Trans: Luveva.Unknown user
Tạ Miêu vừa ra khỏi phòng học, đám bạn học liền xì xào bàn tán.
Biết sao được, từ khi cô lau sạch lớp phấn dày trên mặt, nhìn cô càng ngày càng xinh đẹp, muốn người khác không để ý đến cũng khó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ấy cậu nói xem, cô Ngưu đột nhiên gọi Tạ Miêu đến văn phòng, là muốn làm gì?” Có người huých nhẹ bạn cùng bàn mình.
“Cậu hỏi tớ, tớ biết hỏi ai? Có điều nom vẻ mặt của cô Ngưu rất nghiêm nghị, chắc hẳn không phải chuyện tốt lành gì.”
“Cũng phải, bình thường cô Ngưu lúc nào cũng tươi cười, rất ít khi nghiêm nghị như này.”
Có người đoán: “Các cậu nói xem, cô Ngưu tìm Tạ Miêu có phải có liên quan đến bài văn trong giờ truy bài không?”
Mọi người ngẫm nghĩ cảm thấy cũng hơi có lý, mấy cô nữ sinh bình thường ngứa mắt Tạ Miêu thì bĩu môi, cười trên nỗi đau của người khác.
“Tớ nghĩ chắc là Tạ Miêu đã nộp giấy trắng? Lần nào cô ta viết bài mà không làm ồn đến người khác?”
“Đoán đúng một câu hỏi vật lý cũng coi mình là học sinh giỏi như thật, suốt ngày ngồi đó giả vờ giả vịt, bây giờ đã lộ ra sơ hở rồi nhỉ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy người anh một câu tôi một câu, dứt khoát không ra ngoài chơi mà ngồi tại chỗ đợi Tạ Miêu quay về xem chuyện bẽ mặt của Tạ Miêu.
Nam sinh ngồi sau Ngô Thục Cầm không nghe nổi nữa, khẽ lẩm bẩm: “Cô Ngưu tìm Tạ Miêu thì không thể là chuyện tốt được à? Hết người này người kia ăn nói khó nghe như vậy? Tạ Miêu người ta chăm chỉ học hành thì làm phiền đến ai?”
Không biết vì sao, Ngô Thục Cầm vừa nghe thấy thế liền nghĩ ngay đến những lời Cố Hàm Giang nói với cô ta tối qua, lập tức giận cá chém thớt.
Cô ta quay ngoắt đầu lại, trợn mắt với nam sinh kia, “Cậu nói gì?”
Nam sinh bị lườm nguýt tỏ ra khó hiểu, “Tôi cũng có nói cậu đâu.”
“Có phải cậu có tâm tư khác nên mới nói đỡ cho Tạ Miêu?” Ngô Thục Cầm cười lạnh lùng.
Cô ta nhớ từng nghe cậu ta bàn luận với người khác về nữ sinh trong lớp, nói Tạ Miêu là người xinh nhất không chỉ ở trong lớp mà còn ở toàn trường.
Lời này có phần quá đáng, mặt nam sinh kia lập tức đỏ gay, “Cậu, cậu nói bừa gì đó?”
“Nếu cậu thật sự cho rằng cô Ngưu tìm Tạ Miêu không phải chuyện xấu, có dám đánh cược với tôi không?” Ngô Thục Cầm cầm đống Ca Lạp Cáp* vừa lấy ra chuẩn bị khoe với người khác đập lên bàn nam sinh, “Nếu tôi thua, cho cậu chỗ này.”
*嘎拉哈 tiếng Mãn tộc là Gacuha, một đạo cụ trò chơi truyền thống của dân tộc Mãn, được làm từ xương bánh chè của loài dê, cừu... (Nguồn St)
Ca Lạp Cáp là xương bánh chè của động vật, bình thường dùng để chơi trò tung hứng.
Chỉ có Ca Lạp Cáp có độ lớn nhỏ phù hợp nhất là xương bánh chè của dê, thời đại này ít khi thấy, cái mọi người chơi nhiều nhất là xương bánh chè của heo.
Ngô Thục Cầm vừa mới có được bốn cái Ca lạp cáp của dê, thực sự rất yêu thích, nhưng...
“Đây đều là đồ chơi của tụi con gái, một thằng đực rựa như tôi cần cái này làm gì? Với lại vì sao tôi phải đánh cược với cậu?”
“Cậu không dám chứ gì?”
Nam sinh cũng không biết vì sao hôm nay Ngô Thục Cầm lại ngang ngược như vậy, không phải âm thầm mà công khai chống đối, còn ước gì có thể đối chọi đến cùng.
Ngô Thục Cầm khăng khăng không bỏ quả, cậu ta bị chọc tức, cắn răng nói: “Cá thì cá, có gì to tát! Nếu tôi thua, tôi, tôi...” Ấp úng hồi lâu mới nghĩ ra được một điều kiện cá cược hợp lý, “Tôi sẽ đứng trước mặt cả lớp nói cậu xinh hơn cả Tạ Miêu!”
Cuối cùng cũng ép được đối phương thỏa hiệp, Ngô Thục Cầm lại không cảm thấy đắc ý chút nào mà ngược lại, càng tức hơn.
Lúc, lúc cậu nói nửa câu sau, vẻ mặt hổ thẹn với lương tâm đó là thế nào? Cậu có thể giải thích một chút không?
Thực ra Tạ Miêu cũng rất tò mò cô Ngưu tìm mình làm gì.
Nhưng cô chăm chỉ học hành không ngừng tiến bộ, tự nhận không phạm phải lỗi lầm gì, trong lòng cũng chẳng cảm thấy thấp thỏm.
Giọng điệu của cô Ngưu cũng không nghiêm trọng lắm, ngồi xuống trước bàn làm việc liền hỏi Tạ Miêu: “Cô nghe nói dạo này em rất chuyên tâm học hành?”
“Cũng bình thường ạ.” Tạ Miêu không hiểu cô ấy có ý gì, quyết định đưa ra đáp án khá thận trọng.
Thấy cô nói năng khiêm tốn, vẻ mặt cũng không ra vẻ ta đây, vẻ mặt cô Ngưu cũng dịu đi một chút.
“Ai cũng bảo học giỏi Toán Lý Hóa có thể đi khắp thiên hạ, nhưng bản thân môn Ngữ văn cũng là một trong những môn học chính, vẫn phải chú trọng. Em bằng lòng chăm chỉ học hành cô rất mừng, nhưng cô cũng mong em không học lệch, có thể học môn ngữ văn giống như học môn Toán môn Lý...”
Cô Ngưu bỗng hóa thân thành Hoàng thái hậu trong cung, tận tình khuyên nhủ cô phải “ban ơn mưa móc”, thực sự khiến Tạ Miêu đứng đực ra đó.
Cô đối xử bình đẳng với tất cả môn học, không chê ghét môn nào, nhìn bài văn mà cô nộp sáng nay là biết.
Tạ Miêu ù ù cạc cạc nghe hồi lâu, cô Ngưu mới lấy một tờ bài tập đưa cho cô.
“Chuyện này cô sẽ không truy cứu, có điều không được có lần sau. Quay về viết lại bài văn sáng nay một lần nữa, trước giờ tan học đưa đến văn phòng.”
Tạ Miêu nhìn, lại thấy đó là bài văn cô nộp sáng nay, càng ngơ ngác hơn, “Thưa cô, bài văn này có vấn đề gì ạ?”
Có vấn đề gì ạ?
Cô Ngưu nhíu mày nhìn cô, “Em cảm thấy không có vấn đề?”
Tạ Miêu xem lại kỹ càng một lượt, vẫn mờ mịt như cũ, “Không viết sai mà.”
Trong mắt cô Ngưu, hành vi này đúng là già mồm không chịu nhận sai.
Thái độ của cô với Tạ Miêu đã mềm mỏng lắm rồi, vì giữ thể diện cho Tạ Miêu nên cũng không nói huỵch toẹt ra. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Ánh mắt cô Ngưu trở nên lãnh đạm, giọng nói cũng có phần nghiêm khắc, “Bài văn này thật sự là do em viết?”
“Vâng ạ.”
“Vậy tại sao nét chữ lại khác với bài tập em nộp trước đây?”
Nét chữ?
Cuối cùng Tạ Miêu cũng phản ứng trở lại, sau đó không biết nên khóc hay nên cười.
Cô xắn ống tay áo lên cho cô Ngưu xem tay phải quấn băng của mình, “Thưa cô, tay phải của em bị thương, em dùng tay trái để viết văn ạ.”
Cô không quen viết chữ bằng tay trái, nét chữ viết ra ngay cả bản thân cô cũng không quen chứ đừng nói cô Ngưu.
Cô Ngưu cũng không thể ngờ được lại có nguyên nhân này, vẻ mặt lập tức hiện lên vẻ bối rối.
Nhưng trước nay cô Ngưu là người cẩn thận, nghe Tạ Miêu nói như vậy, bèn tìm một trang giấy, bảo Tạ Miêu viết lại bài văn tại chỗ.
Quả nhiên nét chữ giống hệt bài văn buổi sáng, cũng trau chuốt không có một chỗ sai nào giống như vậy.
Cô Ngưu rất hài lòng, lại cảm thấy có phần ngượng ngập, “Là cô trách nhầm em, em giỏi lắm, quay về học bài đi.”
Trước khi đi cô giáo còn cổ vũ Tạ Miêu: “Người xưa có câu ‘Thư trung tự hữu hoàng kim ốc, thư trung tự hữu ngàn cân túc’*. Có thể thấy việc đọc sách vẫn hữu dụng, cho dù bây giờ không thể thi đại học, vẫn có thể tìm hiểu qua việc đọc sách, trau dồi bản thân, em cố gắng duy trì.”
*Đọc sách mang lại rất nhiều lợi ích cho bản thân.
Tạ Miêu gật đầu, “Cảm ơn cô ạ.” Xoay người ra khỏi văn phòng.
Tạ Miêu vừa về đến lớp học, lập tức có vô số ánh mắt đồng loạt nhìn vào cô, cái nào cái nấy cũng như tia X quang vậy.
“Sao vẻ mặt lại bình tĩnh như vậy? Không bị giáo viên quạt cho một trận sao?”
Không nhìn thấy bộ dạng cúi đầu ủ rũ, hay nước mắt tủi thân giống như trong tưởng tượng, đám bạn học tỏ ra vô cùng bất ngờ.
Khuôn mặt của mấy nữ sinh đợi xem trò cười tràn đầy vẻ thất vọng.
Ngược lại nam sinh ngồi sau Ngô Thục Cẩm lập tức hết căng thẳng, “Tôi đã bảo cô Ngưu tìm Tạ Miêu, chưa chắc đã là chuyện xấu mà.”
“Cô ta giả vờ thì sao?” Ngô Thục Cầm cắn răng, “Cô ta cũng đã giả bộ chăm chỉ học hành được thì giả vờ không bị ăn mắng có gì kỳ lạ? Đợi đến giờ văn, đợi cô Ngưu trả bài thì hẵng nói.”
Nữ sinh biết giả bộ như Tạ Miêu đáng ghét nhất!
Rõ ràng trong ngoài bất nhất, thế mà vẫn còn có nhiều người bị lừa bởi hình tượng của cô ta, ngay cả, ngay cả anh Hàm Giang cũng bắt đầu để ý đến cô ta rồi.
Chỉ nghĩ đến đóa hoa tươi đẹp là anh họ nhà mình sắp cắm vào bãi phân trâu mang tên Tạ Miêu này, thế giới nhỏ của Ngô Thục Cầm có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Nhưng đợi đến tiết thứ ba là giờ Văn, cô Ngưu bước vào lớp giao xấp bài tập làm văn cho cán bộ môn phát xuống dưới, rồi nhắc đến Tạ Miêu.
“Lần này cô muốn tuyên dương bạn Tạ Miêu của lớp mình. Bạn ấy không chỉ bị thương mà còn đến lớp, không muốn lãng phí chút thời gian học hành nào, mà còn khắc phục khó khăn, dưới tình huống tay phải không tiện đã dùng tay trái hoàn thành bài văn.”
Đám học sinh đoán già đoán non vì sao Tạ Miêu lại bị gọi xuống văn phòng trước đó, đều trưng ra biểu cảm: (0.o)
Vẻ mặt cô Ngưu rất nghiêm nghị nhất định không phải chuyện tốt lành gì đâu?
Đài hỏa táng kẻ giả bộ chỉ vì sướng cái miệng nhất thời bị lộ tẩy đâu?
Rõ ràng người ta đi nhận lời tuyên dương đầy chân tình của giáo viên!
Chưa hết, sau nụ cười mỉm dịu dàng của cô Ngưu, là mấy câu đâm vào cõi lòng.
“Hơn nữa, lần này bạn Tạ Miêu viết đúng hết, có thể thấy bình thường học hành vô cùng nghiêm túc. Hy vọng lần này những học sinh làm sai từ ba chỗ trở lên có thể noi gương bạn Tạ Miêu, cũng mong những bạn viết bằng tay phải còn không nắn nót bằng người ta viết tay trái chú ý vấn đề chữ viết, bài thi sẽ có điểm trình bày đấy.”
Ngô Thục Cầm-một-thoáng-hồ-đồ làm-sai-ba-chỗ: “...”
Đám học sinh-có-kiểu-chữ-độc-lạ-sánh-ngang-với-gà-bới: “...”
Bao nhiêu ánh mắt săm soi đổ dồn về phía cô, đây chính là con nhà người ta trong truyền thuyết đây mà.
Kiếp trước Tạ Miêu là một học sinh cá biệt trong lớp, là kiểu học sinh phải rất cố gắng mới không bị một đám học bá bỏ rơi quá xa, chưa từng được trải qua loại đối đãi như này.
Trong khoảnh khắc bị các kiểu ánh mắt ngưỡng mộ ghen tỵ thù địch bao vây, cô vội vàng vén ống tay áo lên nhìn cánh tay nhỏ nhắn của mình, lại sờ cái eo thon nhỏ của mình.
May mà không bị sưng lên.
Một phía khác, nhìn thấy từng khoanh đỏ trên bài văn, mặt Ngô Thục Cầm đỏ bừng lên, sợ người khác nhìn thấy nên vội vàng nhét vào trong gầm bàn.
Đúng lúc này, nam sinh ngồi sau đá ghế cô ta, “Thế nào? Tôi nói đúng chứ? Lần này cậu còn có gì để nói nữa?”
Ngô Thục Cầm vốn đang chột dạ bị dọa cho hết hồn, mặt càng thêm nóng bừng bừng.
“Đang học đấy cậu làm gì thế?” Cô ta thẹn quá hóa giận quay đầu lại trừng đối phương một cái.
Nam sinh: “Dám cá dám thua, không phải cậu định ăn quỵt chứ?”
“Chẳng phải cậu nói đó là đồ chơi của cánh con gái, cậu không cần sao?”
“Tôi có thể lấy về cho em gái tôi.”
Ngô Thục Cầm: “...”
Dạo này sao cô ta lại đen đủi như vậy aaaaaa!
Ngô Thục Cầm tự kỷ, cho đến buổi chiều bắt đầu vào học, cảm xúc vẫn ở trạng thái thấp lẹt đẹt như cũ.
Cái người cho cô ta một kích vào tim đầu tiên vào tối qua là Cố Hàm Giang, lại nhận được một chồng sách giáo khoa cậu em họ Ngô Chính Phương mang từ nhà đến.
“Uây, sách giáo khoa cấp hai mà anh cần, nhiều quá nên em đoán anh cũng không cầm về được, tìm trước cho anh sách lớp 7 này.”
Cố Hàm Giang nhận lấy xem qua một lát, sau khi xác nhận không thiếu quyển nào mới gật đầu với cậu em, “Cảm ơn.”
Ngô Chính Văn không khỏi tò mò, “Anh Hàm Giang, anh cần sách này làm gì thế?”
“Xem đại vậy.” Cố Hàm Giang xếp sách ngay ngắn vào gầm bàn của mình.
Ánh mắt của Ngô Chính Văn dời xuống vết thương nhỏ trên tay anh ta, “Anh vẫn gẩy nhân hồ đào?”
“Ừm.”
“Em nói này sao anh cứ khăng khăng bắt mình chịu mệt như vậy nhỉ? Trong nhà cũng không phải thiếu điều kiện đến mức không nuôi nổi, anh xem vết thương của anh...”
Nhà họ Ngô đâu chỉ là không có điều kiện, nếu phải nói ra thì ở trong cái thôn Bắc Xá này, bà cụ Ngô còn sống tự tại hơn cả Vương Quý Chi.
Bà sinh tổng cộng ba người con trai, con trai lớn làm chủ nhiệm ủy ban cách mạng trong huyện, con trai thứ hai là quản đốc phân xưởng dệt may. Chỉ có con trai út không thích học hành cũng không đi lính, ở trong thôn trồng trọt, nhân tiện chăm nom cha mẹ già. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Ngô Chính Phương chính là con thứ của con trai lớn của bà cụ Ngô, nhỏ hơn Cố Hàm Giang gần một tuổi.
Cậu biết rõ tình cảnh nhà mình, đương nhiên không thể hiểu vì sao Cố Hàm Giang phải cực khổ hè đi hái rau rừng, thu đi hái hồ đào, bỏ công sức gẩy nhân hồ đào mang đi bán cho xưởng thực phẩm lấy tiền.
Cũng đâu phải anh ấy không nghĩ cách kiếm tiền thì bà của cậu sẽ không cho anh ấy tiền nộp học phí, tiền mua giày mua tất nữa đâu
Mọi người đều là thân thích, bây giờ anh ta không còn người nhà, sao phải khách sáo như thế làm gì?
Nhưng Ngô Chính Phương mới hỏi được nửa câu, Cố Hàm Giang đã quay đầu lại nhìn cậu ta, mím môi không nói năng gì.
Cậu ta lập tức đầu hàng, “Được được được, em biết là anh không muốn gây thêm phiền phức cho bà em, em không nói nữa, không nói nữa.”
Sách giáo khoa từ lớp 7 đến lớp 9 mà Cố Hàm Giang lấy từ chỗ em họ, chia ra mấy ngày mới mang được hết về nhà.
Quãng thời gian sau đó, hiếm có dịp anh ta không dành hết thời gian rảnh rỗi để hái hồ đào, gẩy nhân hồ đào. Cũng lâu lắm rồi Tạ Miêu không gặp cậu ta, cảm thấy trời xanh lên nước trong hơn, ngay cả không khí cũng trở nên trong lành.
Cho đến hơn nửa tháng sau, anh ta chặn cô lại trên đường tan học về, “Tạ Miêu.”