo khoác, mỗi một động tác đều có cảm giác cao quý.Giọng nói của cô gái bên cạnh Tần Ảnh đã kịp thời thu hút sự chú ý của Vân Xu: “Cậu chính là Vân Xu?”Vân Xu quay đầu đối diện với cô ta, đáp: “Phải, có chuyện gì sao?”“Có.
Tôi đến để xem xem cô gái nào da mặt lại dày như vậy...!Ồ xin lỗi nhé, ý của tôi là tôi rất tò mò khẩu khí lớn như vậy, xem cô gái dũng cảm đó trông thế nào.” Cô ta cố ý đánh giá Vân Xu, dùng mấy lời khinh miệt nói: “Cũng chả ra làm sao mà.”Vân Xu thuận miệng đáp: “Đúng rồi, không thể so sánh với cậu được.”Nữ sinh kia sửng sốt một chút, khi ý thức được lời Vân Xu nói, sắc mặt liền biến đổi.“Có chuyện gì không?” Vân Xu nói: “Không có gì thì đừng có tùy tiện làm phiền người khác học tập được không hả?”Nữ sinh có chút tức tối, cười lạnh nói: “Học? Phế vật của lớp Ánh Dương cũng biết học sao?”Vân Xu nhíu mày, bất mãn nhìn cô ta.Nữ sinh nhìn thấy Vân Xu khó chịu trong lòng cảm thấy thoải mái, liền nói ra những gì vốn định nói.“Khoảng cách chênh lệch giữa lớp Ánh Nắng với lớp Tên Lửa cậu có nằm mơ cũng không thể với tới.
Cậu với Lăng Văn Huyên cũng vậy, dù cậu có nỗ lực đến đâu cũng không có khả năng đâu.” Nữ sinh đáp: “Cậu cũng không thèm nhìn xem bản thân là cái loại gì, cóc ghẻ mà còn đòi ăn thịt thiên nga à.”Nói xong cô ta lại chỉ sang Tần Ảnh, nói với Vân Xu: “Cậu dám theo đuổi Lăng Văn Huyên, cậu có so được với Tần Ảnh không? Theo đuổi Lăng Văn Huyên, dựa vào cậu? Cậu cũng không thèm nhìn mình lấy một cái xem.”Biểu cảm của nữ sinh kia thật phong phú, nói ra mấy lời ghét bỏ và khinh thường rất sống động.
Mà đứng trước mặt Tần Ảnh là Vân Xu mặc đồng phục học sinh rộng thùng thình cùng với quần dài, nhìn trông lôi thôi lếch thếch không chịu nổi.
Nhiều người đứng trong phòng học hóng chuyện cũng đồng loạt cười nhạo.Những âm thanh cười nhạo này đủ để đập tan lòng tự trọng và tự tin của một người.Vân Xu mím môi, liếc mắt nhìn mọi người xung quanh.Mọi người đều bị ánh mắt của cô quét qua, nhất thời không cười nổi nữa.
Ánh mắt Vân Xu rất trong trẻo, phản chiếu biểu cảm như chú hề của bọn họ, khuôn mặt xinh đẹp không thua gì Tần Ảnh, khiến cho những âm thanh cười nhạo của bọn họ chẳng khác gì một trò hề.Vân Xu nói với nữ sinh kiêu ngạo trước mặt: “Cậu có thể nói cậu là ai trước được không? Sau đó liền phiền cậu hãy giải thích cho tôi biết cậu lấy lập trường nào để nói những điều này với tôi?”“Thứ cho tôi nói thẳng, ít nhất tôi so với cậu còn tốt hơn nhiều.” Vân Xu cũng bắt chước tư thế của đối phương, nhìn từ trên xuống dưới sau đó bình phẩm một câu, cười lạnh nói: “Đồ xấu xí, làm trò hơi nhiều rồi đấy.”Nữ sinh nghe vậy tức giận đến mức mặt đỏ bừng, giơ tay định đánh người.
Vân Xu đã bắt được cổ tay cô ta, xoay ngược lại tát thẳng vào mặt cô ta một cái.Một tiếng “Bốp” giòn tan, nữ sinh tự dùng tay của chính mình tát mình một cái.Nhìn thì có vẻ như Vân Xu rất tùy ý, nhưng thực ra cô vẫn luôn đề phòng, quan sát đối phương.
Cô bày ra vẻ mặt chân thành nói: “Tôi đề nghị cậu nên đến khoa thần kinh kiểm tra đi, không thì đi đến bệnh viện thú cưng đi, kiểm tra xem có phải bị mắc bệnh chó dại không.”“Không có chuyện gì chạy đến lớp người khác vô duyên vô cớ mắng người, không phải mắc bệnh gì đó chứ?”Vân Xu cố ý nâng cao âm vực, gằn từng chữ rõ ràng, mọi người vây xem cũng đều nghe rõ mồn một.Không chỉ có nữ sinh kia vô cùng xấu hổ, Tần Ảnh cũng cảm thấy không thể ở lại đây nữa, có chút mất mặt.Vân Xu trông có vẻ gầy gò yếu ớt, điềm đạm ít nói, nhưng so với nữ sinh kiêu ngạo kia nhìn cô lại càng cay hơn, ngổ ngáo hơn, lúc mắng người vô cùng khí thế, mấy lời nói ra vô cùng có lực, không chút sợ hãi.Vốn chỉ là cuộc cãi vã của hai người, cuối cùng lại náo loạn trở thành trò cười.
Nữ sinh kia tức giận định đánh Vân Xu, nhưng lại khiến Vân Xu đẩy ngược lại Tần Ảnh.Nữ sinh làm liên lụy đến Tần Ảnh, sắc mặt lập tức suy sụp, cô ta vội vàng đỡ Tần Ảnh dậy rồi xin lỗi.Vốn dĩ Tần Ảnh muốn trách mắng Vân Xu đẩy mình, nhưng khí thế vừa rồi của Vân Xu quá mạnh, cô không muốn đứng đây cãi nhau với Vân Xu, như vậy rất mất lịch sự, lại rất mất mặt.“Cậu đợi đấy!”Nữ sinh bỏ lại một câu rồi cùng Tần Ảnh rời đi.Đám người Tần Ảnh đi rồi, Vân Xu quay lại trong lớp, không lập tức quay lại chỗ ngồi mà đi đến bục giảng.
Lúc này chuông vào lớp vang lên, học sinh đều quay về lớp.Những người bên dưới đều nhìn Vân Xu đang đứng trên bục giảng bằng ánh mắt kinh ngạc.
Bị nhiều người nhìn như vậy đáy lòng Vân Xu có chút khẩn trương, nhưng phẫn nộ càng làm cô có thêm tự tin đứng vững.Cô chậm rãi nở một nụ cười, nụ cười mang theo sự giễu cợt, khinh bỉ và đầy ghét bỏ.Cô nói: “Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, vừa nãy sao mọi người lại cười vậy?”Cô liếc nhìn những người trong lớp một lượt rồi nói: “Người lớp khác đến lớp chúng ta để hạ bệ ra oai, các cậu thì cứ trơ mắt ở đó mà hóng chuyện.”Những người ngồi bên dưới nghe vậy vẫn bất động như cũ, thậm chí Vương Vũ còn lộ ra vẻ khinh thường.Vân Xu dừng một chút, nói: “Đương nhiên cái này tôi cũng không cảm thấy kì lạ lắm.”“Điều tôi thấy kì lạ nhất là lúc cậu ta mở miệng nói phế vật, lời nói đầy lời khinh miệt xem thường lớp chúng ta, hạ thấp giá trị lớp chúng ta, thế nhưng các cậu vẫn còn ở đó mà cười được.”“Thành tích của các cậu không tốt, nhưng thành tích không tốt mà đến ngay cả tự trọng và đạo đức cũng không cần nữa hay gì?” Vân Xu nghiêng đầu tò mò hỏi: “Bị người ta coi thường cũng không sao, cũng không sao.
Bị chỉ thẳng mặt gọi là phế vật cũng mặc kệ...!Sao các cậu giống chó vậy?”“Chó cũng biết tức giận mà sủa mấy cái đấy.”“Các cậu đúng là không có nhân tính, cái danh hiệu phế vật này công nhận phù hợp với các cậu lắm đấy.”“Vừa rồi các cậu cười tôi tôi không tức giận, tôi chỉ muốn nói với các cậu biết, tôi xem thường các cậu!”“Người coi thường các cậu không phải là tôi, mà chính là bản thân các cậu!”Vân Xu nói không tức giận đương nhiên không phải là thật.Cô rất tức giận, vì vậy mới nhân cơ hội này mà những người này một trận.Bước xuống bục giảng, hai chân cô mềm nhũn, cô cố bày ra vẻ bình tĩnh ngồi xuống, mở sách ra, đúng lúc giáo viên môn tiếp theo cũng vào lớp.Thầy giáo bước vào chợt dừng lại vài giây, lại lùi lại vài bước xem bảng hiệu của lớp.Đúng là lớp Ánh Nắng, nhưng nhóm học sinh này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Không chỉ yên tĩnh dị thường, mà biểu cảm trên mặt cũng rất kỳ quái.Vẻ mặt giống như máu dồn lên não muốn đứng dậy đánh người vậy.Giáo viên cảm thấy có chút lạ, không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Lớp xảy ra chuyện gì sao?”Không ai lên tiếng.Vân Xu giơ tay nói: “Là do hôm nay cô giảng bài rất thú vị ạ.”Lúc đầu cô giáo có chút xấu hổ, nhưng sau khi được Vân Xu tâng bốc lên tận mây xanh, cố gắng trấn tĩnh lại, sự ngại ngùng cũng không còn nữa, cười haha tiếp tục giảng bài, cũng không hỏi tình hình của lớp nữa.Dù sao cô cũng không phải là giáo viên chủ nhiệm, lát nữa cô đi nói cho giáo viên chủ nhiệm thì biết.Lời của Vân Xu giống như một cái búa, hung hăng gõ thẳng vào đầu bọn họ.Cô không nói bọn họ cũng không ý thức được, mà lời nói của Vân Xu đã xé toạc tấm màn che, để lộ ra sự thật trần trụi trần trụi bên trong.Bọn họ không có khí phách, bọn họ tự ti, bọn họ không có tôn nghiêm, bọn họ nguyện bị gán mác là phế vật...!Những chuyện này không vẻ vang chút nào.Vân Xu vào nhà vệ sinh, khi quay lại thì phát hiện bàn học của mình đã bị lật tung, sách vở và cốc nước vương vãi dưới đất, cốc nước không được đậy chặt, nước chảy ra làm ướt hết sách và sổ ghi chép.
Cô ngồi xổm xuống lật cuốn sổ ghi chép ra xem, hầu hết nội dung bên trong đều bị nước làm nhòe hết.Vân Xu im lặng thu dọn lại đồ đạc, bình tĩnh hỏi người bàn sau: “Ai làm vậy?”Chỉ là một câu hỏi bình thường nhưng lại lộ ra ủy khuất không thể che giấu.
Nữ sinh bàn sau vốn là một người nhát gan sợ gặp phiền phức, nhưng lại không nhịn được mà nhỏ giọng nói ra hai cái tên cho Vân Xu.Cô cảm thấy lời nói vừa nãy của Vân Xu rất đúng, bị người ta đứng ở cửa lớp mắng là phế vật, mọi người không những không tức giận mà còn thay người ngoài cười nhạo bạn học mình...!Bây giờ lại tức giận sau lưng khi dễ bạn học nữ, đến cô cũng không nhịn nổi nữa rồi.Vân Xu nhìn về phía hai nam sinh kia, thấy bọn họ hung hăng nhìn mình, nói ba chữ: “Thật vô dụng.”Hai nam sinh đột nhiên đứng dậy, Vân Xu cũng không chớp mắt, nghiêm túc ghi nhớ bộ dạng của hai người họ mới lần nữa ngồi xuống.Cả buổi chiều, bầu không khí trong lớp Ánh Nắng có chút uể oải.Những lời Vân Xu nói có thể bọn họ sẽ tức giận, sẽ giả vờ không quan tâm, sẽ xấu hổ, hoặc cũng có thể không thể chấp nổi.
Nhưng bởi vì chạm đúng nỗi đau nên không có ai thực sự không quan tâm.Sau tiết học cuối cùng, Vân Xu đến phòng giáo viên chủ nhiệm, có người nhìn thấy nghĩ hay là Vân Xu đi tố cáo chuyện bàn bị lục tung?Tự học buổi tối, Triệu Thành Sơn đến phòng học rất sớm, vẻ mặt nghiêm túc.Chuông vào lớp vang lên, ông nhìn thấy trong lớp còn rất nhiều chỗ trống, liền vẫy tay ra hiệu cho ban cán sự lớp tìm người về.Đợi qua nửa tiết, học sinh mới coi như đến đủ.Triệu Thành Sơn nãy giờ im lặng đứng dậy khỏi ghế, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy.Ông nói với cả lớp: “Hôm nay mở một buổi họp lớp đi, cũng lâu lắm rồi chưa họp lớp, cũng lâu không nói chuyện với các em rồi.”Mọi người nhìn xung quanh, trong lòng suy đoán đủ loại, như cảm nhận được cái gì, mấy học sinh nghịch ngợm lúc này cũng im lặng.Triệu Thành Sơn nói: “Chủ đề của buổi họp lớp hôm nay là ‘giá trị’.”“Chữ ‘giá trị’ có thể giải thích từ đơn giản đến phức tạp, về kinh tế, về triết học, muốn giải thích được thì có thể thảo luận viết ra những luận điểm.”Nói xong ông dừng lại một chút, sau đó hạ thấp giọng chậm rãi nói: “Tối nay, tôi muốn cùng các em thảo luận về giá trị của đời người.”Triệu Thành Sơn cất giọng nặng nề mở đầu, tiếp sau đó là một màn thao thao bất tuyệt mà các học sinh luôn ghét.
Nhưng có lẽ vì lời nói của Vân Xu ngày hôm nay, có lẽ là thần thái ngữ khí của Triệu Thành Sơn rất nghiêm túc, nên bọn họ không hề mất kiên nhẫn, cũng không cố giở trò để chen ngang.Triệu Thành Sơn nói về chủ đề này rất nhiều, nói rất nhiều về tương lai, nói về ước mơ, vẻ đẹp và ý nghĩa của cuộc sống.Một buổi tối, trong lời nói của Triệu Thành Sơn không hề nhắc đến một từ thành tích.Chủ đề trọng tâm của ông cũng rất rõ ràng, ông muốn nói cho mọi người, trọng điểm là -- giá trị của một người không chỉ được quyết định bởi học lực, cũng không chỉ đơn thuần được phản ánh qua học lực.
Cho dù thành tích không tốt nhưng cũng không thể hiện người này không hề có giá trị.Trường trung học số ba là một ngôi trường có không khí học tập sôi nổi, ngược lại cũng là một ngôi trường có tính giai cấp rõ ràng.
Điểm số của lớp Ánh Nắng và lớp trung bình, lớp trọng điểm và lớp Tên Lửa đều được phân cấp, giống như người cũng được phân chia thành đủ các loại.Nghiêm trọng nhất là dường như mọi người đã quên rằng điểm số có thể được xếp loại, nhưng nhân phẩm đạo đức của con người thì phải bình đẳng.Lớp Tên Lửa xem thường lớp Ánh Nắng không đáng sợ, đáng sợ nhất là lớp Ánh Nắng đánh mất đi tự tin, niềm tin, bắt đầu cho rằng bản thân vô dụng, từ bỏ mọi cố gắng, rơi vào tuyệt vọng.Thành tích không tốt, cho nên cuộc đời mất đi ý nghĩa sao? Thành tích không tốt, có thể cam chịu để người khác chỉ thẳng mặt mắng là phế vật sao?Nếu Vân Xu không đến tìm ông nói chuyện, Triệu Thành Sơn cũng không ý thức được nhóm học sinh ngang ngược, nghịch ngợm mà ông dẫn dắt này lại tự ti đến tận xương tủy.Triệu Thành Sơn không trông cậy chỉ một lần nói là có thể thành công khiến đám trẻ này trong nháy mắt thay đổi.
Nhưng ông đã ý thức được vấn đề này, trong lòng đã có cách, về sau ông sẽ tăng cường chỉ dẫn về phương diện này.Có thể thành tích của bọn họ không tốt, có thể nghịch ngợm, có thể không để tâm, nhưng tuyệt đối không thể đánh mất gốc rễ của bản thân được.Triệu Thành Sơn nói khá lâu, cả lớp vẫn yên lặng, nhất thời ai cũng không dám phát ra động tĩnh lớn.Chuyện Tần Ảnh đến lớp Ánh Nắng truyền ra ngoài, truyền qua nhiều miệng lại trở thành một phiên bản kì quái, càng thu hút nhiều người quan tâm hơn.Mà thái độ của những người trong lớp Ánh Nắng bắt đầu trở nên rất cứng rắn, nếu ai mà đến tìm Vân Xu bọn họ liền tức giận mà đuổi người.Có người chửi lớp Ánh Nắng phế vật, thế là gây ra một cuộc ẩu đả khiến giáo viên phải vào cuộc.Nhưng với thái độ của bọn họ, số người đến đây tìm người đã giảm đi rất nhiều.
Cho dù là đến tìm người cũng không dám bày ra thái độ khinh miệt và kiêu ngạo nữa.Lớp Ánh Nắng cũng dần nhận thấy sự thay đổi, ai cũng cảm thấy được trút giận, cảm thấy rất sảng khoái.Hai nam sinh ngang ngạnh lật tung bàn của Vân Xu lên cũng qua xin lỗi rồi.Vân Xu không chấp nhận lời xin lỗi của bọn họ, ngón tay kẹp cây bút, nhìn bọn họ nghiêm túc nói: “Xin lỗi có tác dụng thì cần đến cảnh sát để làm gì? Cuốn sổ tôi vất vả ghi chép cuối cùng lại bị các cậu làm hỏng, một câu xin lỗi là được sao?”Đám người đứng vây xem trộm:...Cái này không giống với tưởng tưởng của bọn họ.Chẳng lẽ bọn họ phải chủ động xin lỗi, sau đó bắt tay làm hòa thì mới được tha thứ sao?Một nam sinh không kìm được đỏ mặt hỏi: “Vậy cậu muốn thế nào?”Vân Xu cân nhắc một chút, nghĩ nếu bọn họ đã muốn tới để xin lỗi, lại dựa theo cách làm cũ gậy ông đập lưng ông thì lại không thích hợp lắm.“Bồi thường.” Vân Xu nói: “Các cậu làm hỏng sổ ghi chép của tôi, thật lòng muốn xin lỗi thì phải đền bù thiệt hại đi.”“Bồi thường thế nào?”Vân Xu không nói trực tiếp, mà là cúi đầu viết một tờ giấy đưa cho bọn họ, nói: “Dựa theo trên đó mà làm, làm xong tôi sẽ không giận các cậu nữa.”Vân Xu chớp mắt nhìn hai người họ, cuối cùng lại mỉm cười.Hai nam sinh cầm tờ giấy có chút do dự, lại vì nụ cười của Vân Xu mà đỏ mặt.Vân Xu thật sự rất xinh nha...Những người khác đều rất tò mò không biết trên giấy viết cái gì, nhưng hai nam sinh lại bí mật tuyệt đối, ai hỏi cũng không chịu nói.Mà đồng thời trong lớp lại truyền đến một tin bát quái.Vương Vũ thích Mạnh Giai Tuệ, mượn danh nghĩa bạn thân bí mật ăn đậu hũ của Mạnh Giai Tuệ, còn bôi nhọ Mạnh Giai Tuệ với những nam sinh khác, dựa vào cách này để đuổi mấy nam sinh kia đi.Chuyện Vương Vũ thích Mạnh Giai Tuệ thực ra cũng không có mấy người biết, vốn Vương Vũ có chút nữ tính, rất hay đi cùng Mạnh Giai Tuệ nên mọi người cũng không nghĩ nhiều, dù sao cậu cũng gần gũi với rất nhiều nữ sinh.Thực ra chuyện Vương Vũ yêu thầm Mạnh Giai Tuệ bị truyền ra cũng chẳng có gì to tát, cùng lắm chỉ bị nói xấu cười cợt một chút.
Nhưng cậu lại lấy danh nghĩa bạn thân để ăn đậu hũ, còn bôi nhọ Mạnh Giai Tuệ sau lưng, làm ra loại chuyện này quả thật không mấy tốt đẹp.Những cô gái có mối quan hệ tốt với Vương Vũ không thể diễn tả cảm xúc của mình bằng lời, bắt đầu suy nghĩ xem liệu họ có bị lợi dụng hay không.
Mạnh Giai Tuệ thì tức giận đến mức cho Vương Vũ hai cái bạt tai trước mặt mọi người.Lớp học trải qua hai ngày sóng gió, Triệu Thành Sơn lên lớp tuyên bố điểm thành tích đã được thống kê xong..