Xuyên thành vị hôn thê của anh trai


Bạch Vi nằm dưới thân thể nóng hổi của hắn, nhịn xuống run rẩy mà hít một hơi thật sâu, cảm giác dưới thân có một thứ gì đó sền sệt, nhớp nháp.

Cô hoảng loạn gật gật đầu, run rẩy nói:

”Anh hai, bây giờ anh ngủ được chưa, đừng đè đau em nữa...”

“Em không lộn xộn, anh sẽ không đè lên người em, chờ em ngủ rồi, anh hai liền đi xuống”.

Bạch Vi hơi hơi cong lưng, theo động tác này của hắn, phần dưới hông cũng hạ thật thấp.

Bạch Vi rõ ràng cảm nhận được vật thô nóng kia, di chuyển xuống dưới bụng, đặt ở trên đùi cô. Mở to hai mắt trong bóng tối, đối mặt với ánh mắt của hắn, tim như ngừng đập, cả người cứng đờ, mấp máy môi không thốt nên lời.

Cô thầm nghĩ, nhất định phải hiểu cho anh hai, hắn đã không còn là một đứa nhóc. Bạch Hiển ở những mặt cô không nhìn thấy, cũng là một người đàn ông bình thường, có dục vọng.

 

Cho nên cần thiết phải thông cảm, cố gắng xem nhẹ dương vật đang cương cứng của anh trai đi.

Đúng rồi đúng rồi đúng rồi, cứ mặc kệ, không cần quan tâm, không cần quan tâm.

Nhưng cô vẫn rõ ràng cảm nhận được thứ đồ vật tho to cứng rắn kia của anh trai, chọc ở phần mềm mại bên mép đùi cô, xúc cảm thật rõ ràng, lắm lúc còn hơi giật giật.

Cả người Bạch Vi bắt đầu toát ra từng hàng từng hàng mồ hôi, dưới thân ươn ướt thật khó chịu, đôi lúc còn có thể cảm giác được bên trong bụng nhỏ bất an run rẩy.
 
Dường như… đang kháng nghị côn thịt nóng bỏng kia, vì sao không đâm vào??
 
Bạch Vi nhịn không được mà thở sâu, khóe mắt lớm rớm nước mắt chảy xuống, không thể chấp nhận được lối suy nghĩ vừa mới lóe lên của chính mình.

“Ngủ đi Vi Vi, nhắm mắt lại”.
 
Bạch Hiển dùng trán mình, đặt lên trán của bé con dưới thân, giọng nói khàn khàn, tràn ngập dụ hoặc.

Hắn thừa biết cô rơi nước mắt, nhưng chẳng còn cách nào khác, hắn đã tàn nhẫn với bản thân quá nhiều năm rồi, hiện giờ không có lý gì để hắn tiếp tục khổ sở ngược đãi chính mình nữa.
 
Bạch Vi cần phải biết dục vọng ngày càng trào dâng của hắn, thực sự cần phải biết. Người anh này cũng chỉ là một gã đàn ông bình thường như bao người, hắn tuy là anh trai, nhưng cũng là đàn ông!
 
Kẻ mang trên mình “hung khí” dữ tợn, kẻ quyền ra sức mà thao cô.
 

Bạch Vi thút thít cái mũi nhỏ, nghe lời liền nhanh chóng nhắm nghiền mắt, không dám lại kích thích hắn lần nữa.
 
Hết thảy, cô cảm thấy loại sự tình này, giống như xen giữa cô cùng anh trai vốn tồn tại một sợi chỉ rất nhỏ, chỉ cần cô hơi trêu chọc một chút, sợi chỉ này lập tức liền đứt.

Cô không dám tự mình phán đoán, nếu như chuyện ấy thật sự xảy ra, cô nên phản ứng như thế nào, có nên khóc không? Hay nên hiểu chuyện mà tiếp nhận? Hay bùng lên cơn phẫn nộ mà trách móc, chỉ vào anh trai mà chửi ầm lên?
 
Nhưng chính cô là người cướp lấy thân thể Chu Tử Nhược, cơ thể ngọc ngà này, đáng lẽ là của hôn thê anh trai.
 
Thân thể này cùng hắn vu sơn vân vũ(*), cũng là nhiệm vụ nên làm của nó.

Bạch Vi ngơ ngác, đầu óc như một cuộn chỉ rối rắm, thế nhưng bị Bạch Hiển hung hăng đè ở dưới thân, cứ như thế chầm chậm, cơ thể mềm mại nhũn ra, từng chút từng chút liền ngủ say.
 
Nhìn đôi mắt lim dim ngờ nghệch đến đáng thương, rõ ràng suy nghĩ hỗn loạn, pha tạp rất nhiều chuyện đau đầu, lại vẫn như cũ không ngăn được cơn buồn ngủ ập đến, nặng nề mà chìm vào giấc mộng.
 
Bạch Hiển cười nhẹ, cúi đầu, khẽ hôn lên cánh môi hồng nhuận căng mọng của cô.

Em gái ngoan của hắn, vẫn như những ngày thơ ấu. Khi khó ngủ, luôn thích nằm trên giường nhích tới nhích lui, thế nào cũng phải buộc anh trai phải chặn hết tay chân, đem cô buộc chặt ở trong lồng ngực. Chỉ có như thế mới có thể ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ say sưa.
 

Dù đã trưởng thành, nhưng Bạch Vi vẫn giống như trước.
 
Mặc dù thừa biết dục niệm của hắn, nhưng vẫn như cũ ngu ngốc tín nhiệm hắn, là bé con luôn luôn nghe lời hắn.
 
Ngoan ngoãn như vậy, có thể nào không khiến hắn yêu thích?
 
Đến buổi sáng hôm sau, lúc Bạch Vi lười biếng rời giường, Bạch Hiển đã đi làm từ sớm.
 
Hắn tìm cho Bạch Vi một người hầu lanh lẹ, chiếu cố mọi việc cùng quét tước trong hôn phòng, Bạch Vi nhìn thoáng qua cũng chưa nói điều gì, tắm rửa sạch sẽ liền thơ thẩn cầm cọ vẽ ngồi ở sân sau vẽ tranh, lòng ngập trong sự rối ren.

░░░░░░░░░░░░░░░░░░░░░
(*) Vu sơn vân vũ: Chuyện ân ái giữa đôi lứa. Do điển Sở Tương Vương tới đất Cao đường, nằm mơ thấy một người con gái đẹp tới ân ái với mình. Nàng nói rằng: “Thiếp là thần nữ núi Vu sơn, buổi sáng làm mây buổi tối làm mưa”. ( Nguồn: Sưu tầm )
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận