Vẻ mặt của cô giáo Lan quá khó coi, khiến cho các học sinh lớp 9/2 không dám nộp bài trước.
Khó khăn lắm mới nhịn đến khi tiếng chuông kết thúc giờ kiểm tra vang lên, sau khi cô giáo thu bài rồi đi mất, những học sinh còn lại trong lớp mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
“Chu cha mạ ôi kiểm tra xong rồi, kỳ thi lần này làm tớ ngột ngạt muốn chết, đến thở cũng không dám thở mạnh.”
“Cậu tính là gì? Tớ ngồi hàng đầu, hàng đầu đấy, đã thế còn ở giữa hàng đầu! Cậu không biết bản mặt của cô ở khoảng cách gần đáng sợ bao nhiêu đâu, tớ có cảm giác như cô ấy sẽ nhảy ra giết người bất cứ lúc nào ấy.”
“Khủng bố thật vậy luôn hả?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chứ sao, tớ hối hận sao lại không kịp nộp bài phía trước bài của Tạ Miêu.”
Nói đến Tạ Miêu, cả lớp không khỏi nhớ đến câu nói của cô ấy với cô Lan lúc nộp bài.
“Tạ Miêu ngày càng ghê gớm, từ khi trở mặt với Ngô Thục Cầm, hôm sau lại khí phách hơn hôm trước, giờ đến cô cũng dám đối đầu.”
“Nhưng cậu không thấy đối đầu thật sự rất bá sao? Mụ phù thủy già đó nói chuyện quá cay nghiệt, hơn nữa hận không thể mọc mắt hẳn ở trên đầu ấy, nhìn người như này này.” Một bạn nam vóc người nhỏ bé ngẩng đầu lên, cố gắng tạo dáng như con thiên nga ngước lên trời cao.
Mặc dù mắt cậu ta quá nhỏ, mọi người vốn chẳng nhìn rõ được rốt cuộc cách nhìn người đó như nào, nhưng điều đó cũng không ngăn được bọn họ đồng ý với ý kiến đó.
“Ừ thì đối đầu rất hay, bây giờ tớ chỉ hy vọng điểm kiểm tra môn toán lần này của Tạ Miêu có thể đạt tiêu chuẩn, để mụ già kia viết ngược chữ Lan lại.”
“Tớ cũng mong vậy, nhưng mà thành tích của Tạ Miêu...haizzz!”
Bọn họ vừa nói chuyện, vừa thu dọn đồ đến phòng nước lấy nước nóng và ăn cơm, tình cờ gặp phải Tạ Miêu lấy cơm bên trong.
Bạn nam nhỏ con đó lập tức xốc lại tinh thần, “Tạ Miêu, gần đây cậu cố gắng như vậy, môn toán lần này kiểm tra đạt chứ nhỉ?”
Thành tích của cậu trai này xếp giữa lớp, hơn nữa vì lý do chiều cao nên luôn ngồi ở hàng đầu, cho nên không thân với Tạ Miêu cho lắm.
Tạ Miêu không ngờ rằng cậu ta sẽ bắt chuyện với mình, nhưng vẫn thật thà gật đầu, “Có lẽ không vấn đề gì.”
“Thế cậu cố lên.” Bạn nam cổ vũ cô, “Cho dù lần này không đạt, vậy thì lần sau chắc vẫn có thể vượt qua thôi.”
Những bạn học cùng đi vào gật đầu phụ họa, “Đúng đó, cậu cố lên, kiểm tra đạt cho mụ yêu quái kia chống mắt xem.”
Mọi người xung quanh nghe có biến liền túm một bạn học lớp hai thân thân hỏi chuyện. Nói qua nói về một hồi, mọi người nhanh chóng biết được cô Lan nói rằng nếu Tạ Miêu có thể kiểm tra đạt môn toán thì sẽ viết ngược tên lại.
Những học sinh từng bị cô Lan độc mồm mắng té tát không khỏi nắm cổ tay than thở.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chuyện tốt như thế, sao lại cứ rơi trên đầu của Tạ Miêu nhỉ? Đổi lại là tớ, tớ sẽ đạt điểm tuyệt đối ấy chứ.”
Mọi người nghe xung quanh không khỏi liếc xéo, “Thôi xuống đi, cậu mà được điểm tối đa môn toán thì còn bị phê bình sao?”
Đám học sinh cười cười rồi cũng qua, phía bên kia, cô Lan được bọn họ nhắc đến lại lạnh mặt đi vào phòng làm việc.
Trong phòng làm việc vừa nhộn nhịp vừa bận rộn, có người vừa nói chuyện vừa ăn cơm, có người còn đang chấm bài kiểm tra vừa thi xong ban sáng.
Đề toán của những lớp khác cũng đã được thu lại, thầy Lưu đang cầm cái dùi và dây thừng, chuẩn bị đóng tập mỗi các lớp lại với nhau, tránh để nhiều giấy thi như vậy nhầm lẫn với nhau, hoặc không cẩn thận mất bài nào đó.
Thấy cô Lan đi vào, anh ta ngẩng đầu nhìn, “Sao sắc mặt không được tốt thế kia? Các học sinh lớp chúng ta chọc cô giận hả?”
Là đồng nghiệp nhiều năm, thầy Lưu cũng khá hiểu tính cách của cô Lan, biết con người cô ấy không chịu thua kém, sĩ diện.
Anh cười khuyên cô: “Đều là đám nhóc mới lớn, có nghịch thì cũng chỉ được thêm năm nay thôi, có lẽ năm tới sẽ có hơn nửa lớp đi làm rồi. Có gì cứ nói với tôi, đừng chấp nhặt chúng làm gì.”
“Thế thầy thì sao? Thầy đã nhiều tuổi vậy rồi, tại sao vẫn làm chuyện trái đạo đức nghề giáo như thế?”
Cô Lan bỗng nhiên trầm giọng hỏi anh, sự tức giận không thể kìm nén tràn ngập trong giọng nói.
“Tôi?” Thầy Lưu sững sờ, “Tôi làm sao?”
Cô Lan nhìn đồng nghiệp xung quanh, cuối cùng vẫn nuốt lại lời sắp thốt ra ngoài.
“Bỏ đi, lát nữa không còn ai tôi sẽ nói với thầy.”
Nhưng thầy Lưu khăng khăng, “Có gì cô cứ nói thẳng, không cần úp úp mở mở như vậy.”
Anh tự nhận chưa từng làm những chuyện gì đáng xấu hổ, nên không sợ cô Lan nói trước mọi người.
Nếu sợ cũng chỉ là sợ cô Lan nói lấp lửng như vậy, khiến cho người ta tự suy đoán trong lòng.
Chỉ mới câu nói vừa rồi thôi đã có không ít người nhìn qua, trong ánh mắt đều là sự nghi hoặc và dò xét.
Thấy thầy Lưu không hề có chút chột dạ hay áy náy gì, cô Lan cũng trở nên tức giận, “Thầy thực sự muốn tôi nói ở đây?”
“Cứ nói tại đây.”
Thầy Lưu đặt hết đồ trong tay xuống, nâng mắt nghiêm túc nhìn cô, “Tôi cũng tò mò, không biết Lưu Hữu Tông tôi đây suốt bao năm tận tụy với sự nghiệp trồng người, rốt cuộc đã làm nên chuyện gì vi phạm đạo đức nghề giáo mà đáng để cho cô tức giận như vậy.”
“Được, đây là thầy bắt tôi nói đấy nhé.”
Cô Lan gật gật đầu, trực tiếp đưa giấy thi của Tạ Miêu cho anh, “Thầy nói xem, bài thi này là thế nào đây?”
Thầy Lưu nhíu mày nhận lấy, không hiểu, “Bài thi có vấn đề gì sao?”
“Có thể có vấn đề gì nữa?” Cô Lan cười lạnh, “Nếu không phải thầy tiết lộ đáp án, thì dựa vào thành tích như vậy của em ấy làm sao có thể đạt điểm tối đa chứ?”
Thầy Lưu trước nay luôn nghiêm túc và có trách nhiệm, làm việc cũng rất có nguyên tắc.
Mỗi lần anh ra đề thi, trước lúc kiểm tra sẽ chú ý tránh hết sức những câu hỏi tương tự làm trọng điểm giảng cho học sinh. Sợ người ta nói rằng anh làm lộ đề, ảnh hưởng đến sự công bằng của kỳ thi.
Bây giờ cô Lan không chỉ nói anh lộ đề, mà còn vu vạ anh làm rò rỉ đáp án, trong lòng anh làm sao không tức giận cho được.
Lúc đó thầy Lưu bèn xụ mặt, “Làm đồng nghiệp nhiều năm như vậy rồi, tôi là người thế nào chẳng lẽ cô còn không rõ? Đề tôi ra bao năm nay cũng đã mấy chục hơn 100 đề rồi, có lúc nào để lộ chưa? Cô nói đi!”
Vài thầy cô xung quanh thấy thế bèn đi đến khuyên ngăn. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
“Tiểu Lan à, tiểu Lưu quả thật không phải người như vậy đâu, cô xem trong chuyện này có hiểu lầm gì không?”
“Đúng thế, thời gian hai người dạy cũng khá lâu rồi, thế còn không tin cách làm người của thầy ấy ư?”
Cô Lan nghe mà thờ ơ, “Trước đây thầy ấy không phải, nhưng không có nghĩa bây giờ không phải vậy, và sau này cũng thế.”
Cô chỉ chỉ vào tờ giấy thi trong tay thầy Lưu, “Nếu không thì cái này làm sao giải thích đây? Một học sinh ba năm trung học chưa bao giờ đạt môn toán, tự nhiên có thể đạt điểm tối đa, nói em ấy tự mình làm, mấy người có ai tin không?”
Điều này làm cho mọi người có chút ngạc nhiên, vội vàng lấy tờ giấy thi xem tên tuổi, “Tạ Miêu?”
“Thầy nói ai cơ? Tạ Miêu?”
Cô Lý dạy hóa học của lớp Tạ Miêu không thể tin nổi hỏi lại, bước tới vài bước, “Tôi xem xem.”
Cô sửng sốt khi nhìn thấy nó, “Đúng là Tạ Miêu này, Tạ Miêu đạt điểm tối đa? Cô Lan không chấm sai đó chứ?”
“Cô cũng biết em ấy không thể có kết quả này đúng chứ?” Cô Lan cười chế nhạo.
“Không thể nói như vậy được, bạn Tạ Miêu này gần đây rất nỗ lực học tập, tiến bộ cũng rất nhanh. Theo như biểu hiện thường ngày của em ấy, lần kiểm tra này nhất định có tiến bộ lớn, căn bản không cần gian lận.”
Thầy Chu giúp Tạ Miêu nói vài câu.
Gần đây ông thường gọi Tạ Miêu trả lời câu hỏi, lúc chấm bài cũng rất để ý đến em ấy, tất nhiên biết được sự nỗ lực và tiến bộ của em ấy đều là thật không hề giả dối, càng không giống loại người gian lận.
“Thế thầy giải thích làm sao việc em ấy kiểm tra đạt điểm tối đa môn toán đây?”
Cô Lan chặn họng thầy Chu, quay đầu nhìn thầy Lưu, “Tôi không cần biết thầy để lộ đáp án vì nguyên nhân gì, ngoài em ấy còn tiết lộ cho ai. Nhưng chuyện này thầy phải ăn nói thế nào với mọi người, với những em học sinh không được đối xử công bằng kia?”
Thầy Lưu không nói gì, mà chỉ xem tờ giấy thi lại một lượt từ đầu đến đuôi.
Bỗng nhiên, anh ngẩng đầu, hỏi cô Lan: “Nếu như tôi có thể chứng minh mình không để lộ đáp án, Tạ Miêu dựa vào sự nỗ lực của bản thân mới đạt điểm tối đa, có phải cô cũng nên có một lời xin lỗi đến tôi và Tạ Miêu vì những lời nói hôm nay của cô không?”
Đến lúc này rồi còn cố ý ngụy biện.
Trong mắt cô Lan tràn đầy giễu cợt, “Thế thầy chứng minh cho tôi xem đi, nếu thầy có thể chứng minh, thì tôi đây cũng có thể xin lỗi.”
“Được, đây là cô nói đấy.”
Thầy Lưu nhìn cô một cái thật sâu, rồi lấy câu hỏi và đáp án mà thầy đã chỉnh sửa lúc ra đề từ trong ngăn kéo, đặt lên bàn.
“Câu hỏi lớn cuối cùng và câu hỏi nhỏ thứ hai của câu hai lớn từ dưới lên, mặc dù Tạ Miêu làm đúng, nhưng phương pháp giải mà em ấy dùng lại không giống tôi. Có lẽ em ấy đã dùng một chút kiến thức mà chỉ lên cấp ba mới học được, không tin thì cô tự xem đi.”
Cô Lan tất nhiên không tin.
Cô cười lạnh cầm phần đáp án đó lên, so sánh với đáp án của Tạ Miêu, sau đó mặt bỗng cứng đờ.
“Nhìn ra chưa?” Thầy Lưu hỏi cô.
“Ai mà biết cách giải này có phải cũng là thầy nói với em ấy hay không?” Cô Lan vẫn cứng miệng.
Nhưng vào lúc này đây, thầy Ngưu nãy giờ không nói gì bỗng kêu lên một tiếng, chỉ vào giấy thi rồi gọi thầy Uông ở bên cạnh, “Thầy đến xem xem, câu trả lời ngữ văn này của Tạ Miêu có phải rất hay không? Câu hỏi chọn lựa phía trước và điền thơ em ấy đều đúng hết, còn có cách dịch này.”
Nhất thời phòng làm việc yên tĩnh đến nỗi cây kim rơi cũng có thể nghe.
Tất cả những lời của cô Lan đều bị chặn lại, thậm chí sắc mặt của cô ta còn từ từ chuyển từ đỏ sang trắng.
Không ngờ môn ngữ văn của Tạ Miêu kiểm tra cũng tốt thế, làm sao có thể chứ!
Môn toán kiểm tra tốt còn có thể nói thầy Lưu để lộ đáp án. Nhưng thầy Uông là người ra đề văn lần này vốn không dạy lớp của Tạ Miêu, thầy Uông cũng chẳng có giao tình gì với Tạ Miêu cả, không thể nào nói ông ta để lộ đáp án được?
Những thầy cô khác nhìn cô Lan, rồi lại nhìn thầy Ngưu và thầy Uông bên kia, không nhịn được nhìn vào tờ giấy thi môn ngữ văn của Tạ Miêu.
Sau đó, sắc mặt như thể tam quan* của bọn họ bị thách thức.
*三观, tức là nhân sinh quan, thế giới quan và giá trị quan.
Thật sự có người có thể nâng cao thành tích từ đội sổ lớp đến mức độ này chỉ trong một tháng ngắn ngủi, hơn nữa không chỉ một môn.
Em Tạ Miêu này quá thông minh, hay là trước đây giả vờ heo ăn thịt hổ, chưa từng nghiêm túc làm bài thi?
Không được, lát nữa quay về chấm bài thi môn khác của lớp hai phải chú ý đến em Tạ Miêu này một chút.
Mọi người đều bị khơi dậy lòng hiếu kỳ, thầm nghĩ trong lòng.
Trong im lặng, chỉ có ánh mắt của thầy Lưu vẫn luôn dừng trên người cô Lan, chưa hề rời đi.
“Bây giờ cô nên xin lỗi rồi chứ?”
Trên gương mặt vốn đã có chút nhợt nhạt của cô Lan, bỗng chốc đỏ đến nỗi có thể lọt cả máu ra ngoài.
Cô rất muốn giả vờ không nghe thấy, nhưng trong phòng nhiều người nhìn như vậy, cô không muốn mở miệng cũng phải mở. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Cô Lan cưỡi hổ khó mà xuống, một lúc lâu mới nghẹn họng nói một câu: “Xin lỗi.”
“Và còn?”
“Còn cái gì nữa chứ?”
Cô Lan mất hết mặt mũi, vừa nghe xong câu này hai mắt đỏ hoe, thẹn quá hóa giận nói: “Lưu Hữu Tông, lần này tôi sai rồi, hiểu nhầm thầy, nhưng thầy cũng không cần phải cắn mãi không buông thế chứ?”
“Tôi cắn mãi không buông?”
Mặt thầy Lưu lặng như nước, nói câu không hề nể tình, “Em Tạ Miêu chăm chỉ học hành, dựa vào sự cố gắng của mình đạt điểm tối đa, cô lại không chứng không cứ nghi ngờ em ấy gian lận, lẽ nào cô không nên xin lỗi em ấy sao?”
*****
Tác giả có lời muốn nói: Tạ Miêu: Tôi mới phát hiện, không ngờ các bạn học quan tâm tôi như thế o(╯□╰)o