Editor: Luveva.Bé hư iu đương quên chạy deadline
Cuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.
Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!
Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.
Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.
Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.
Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.
Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa cưới có giá trị nhan sắc nghịch thiên.
Chồng chưa cưới đẹp ngất trời, cô vừa thấy đã kinh ngạc tưởng là tiên trên trời, từ đó điên cuồng si mê anh, vì anh mà có thể đâm đầu vào nhà giam.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mắt thấy sống chung thêm mấy năm nữa là cô có thể lấy một người cao - giàu - đẹp trai, đi lên đỉnh cao cuộc đời thì mẹ nó ký ức kiếp trước lại thức tỉnh!
Lúc này Tạ Miêu mới biết, cô vốn không phải cô gái nông thôn đến từ thâm sơn cùng cốc, mà là một cô gái cấp ba độc thân đến từ thế giới hiện đại. Mỗi ngày đều đặt mục tiêu cẩn thận giải hàng ngàn đề thi, chỉ chờ đến lúc đi qua cầu độc mộc, trải nghiệm cuộc sống đại học tốt đẹp được ngủ nướng, trốn học, yêu đương.
Đáng tiếc vất vả phấn đấu mười mấy năm, thắng lợi đã ngay trước mắt thì cô lại trở về thời trước giải phóng.
Hai ngày trước khi thi đại học, Tạ Miêu nghe chị họ học bá dặn dò, tải APP Tấn Giang xem giải tỏa căng thẳng.
Trong đó có một quyển tiểu thuyết quân hôn tên là “Thời đại quân hôn: Thủ trưởng cưng chiều vợ yêu”, nam chính tướng mạo anh tuấn gia thế bất phàm, còn trẻ tuổi nhưng nhờ biết bao công trạng mà lên được sĩ quan cao cấp, có thể nói là đỉnh của chóp.
Điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là anh đã từng có một cuộc hôn nhân thất bại.
Mà xui xẻo thay, vợ trước của nam chính được định hôn ước từ nhỏ với anh, sau đó là vợ trước bị anh đá cũng tên Tạ Miêu.
Tạ Miêu thật sự không khống chế được sức mạnh Hồng Hoang* trong cơ thể, trong một phút bất cẩn mà nhập vào nữ phụ cùng tên với mình.
*Sức mạnh Hồng Hoang: là sức mạnh có thể hủy diệt đất trời từ thuở sơ khai
Sau đó cô phát hiện, nam chính rất cưng chiều nữ chính nhưng đối với vợ trước thì anh lại là một tên đàn ông cặn bã không hơn không kém.
Tuy từ nhỏ hai người đã có đính ước nhưng cũng chỉ do người lớn hứa miệng. Nếu nam chính không muốn cưới đối phương thì hoàn toàn có thể không cưới.
Nhưng anh cứ khăng khăng đòi cưới, cưới xong lại đối xử tệ bạc với người ta, ném vợ trước đến nơi thôn quê sống như quả phụ.
Hai người cách xa nhau ngàn dặm, một năm cũng không gặp mặt được bao nhiêu. Vợ trước thật sự không khỏi nhớ mong, lén chạy đến quân khu gặp anh.
Ai ngờ nam chính đã yêu đương với nữ chính, đã không muốn nhìn mặt cô nữa nên lấy lý do không còn tình cảm mà đề nghị ly hôn với cô…
Tạ Miêu xem đến đây thì thật sự không xem nổi nữa, để lại bình luận ở dưới chương truyện, hỏi phải chăng nam chính làm như vậy thì có phải không được tốt lắm hay không.
Cô đã ăn nói hết sức khéo léo nhưng vẫn khiến fans của tác giả hợp sức cấu xé hơn hai mươi tầng bình luận.
Còn có người ác ý nói: “Cô thông cảm cho cô ta vậy à, sao cô không chịu đựng thay cô ta đi? Tôi thấy cô hoặc là thối tha không biết xấu hổ, lì lợm la liếm như cô ta, còn không thì cũng là bị đàn ông vứt bỏ nên không cam lòng, có vậy mới ở đây nói mấy lời thối như vậy!”
Sau đó, Tạ Miêu mắt nhắm mắt mở xuyên thai* thành nữ phụ cùng tên trong sách. Không những thế còn xui xẻo bị khóa ký ức, giống như con rối gỗ mà yêu nam chính ngay từ cái nhìn đầu tiên theo cốt truyện gốc, như chó chạy theo chủ không chút chùn bước.
*Xuyên thai: xuyên vào từ lúc còn trong bụng mẹ
Nếu không phải vừa rồi trong thân thể như có gì bị đánh vỡ, khiến cô nhớ hết tất cả thì không chừng cô vẫn tiếp tục gặp phải cái kết cục yêu đến ngu ngốc, trải nghiệm hết những bất công của nữ phụ cùng tên kia rồi.
Nghĩ vậy, Tạ Miêu nhìn quần áo của người khác giới trong thau, ánh mắt hơi không ổn cho lắm.
Đẹp trai thì có ích lợi gì?
Cho dù đẹp trai có thể kiếm cơm nhưng cơm đó cũng đâu phải cho cô ăn đâu.
Bố và bà nội của cô cực khổ nuôi cô trắng trắng mềm mềm như thế, ở nhà không nỡ để cô làm việc. Dựa vào cái gì mà tiện cho tên đàn ông cặn bã đó như thế? Giặt quần áo cho anh ta! Nấu cơm cho anh ta!
Nên cút cho khuất mắt đi thôi!
Tạ Miêu rửa tay trong thau với vẻ vô cảm, sau đó bỏ gánh chạy lấy người.
Ai ngờ cô còn chưa đứng lên, bên cạnh đột nhiên vang lên âm thanh quái gở của một cô gái.
“Không phải người nào đó một hai đòi giặt quần áo cho anh Hàm Giang sao? Sao không giặt nữa? Lười biếng hả?”
Tạ Miêu nhìn sang hướng phát ra âm thanh thì thấy một cô gái xấp xỉ tuổi cô đang đứng ở dưới mái hiên, nghiêng mắt nhìn cô.
“Ngô Thục Cầm?” Mới vừa tiếp thu quá nhiều tin tức nên phản ứng lúc này của Tạ Miêu vẫn hơi chậm chạp.
Đối phương nghe giọng điệu tràn đầy nghi ngờ của cô thì lập tức chế giễu: “Chẳng qua chỉ làm chút việc thôi mà đã mệt đến mức không nhìn ra ai rồi ư? Sao anh Hàm Giang không ở đây thì không giả vờ hiền dịu nữa vậy?”
Tạ Miêu lập tức cạn lời.
Thế giới này quả thực có đầy ác ý với cô, không chỉ khiến cô thành đứa la liếm mà còn sắp xếp cho cô một cô em chồng khó chơi.
Con nhóc này tên Ngô Thục Cầm, là cháu gái của người cô đang nhận nuôi nam chính, em họ của nam chính Cố Hàm Giang.
Cô ta bằng tuổi với thân thể này của Tạ Miêu, từ khi còn nhỏ đến cấp hai thì cả hai người đều học chung lớp, có thể nói là không thiếu duyên nợ.
Đáng tiếc duyên nợ này chỉ toàn nghiệt duyên, chắc do bát tự không hợp nên từ nhỏ Ngô Thục Cầm đã không vừa mắt Tạ Miêu, gây chuyện với cô mọi nơi.
Vốn dĩ giữa hai người đã như nước với lửa rồi mà, có thêm nam chính nên mâu thuẫn giữa hai người hoàn toàn nâng lên một tầm cao mới.
Chỉ cần nghĩ đến việc Tạ Miêu sẽ gả cho anh họ Cố Hàm Giang, trở thành chị dâu của mình thì Ngô Thục Cầm liền giận sôi máu.
Mấy tháng này Tạ Miêu chịu không ít cơn giận của cô ta, chỉ vì lấy lòng nam chính và người nhà nên cắn răng chịu đựng hết.
Giờ phút này tâm trạng của cô đang không tốt, Ngô Thục Cầm lại tới gây chuyện với cô, cô cho cô ta thoải mái mới là lạ.
Tạ Miêu đưa tay xuống thau, lấy lên một cái áo hoa, nhướng mày nhìn cô ta, mỉm cười: “Từ khi nào Cố Hàm Giang có loại quần áo hoa hòe loè loẹt thế này rồi? Không nhìn ra được anh ta có sở thích đặc biệt như thế đấy.”
Ngô Thục Cầm vừa nghe, mặt lập tức căng đến đỏ bừng.
Vì khiến Tạ Miêu không thoải mái, cũng vì lười biếng nên lúc đi tìm chỗ để quần áo bẩn của anh họ Cố Hàm Giang, cô ta cũng trộn đồ của mình vào.
Có điều đâu không phải lần đầu tiên cô ta làm chuyện này, trước kia tuy trên mặt Tạ Miêu khó chịu nhưng cũng không dám nói gì và sẽ yên lặng giặt sạch cho cô ta.
Hôm nay Tạ Miêu đột nhiên hỏi cô ta như vậy, không khỏi khiến cô ta trở tay không kịp.
Ngô Thục Cầm nghẹn nửa ngày, thật sự không tìm ra được lời giải thích nào nên dứt khoát lên mặt.
“Rốt cuộc cậu có thể làm hay không? Không thể làm thì đừng làm, đừng nói nhiều lời vô nghĩa như vậy!”
Ai ngờ vừa dứt lời, Tạ Miêu liền ném chiếc áo vải bông lên đất bùn: “Không làm thì không làm, tưởng ai cũng nguyện ý hầu hạ mấy người à!” Đứng lên rồi quay đầu đi.
Phản, phản ứng này không đúng lắm!
Ngô Thục Cầm lập tức trợn tròn mắt, một hồi lâu mới tức hộc máu gọi về hướng bóng dáng của Tạ Miêu: “Đứng lại!”
Dường như Tạ Miêu không nghe thấy, bước chân cũng không dừng lại một chút nào.
“Tôi kêu cậu đứng lại có nghe hay không!” Ngô Thục Cầm dậm chân dậm cẳng ở phía sau: “Còn không đứng lại, có tin tôi nói cho anh Hàm Giang hay không!”
Cố Hàm Giang chính là điểm yếu của Tạ Miêu.
Trước kia Ngô Thục Cầm có quá mức bao nhiêu thì chỉ cần nhắc tới Cố Hàm Giang, Tạ Miêu đều sẽ nhịn nhục.
Quả nhiên, vừa thốt ra lời thì Tạ Miêu đã đứng lại tại chỗ.
“Bây giờ mới biết sợ sao? Còn không nhặt quần áo của tôi lên giặt sạch sẽ rồi xin lỗi tôi.”
Trên mặt Ngô Thục Cầm hiện ra vẻ đắc ý: “Nếu thái độ xin lỗi của cậu khiến tôi vừa lòng, tôi sẽ đại nhân đại lượng, không nói cho anh Hàm Giang biết đâu.”
Tạ Miêu quay đầu, nhìn cô ta với ánh mắt như nhìn một đứa thiểu năng, cởi tạp dề trên người rồi tiện tay ném trên chiếc ghế mới ngồi vừa nãy. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
“Tôi chỉ quên cởi tạp dề thôi, sao cậu diễn nhiều vậy hả?”
Ngô Thục Cầm: “……”
Không đợi Ngô Thục Cầm nói gì nữa, Tạ Miêu vẫy vẫy đôi tay ướt sũng, đi thẳng ra khỏi cửa nhà họ Ngô.
Nhà họ Tạ và họ Ngô cùng thuộc nhóm sản xuất ở Hà Đông, dù nông thôn hoang vắng, nhà cửa rải rác nhưng cũng không cách nhau quá xa.
Tạ Miêu chỉ dùng ba năm phút đã về nhà, lúc vào cửa, bà nội cô đang mặc tạp dề xách nước cạnh giếng bơm, vừa ngâm nga câu hát vừa rửa sạch nồi và máng dùng để đựng thức ăn cho lợn.
Thấy Tạ Miêu trở về, bà cụ đặt đồ xuống kế bên, lau tay lên tạp dề chào đón.
“Miêu Miêu, sao hôm nay về sớm thế? Người nhà đó chọc con không vui sao?”
Bà cụ quan tâm hỏi, lấy hộp dầu con sò từ trong túi ra, kéo tay cháu gái qua rồi bôi lên phía trên.
Từ khi Tạ Miêu bắt đầu chạy đến nhà họ Ngô, một hai đòi làm này làm kia cho nam chính thì trong túi bà đều để sẵn thứ này. Mỗi lần Tạ Miêu trở về thì bà cụ luôn kéo cô bôi cẩn thận cả buổi, sợ bàn tay nhỏ của cháu gái trở nên thô ráp.
Nhưng chính bà cụ làm lụng vất vả hằng năm, khớp xương ngón tay thô to, trong lòng bàn tay toàn là vết chai.
Tạ Miêu cảm nhận được những vết chai đó chà lên da, cười rộ lên: “Bà nội, con không sao đâu, không ai chọc con không vui cả.”
Cho dù thế giới này chỉ là một quyển sách, cho dù cô được hệ thống sắp đặt là một con chó lẽo đẽo theo nam chính thì tình cảm giữa cô và người nhà vẫn là thật.
Tạ Miêu đã sống 15 năm ở chỗ này, đương nhiên cũng nghĩ thông suốt, biết cái gì là quan trọng nhất đối với mình.
“Không có thì tốt, không có thì tốt.” Thấy Tạ Miêu cười rộ lên, bà cụ cũng cong mày, nếp nhăn trên khóe mắt đều chất chứa tình yêu thương với cháu gái: “Nếu thằng nhóc kia đối xử không tốt với con thì không cần phải thương cậu ta nữa, chúng ta cũng không phải loại xa cậu ta thì không gả được.”
Thật ra theo bà cụ thấy thì vốn dĩ không nên quyết định hôn ước lúc trước, quá qua loa.
Ai biết được lúc trước nhà người ta có vẻ tốt như thế, sao mới nói có chuyện liền có chuyện ngay vậy, ngay cả con cháu cũng không nuôi nổi mà đưa về nông thôn.
Theo tình huống hiện tại của nhà họ Cố, tương lai cháu gái của bà gả qua thì không phải sẽ chịu khổ chung sao?
Đương nhiên, cũng chỉ có thể ngẫm lại trong lòng, ai kêu cháu gái ngốc nhà bà lại thật sự để ý người ta.
Nghe bà cụ dong dài, trong lòng Tạ Miêu hoàn toàn không có một chút mất kiên nhẫn nào, chỉ cảm thấy ấm áp.
Nhưng sợ vết trầy trên tay bị phát hiện nên cô vẫn rút tay về, tự mình thoa dầu ở trên rồi đi về phòng.
“Bà nội ơi, con vẫn chưa làm xong bài tập, con về phòng làm nốt đây.”
“Làm bài tập ư?”
Bà cụ sửng sốt.
Không phải cháu gái lớn của bà ghét học nhất sao, mỗi lần đều chờ nước đến chân mới làm bài tập sao? Sao hôm nay lại tích cực như thế?
Chẳng lẽ bị ấm ức gì đó ở nhà họ Ngô, sợ bà biết sẽ lo lắng nên mới cố ý tìm cớ này?
Bà cụ đứng ở đó suy nghĩ, vừa đau lòng vừa cảm động, chỉ cảm thấy cháu gái hiểu chuyện, biết quan tâm người khác.
Bên trong, Tạ Miêu đang ôm cặp sách, chuẩn bị tự hỏi bản thân kế tiếp nên làm gì bây giờ, lại đột nhiên nghĩ đến gì đó mà thay đổi sắc mặt.
Cô buông cặp sách, vội vàng chạy đến bên cửa, nhìn vào chiếc gương treo trên tường.
Ôi trời đây là kính chiếu yêu à!
Sao hồi nãy cô lại quên mất việc đến bờ sông rửa mặt trước rồi hẵng trở về nhỉ?