Xuyên thành vị hôn thê của anh trai

Bạch Hiển mơ thấy hắn say đến mức quá lố, bạn bè ai nấy đều đỡ hắn vào hôn phòng, hắn lại không quan tâm đến Chu Tử Nhược đang muốn đi đến thân thiết cùng mình, trưng lên vẻ mặt chán ghét mà đẩy cô ta ra, xoay người rời khỏi hôn phòng, khóa trái cửa nhốt Chu Tử Nhược ở bên trong.
 
Sau đó hắn ra sức phá mở cửa phòng Bạch Vi, hắn biết cô không đi, hôm nay chính là ngày anh trai mà cô tín nhiệm quý trọng nhất kết hôn, cô còn đang ở trong căn biệt thự này kiểm kê tổng hợp lại tiền biếu, buổi tối rất bận rộn.
 
Vì thế trong biệt thự rộng lớn như vậy, Bạch Vi tìm một phòng ngủ nhỏ ở góc hẻo lánh trên tầng hai, tính toán ngủ cả đêm.
 
Thời điểm Bạch Hiển tông cửa đi vào, Bạch Vi đang cởi lễ phục, nhìn đến bộ dáng say khướt của anh trai, chẳng những không cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn chủ động tiến lên, quan tâm dò hỏi anh trai có muốn cô dìu đi về phòng hay không.
 
“Con mẹ em chứ đi về phòng”.

 
Bạch Hiển nghe thấy chính mình nói ra những lời thô tục như vậy, tích tụ hết thảy nỗi đau từ tối hôm nay, dựa vào tác dụng của cồn, cháy bỏng cả đáy lòng hắn. Hắn trở tay đóng sầm cửa lại, ôm em gái lên giường, từng chút từng chút xé nát phù dâu lễ phục trên người cô.
 
Mặc cho cô khóc, thét lên, đá đánh hắn như thế nào, Bạch Hiển mượn rượu giả điên, vẫn tách ra đùi của em gái, trực tiếp cường bạo cô.
 
Đúng vậy, hắn giống như ác quỷ đến từ địa ngục, một phen xé đi lớp ngụy trang người anh tốt, một người anh hoàn mỹ không tì vết. Hắn không cần Chu Tử Nhược, cứ việc cho rằng hắn cần đi chăng nữa, kết quả vẫn sẽ mãi mãi là, hắn không bao giờ có thể để bản thân mình phải đụng vào cô ta.
 
Hắn từ lúc mới phát hiện ra tình cảm của mình, từ đầu đến cuối, cũng chỉ một lòng hướng về em gái Bạch Vi của mình.
 
Hắn muốn Bạch Vi, hắn muốn em gái mình, hắn muốn cô trở thành của riêng hắn, hắn muốn thao cô, thao nát tiểu huyệt của cô, thao đến cô không xuống giường được, không có cửa ra ngoài yêu một người đàn ông nào khác.
 
Sáng sớm lúc xong việc, hắn nói hắn yêu cô, y như hắn mong muốn mà nhận được một Bạch Vi vô cùng sợ hãi, ánh mắt hoảng loạn cùng khó tin.
 
Một cô nương hoàn mỹ, không nhiễm hạt bụi nào như vậy, được Bạch Hiển nâng niu trong lòng bàn tay, nuôi dưỡng trong tháp ngà dùng hết lòng mình yêu thương nhiều năm, cứ như vậy bị anh trai ruột của mình cường bạo.
 

Cô cảm xúc hỗn loạn đến mức tinh thần suýt chút nữa xảy ra biến chứng thất thường.
 
Bạch Hiển cả quá trình đều vẫn luôn xin lỗi cô, quỳ gối trước mặt cô cầu được tha thứ, người phàm một khi đã hưởng được cái loại tư vị dục tiên dục tử này, giống như là nghiện rồi, sao có thể nói dừng là dừng được?
 
Vì thế, Bạch Hiển thấy chính mình trong mơ, đã hoàn toàn biến thành ma quỷ phương nào, sau khi Bạch Vi tha thứ hắn, nhịn không được mà tiếp tục trong đêm khuya thanh vắng phá khóa cửa phòng cô, lại một lần nữa cường bạo em gái mình.
 
Một lần rồi một lần, tha thứ, cường bạo, không ngừng đem chiếc mặt nạ anh trai tốt của mình, xé rách đến mức không thể nào vãn hồi.
 
Hắn đối với Bạch Vi mà nói, chính là ma quỷ, một con quỷ liên tục cường bạo cô, hắn hận chính hắn, nhưng hắn lại nhịn không được mà đụng chạm vào thân thể mềm mại của cô, hắn biết cô thống khổ, nhưng lỗi lầm lớn nhấn này đã gạo nấu thành cơm, thời gian cũng chẳng thể quay ngược lại, hắn chỉ có biến chính mình thành một kẻ biến thái, mỗi ngày mỗi tối không để tâm đến người vợ mà hắn chưa từng chạm vào, chui vào trong phòng em gái.
 
Giấc mơ này đã cấp cho Bạch Hiển một đáp án chính xác.

 
Mặc dù cưới Chu Tử Nhược, hắn cũng sẽ không phải Bạch Vi thì không lôi ra dương vật thô to của mình tìm kiếm an ủi từ bất kỳ một phụ nữ nào khác.
 
Mà cục diện như bây giờ, thật sự đã được xem là phúc mười đời của hắn.
 
Ít nhất hiện tại Bạch Vi cũng không thống khổ như trong giấc mơ của hắn, cô xuyên vào thân thể Chu Tử Nhược, đã không còn quan hệ huyệt thống với anh trai, cô tiếp thu cảm tình từ anh trai ruột mình, nghe có vẻ không vô lý lắm nữa.
 
Như thế này chính là tốt nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận