Xuyên thành vợ cũ của quân nhân

Lần đầu tiên Tạ Miêu nhìn thấy Cố Hàm Giang đã bị anh trừng mắt hung dữ một cách phòng bị.
Lúc đó cô đã cảm thấy rất kinh hãi rồi, nhưng đó không là gì so với sự chấn động của những thứ vừa xảy ra ngay lúc này.
Đôi mắt đen ngòm nguy hiểm của thiếu niên nheo lại, sự hung bạo nơi đáy mắt nổi lên, ra tay càng không nể nang gì.
Cái tư thế đó nếu nói muốn đánh chết người ta luôn thì cũng chẳng ngoa.
Với cú ngã này, chàng trai bị đánh đã làm rơi chiếc mũ trên đầu, để lộ ra toàn bộ phần đầu và khuôn mặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Miêu cẩn thận nhìn, nhận ra người này cô có quen, đó là Mã Vĩ, cháu trai của bà Mã gần phía sau núi.
Nghe nói Cố Hàm Giang chẳng bao giờ qua lại với ai, vô cùng tách biệt, tại sao hai người này lại đánh nhau rồi?
Trong lúc nghi hoặc, Mã Vĩ đã hít ngụm khí lạnh mắng nhiếc, “Dmm! Dám đánh tao à! Mày...”
Còn chưa nói xong, ánh mắt của Cố Hàm Giang đanh lại, lại giáng xuống thêm một đấm.
Anh ta vội vã lăn sang bên, nhưng bên mặt vẫn dính đòn, đau đến nghiến răng nghiến lợi.
“Thằng chó Cố Hàm Giang! Tao chỉ nhìn cái đồng hồ nát của mày chút thôi, chứ có nhìn mẹ mày đâu, mày làm gì phải động tay động chân?”
Mã Vĩ tức giận, anh ta lồm cồm bò dậy đánh về phía Cố Hàm Giang, “Tao nhường mày, đừng có được đằng chân lên đằng đầu!”
Đồng hồ rách nát?
Tạ Miêu đột nhiên nhớ lại thứ kim loại sắc bén sáng lóe rơi vào trong lòng mình, vội vã cúi đầu nhìn.
Cũng chính vào lúc này, đám nhóc Tạ Kiến Hoa cuối cùng đã phản ứng lại được, vội vàng kéo xe trượt tuyết, lôi Tạ Miêu qua một bên.
“Muốn đánh thì qua bên mà đánh, tránh xa chị tôi ra! Đứa nào dám tổn thương chị tôi tôi liều mạng với đứa đấy!”
Ba đưa nhóc lẩm bẩm, rồi lao lên che chắn tầm nhìn của Tạ Miêu, “Chị không sợ chứ?”
Đánh nhau thôi mà, đâu phải chưa từng nhìn thấy, có gì đáng sợ chứ?
Tạ Miêu lắc đầu, “Chị không sao.” Cô ló đầu ra khỏi đám nhóc, liếc nhìn về phía bên đó.
Lúc này Cố Hàm Giang đã linh hoạt né tránh cú đấm của Mã Vĩ, bây giờ đang tóm lấy cổ áo của đối phương, lôi vể phía sau hàng rào của nhà đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một vài giọt máu tươi còn đọng lại trên đống tuyết lộn xộn.
Nhìn thấy máu, đột nhiên ánh mắt vừa rồi của Cố Hàm Giang hiện lên trong đầu óc của Tạ Miêu, cô vội vã hét lên: “Cậu đừng có đánh trọng thương người ta đấy!”
Cố Hàm Giang nghe thấy, nắm đấm vốn đáp lên huyệt thái dương của đối phương chợt dừng lại, biến thành đáp lên cổ của anh ta.
Mã Vĩ lập tức bị túm rồi ho sặc sụa, “Tên họ, họ Cố kia, mày muốn thế nào?”
Cố Hàm Giang sáp lại gần anh ta, giọng nói còn lạnh hơn tuyết dưới thân người, “Tôi đã nói rồi, đừng động vào đồ của tôi.”
“Mày có bệnh hả? Cái đồng hồ thôi, thôi mà, tao đã cướp thật đi đâu, mẹ mày, mẹ mày có đến mức này không?”
Mã Vĩ thở hồng hộc, cố gắng bẻ tay của Cố Hàm Giang.
Lực kìm cổ anh ta của Cố Hàm Giang càng thêm mạnh, “Còn nữa, còn mắng mẹ tôi một câu, tôi giết anh.”
Mã Vĩ thiếu chút nữa đứt hơi, tự dưng vô cùng hối hận về cái tay thối của mình vừa rồi, trêu chọc đúng sát tinh.
Cái tên Mã Vĩ có chút cà lơ phất phơ, cả ngày trêu chó chọc mèo, chẳng được tích sự gì.
Hôm nay thấy đồng hồ của Cố Hàm Giang rơi xuống đất, anh ta chẳng thèm nghĩ ngợi nhặt lên.
Cố Hàm Giang chìa tay nói anh ta trả lại, anh ta cũng không quan tâm, ngược lại còn trốn ra sau, “Tôi chỉ muốn xem thôi, cũng đâu phải cướp của cậu, cậu gấp cái gì?” Vừa nói vừa làm bộ đưa đồng hồ lên trước mắt xem, “Chậc chậc, hơn 100 tệ cơ đấy, cậu nhóc cũng khá đấy.”
Trêu chọc như vậy, kết quả biến mình thành cái dạng này.
Cố Hàm Giang đã tự mình chứng minh cho anh ta thấy thế nào là người giận thì không nhiều lời, chẳng có câu thứ hai mà trực tiếp giảng đạo lý bằng nắm đấm.
Mẹ nó không tìm đường chết thì sẽ không phải chết!
Đến khi ép Mã Vĩ phải xin lỗi, Cố Hàm Giang mới thả anh ta ra: “Cút!”
Mã Vĩ quả thật đã bị dọa sợ bởi sự hung bạo như muốn lấy mạng người của Cố Hàm Giang, nghe thế còn không kịp thở, vừa ôm cổ vừa chạy loạng choạng.
Cố Hàm Giang lại chậm rãi ngồi xuống, rũ mắt bình ổn lại tâm trạng.
Anh đã lâu không nhớ đến những chuyện trước kia rồi.
Những ngày tháng sống đầu đường xó chợ sau khi ông nội và bố xảy ra chuyện, những cái nhìn lạnh nhạt và cái đói phải chịu khi ăn nhờ ở đậu.
Nếu không phải Mã Vĩ cướp đồng hồ của anh, đụng chạm đến đoạn ký ức nào đó của anh, thì anh cũng không tức giận đến mức như vậy.
Một lúc lâu sau, Cố Hàm Giang mới thở ra một hơi, khôi phục lại vẻ mặt thường ngày, đứng dậy đi ra bên ngoài.
Đi được vài bước, nhìn thấy trên tay có dính vết máu, anh lại đi sang bên đường bốc một nắm tuyết, cẩn thận chùi sạch sẽ.
Đến lúc anh về lại chỗ mà anh gặp Tạ Miêu, thì mấy chị em nhà ho Tạ vẫn chưa đi, họ đang xì xào bàn tán ở đó.
“Chị, tại sao chúng ta phải đứng ở đây đợi Cố Hàm Giang chứ? Không phải chị khá phiền ổng hả?”
“Em tưởng chị thích à, chẳng phải đồng hồ của anh ta rơi ở chỗ chị sao? Nếu chúng ta cứ đi như thế, đồng hồ của anh ta mất, rồi nghi ngờ chị chôm thì làm thế nào?”
Đang nói, khi thấy Cố Hàm Giang đi qua, Tạ Kiến Hoa vội vàng chộp lấy chiếc đồng hồ màu bạc đưa cho anh, “Được rồi được rồi, có thể đi rồi.”
Cố Hàm Giang vô thức nhận lấy, kết quả liền nhìn thấy vết nứt như tơ nhện trên mặt đồng hồ trong suốt.
Đồng tử của anh co lại, sự giận dữ vừa dằn xuống lại có xu hướng nổi lên.
Chính vào lúc này, Tạ Miêu ôm gối ngồi trên xe trượt tuyết mở miệng giải thích.
“Lúc đồng hồ rơi vào tôi đã như vậy rồi, không phải tôi làm vỡ đâu. Tất nhiên, nếu cậu vẫn kiên quyết cho rằng xe trượt tuyết của chúng tôi phá hư thì tôi cũng hết cách, đừng tìm tôi đền là được.”
Trong lòng cô, anh là người không nói lý lẽ như thế sao?
Cố Hàm Giang nâng mắt nhìn Tạ Miêu, cuối cùng đè ép toàn bộ những cảm xúc tiêu cực xuống.
“Dọa cậu sợ hả?”
Anh cố gắng thả nhẹ giọng hỏi cô, nhưng vừa mới tức giận xong, lời nói ra vẫn còn có chút lạnh cứng.
Tạ Miêu không ngờ anh lại là người lạnh lùng cô độc như vậy mà vẫn hỏi người khác có bị anh dọa sợ không, cô có chút bất ngờ.
Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, Tạ Kiến Trung đã hết kiên nhẫn rồi, “Dọa chết khiếp, chị tôi bị anh dọa cho bàng hoàng, thế nên anh nhanh đi đi, đừng tiếp tục hù chị ấy nữa.”
“Đúng thế.”
Tạ Kiến Hoa cũng phụ họa theo, Tạ Kiến Quân kéo lê dây thừng của xe trượt tuyết, “Đi thôi đi thôi, đưa chị chúng ta lên xe.”
Bọn họ chẳng quan tâm đến Cố Hàm Giang nữa, cười chạy tọt.
Đến khi đi được một đoạn, Tạ Kiến Hoa mới sực nhớ ra điều gì đó, quay mặt vừa đi vừa hỏi Tạ Miêu: “Chị, vừa nãy chị nhắc anh ta đừng đánh trọng thương người ta làm gì? Anh ta đánh đập người ta thì mình cũng đâu có đền tiền đâu.”
Tạ Miêu: “Chị xót Mã Vĩ, không được à?”
Cố Hàm Giang vừa thu lại ánh mắt trên người bọn họ bỗng tắc nghẹn.
Xót cho Mã Vĩ?
Tạ Miêu vốn cho rằng chuyện này sẽ trôi qua như vậy, không ngờ chiều ngày hôm sau tan học về nhà lại thấy bà Ngô trong nhà mình.
Bà Ngô quấn thứ gì đó trong khăn tay của mình, và đang nói chuyện với Vương Quý Chi bên giường đất.
“Chị nhớ là trong nhà của con rể em có người làm trong cửa hàng bách hóa phải không? Hôm nào đó em vào huyện, có thể giúp chị hỏi xem cửa hàng của họ có ai sửa được cái đồng hồ này không? Cái thứ này đắt quá, giao cho người khác chị không yên tâm.”
Ngoài hai anh em Tạ Vệ Quốc và Tạ Vệ Dân, Vương Quý Chi còn sinh được một người con gái, lớn hơn Tạ Vệ Dân hai tuổi, tên là Tạ Mai.
Tạ Mai rất xinh đẹp, miệng lại ngọt, được người ta giới thiệu rồi gả vào huyện, em chồng của cô ấy làm việc ở cửa hàng bách hóa.
Nghe bà Ngô nói vậy, Vương Quý Chi nhận lấy khăn tay rồi mở ra xem, “Thứ đồ đắt như thế sao lại ra nông nỗi này?”
Ở thời đại này đừng nói nông thôn, mà những người đi làm ở huyện trừ những người có tay nghề kỹ thuật cao ra thì còn lại lương cũng chỉ được 30-40 tệ một tháng.
Mà đồng hồ hãng Thượng Hải rẻ nhất cũng phải 125 tệ một chiếc, đồng hồ La Mã nhập từ Thụy Sĩ càng đắt hơn, phải hơn 400 tệ. Nếu như bị hư, chỉ sửa thôi cũng tốn rất nhiều tiền.
“Chị cũng không biết, nói chung là lúc Hàm Giang trở về vào ngày hôm qua, sắc mặt đã không tốt lắm. Sau đó nó về phòng lấy toàn bộ tiền gom góp bán này bán nọ ra, tìm chị hỏi có quen biết ai sửa đồng hồ không, chị mới biết là nó hỏng rồi.”
Bà Ngô nói: “Đắt hay không là thứ yếu, quan trọng chiếc đồng hồ này là của ông nó để lại, nó đã mang bên người kể từ lúc bị gửi đi. Đến bây giờ không biết ông nội của nó có còn hay không, nó cầm cái này, tốt xấu gì cũng là vật kỉ niệm.”
“Thứ quan trọng như vậy, nghĩ cách mang đi sửa ngay là được rồi.” Vương Quý Chi đặt đồ lên giường, đảm bảo, “Chị yên tâm, em xem ngày mai thế nào rồi vào huyện một chuyến, xử lý cho xong chuyện này.”
Bà Ngô vội vàng cảm ơn bà, thở dài.
“Em không biết đâu, ban đầu chị nhìn thấy Hàm Giang ở nhà họ Ngô cũ của chúng ta, nó gầy trơ xương, trời thì lạnh mà chỉ mang mỗi chiếc giày để hở cả mấy ngón chân, cả nửa ngày chị không dám nhận. Kết quả đứa trẻ đó không khóc không quấy, cũng không mách gì với chị, nghe nói chị muốn đem nó đi, nó chỉ nói một câu: ‘Đồng hồ của ông nội bị bọn họ cướp đi rồi.’ Trái tim của chị lúc đó...”
Lúc Tạ Miêu bước vào cửa vừa khéo nghe được những lời này, bỗng không biết tại sao lại nhớ đến dáng vẻ hung dữ như muốn giết người đó của Cố Hàm Giang ngày hôm qua.
Đám nhóc Tạ Kiến Hoa lại chẳng quan tâm nhiều như vậy, vừa vào đã phủi tuyết đọng ở trên giày, bắt đầu hét: “Bà ơi, chúng cháu về rồi!”
Vương Quý Chi vừa nghe thì vội vã xuống khỏi giường đất , “Miêu Miêu tan học rồi à? Mau lên giường lò cho ấm.”
Hai bên chào hỏi nhau, bà Ngô cũng thu lại sự đau buồn trên gương mặt, “Thôi chị không nói với em những cái này nữa, lúc đầu có thể gặp được Hàm Giang, chị đã thỏa mãn rồi, em gái của nó còn chưa biết đã bị gửi về đâu, sống có tốt không.”
“Cố Hàm Giang có em gái?”
Tạ Miêu đang xếp bằng trên giường, chìa đôi bàn tay có chút lạnh cóng xuống dưới tấm nệm nhỏ trên giường để sưởi ấm, khi nghe thế thì vô cùng chấn động.
Sách gốc có nhắc đến nam chính có em gái đâu, ít nhất trước lúc cô không đọc nữa thì vẫn chưa có nhắc đến.
Lẽ nào thế giới này khác với cuốn sách mà cô đã xem qua?
Cũng không đúng, lần đầu tiên gặp nam nữ chính gặp mặt, nam chính cứ nhìn chằm chằm nữ chính, sau này bị người ta hỏi đến, anh đã từng nói nữ chính trông giống với em gái mình.
Chỉ có điều cô cũng giống như nhân vật hỏi nam chính vậy, đều cho rằng anh chỉ tìm cái cớ, chắc là anh yêu nữ chính ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi.
Trong lòng Tạ Miêu đang nghi ngờ không chắc chắn thì bà Ngô đã giải thích: “Đúng là nó có một đứa em gái, nhỏ hơn nó một tuổi, tên mụ là An An. Chuyện là ban đầu hai đứa chúng nó bị tách ra gửi đi hai nơi, hiện giờ An An ở đâu bà cũng không biết.”
“Tại sao không nghe chị nói qua chuyện này trước kia?” Vương Quý Chi cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Bà Ngô: “Hàm Giang quá nhạy cảm, chị sợ nó nghe xong thì không chịu nổi, nên luôn không dám nhắc trước mặt nó. Chuyện hôm nay em nghe rồi cứ làm như chưa từng nghe đi, ngàn lần đừng nói chuyện này ra ngoài, đặc biệt là đừng truyền đến tai nó.”
“Em biết.” Vương Quý Chí gật đầu.
Tạ Miêu cũng gật đầu theo, nhưng trong lòng lại không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Thì ra Cố Hàm Giang có một người em gái tên là An An, thảo nào trong sách có một đoạn tình tiết, anh lỡ mồm gọi nữ chính là An An.
Thế nữ chính rốt cuộc có phải là người em gái kia của anh ta không?
Lẽ nào…lẽ nào cuốn “Thời đại quân hôn: Vợ yêu ngọt ngào của thủ trưởng” không chỉ là văn quân hôn, mà còn là văn loạn luân?
Khiếp! Tấn Giang* lành mạnh trong sạch như thế vẫn cho phép viết thể loại như này ư?
*Tấn Giang là một trang web văn học nguyên tác đồng thời là một diễn đàn văn học lớn tại Trung Quốc, chiếm tới 80% thị trường sách điện tử của nữ giới Trung Quốc.
“221, 222, 223, 223.5, 223.6, 223.7...”
Vương Quý Chi đóng cửa lại, cẩn thận đếm lại số tiền lẻ lần nữa, rồi đưa cho Tạ Miêu, “Miêu Miêu, con học giỏi, mau giúp bà đếm đi, xem có phải là 223,7 tệ không.”
Cứ đến cuối năm hằng năm, đó là lúc nhà họ Tạ vui vẻ nhất.
Vương Quý Chi nuôi bốn con lợn, trước khi đến tết thì hầu như mấy ngày sẽ giết một con, ba con bán cho bà con trong làng, còn một con để lại ăn. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Thường thì ở nông thôn sẽ mời người đến mổ heo, và đều sẽ không đưa tiền, mà sẽ nấu một nồi lớn gồm dưa cải, huyết heo, nội tạng và thịt ba chỉ, đãi một bữa tiệc rượu, trước lúc đi còn cắt một cân thịt cho họ mang đi.
Mấy ngày này, ba đứa nhóc nhà họ Tạ ăn thịt heo nhiều đến mồm miệng dính đầy dầu mỡ, còn bà cụ Vương Quý Chi thì lại đóng cửa đếm tiền mỗi ngày, chẳng ai có thể vào được phòng của bà khi bà đang đếm tiền cả ngoại trừ Tạ Miêu.
Thấy bà nội đưa tiền qua, Tạ Miêu nhận lấy giúp bà đếm một lượt, rồi đưa trả lại: “Là hai trăm hai ba lẻ bảy đồng.”
Vương Quý Chi liếc nhìn bên ngoài, lén lút rút ba đồng bảy tiền lẻ dúi trên tay Tạ Miêu, “Con cầm cái này đi, mua ít kẹp tóc hay đồ ăn gì đấy cũng được. Đừng để người khác nhìn thấy, ba đứa em của con bà cho sau.”
Nói xong, bà lại nhìn ra bên ngoài, giấu đi 220 tệ cùng với hai đầu heo trước khi bán đi, “Những cái này bà dành dụm cho con, để dành con lên đại học mà dùng.”
“Con còn hai năm rưỡi nữa mới lên đại học mà.” Tạ Miêu cười khổ, “Hơn nữa bà còn có ba đứa cháu trai đó, không quan tâm chúng nữa sao?”
“Với cái thành tích đó của chúng cũng phải thi đậu đã rồi tính.” Vương Quý Chi hừ lạnh một tiếng.
Hai ngày trước khi quay trở lại trường, nhà trường đã công bố điểm số của lần thi cuối kỳ lần này.
Không nằm ngoài dự kiến, Tạ Miêu lại giành hạng nhất, thậm chí điểm số còn nhiều hơn mười mấy điểm so với kì thi giữa kì lần trước.
Còn Hà Hữu Chí tìm cô nói chuyện ban đầu mặc dù cũng cũng có tiến bộ, nhưng vẫn bị cô đè chết, không biết buồn bực bao nhiêu.
Lãnh đạo nhà trường thấy điểm số của Tạ Miêu, cảm thấy nhất định cô có thể ẵm được thành tích tốt về cho trường trong kì trung khảo* vào năm tới, ngay lập tức quyết định trao giấy khen cho cô.
*中考 – kì thi chuyển cấp từ cấp hai lên cấp ba.
Hiện tại giấy khen đó đã treo trong phòng của Vương Quý Chi, người nào đến nhà bà cũng phải khoe nó một lần, đừng nói đắc ý biết bao nhiêu.
Ngược lại, ba cỗ máy chiến đấu học cho có trong nhà đã cảm nhận được sự ruồng bỏ, mấy ngày này sợ bố nhìn thấy chướng mắt, thế là cả ngày bọn chúng chẳng ở nhà.
Nói đến ba đứa em, Tạ Miêu cười xấu xa, “Bà, bà nói xem nếu kì nghỉ đông này con giúp chúng học bù thì thế nào?”
“Học bù?” Từ này đối với Vương Quý Chi nghe vẫn còn chút mới lạ.
“Chính là giúp chúng giảng lại những nội dung đã học qua, rồi xem trước những gì sẽ học trong kỳ tới.” Tạ Miêu giải thích, “Nền tảng của chúng quá kém, nhưng Kiến Quân và Kiến Trung mới năm nhất trung học, Kiến Hoa cũng mới chỉ năm hai trung học, dạy bù chắc chắn có thể tiến bộ.”
Vương Quý Chi có chút do dự, “Sẽ không cản trở việc học của con chứ?”
“Không đâu, con giúp chúng dạy bù, cũng đồng nghĩa với con đang tự ôn tập lại.”
“Thế thì dạy đi.” Vương Quý Chi chắc nịt, “Đợi chúng về bà sẽ nói với chúng, bảo chúng đừng có chạy ra ngoài nữa.”
Ba anh em nhà họ Tạ đang chơi con vụ với người ta trên mặt sông đang đóng băng: Hắt xì...
Hôm nay trời nắng đẹp mà, sao lại hắt xì hơi nhỉ?
Đã chắc chắn về chuyện dạy bù, Vương Quý Chi quay đầu nhìn chiếc đồng hồ nhỏ trên bàn viết chữ, “Mấy giờ rồi, tại sao bác của con và Văn Lệ vẫn chưa đến?”
Vì Tạ Vệ Dân là thư ký lữ đoàn, mà thôn Bắc Xá chỉ có duy nhất hai cái điện thoại, một trong số đó đặt ở nhà họ Tạ.
Thường thì bác Tạ Mai có chuyện gì đó mượn điện thoại ở chỗ làm gọi điện về nhà. Hôm qua bác gọi điện nói rằng sáng hôm nay sẽ mang theo con trai và con gái về nhà mẹ ở hai ngày, theo lý thì giờ này phải đến rồi.
“Con đến cổng thôn xem thử.” Tạ Miêu nhảy xuống giường.
“Cũng được, nhưng mà con mặc nhiều thêm một chút, bên ngoài lạnh.”
Bà cụ lập tức lấy trong tủ ra một chiếc khăn màu tím đỏ lớn, gấp đôi lại và quấn trên đầu Tạ Miêu, “Vừa khéo bà Ngô của con nhờ Thục Cầm gửi qua chút đồ, trong đó có cái khăn này chỉ đích danh tặng con, con quàng vào rồi hẵng đi.”
Vương Quý Chi trước giờ luôn mau chóng gọn lẹ, ngày hôm sau sau khi nhận lời bà Ngô, bà đã chạy vào trong huyện một chuyến.
Chỉ có điều cái đồng hồ đó của Cố Hàm Giang quá đắt, nghe nói là hàng hiệu không có bán ở huyện Hồng Hà, làm trễ nãi một thời gian dài mới có mặt đồng hồ thích hợp, đến khi Tạ Miêu thi cuối kì mới sửa xong và gửi về lại.
Tạ Miêu cũng không ngạc nhiên khi bà Ngô tặng quà để cảm ơn sự giúp đỡ của Vương Quý Chi, nhưng cách bà nội quấn khăn thì...
“Chiếc khăn len này làm sao ấm bằng mũ da chứ, con vẫn mang mũ da thỏ thì tốt hơn, cái này cứ quàng lên cổ đi.”
Vì để trông khác với tạo hình gà mẹ mỗi khi ra đường của đại đa số phụ nữ trong thời đại này, Tạ Miêu đã lấy khăn quàng xuống, quấn từ trước ra sau, rồi lại, rồi quấn hai góc nhỏ hai bên từ sau cổ ra, buộc lại theo hình tam giác lớn ở phía trước.
“Vẫn là Miêu Miêu nhà ta khéo tay, xem chiếc khăn này thắt đẹp chưa kìa.” Vương Quý Chi nheo mắt cười, khen ngợi cháu gái của mình.
Tạ Miêu mỉm cười, đội chiếc mũ lông thỏ mà mẹ cô là Trình Lập Xuân mới làm cho cô ra ngoài.
Tạ Vệ Quốc nói muốn săn thỏ hoang để làm mũ cho Tạ Miêu, khéo thay chẳng bao lâu đã bẫy được hai con.
Khả năng thêu thùa của Trình Lập Xuân rất tốt, rất nhanh đã làm xong một cái theo lời của Tạ Miêu. Mặc dù là màu xám, nhưng đội lên vô cùng xinh đẹp, vả lại rất ấm áp.
Mũ da thỏ phối với chiếc khăn choàng do Tạ Miêu thắt, càng làm gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô càng thêm đỏ ửng, ngũ quan tinh tế như vẽ.
Vừa ra ngoài chẳng bao lâu, cô đã gặp dì Triệu hàng xóm, “Yo, hôm này Miêu Miêu trang điểm xinh đẹp thế này, đi đâu thế?”
“Đi xem bác con đã về chưa ạ?” Tạ Miêu cười đáp.
Đợi Tạ Miêu đi xa rồi, dì Triệu rũ tuyết trên cán chổi, quay người đi vào sân, nói với mẹ chồng: “Miêu Miêu nhà họ Tạ càng lớn càng xinh, học hành cũng tốt, nghe nói lần này lại kiểm tra giành hạng nhất toàn khối, đáng tiếc mới nhỏ vậy đã có hôn ước.”
“Sao nào, không có hôn ước thì con còn muốn cưới về làm con dâu hả? Nó lớn hơn thằng Cương những ba tuổi đấy.” Mẹ chồng liếc dì một cái.
“Lớn hơn ba tuổi thì sao chứ? Chẳng phải nói nữ hơn ba ôm gạch vàng hay sao? So với cái này, con còn sợ Cương Tử nhà chúng ta tương lai không có triển vọng, người ta chẳng để mắt…”
Lúc dì Triệu và mẹ chồng đang nói về Tạ Miêu ở đó, thì còn có một người cũng bị Tạ Miêu hớp hồn, nhìn đến nỗi mắt sắp rơi ra đến nơi.
Bắc Xá chẳng phải là một vùng quê sao, và con người vô cùng quê mùa sao?
Tại sao cô gái này lại xinh đẹp như thế? Trong veo cứ như bông hoa vậy.
Chàng trai trẻ đứng bên đường không kìm được đưa tay lên bên miệng, huýt gió y như lưu manh về phía Tạ Miêu. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Tạ Miêu nghe được, nhíu mày không thèm để ý.
Nhưng đối phương không những không bỏ qua, mà còn cười cợt đi theo, “Này đồng chí nữ đừng đi chứ, cho hỏi đường cái đi?”
Tác giả có lời muốn nói: Cố Hàm Giang: Tôi cảm thấy tôi đánh Mã Vĩ vẫn nhẹ đấy. Còn nữa, tôi vừa tặng khăn quàng cho Miêu Miêu, cô ấy liền đi trêu hoa ghẹo nguyệt rồi, tôi…
Ba anh em nhà họ Tạ: Cái đó thì tính là gì? Không ngờ chị ấy còn muốn dạy kèm cho tụi tui, huhuhuhu, tụi tui khổ quá đi!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui