Xuyên thành vị hôn thê của anh trai

Liễu Như Yên bên này nháy mắt bị vứt bỏ, từ một mỹ nhân thời thượng tiêu tiền như nước, lại xuất hiện một loại cảm giác sắp xong đời.
 
Mà bên kia, Bạch Vi tức giận một mình bước ra khỏi sân gôn, hướng đến khách sạn mà đi.
 
Bạch Hiển đi theo phía sau, cũng không gọi hay cản cô lại, cô muốn đi đến đâu, hắn đều theo bước chân cô, dù sao thời tiết như thế này vận động một chút, còn rất không tồi.
 
Bạch Vi đi phía trước bỗng quay đầu lại, nhìn thoáng qua Bạch Hiển, lại ngoảnh mặt đi tiếp tục bước, đi đến ngã rẽ, cô mới dừng lại đứng bất động trước vạch dành cho người đi bộ.
 
Bạch Hiển sải bước đến bên người cô, chủ động nắm lấy tay nhỏ, cô giãy giụa muộn vùng ra khỏi bàn tay ấm áp của hắn.
 
Hắn gắt gao nắm chặt không buông, thấy cô khó chịu càng lúc càng lợi hại, mới mở miệng hỏi:
 
“Dắt em qua đường cái, không thấy sao?”
 
Bạch Vi rũ mắt, phía bên dưới chiếc váy dài màu xanh biển là đôi chân dài thẳng tắp, gió thổi nhẹ nhàng lay động đuôi váy mềm mại, cô dùng một tay còn chưa bị kìm hãm, uỷ khuất mà đánh vào ngực anh trai.
 

Ngẫu nhiên sẽ có một chiếc xe đi ngang qua bên người Bạch Hiển cùng Bạch Vi, dưới sắc trời âm trầm, hắn và cô chính là một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp ven đường.
 
“Nghĩ cái gì?”
 
Bạch Hiển túm lấy bàn tay trắng nõn của Bạch Vi, đem cả người cô kéo vào trong lòng, hỏi:
 
“Sao lại không vui rồi?”
 
Bạch Vi lắc đầu, vùi cả khuôn mặt vào lồng ngực anh trai, hít lấy hương vị trên người của hắn, nhỏ giọng hỏi:
 
“Em cũng không biết, anh có phải vừa mới nhìn...” khe ngực của cái cô kia.
 
“Anh nhìn cái gì?”
 
Bạch Hiển nghe không hiểu, hắn hạ thập đầu, hơi cong sống lưng xuống, môi dán trên trán Bạch Vi, không rõ nguyên do lắm.
 
Mặt cô nháy mắt đỏ hồng, hơi đẩy anh trai ra một chút, đôi con người mang vẻ lên án mà nhìn hắn, mạch lạc nói:
 
“Anh nhìn khe ngực của cô gái kia!”
 
“Cái gì a?”
 
Cô nói ra quá rõ ràng, Bạch Hiển vẫn là không hiểu, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt hồng thấu của em gái mình, nghĩ ngợi một chút, sau đó mới bừng tỉnh đại ngộ, lắc đầu:
 
“Anh không nhìn”.
 
“Anh nhìn, còn nhìn vài lần cơ!”
 

Từ góc độ của Bạch Vi, Bạch Hiển rõ ràng là nhìn khe ngực của Liễu Như Yên, lại không chỉ là nhìn lướt qua, nhưng thật ra cô cũng không phải vì chuyện này mà tức giận, cô... Cô cũng không biết vì sao chính mình lại tức giận.
 
Nhưng mà thật tức muốn chết!
 
Mây bồng bềnh ở phía chân trời đôi lúc hơi dày đặc, dần dần tan ra trên bầu trời trong xanh, lại uốn thành các loại hình dạng.
 
Bạch Hiển sâu kín mà nhìn em gái đang cáu kỉnh của mình, lúc này đây, hắn không hề trách móc nặng nề cô.
 
Gương mặt cô có chút hồng, rũ mi, lại cúi đầu, ngượng ngùng không chịu nhìn hắn nữa.
 
“Được rồi, trở về thôi, chúng ta về rồi lại nói”.
 
Ở bên ngoài cũng không phải là chỗ để nói chuyện, Bạch Hiển dắt tay cô, dẫn cô đi qua đường cái.
 
Cơn tức nghẹn trong lòng Bạch Vi ban đầu, cứ như vậy mà dần dần tan đi hết.
 
Ở một bên đường cái rộng lớn, cánh tay mảnh khảnh của cô bị hắn kéo đến thẳng tắp, Bạch Vi ở phía sau nhìn bóng lưng rộng lớn của anh trai, trong lòng đột nhiên hiểu rõ một chuyện.
 
Đây là của cô, người anh trai này là của cô, người đàn ông này cũng là của cô.
 

Phụ nữ khác không thể có được hắn, hắn cũng không thể có được một người phụ nữ nào khác, không thể kéo tay của các cô gái ấy qua đường, không thể khi các cô ấy nhào vào lòng mình, mắt đều không dao động.
 
Bạch Vi nhanh chân tiến lên hai bước, chắn trước mặt anh trai, duỗi tay ôm lấy eo hắn, ôm thật chặt, giống như đang ôm vật sở hữu của mình.
 
Bạch Hiển có vẻ đã cảm nhận được chuyện gì, đứng lại tại chỗ không động đậy, tuỳ ý em gái ôm hắn, hắn cũng nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
 
Trên con đường rộng lớn, dưới bầu trời chiều mát mẻ, Bạch Hiển nghe được Bạch Vi nhẹ giọng thủ thỉ:
 
“Anh hai, em muốn anh chỉ là của mình em thôi...”
 
 
 
 
 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận