Xuyên thành vị hôn thê của anh trai

Mọi người lại xem Bạch Vi cả người ăn mặc mộc mạc, thoạt nhìn giống như là sinh viên nghèo, còn không phải là tới theo đuổi mong được trèo cao còn gì nữa?
 
Đặc biệt là Đô Tuần, bị mấy người phụ nữ vây quanh cùng một lúc, vẻ mặt tràn ngập ý cười mà nhìn Bạch Vi, cũng không giải thích giúp cô, tùy ý để mấy ả mặc trang phục cosplay kia tiếp tục hiểu lầm.
 
Hắn dường như muốn nhìn một chút Bạch Vi sẽ giải quyết chuyện phiền toái hiện tại như thế nào.
 
Bạch Vi nhíu mi, bỗng nhiên nhớ đến việc, mình có thể rời khỏi đây.
 
Cô không biết tại sao chính mình phải ngồi ở chỗ này chịu đựng các loại phỏng đoán đầy ác ý của mấy cô gái trước mặt, những người này không có bất cứ quan hệ gì với sinh hoạt của cô cả, đã không làm cô an tâm, cũng chẳng thể làm thể xác cùng tinh thần cô vui vẻ.
 
Thế thì việc gì cô phải ngồi ở đây, xem sắc mặt, chịu đựng ác ý của mấy người này, này còn không phải tự mình làm mình không thoải mái sao?
 
Vì thế cô thật sự nghĩ như vậy mà đứng dậy, tính toán rời khỏi.

 
Mấy người phụ nữ bên cạnh có chút không nhịn được, chỉ cảm thấy Bạch Vi trưng ra thái độ như vậy, có phải quá không xem các cô ra gì hay không?
 
Mọi người đều là tụ tập ở đây cùng một mục đích ăn chơi trác táng, sao Bạch Vi lại có bộ dáng ngoan ngoãn không nhiệm bụi phàm như vậy, giả bộ cho ai xem?
 
Đặc biệt là Liễu Như Yên, là người xinh nhất trong đám mấy cô cosplay, dáng người cũng là đẹp nhất, cũng là cá nhân theo đuổi Đô Tuần thật tâm cần mẫn nhất.
 
Ngày thường cô ta chán ghét nhất là mấy cái loại nữ sinh viên thích ra vẻ thanh cao, giả bộ thuần khiết, mưu mô xảo quyệt, chính là nói loại kỹ nữ bạch liên hoa như Bạch Vi.
 
Cũng chỉ thấy Liễu Như Yên trong tiếng nhạc rock metal ầm ĩ châm một điếu thuốc lá, lười biếng dựa cánh tay lên vai Đô Tuần, chanh chua mà hỏi:
 
“Thật chẳng hiểu được anh, bang chủ, cái loại kỹ nữ giả dạng bạch liên hoa này cũng có hứng mà chơi sao?”
 
Bạch Vi vừa mới đi được vài bước, vừa vặn nghe được Liễu Như Yên nói ra mấy lời này, cô quay đầu, nhíu mày nhìn Đô Tuần, thấy Đô tuần không phản ứng gì, cô gật đầu, nói với Liễu Như Yên:
 
“Không phải ai cũng đều là kỹ nữ này kỹ nữ nọ, khác với cách sống của các cô, mỗi người đều có cách nhìn nhận của riêng, mỗi người đều có tính cách riêng, tôi tôn trọng cô, cho nên cũng hy vọng cô tôn trọng tôi”.
 
“Hay cho miệng lưỡi sắc bén của cô”.
 
Liễu Như Yên đứng dậy, cầm ly rượu trên mặt bàn, hất về phía Bạch Vi.
 
Từ khi sinh ra đến bây giờ, Liễu Như Yên chưa từng chân chính gặp qua cái gì gọi là một cô gái tâm tư đơn thuần, cho nên hất lên người Bạch Vi một ly rượu mà thôi, thì sao nào?

 
Muốn hất thì cứ hất, ngần ngại cái gì.
 
Bạch Vi tức giận đến cả người đều run rẩy không ngừng, cầm lấy một ly nước trong trên mặt bàn, cũng hất lại lên mặt của Liễu Như Yên.
 
Trong khi Liễu Như Yên kinh ngạc mà ngây người, cô giương giọng nói:
 
“Tôn trọng là tôn trọng lẫn nhau, chà đạp cũng nên là chà đạp lẫn nhau, trả lại cho cô!”
 
“Cô cái người này sao lại có thể như vậy chứ?”
 
Một người phụ nữ bên cạnh đứng lên, trực tiếp đẩy Bạch Vi một cái, vừa muốn nắm tóc cô, vệ sĩ phía sau Bạch Vi đã đuổi kịp tới, một người nắm lấy cánh tay của ả kia, một người che chở cho Bạch Vi, trực tiếp quay lại, đưa cô đi ra khỏi hội trường.
 
Trận tranh chấp này xảy ra nhanh như chớp mắt, Đô Tuần còn chưa kịp phản ứng gì, chờ hắn chậm rãi thanh minh đầu óc, Bạch Vi đã được vệ sĩ bảo hộ, hướng cửa mà đi ra.
 
Trên mặt cùng người Bạch Vi đều là rượu, cầm lấy khăn giấy vệ sĩ đưa cho lau lau đôi mắt, Đô Tuần đuổi theo sau lưng cô, giữ lại cánh tay cô, nói:

 
“Thật xin lỗi, không dự đoán được Như Yên sẽ đột nhiên nổi bão”.
 
Bạch Vi tự dứt cánh tay mình ra, cô quay đầu lại, rượu trên mặt đã bị cô lau khô, nhưng trên tóc cùng áo lông vẫn ướt như cũ.
 
Cô nhìn Đô Tuần, cứ lẳng lặng nhìn như thế, sau đó rất bình tĩnh mà nói:
 
“Tôi nghĩ cậu từ đầu đến cuối vẫn luôn bị lầm một chuyện, đúng thật tôi rất ngoan, nhưng nếu cậu cảm thấy tôi không rành thế sự, không hiểu tính người, thì cậu sai rồi”.
 
Rồi sau đó, cô nhìn bộ dáng nói không nên lời của Đô Tuần, tiếp tục lên tiếng:
 
“Cậu không cần tiếp tục thử tôi, sẽ không còn cuộc gặp mặt nào giữa chúng ta nữa”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận