Xuyên thành vị hôn thê của anh trai

Liễu Như Yên và Đô Tuần cũng diện lên mình hai bộ quần áo vận động, thấy Bạch Vi đang đứng ở khu vực nghỉ ngơi, Liễu Như Yên trừng mắt liếc Bạch Vi một cái, hiển nhiên, cô ta không quên được cuộc tranh chấp giữa mình và Bạch Vi hôm qua.
 
Nhưng mà cũng hiển nhiên, phản kích của Bạch Vi ngày hôm qua, cùng với vệ sĩ đi theo phía sau lưng, đã báo động cho cô ta, cô không phải là người mà loại vai vế như Liễu Như Yên có thể tùy tiện sỉ nhục.
 
Giữa người và người với nhau, nhìn sơ thì ai cũng nói công bằng bình đẳng, nhưng kỳ thật, chuyện có bình đẳng ngang hàng hay không, đều được quyết định ở tư bản cùng địa vị trong xã hội.
 
Giống như Liễu Như Yên, cô ta không có tiền, cũng không quyền không thế, mấy cô ả chị em bên người, đều cũng chỉ cùng “đẳng cấp” thế này, đi đoạt đàn ông, đều là trực tiếp mắng mỏ, nếu không thì là động tay động chân lôi kéo đánh nhau.
 
Mới đầu Liễu Như Yên cũng cho rằng Bạch Vi là dạng người này, nhưng hôm qua lại phát hiện là không phải, Bạch Vi đứng ở nơi đó, căn bản chẳng cần đoạt ai, cũng không cần phí tâm tư gì, liền tự nhiên có vệ sĩ chống lưng giúp cô.
 
Truyện được dịch và edit dự thi. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé
 
Vệ sĩ a, còn có hai người, cái dạng đại tiểu thư nhà nào mà cần tới hai vệ sĩ đi theo bảo hộ?

 
Liễu Như Yên từ lúc nhìn thấy sự xuất hiện của hai tên vệ sĩ kia, liền biết cô ta không cùng một đẳng cấp với Bạch Vi.
 
Bạch Vi có tư bản, mà Liễu Như Yên không có.
 
Cho nên cứ việc trong lòng chán ghét Bạch Vi, cô ta hôm nay chỉ có thể nghẹn, dũng khí muốn cùng Bạch Vi tranh chấp cũng không có.
 
Đô Tuần thấy được Bạch Vi, đem cánh tay của Liễu Như Yên đang đặt trên tay hắn, thản nhiên mà đẩy ra, sau đó đi qua, cười nói với Bạch Vi:

“Thật trùng hợp”.
 
Lại quay đầu nhìn nhanh qua sân bóng, thấy Bạch Hiển đang đi tới cùng một người đàn ông dáng người hơi béo, liền tùy ý nói một câu:
 
“Ra chơi bóng với anh hai hả?”
 
Liễu Như Yên cũng đã tới gần, theo ánh mắt của Đô Tuần mà nhìn Bạch Hiển, đôi mắt tức khắc trở nên sáng ngời, nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Vi, hỏi:
 
“Đây là anh hai cô à?”
 
Thực hiển nhiên, Đô Tuần là loại người thoạt nhìn trông như công tử nhà giàu vô tư, so sánh với một người đàn ông khí chất sắc bén như Bạch Hiển, Bạch Hiển càng thành thục, càng có lực hấp dẫn hơn.
 

Bạch Vi hơi chau mày, bởi vì ánh mắt của Liễu Như Yên vẫn khóa chặt trên người anh trai cô, trong lòng cảm thấy không vui, cô đang muốn mở miệng nói chuyện, nghe được khu nghỉ ngơi bắt đầu xôn xao lên, có người hô to gọi bác sĩ.
 
Bạch Vi quay đầu lại xem, ở đó đang có mấy người gọi lớn, trong đó có một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh mũi cao, cả mặt đều đỏ chét, ngồi trên ghế che lại vị trí trái tim, anh ta thực nỗ lực muốn nói với người xung quanh chuyện gì đó.
 
Nhưng những người bên cạnh, đều nghe không hiểu.
 
Đô Tuần cũng nhìn về hướng kia, nhíu mày mà nói:
 
“Người kia hình như không nói tiếng Anh, trông tình trạng có vẻ không ổn lắm”.
 
Không đợi Liễu Như Yên phản ứng, Bạch Vi vội vàng xoay người đi qua, dùng tiếng Ý dò hỏi người đàn ông ngoại quốc đang rất thống khổ kia.
 
Sau đó dưới sự chỉ dẫn của đối phương, Bạch Vi tìm được một bình thuốc nhỏ bên trong túi quần vận động của anh ta, lấy ra một viên, giúp anh ta uống thuốc.
 
Hiện trường một mảnh hỗn loạn, bác sĩ phụ trách sân golf vội vàng chạy đến, Bạch Vi liền cùng bác sĩ trao đổi, người đàn ông người Italy này có vẻ như gặp vấn đề tim mạch, cô đã dựa theo lời nói của anh ta, cho uống một liều thuốc trợ tim hiệu quả nhanh.

 
Thuốc là người này tự mang bên thân.
 
Cô giải thích thật nghiêm túc, nhìn anh ta được nâng lên cáng cứu thương, còn đảm đương nhiệm vụ phiên dịch, giúp anh ta phiên dịch vài câu sang tiếng Trung cho nhân viên y tế nghe.
 
Hoàn toàn không hề phát hiện, chính mình đã hấp dẫn được rất nhiều ánh mắt của những người ở đây.
 
Một cô gái kiến thức uyên bác, không thể nghi ngờ rằng thật mê người.
 
Đặc biệt là còn lớn lên trông vô cùng đơn thuần ngoan ngoãn như Bạch Vi, lại mơ hồ vô tình để lộ ra hơi thở tri thức, liền càng có mị lực.
 
Đô Tuần đứng ở xa nhìn chằm chằm Bạch Vi, đáy mắt càng lúc càng sâu, tim đập nhẹ nhàng, đó là hắn động tâm vì cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận