Hai người đi đường núi một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tìm được một chỗ có sóng.
Lâu Niệm gọi điện thoại cho Mạnh Long, giải thích tình huống, cố gắng miêu tả vị trí một cách cụ thể nhất.
Lúc này, sự chuyên nghiệp của Mạnh Long liền được thể hiện ra, sau khi xác nhận hai người đều an toàn và có thể đi lại, hắn cũng không nói thêm một câu vô nghĩa nào nữa, chỉ hỏi những thông tin hữu ích để tối đa hóa hiệu quả tìm kiếm.
Hai người chỉ nói chuyện trong vòng chưa đến ba phút, Sơ Nghiên còn chưa hết vui sướng vì tìm được tín hiệu thì Lâu Niệm đã cúp điện thoại.
Sơ Nghiên sửng sốt: "Như thế là nói rõ ràng rồi hả?"
Lâu Niệm gật đầu: "Ừ."
Sự thật chứng minh, năng lực hành động của anh Long căn bản không cần nghi ngờ gì cả.
Sau một tiếng đi dọc theo con đường đó, hai người liền nhìn thấy chiếc xe bảo mẫu quen thuộc từ xa chạy tới.
Tiểu Uông ló nửa đầu ra từ cửa sổ xe, trong tay cầm một túi McDonald lớn.
"Ông chủ! Chị Nghiên Nghiên —— đói rồi! ——"
Sơ Nghiên cảm động phát khóc.
Đây là tiểu bảo bối gì thế này! Quả thực là cục cưng đệ nhất thế giới!
Đón hai người quần áo rách tơi tả vào trong xe, Sơ Nghiên ôm chiếc túi giấy lớn, một bên kể lể những chuyện bi thảm đã trải qua với Tiểu Uông, một bên nhét miếng gà vào miệng.
Ngày thường cô còn cảm thấy miếng gà này quá khô, nhưng bây giờ ăn thì quả thực không khác gì mỹ vị nhân gian cả!
Tiểu Uông ở bên cạnh cầm một ly Coca, ân cần an ủi cô: "Mới một đêm mà đã đói đến mức gầy đi rồi......"
Sơ Nghiên nghẹn ngào: "Đói đến mức còn mơ thấy tôm hùm đất nữa."
"......!Nhưng cũng khá tốt," Tiểu Uông nói, "Chị Nghiên Nghiên, cằm chị tròn xoe rồi kìa."
Tay đang cầm gà của Sơ Nghiên dừng lại: "Thật sao?!"
Tiểu Uông cố ý vô tình sờ sờ cái cằm nhòn nhọn của mình: "Chứ sao nữa ~"
Sơ Nghiên lập tức cảm thấy ăn không ngon nữa: "Chẳng lẽ tôi béo như vậy sao......"
Cô bi thương nhìn chằm chằm chiếc hamburger kẹp hai tầng thịt bò hai cái lạp xưởng cỡ lớn trên tay, bỗng nhiên bị đút một miếng bánh tart trứng vào miệng.
Lâu Niệm: "Không béo, vừa đẹp." Nói xong lãnh đạm liếc Tiểu Uông một cái.
Tiểu Uông nháy mắt bị trúng đạn, đôi mắt toàn trái tim hường phấn dâng cánh gà cay cho Sơ Nghiên: "Đúng đúng đúng."
Trời ơi thái độ sủng nịch này của ông chủ khiến hắn quắn quéo quá đi! Dù đó là đối với chị Nghiên Nghiên đi chăng nữa!
—
Sự việc lớn thế này đương nhiên không thể phong tỏa tin tức hoàn toàn được, hơn nữa cũng không có ai chịu trách nhiệm cho việc này, hoàn toàn có thể đổ lỗi cho thời tiết biến thái.
Mạnh Long một tay đưa đoàn phim 《 Đáy tim 》 lên hot search một lần nữa.
Hắn chụp một bức ảnh, Lâu Niệm và Sơ Nghiên còn mặc chiếc áo khoác rách tơi tả, trên người dính đầy bụi đất.
Lâu Niệm cầm một cốc chocolate nóng, Sơ Nghiên thì ôm một chiếc túi giấy lớn đặt ở trên đùi, cầm một chiếc hamburger lớn, giấy gói che mất nửa gương mặt.
Nhìn vô cùng đáng thương, nhưng cũng......!hết sức buồn cười.
Hot search lại trở thành rạp xiếc trung ương một lần nữa.
【 Sơ Nghiên là cô gái bảo bối gì thế này ha ha ha.
】
【 Xem chị ấy đói đến mức nào kìa! 】
【 Xin lỗi, mặc dù rất đau lòng, nhưng mà tôi vẫn ha ha ha ha.
】
Đương nhiên, cũng có một bộ phận fans nhan sắc của Lâu Niệm.
【 Trời ơi mặc như vậy mà vẫn đẹp trai quá đi mất, nhan sắc thần tiên gì thế này [ si mê ]】
【 Mong đợi phim mới quá a a a! 】
Sơ Nghiên lên hot search đến mức quen luôn rồi, nhưng đây là lần đầu tiên xuất hiện với hình ảnh tích cực, nhìn bình luận có nhiều người thích mình như vậy nên tâm trạng cô rất vui.
Tuy nhiên, chi tiết cụ thể về việc Sơ Nghiên và Lâu Niệm ngã xuống khe núi thì không lộ ra một chút nào.
Xe bảo mẫu vững vàng đi về phía nội thành, Lâu Niệm hỏi Mạnh Long: "Tống Tâm Thuần đang ở đâu?"
Sơ Nghiên cũng ngẩng đầu, gương mặt vặn vẹo kia của Tống Tâm Thuần khiến cô đến bây giờ vẫn còn thấy sợ hãi.
Thậm chí cô còn cảm thấy, có lẽ Tống Tâm Thuần điên rồi.
Sau khi trùng sinh vốn nghĩ rằng mình sẽ đứng trên đỉnh thế giới, nhưng lại nhận ra còn không sống tốt bằng kiếp trước, tâm lý chênh lệch quá lớn đã hủy hoại cô ta.
Mạnh Long thở dài.
Hắn không biết giữa những người trẻ tuổi này có ân oán gì, nhưng một cô gái đang êm đẹp, còn là hạt giống mà lúc trước Lâu thị rất xem trọng, bây giờ lại thành ra nông nỗi này, thật khiến người ta không biết nên đánh giá như thế nào.
Hắn nói: "Hai người đi xem sẽ biết."
Xe đưa hai người về nhà trước, tắm rửa thay quần áo, trao đổi rõ ràng xong lại lên xe đi tiếp.
Điểm đến lần này là bệnh viện trung tâm thành phố, phòng bệnh riêng tương đối bí mật.
Mạnh Long chưa vào, Sơ nghiên và Lâu Niệm sóng vai đi trong hành lang, còn chưa đến phòng bệnh của Tống Tâm Thuần đã nghe thấy một giọng nói the thé chói tai.
"Mặt của tôi! Các người đã làm gì mặt của tôi!"
"Cô cũng muốn hại tôi đúng không?! Cô bôi thứ thuốc đó vào mặt tôi nên mặt tôi mới nát như thế này!"
"Mặt của tôi bị hủy hoại rồi, ha ha ha ha —— tôi là nữ chính! Nữ chính! Mặt tôi hỏng rồi cô có đền nổi không?!"
Sơ Nghiên đi đến ngoài phòng bệnh, nhìn qua cửa kính, thấy bóng dáng Tống Tâm Thuần.
Nửa gương mặt cô ta bị băng bó bằng băng gạc, vì động tác quá mạnh nên máu đã rỉ ra.
Ánh mắt nóng nảy, có khuynh hướng hoang tưởng bị hại nghiêm trọng.
Mạnh Long nói, lúc cô ta được đưa đến bệnh viện, vết thương trên mặt đã bị ngâm nước mưa quá lâu, gần như đã nhiễm trùng rồi.
Sau khi tỉnh lại tự gỡ băng gạc ra xem thì tinh thần liền trở nên bất ổn.
Xét về mặt điều kiện sinh lý và tâm lý thì nghệ sĩ này đã coi như vô dụng.
Sơ Nghiên trầm mặc nhìn Tống Tâm Thuần, cảm xúc rất phức tạp.
Lúc đó là cô ta muốn Sơ Nghiên chết, việc Lâu Niệm đẩy cô ta hoàn toàn là phòng vệ chính đáng.
Tống Tâm Thuần gieo gió gặt bão, cô tuyệt đối sẽ không có sự đồng cảm dư thừa.
Nhưng......!Đều là sự tồn tại không giống người thường ở thế giới này, hoặc là trùng sinh, hoặc là xuyên sách, đến thế giới này thông qua cách thức không ai biết, nhìn kết cục của Tống Tâm Thuần, Sơ Nghiên khó tránh khỏi có cảm giác bầu bí thương nhau.
Ước mơ ban đầu của cô là làm một diễn viên kịch nói, lúc có suất diễn thì đi lưu diễn cùng đoàn kịch, lúc không có suất diễn thì làm chuyện mà mình thích, trải qua những ngày tháng đơn giản bình đạm.
Khi đến thời cơ, cô nghĩ mình vẫn sẽ theo đuổi cuộc sống như vậy.
Trung tâm của thế giới nào có dễ làm như vậy? Bây giờ đến nam nữ chính cũng đã BE (bad ending), một nhân vật hy sinh như cô thì càng nên rời xa trung tâm lốc xoáy, an ổn sống qua ngày.
Sơ Nghiên yên lặng nhìn "trung tâm lốc xoáy" đang đứng bên cạnh mình.
Nhưng nếu sau này thật sự rời đi, cô biết mình nhất định sẽ nhớ Lâu Niệm.
......
Xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn Phùng Dứu đương nhiên phải có hành động.
Trước đây bọn họ đã từng đến chung cư này của thiếu gia rồi, nhưng lần này thì khác.
Bọn họ nghe nói bây giờ chị dâu cũng ở đó, kinh ngạc đến mức há hốc mồm.
Sau đó trước khi đi, người nào người nấy chỉnh trang đến mức hoa hòe lộng lẫy, khiến gương mặt đẹp trai kia của Tiếu lão sư có vẻ mộc mạc giữa hai người.
Sơ Nghiên vừa mở cửa đã bị hai người ăn vận làm màu trước cửa làm cho lóa mắt.
"Chào, chào......!sao lại long trọng vậy?"
Phùng Dứu vuốt quả tóc vuốt ngược bóng loáng của mình: "Không phải vì đến thăm đôi vợ chồng mới cưới bị thương —— này chị dâu, đừng đóng cửa!"
Mấy người vừa rề rà đi vào vừa cợt nhả, Tiếu Văn Lễ đi sau cùng, cười nhìn Sơ Nghiên: "Tâm trạng không tồi nha, không phải bị thương sao?"
Sơ Nghiên cười để hắn đi vào: "Vẫn cường tráng như cũ."
Phùng Dứu lải nhải " y da hộp thuốc bổ này để ở đâu bây giờ", thình lình nhìn thấy tấm lưng trần trụi của thiếu gia lướt qua, bên trên còn có dấu vết của vết thương mới đóng vảy.
Phùng Dứu lập tức kêu lên "Á" một tiếng.
—— Này, này này này!
Đôi bạn trẻ ở nhà chơi đến cấp hạn chế như vậy sao!
Lâu Niệm vừa mới bôi thuốc xong, không mặc áo là để cho thuốc khô.
Hắn quay đầu lại nhàn nhạt liếc Phùng Dứu một cái: "Hét cái gì."
Chỉ với một góc nghiêng đã hiện ra phần eo cực kỳ hẹp và cứng rắn của hắn, thắt ra một đường cong vô cùng gợi cảm, đường nhân ngư thấp thoáng trên cạp quần.
Đến Phùng Dứu cũng không thể không thừa nhận, thân là đàn ông hắn còn cảm thấy dáng người của thiếu gia đúng là thần cấp, chị dâu là con gái chắc chắn phải chảy máu mũi đỏ mặt chạy đi......
Sơ Nghiên đi dép lê vào phòng khách, vừa thấy Lâu Niệm còn để trần nửa người trên liền nhặt chiếc áo thun trên sô pha lên vo lại ném cho Lâu Niệm.
"Mau mặc áo vào, anh không lạnh sao!"
Phùng Dứu:.......
Chị dâu là trai thẳng??
Suy xét đến việc chị dâu cũng coi như nửa người bệnh, nên mặc dù rất muốn ăn đồ ăn cô nấu, cũng không thể làm phiền người ta.
Bữa cơm này vô cùng tiện lợi, trực tiếp mua nước dùng, nước chấm và mười hộp thịt bò thịt dê từ tiệm lẩu, những thứ còn lại cũng trực tiếp lấy từ siêu thị lẩu, rất đầy đủ.
Mấy người ăn một bữa lẩu vô cùng náo nhiệt, tất cả thịt đều được ăn sạch sành sanh.
Sau khi ăn và dọn dẹp xong, Phùng Dứu và Triệu Nhất Minh lần này đã rút ra được bài học kinh nghiệm, biết chị dâu là người gan dạ nên hai người liền đưa những game kinh dị mà mình đã mua nhưng không dám chơi cho Sơ Nghiên để cô qua ải.
Tiếu lão sư và Lâu Niệm ngồi một bên nói chuyện về phòng làm việc, nói xong, hắn nhìn Lâu Niệm: "Gần đây sao rồi?"
Lâu Niệm biết hắn nói về chuyện gì, tầm mắt nhìn về phía Sơ Nghiên, cô đang tập trung tinh thần chăm chú nhìn vào màn hình, vẻ mặt hưng phấn, trong khi hai tên ở hai bên thì sợ đến mức gặm tay.
"Vẫn ổn." Hắn nói.
Tiếu Văn Lễ nhìn dáng vẻ này của hắn liền tặc lưỡi hai tiếng: "Trước đây đúng là không thể ngờ được."
Hắn ở nước ngoài từng nghe bọn Dữu Tử nói qua, đại tiểu thư Sơ gia cực lực theo đuổi thiếu gia như thế nào, thiếu gia lãnh đạm với người ta ra sao.
Bây giờ thì sao?
Lâu Niệm hơi cong môi mỏng, nói: "Tôi càng thích cô ấy hơn."
Tiếu Văn Lễ ngẩn ra.
Từ thích này, rõ ràng nói ra từ miệng Lâu Niệm, cảm giác rất khác biệt.
Bây giờ ai cũng có thể treo câu "yêu" ở bên miệng, thuận miệng thì nói, tiện tay liền quên, nhưng Lâu Niệm thì khác.
Hắn rất hiếm khi thích một thứ gì đó, so với tình yêu thức ăn nhanh ở thời đại này, hắn lại rất chậm chạp từ từ.
Bởi vậy khi nói những lời này, có một loại nghiêm túc và trịnh trọng mà người khác không có.
Tiếu Văn Lễ ngẩn ra một lát, cong môi nở nụ cười: "Vậy cậu phải làm cho người ta biết chứ."
"Ừ, đang chờ cơ hội ——" Lâu Niệm hơi quay đầu nhìn Tiếu Văn Lễ: "Không phải anh nói sao, cần phải có cảm giác nghi thức."
Tiếu Văn Lễ nở nụ cười: "Được."
......
Thời gian chậm rãi trôi qua, đầu tiên là suất diễn "Hoa khôi" đóng máy, Sơ Nghiên cùng Vương Tiếu Tiếu và Hạ Nhiên ăn một bữa cơm, hoàn thành tác phẩm tham diễn đầu tiên.
Gió Tây Bắc thổi vù vù, đảo mắt đã đến cuối năm.
Sơ Nghiên suy nghĩ nên tặng quà gì cho Lâu Niệm mấy ngày liền, cuối cùng nhớ tới lúc ngã xuống sườn núi, vì bảo vệ đầu mình mà chiếc đồng hồ của hắn đã bị đập vỡ, cô quyết định mua cho hắn một chiếc đồng hồ.
Khi nào đón giao thừa sẽ tặng, như vậy chính là "Năm ngoái mua cái đồng hồ" rồi.
(Năm ngoái mua cái đồng hồ: viết tắt các chữ cái đầu sẽ là QNMLGB - một câu chửi thề nghĩa là f*ck your mother smelly cunt)
......!Đương nhiên, những trò đùa nhạt nhẽo này cô cũng chỉ tùy tiện nghĩ một chút thôi.
Thù lao đóng "Hoa khôi", mặc dù cô đóng nữ số ba không kiếm được nhiều lắm, nhưng cũng là một khoản tiền rất lớn đối với Sơ Nghiên.
Đồng hồ danh tiếng giá trăm vạn thì không dám mơ đến, nhưng dù sao cũng phải có mặt mũi một chút!
Cô đến trung tâm thương mại, tùy tiện vào một cửa hàng đồng hồ, mới phát hiện cái nghèo đúng là hạn chế sức tưởng tượng của cô.
Vẫy tay bye bye.jpg
Sơ Nghiên bình tĩnh đi dạo một vòng, đang chuẩn bị bỏ cuộc thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Ô —— Sơ Nghiên? Em mua đồng hồ cho ai thế?"
"Không phải là cho tôi đấy chứ." Phó Thiển đi đến trước mặt cô, tự đắc nghiêng đầu..