Vào thời điểm năm 1977, kỳ thi tuyển sinh đại học vẫn chưa được khôi phục, và cũng không có phân khối tự nhiên và xã hội như sau này.
Như trường của Tạ Miêu, lớp 9 chỉ học năm môn là toán, ngữ văn, vật lý, hóa học và chính trị, và họ đã hoàn thành kiểm tra chỉ trong chưa đầy một ngày rưỡi.
Tất cả thành viên nhà họ Tạ chỉ học cho có, chưa bao giờ lo lắng về việc thi không được thì phải làm sao.
Ngược lại mỗi lần kiểm tra xong sẽ nghỉ hẳn một ngày rưỡi vào chủ nhật, khiến ai nấy đều vui vẻ.
Chỉ là có vài học sinh hễ nghỉ ngơi ở nhà là lại phải đi làm, thật ra so với nghỉ học nói không chừng còn mong chờ khai giảng hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi trở lại lớp vào ngày thứ hai, Tạ Miêu phát hiện Đoàn Thụ Hoa cứ như bị người ta vắt khô, bơ phờ nằm bất động trên bàn.
Thấy Tạ Miêu, cô ta tỉnh táo lại, lập tức nạp đầy máu, “Người đứng đầu lớp chúng ta đến rồi.”
Vài bạn nữ bên cạnh cô ấy mỉm cười nói, “Đừng nói bậy, không chừng là thứ hai đó.”
Tạ Miêu vẫn luôn rộng lượng với những con châu chấu sau mùa thu này, cô chỉ cười rồi nói, “cảm ơn đã chúc mừng”, rồi để lại cho họ đủ không gian, để cho họ vui vẻ tận hưởng quãng thời gian bay nhảy tốt đẹp cuối cùng này.
Vài đứa con gái thì cứ như đấm trên nệm mềm, trong lòng đừng hỏi không thoải mái nhường nào, ngay sau đó liền có người cười lạnh kéo Đoàn Thụ Hoa lại, “Cậu nói cái này với cậu ta làm gì? Dù sao đợi có kết quả, cậu ấy đều phải nhổ lông chân trước mặt chúng ta thôi.”
Đoàn Thụ Hoa nghĩ cũng đúng, nên không tức giận nữa, “Các cậu nói xem có phải cậu ta phô trương thanh thế không?”
“Chắc chắn rồi, tớ cảm thấy lần này tớ kiểm tra khá tốt, bắt cậu ta nhổ 80, 100 sợi cũng không nhằm nhò, các cậu thì sao?”
Nghe bọn họ nói như vậy, trong lòng Lý Lạp Mai vốn lo cho Tạ Miêu càng thêm thấp thỏm, sáp lại gần tai Tạ Miêu thì thào: “Tạ Miêu, cậu nói thật cho tớ, rốt cuộc lần này cậu kiểm tra như thế nào?”
Tạ Miêu: “Cũng được.”
“Cũng được là thế nào?”
“Thì là chắc chắn không thể thua.” Tạ Miêu vừa nói như thế, Dương Tiểu Mao phía sau lưng chọc cô, “Xét thời gian chúng ta ngồi trước ngồi sau cũng một thời gian khá dài rồi, cậu cũng không ít lần cho tớ mượn bài tập để chép, lát nữa lông chân cậu không đủ thì cứ nhổ của tớ đi.”
Tạ Miêu: “...”
Thế nào là chân cô không đủ lông?
Trong suy nghĩ của mấy người này, rốt cuộc cô phải thi kém bao nhiêu điểm so với nhóm của Đoàn Thụ Hoa đây chứ?
Lúc Tạ Miêu đang nghĩ phải nghiêm túc uốn nắn lại nhận thức của bạn học Dương Tiểu Mao đối với mình thì thầy Lưu kẹp giấy kiểm tra dưới cánh tay đi vào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sắp phát bài rồi ư?
Đám học sinh vừa thấy thì đều ngồi thẳng lưng, ánh mắt long lanh nhìn lên bục giảng.
Thầy Lưu đã dạy học hơn hai mươi năm nhưng chưa từng nhìn thấy qua tình huống như vậy, nên sững người ngay lúc đó.
Anh đúng là đến phát bài, chứ không phải là đến để thông báo nghỉ học, sao đứa nào trông cũng mong đợi thế kia? Tập thể này uống nhầm thuốc sao hả?
Đặc biệt là những em bị điểm kém ở hàng sau, anh đã dạy chúng hơn hai năm, nhưng chưa hề thấy chúng hưng phấn như thế ngoại trừ lúc nghịch ngợm bao giờ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Bước chân của thầy Lưu bỗng dừng lại, sau đó đi đến trên bục giảng nhẹ gõ bàn, “Thầy thấy các em cũng đến đông đủ rồi, thế thì phát bài thi toán đi, các em dò xem có tính điểm sai chỗ nào không, thầy sẽ đến giảng vào tiết thứ tư.”
Đến rồi đến rồi, trận quyết đấu đầu tiên giữa Tạ Miêu và Đoàn Thụ Hoa đến rồi!
Các học sinh xung quanh xoa xoa tay, trông còn căng thẳng mong chờ hơn cả Tạ Miêu, đương sự trong cuộc.
Mã Kính Nghiệp, đại diện lớp toán vừa xem, bèn dứt khoát vừa phát bài vừa đọc điểm, “Hà Bảo Đán, 12 điểm. Dương Tiểu Mao, 16 điểm...”
Ước chừng đọc khoảng năm sáu bài, cậu ta mới đọc đến một bạn nữ bên phía Đoàn Thụ Hoa, “Triệu Tiểu Hồng, 24 điểm.”, tiếp đó là Đoàn Thụ Hoa và một người khác, điểm số đều tầm 20 điểm đến 30 điểm, tốt nhất cũng chỉ mới 37 điểm.
Đợi Mã Kính Nghiệp đọc đến: “Vương Đại Lực, 61 điểm.” Các bạn đã ngồi không yên nữa.
Bài thi được phát từ thấp đến cao, và đều đọc từ điểm đạt trở lên, thế nhưng vẫn chưa nghe đến tên của Tạ Miêu?
Đám nữ sinh Đoàn Thụ Hoa vô cùng sốt ruột.
“Rốt cuộc Tạ Miêu làm được bao nhiêu điểm đây? Cậu ta chắc không thi đạt rồi đó chứ?”
“Nói không chừng bài của cậu ta bỏ nhầm rồi, đợi thêm đi.”
Ngay cả Ngô Thục Cầm cũng có chút sốt sắng.
Năm lần bảy lượt không chiếm hời được từ chỗ của Tạ Miêu, cô cũng đã thông minh hơn rồi, hạn chế chủ động gây chuyện với Tạ Miêu thôi.
Nhưng điều này không ngăn cản được cô xem trò cười của Tạ Miêu, suy cho cùng dù kết quả có thế nào, cô đều sẽ không bị thiệt.
Chẳng bao lâu, đến những cái tên Ngô Thục Cầm, Trần Đại Minh có thành tích tốt nhất trong lớp cũng đã được đọc đến, trong tay Mã Kính Nghiệp chỉ còn lại bài thi cuối cùng.
Tất cả mọi người nín thở.
Bài này chắc chắn của Tạ Miêu, chắc chắn là của Tạ Miêu!
Nhưng bọn họ đã sắp nghẹt thở, Mã Kĩnh Nghiệp vẫn sững sờ nhìn bài thi, dáng vẻ cứ như bị sét đánh.
Có người không nhịn được giục cậu ta: “Đọc đi chứ, sao lại không đọc nữa.”
Lúc này Mã Kính Nghiệp mới khôi phục tinh thần, giọng nói run run cứ như mang theo di chứng sau khi bị sét đánh: “Tạ Tạ Tạ Tạ Miêu, 100 điểm!”
Cuối cùng cũng đọc ra.
Mọi người đồng loạt thở ra, sau đó liền giống như Mã Kính Nghiệp lúc vừa rồi, hóa đá ngay tại chỗ.
Cậu ta vừa nói gì?
100 điểm!
Tạ Miêu đạt điểm tối đa!
Dương Tiểu Mao vỗ một cái lên trán, “Đau thật này, xem ra không phải đang mơ.”
Xoẹt xoẹt xoẹt...
Toàn bộ ánh mắt của bạn học đều đậu trên người cậu ta, rồi lại lướt qua Tạ Miêu đang nhận lấy bài thi với ánh mắt bình tĩnh.
Lý Lạp Mai và tên mập Vương Đại Lực vươn dài cổ.
“Tớ xem nào tớ xem nào. Woa, chuẩn 100 điểm này! Tạ Miêu, cậu quả thật quá ghê gớm!”
Trong sự kinh ngạc, Đoàn Thụ Hoa bỗng đứng dậy khỏi ghế, “Thưa thầy, điểm số của Tạ Miêu có phải nhầm lẫn gì không ạ?”
“Không nhầm lẫn.”
Thầy Lưu đột nhiên cười, lộ ra vẻ mặt tự đắc hiếm hoi, “Điểm của bạn Tạ Miêu trong đợt thi giữa kỳ môn toán lần này đúng là đạt điểm tuyệt đối, là người đạt điểm tối đa duy nhất của khối chúng ta năm nay. Ngoại trừ bạn ấy, Hà Hữu Chí của lớp 4 chính là bạn có điểm số cao nhất, 81 điểm.”
Xì xào…
Hà Hữu Chí lớp 9/4 kia chỉ có 81 điểm, còn Tạ Miêu lại thi được 100 điểm, thế đã đủ kéo xuống thứ hai với cách biệt 19 điểm?
Hà Hữu Chí là người giỏi môn toán nhất toàn khối, và là học trò cưng của cô Lan, những người khác muốn đạt được 70 điểm cũng khó.
Đây, đây là người sao? Cô ấy mới chỉ nghiêm túc học hành có hơn một tháng!
Cho dù các bạn đều không học, trong lòng cũng không cho rằng học hành có ích lợi gì nhưng vẫn cảm thấy lần này Tạ Miêu thật lợi hại.
Dương Tiểu Mao học lực kém, chỉ thi được 16 điểm bỗng chốc tự giác, ôm chặt lấy chân của Tạ Miêu, à không, chân ghế.
“Tạ Miêu, cậu dạy tớ đi, tớ bằng lòng cống nạp hết tất cả truyện tranh của tớ cho cậu, đổi lại là tuyệt chiêu đoán đúng hết của cậu! Lần sau đỡ phải bị bố cầm chổi đuổi khắp sân vì tớ trả lời sai khi bị hỏi.”
Chỉ có vẻ mặt của mấy bạn nữ Đoàn Thụ Hoa kia là vô cùng khó coi, thậm chí còn mơ hồ cảm thấy mặt đau nhói, cùng với đau chân.
Chỉ riêng môn toán, Tạ Miêu đã bỏ xa bọn họ đến 60, 70 điểm, thế thì còn thi thố gì nữa?
Bọn họ chỉ có thể tự an ủi mình, Tạ Miêu học được toán, còn tổng điểm thì bọn họ vẫn có thể liều một phen.
Thế nhưng điểm của những môn còn lại của Tạ Miêu, ngữ văn 93 điểm, vật lý 86 điểm, hóa học 91 điểm, chính trị 78 điểm.
Tổng 448 điểm, hơn nữa ngoài môn chính trị, mỗi môn đều đạt điểm cao nhất toàn khối.
Không nghi ngờ gì nữa, cô ấy là người đứng đầu trong kỳ thi giữa kỳ này, cách người thứ hai 40 đến 50 điểm.
Các bạn khác đã không còn cảm xúc nữa rồi.
Trong lòng họ không hề dậy sóng, mà là muốn phát điên aaaaaaaaaaa!
Học hành đơn giản như vậy sao? Tại sao bọn họ không phát hiện ra?
Tạ Miêu cũng có chút sững sờ.
Cô biết lần này mình làm bài khá tốt, nhưng không ngờ lại có thể đạt được hạng nhất toàn khối, cái này không phù hợp với hình tượng học sinh yếu của cô mà!
Hơn nữa cái cô học ở kiếp trước là lý thuyết, căn bản không hề kiểm tra chính trị.
Thế mà cô lại có thể đạt điểm cao nhất lớp môn chính trị, thời đại cả tập thể không học tập rốt cuộc đáng sợ đến nhường nào. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Trong lúc Tạ Miêu đang suy nghĩ về cuộc đời, Lý Lạp Mai lắc lắc cánh tay của cô, ra hiệu cô nhìn sang bên.
Tạ Miêu quay đầu, vừa hay thấy đám Đoàn Thụ Hoa đang rón rén xách cặp chuồn ra ngoài nhân lúc thầy không ở đó.
Cô lập tức nghĩ đến ván cược lúc trước, “Mấy người còn chưa bứt lông chân đấy? Chạy cái gì?”
Đám người cứng đờ.
Những bạn học sớm đã chờ đợi để xem kịch hay đều gác lại việc trong tay và nhìn sang, phấn khích đến nỗi không hiểu vì sao.
“Tạ Miêu nói không sai, lông chân còn chưa nhổ thì các cậu chạy cái gì?”
“Nào nào nào, nhổ nhanh, tớ giúp các cậu đếm.” Thậm chí còn có người lấy vở tính điểm số của Tạ Miêu và đám người Đoàn Thụ Hoa, “Tớ lớn đến nhường này rồi nhưng vẫn chưa hề thấy người ta nhổ lông chân, mấy người phải để tớ sáng mắt ra.”
Mặt mày của đám nữ sinh kia xanh mét.
Lúc trước đám người kia cười nhạo sau lưng Tạ Miêu cũng chẳng thấy họ ra mặt giúp đỡ, thế bây giờ sao lại nói giúp cho Tạ Miêu hết vậy?
Có một bạn nữ mắt đỏ hoe, “Bọn tớ chỉ tiện miệng đùa thôi, Tạ Miêu, cậu phải đến mức này sao?”
Tạ Miêu: “Ý của cậu là cậu thua không chịu, muốn làm con rùa rụt đầu à?”
Bạn nữ nọ nghẹn họng
Thấy bọn họ lần lữa mãi không chịu nhổ lông, đám đông xem xung quanh mất hết cả kiên nhẫn.
“Rốt cuộc các cậu có nhổ không đây? Cược thua rồi giờ tính chuồn chuồn tung cánh là sao?”
Đám người Đoàn Thụ Hoa bị nói đến nỗi mặt chốc đỏ chốc trắng, hết cách, giờ chỉ có thể cắn răng kéo ống quần lên, “Nhổ thì nhổ, ai quỵt đâu chứ!”
Đám người cùng kéo ống quần lên, có người đã hít một hơi.
“Tớ còn tưởng trên chân họ chẳng có hai hay ba trăm sợi mà nhổ đâu, không ngờ tớ có mắt không thấy núi Thái Sơn, hạ thấp bọn họ. Chậc chậc, quả thật nhìn người mà bắt hình dong.”
Đoàn Thụ Hoa: “…”
Rốt cuộc những người này có bao nhiêu ác ý đối với họ?
Mấy bạn nữ cắn răng chịu đau, nhổ hết nửa ngày cũng chỉ mới được vào sợi, con số này còn kém xa lắm.
Bây giờ bọn họ quả thật hối hận chết mất.
Nếu sớm biết Tạ Miêu thi điểm cao như vậy, nói thế nào bọn họ cũng sẽ không cược như thế với cô.
Không, từ lúc bắt đầu bọn họ đã không nên chọc vào Tạ Miêu!
Chẳng mấy chốc, bạn nữ đỏ mắt trước đó không chịu được khóc òa lên.
“Chẳng qua là thi được hạng nhất thôi mà? Có gì ghê gớm chứ! Thi có nhiều điểm hơn nữa thì tốt nghiệp cấp hai vẫn phải làm lụng như bọn tôi thôi. Tưởng giống như thầy cô nói cứ chăm học là có thể thi vào đại học như mười mấy năm trước à!”
Đến cả ống quần còn chưa sửa sang, cô ta đã túm lấy cặp sách quay người chạy đi.
Đoàn Thụ Hoa và một bạn khác thấy thế cũng không nhổ nữa.
“Học giỏi thì làm sao, có bản lĩnh thì cậu tìm công việc tốt hơn bọn tôi dựa vào học tập đi, kiếm được nhiều tiền hơn chúng tôi đi! Việc gì cũng chẳng biết làm, tôi xem cậu tốt nghiệp rồi thì làm gì!”
Thấy bọn họ giận dữ bỏ đi, bỗng nhiên Tạ Miêu không biết có nên tốt bụng nói cho họ biết, nhà nước sắp khôi phục thi tuyển sinh đại học rồi hay không.
Mà sau khi tốt nghiệp đại học, nhà nước sẽ chịu trách nhiệm phân công công việc.
Sau khi đám nữ sinh kia bỏ đi, những bạn khác thấy còn chẳng gì náo nhiệt nữa cũng nhanh chóng đi làm việc của mình.
Một bạn nam nhỏ nhắn ngồi ở hàng đầu tiên càng hào hứng hơn khi thảo luận với những người xung quanh, lần này Tạ Miêu thi tốt như thế, mụ yêu quái Lan sẽ có biểu cảm gì đây, có phải sẽ viết ngược tên thật không.
Còn Ngô Thục Cầm yên lặng xem hết toàn bộ quá trình đột nhiên cảm thấy mình không chọc vào Tạ Miêu trước lúc kiểm tra quả là một quyết định đúng đắn.
Nếu không thì những người nhổ lông chân trước bao con mắt như vậy, nói không chừng có cả cô ta rồi.
Chỉ là…
Làm sao Tạ Miêu có thể đứng đầu toàn khối chứ aaaaaaaaaaaaa!
Làm sao Tạ Miêu có thể từ đội sổ toàn lớp trở thành đứng đầu toàn khối, hơn nữa các môn đều đạt điểm cao hơn so với cô!
Ngô Thục Cầm tuyệt vọng cụng đầu xuống bàn, nhưng đầu vừa chạm vào mặt bàn, cô ta đã cảm thấy đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Đúng rồi, còn những cục mụn trên mặt cô.
Tại sao Tạ Miêu bôi phấn thì da mặt ngày càng đẹp lên, còn mụn trên mặt cô thì ngày càng nhiều vậy?
Là vì Tạ Miêu bôi vào ban ngày, còn cô bôi vào ban đêm ư?
Ngô Thục Cầm của hôm nay vẫn cảm thấy mình thật xui xẻo.
Thế nên cho đến khi tan học buổi chiều, cô vẫn ỉu xìu, trông cứ như bắp cải bị tuyết làm cho rũ rượi vậy. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Khi Cố Hàm Giang đi học về, thấy dáng vẻ của cô như vậy, không nhịn được nhìn thêm vài lần, “Kỳ thi giữa kỳ lần này làm như thế nào?”
“Cũng được, không khác lần trước là bao.”
Ngô Thục Cầm tiện miệng đáp một câu, sau đó bỗng nhiên phản ứng lại, ngạc nhiên hỏi, “Anh Hàm Giang, anh đang quan tâm em đấy sao?”
Cố Hàm Giang bị ánh mắt lấp lánh như những ngôi sao nhỏ của cô làm cho sững sờ, một lúc sau mới trả lời: “Anh hỏi là hỏi Tạ Miêu.”
Ngô Thục Cầm: “…”
Thế giới này không thể tốt được nữa!
***
Tác giả có lời muốn nói: Ngô Thục Cầm: Kệ, tôi mặc kệ! Cho dù Tạ Miêu không yêu cầu đổi nam chính, thì tôi cũng yêu cầu đổi anh họ!!!