Xuyên thành vợ cũ của quân nhân

Editor: Luveva.Bé hư iu đương quên chạy deadline
 
Năng suất sản xuất vào những thập niên 60-70 của thế kỷ 20 rất thấp, bởi vì nguyên nhân chính trị nên người dân đều lấy giản dị làm tiêu chuẩn cái đẹp. Ngoại trừ kem nền và phấn đơn giản thì cũng không còn đồ trang điểm gì hết.
 
Tạ Miêu hoàn toàn không ngờ rằng, điều kiện đơn sơ như vậy mà trước đó mình còn tự biến bản thân thành quỷ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Người khác tiếc dùng phấn thơm, cô thì thoa đầy mặt, nhìn như cương thi, chà ngón tay còn thấy rơi ra.
 
Khắp trên mặt cũng chỉ có đôi mắt và môi vẫn còn nguyên, lớp phấn trên mặt cũng có chút dọa người.
 
Tạ Miêu tự làm mình hoảng sợ, lật đật đi rửa mặt, trong lòng thì con mẹ nó thấy ghê quá.
 
Nói chứ, ban đầu cô biến mình thành quỷ vì nguyên do gì vậy?
 
Bởi vì cô nhỏ hơn nam chính hai tuổi, năm nay mới chỉ 15. Cô sợ nam chính đối xử với cô như em gái nên kêu bà nội mua phấn cho mình, muốn trang điểm cho trưởng thành.
 
Ừ, trưởng thành…
 
Cũng không biết tác giả sắp xếp cho cô cái não chỉ biết yêu đương khi mới 15 rốt cuộc bị suy đồi đạo đức hay là mất hết nhân tính nữa.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Miêu vừa chửi thầm vừa rửa mặt xong, nhìn thấy cô gái có đôi mắt đào hoa và môi anh đào, mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều đẹp động lòng người trong ký ức phản chiếu lần nữa qua chiếc gương, cuối cùng cũng thoải mái, ngồi xuống bàn làm bài.
 
Trước kia chưa khôi phục ký ức thì thôi, bây giờ đã biết hướng đi tương lai nên dù sao cô cũng phải tính toán cho bản thân sau này.
 
Thôn Bắc Xá ở vùng núi hẻo lánh, ngoại trừ trồng trọt thì con đường tốt nhất trước mắt cũng là đến nhà xưởng làm công nhân mà thôi.
 
Tạ Miêu nghĩ đến cảnh tượng mình khuôn mặt đầy khắc khổ ôm con đào đất, lại nghĩ xa xăm bản thân mình vào tuổi trung niên, bởi vì nghỉ việc mà tuyệt vọng chạy khắp nơi tìm công việc nuôi gia đình, lập tức quyết tâm nỗ lực học tập.
 
Cô chỉ có tấm thân bé nhỏ với đôi vai không thể gánh, đôi tay không thể nâng được, thêm cả kỹ năng học hành rỗng tuếch. Nghề trồng trọt cũng không hợp với cô, cô thấy nên làm lại nghề cũ, thành thật cút đi thi đại học là được rồi.
 
Vừa hay năm nay đã là năm 1977, chờ đến khi cô tốt nghiệp cấp ba thì đã sớm khôi phục kỳ thi đại học.
 
Nghĩ là làm, Tạ Miêu khom người kéo cửa tủ của bàn ra, bắt đầu tìm sách giáo khoa lớp 7 lớp 8.
 
Đời trước cô đã tốt nghiệp cấp hai nhiều năm, đời này lại không nghiêm túc học tập, những thứ học ở cấp hai cũng trả về cho thầy cô hết rồi. Muốn lấy lại gốc thì phải tốn chút thời gian ôn tập lại từ đầu.
 
Nhưng mà, Tạ Miêu tìm nửa ngày, tìm được không ít truyện tranh người khác xem như bảo bối mà lại không nhìn thấy một quyển sách giáo khoa nào.
 
Cô không thể không đi ra ngoài hỏi bà nội Vương Quý Chi: “Bà ơi, bà có biết sách giáo khoa lớp 7, 8 của con để ở đâu hay không?”

 
“Sách giáo khoa lớp 7, 8 của con à, con tìm thứ đó làm gì?”
 
“Không có gì, chỉ đột nhiên muốn xem một chút, bà nội biết để ở chỗ nào không?”
 
Vương Quý Chi: “Không cần tìm, kêu bố con mang vào đội làm giấy vệ sinh rồi.”
 
“Làm… giấy vệ sinh ư!” Tạ Miêu quả thực không thể tin vào lỗ tai mình.
 
“Ừ, không phải con nói thứ đồ kia vô dụng sao? Bố con nói dù sao vứt ở đó cũng chiếm chỗ nên mang đi làm giấy vệ sinh.”
 
Tạ Miêu: “...”
 
Con chỉ muốn học tập cho tốt mà thôi, cần phải khỏi khăn như vậy sao?
 
Bước đầu tiên đến với hạnh phúc đã phải chịu thất bại, nhiệt huyết học tập đột nhiên xuất hiện của Tạ Miêu cũng không vì vậy mà giảm xuống.
 
Cô tạm biệt bà nội Vương Quý Chi, quyết định ra ngoài tìm em họ nhà mình, mượn sách giáo khoa lớp 7 xem trước.
 
Bố của Tạ Miêu có hai anh em cùng lứa, bác lớn của cô bị thương trên chiến trường mà mù một mắt, mãi đến khi cô sinh ra thì mới lấy vợ. Cho nên em họ Tạ Kiến Hoa của cô mới nhỏ hơn cô một tuổi, năm nay vừa học lớp 8.
 
Tạ Miêu vừa ra khỏi cửa không bao xa, đã gặp thím Triệu nhà hàng xóm bưng thau ra hắt nước.
 
Cô vội lui ra sau một bước để tránh nước bẩn và bùn bị văng lên ống quần.
 
Kết quả đối phương hất nước xong, vừa thấy cô thì cầm thau trống, cười ha hả đứng lại.
 
“Hôm nay Miêu Miêu rửa sạch mặt rồi sao? Thím biết ngay con đẹp gái như vậy mà, nhìn khuôn mặt nhỏ trắng hồng này xem, sạch sẽ biết bao.”
 
Tạ Miêu vừa nghe vậy lập tức nghĩ đến nhận xét của bố và bà khi bản thân cô mới tập đánh phấn.
 
Bọn họ mù mờ bao nhiêu mà lại có thể vỗ ngực nói cô trang điểm rất đẹp, rất trưởng thành, rất chín chắn chứ?
 
Bộ lọc của bố và bà nội nhà mình chắc dày tới 2m8 nhỉ?
 
Ha ha, chỉ cần vậy, nếu sau này ai nói cô không phải con ruột nhà họ Tạ thì chắc chắn vì ghen ghét gia đình bọn họ hòa thuận.
 
Tạ Miêu kìm nén xúc động muốn co rút khóe miệng, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng với đối phương: “Thím, có phải bọn Kiến Hoa đi ra ngoài chơi với Cương Tử nhà thím rồi hay không? Thím biết bọn họ đi đâu không? Con có chút việc muốn tìm Kiến Hoa.”
 
Thím Triệu vốn chỉ thuận miệng nói, nghe Tạ Miêu hỏi thì lập tức bị dời lực chú ý.

 
“Chắc bọn nó ra sau núi đấu súng rồi. Lúc Cương Tử ra ngoài có mang theo súng gỗ bố của nó mới khắc, nhìn cái tướng đắc ý kia chắc là muốn đi khoe khoang với người ta rồi.”
 
Tạ Miêu nghe vậy thì nói cảm ơn với thím ấy rồi đi ra sau núi.
 
Trẻ con nông thôn năng động, những cô cậu bé choai choai chơi cùng nhau là chuyện thường thấy.
 
Trước kia lúc Cố Hàm Giang chưa tới, Tạ Miêu cũng không quấn quýt theo anh giống như bây giờ, giả vờ là thục nữ ngoan hiền ở nhà. Cho nên vừa nghe bọn Tạ Kiến Hoa ra sau núi, không lâu sau, cô đã dựa vào kinh nghiệm để tìm thấy người.
 
Một đám con trai 12 đến 16, đang dùng tay cầm súng ngắn điêu khắc, chia làm hai hội tránh trong rừng cây, chí chóe đánh nhau đến vui vẻ.
 
Nhìn thấy Tạ Miêu ở xa xa, lập tức có người gân cổ lên gào: “Báo cáo hoàng quân, phát hiện một Hoa cô nương*, khá là xinh đẹp!”
 
*Hoa cô nương: những cô gái lương thiện, cởi mở, xinh đẹp. Đây là từ người Nhật dùng để gọi con gái Trung Quốc trong kháng chiến chống Nhật
 
Tạ Kiến Hoa đang cẩn thận sắm vai quỷ dữ lại thò đầu ra từ sau thân cây: “Đừng nhúc nhích, để ông đây xem nào!”
 
Nói xong, cậu linh hoạt vụt ra khỏi thân cây, vừa trốn vừa chạy về hướng Tạ Miêu: “Anh em đâu, đừng để chị ấy chạy.”
 
Tạ Miêu: “...”
 
Thằng nhóc này diễn rất sâu. 
 
Mới vừa nghĩ như vậy, trong đám người diễn quân Bát Lộ* phía bên kia, hai đứa em sinh đôi cũng nhao nhao lên: “Bảo vệ chị mình! Mau bảo vệ chị mình! Không thể để chị ấy bị quỷ bắt!”
 
*Bát Lộ: lực lượng quân sự do Đảng Cộng sản Trung Quốc nắm quyền lãnh đạo. Trong thời kỳ Quốc - Cộng hợp tác
 
Tạ Miêu thật sự hết chỗ nói với đám nhóc con nghiện diễn xuất này rồi, đi lên nhéo em họ Tạ Kiến Hoa, vỗ một cái lên ót của cậu bé: “Em nói bừa cái gì đấy?”
 
Tạ Kiến Hoa bị đánh cũng không giận, cợt nhả bán đứng đồng bạn: “Không phải em nói, là Cương Tử nói chị là Hoa cô nương.”
 
“Chị không quan tâm ai nói.” Tạ Miêu túm lấy cậu bé: “Em lại đây, chị có việc cần hỏi em.”
 
“Chuyện gì vậy?”
 
Tạ Kiến Hoa vuốt ót đi đến chỗ khác với cô, trên mặt không giấu được vẻ tò mò. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
 
“Sách giáo khoa lớp 7 của em còn giữ chứ?” Tạ Miêu hỏi.

 
“Không.” Tạ Kiến Hoa lắc đầu dứt khoát: “Học xong lớp 7 rồi, ai giữ lại những thứ đó chứ.”
 
“Không phải em cũng cầm sách giáo khoa đi làm giấy vệ sinh chứ?” Tạ Miêu có chút đau răng.
 
“Thế thì không có đâu.” Tạ Kiến Hoa vô cùng thản nhiên: “Em thấy chất giấy không tệ nên xé gấp máy bay.”
 
Tạ Miêu: “……”
 
Thấy vẻ mặt của Tạ Miêu, Tạ Kiến Hoa nghiêng đầu, kinh ngạc: “Chị còn chơi với em mà, không lẽ chị quên rồi sao?”
 
Tạ Miêu: “……”
 
Cô chưa từ bỏ ý định nhìn hai đứa em trai đang đi đến đây, lại thấy hai thằng nhóc sinh đôi mới lên lớp 7 chột dạ, vô cùng ăn ý mà lặng lẽ lui về sau, ngay khi đó cũng không biết nên nói gì mới tốt.
 
Hoá ra không chỉ có một mình cô là học sinh kém, cả nhà họ Tạ không có một ai chịu học tập đàng hoàng cả.
 
Cũng khó trách, mấy thế hệ nhà họ Tạ đều là nông dân nghèo, xuất thân gia đình tốt, bằng không thì bố của cô cũng không thể lên làm thư ký đại đội.
 
Kỳ thi đại học đã dừng lại mười năm, ở thời đại này, có lẽ tất cả mọi người đều cảm thấy học tập vô dụng nên không ai tốn thời gian cho nó cả.
 
Biết nói thì sẽ không ai nghe, Tạ Miêu không giải thích nhiều, chỉ hỏi Tạ Kiến Hoa: “Em không giữ lại cũng không sao, em có thể mượn giúp chị hay không? Tốt nhất là có cả lớp 7 lớp 8, chị cần dùng.”
 
“Chị cần thứ đồ để làm gì?”
 
Tạ Kiến Hoa khó hiểu gãi gãi đầu, nhưng vẫn quay đầu rống lên: “Này! Các em có ai có đủ bộ sách giáo khoa lớp 7 lớp 8 không?”
 
“Tớ không có.”
 
“Tớ cho em gái rồi, con bé không mua sách.”
 
Phần lớn mấy đứa nhóc lắc đầu, chỉ còn một cậu bé mập mạp vóc dáng không cao nhìn này nhìn kia rồi ồm ồm nói: “Ưm, sách lớp 7 lớp 8 tớ có hết, cậu muốn làm gì?”
 
Tạ Miêu nhìn lại, ai da, không phải là Vương Đại Lực cùng lớp mình đây sao?
 
Ở những năm rất nhiều người không đủ cơm ăn này, một người mập mạp uống nước thôi cũng mập, có được dáng người đầy đặn như thế, ngoại trừ lúc mua vải thì đều khiến người ta ngưỡng mộ.
 
Cho nên đều không cần xem mặt, Tạ Miêu cũng có thể nhận ra đối phương ngay.
 
Cô vội đi qua, nói với đối phương là mình muốn mượn sách của cậu ta đọc.
 
Vương Đại Lực có quan hệ bạn học với Tạ Miêu khá bình thường nhưng lại chơi thân với bọn Tạ Kiến Hoa nên không do dự mà đồng ý ngay.
 
“Tạ Miêu cậu cần lúc nào? Nếu cậu gấp thì bây giờ tớ trở về lấy cho cậu.”
 
Người ta đang chơi vui, ai nỡ bắt người ta vứt bạn bè mà về nhà lấy đồ cho mình chứ. 

 
Tạ Miêu vội nói không gấp, nhóc mập hơi ngượng ngùng: “Ờm, tớ chơi ở đây cả nửa ngày rồi, chạy không nổi nữa.”
 
Tạ Miêu không từ chối nữa, chuẩn bị chờ đối phương nghỉ một hơi rồi về nhà cậu ta lấy sách. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
 
Bọn họ vừa nói xong, hai nhóc sinh đôi nhà Tạ Miêu liền đi lại.
 
“Sao chị lại chạy tới nơi này? Hôm nay chị không đi giặt quần áo cho Cố Hàm Giang à?”
 
Tạ Kiến Hoa vừa nghe, cũng tò mò: “Đúng vậy, bình thường giờ này chị vẫn chưa trở về từ nhà họ Ngô nữa, hôm nay sao vậy?”
 
Nụ cười vì mượn sách thành công của Tạ Miêu mới vừa hiện lên trên mặt liền cứng ở khóe miệng.
 
Cô cảm thấy mình cần phải tỏ rõ lập trường với mấy thằng nhóc nhà mình: “Chị không đi, hơn nữa sau này sẽ không đi nữa.”
 
“Vì sao?” Ba đứa nhóc đang trong thời kỳ vỡ giọng khàn tiếng hỏi.
 
Tạ Miêu: “Đều được bố sinh mẹ nuôi, vì gì mà chị phải hạ thấp bản thân để người khác la lên hét xuống với chị?”
 
“Nói đúng.”
 
Ba người gật đầu đồng loạt, gật xong lại trăm miệng một lời: “Là sao?” 
 
Tạ Miêu: “…”
 
Tạ Miêu không muốn chiến đấu với ba tên học dốt này nữa, thấy nhóc mập nghỉ ngơi xong rồi thì đi xuống chân núi với cậu ta.
 
Ai ngờ mới đi không được hai bước, liền nghe ba đứa nhóc lẩm bẩm ở sau.
 
“Chị ấy đổi tính rồi à? Sao nói không giặt quần áo cho tên Cố Hàm Giang kia thì không đi nữa?”
 
“Ai biết, nói không chừng chiều nay chị ấy sẽ thay đổi ý định, đi tiếp cho coi.”
 
“Có khả năng lắm.”
 
“Ai da hai người nói xem, rốt cuộc chị ấy có thể kiên trì không chạy tới nhà họ Ngô mấy ngày đây?”
 
“Em cảm thấy nhiều nhất là năm ngày, không, ba ngày, không thể nhiều hơn.”
 
“Em quá đánh giá chị quá ấy cao rồi, anh thấy nhiều nhất cũng hai ngày, chị ấy sẽ kiên trì không nổi đâu.”
 
“Sao hai em nói như không tin tưởng chị ấy vậy? Chị ấy là người nói chuyện không đáng tin sao? Anh đoán một ngày.”
 
Tạ Miêu đi phía trước xém chút vấp phải chân, trượt xuống dốc.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận