Xuyên thành vợ cũ của quân nhân

Dù sao cũng là con gái của em gái bên phía con rể, không thể mắng quá thậm tệ.
Vương Quý Chi quay ngoắt 360 độ không góc chết, khoe thành tích của Tạ Miêu rồi kéo Tạ Mai vào phòng bếp nấu ăn.
“Sao con lại mang theo con bé nhà Tú Trân đến nữa?” Bà hỏi con gái mình.
“Con cũng không muốn dẫn theo, nhưng hết cách.” Tạ Mai cười khổ, “Ở nhà con bé cứ đánh nhau với em trai, hôm qua còn xô ngã Bảo Quốc, đầu u một cục lớn. Mẹ chồng con sợ chúng nó lại đánh nhau nên nói con dẫn nó theo.”
“Em ruột mà nó còn đánh như thế, ở với người khác thì tốt hơn ư?”
Vương Quý Chi hừ lạnh một tiếng, lấy tạp dề cột lên cổ.
Tạ Mai lẹ mắt giúp bà cột dây đai sau lưng ngay lập tức, “Thế chắc chắn không thể so sánh với Miêu Miêu nhà chúng ta rồi, nhưng mà nói thật, như Miêu Miêu và Kiến Hoa nhà mình tốt với nhau như vậy, trong mười người chưa chắc có một người đâu.”
“Tất nhiên.”
Bà cụ có chút đắc ý, lập tức kéo con gái nói về Tạ Miêu, “Không phải mẹ nói quá đâu, Miêu Miêu rất ra dáng chị gái, mạnh mẽ hơn con bé nhà Tú Trân đó nhiều. Lúc con còn chưa đến, nó nói với mẹ muốn dạy kèm cho mấy đứa em…”
Trong nhà, Vương Quý Chi và Tạ Mai vừa đi, em trai của Hứa Văn Lệ là Hứa Dũng cũng ngồi không nổi nữa.
“Chị Miêu Miêu, anh Kiến Hoa bọn họ đâu? Sao không ở nhà?” 
Có lẽ những đứa trẻ nhỏ đều thích chơi với những đứa lớn hơn mình, Hứa Dũng nhỏ hơn hai anh em song sinh của Tạ Miêu hai tuổi, mỗi lần về cùng Tạ Mai, việc đầu tiên chính là tìm ba tên ngốc nhà họ Tạ.
Hứa Văn Lệ nhìn đã quen, “Chị biết ngay mày vào nhà, mũ thì không tháo, bao tay cũng không mở ra, chắc chắn muốn ra ngoài chơi rồi.”
Hứa Dũng cũng không phản bác, mà chỉ nhìn Tạ Miêu với ánh mắt khẩn thiết: “Chị Miêu Miêu.”
“Được rồi, bọn chúng đang chơi con quay ở bên cầu ấy, em đi tìm chúng chơi đi.” Tạ Miêu buồn cười, không nhịn được ngắt ngắt khuôn mặt nhỏ của cậu.
Hứa Dũng lập tức hoan hô một tiếng, xông ra ngoài cứ như quả đạn pháo nhỏ.
Trong phòng chỉ còn lại ba cô gái, Tào Khiết bị cô lập chỉ trong nháy mắt.
Hứa Văn Lệ kéo Tạ Miêu qua để xem chiếc mũ da thỏ đó của cô.
“Kiểu dáng của chiếc mũ này thật mới mẻ, em chưa thấy ai đội qua bao giờ, cái này mợ hai nghĩ ra sao ạ? Hay là tay nghề của mợ hai còn tốt hơn mẹ em nhiều, lần trước mợ dùng vải vụn ghép lại thành cái đệm ngồi cho em, bạn học em ai cũng khen đẹp.”
“Cái đệm lót mông đó của Văn Lệ do mẹ cậu làm à?” Tào Khiết nghe thế, không nhịn được chĩa mồm vào hỏi Tạ Miêu.
Chẳng ai để ý đến cô ta, Hứa Văn Lệ chỉ nhìn Tạ Miêu, “Đợi mợ hai về, chị nói mợ ấy dạy cho mẹ em. Đó cậu cả lại săn được thỏ tiếp, em đi lấy da chỗ của cậu, rồi nói mẹ em làm cái như vậy.”
“Sao phải phiền phức thế.” Tạ Miêu cười, “Đến lúc chị nhờ mẹ làm cho em một cái là được.”
Hứa Văn Lệ lập tức cười tươi rói, ôm lấy cánh tay của Tạ Miêu, “Em biết chị Miêu Miêu tốt nhất mà.”
Tào Khiết vừa mới bị vả mặt, trong lòng vốn dĩ đã không thoải mái. Bây giờ lại bị hai người họ lơ đẹp, một ngọn lửa bùng lên trong lòng cô ta. Cô ta cười lạnh: “Có vài người thi được hạng nhất ở cái trường tồi tàn, thế mà còn tưởng mình là học sinh giỏi cơ đấy.”
Hứa Văn Lệ không ngờ chị ta lại nhắc đến chuyện này, bèn phẫn nộ trừng mắt với chị ta, “Chị không biết nói chuyện thì im mồm đi!”
Nhưng Tào Khiết chẳng sợ hãi chút nào, ngược lại còn vênh cằm lên.
“Tôi nói sai à? Trong mấy năm qua, những học sinh trong hốc như cô ta thi chuyển cấp có ai lọt vào top 300 toàn huyện đâu. Sợ là cái hạng nhất toàn khối của cô ta cũng chẳng thể nào lọt vào được top 200 ấy, còn chẳng bằng tôi, có gì mà oách chứ?”
Kiếp trước, Tạ Miêu là một học sinh dốt biết bao nhiêu năm, tâm lý đã chây lì rồi, cô có thể nhìn nhận thành tích của mình và của người khác một cách khách quan và lý trí.
Cô cũng biết núi này cao ắt có núi khác cao hơn, chất lượng giảng dạy ở trường Trung học ở thị trấn rất bình thường, chút thành tích này của cô không đủ để khiến cô kiêu ngạo tự mãn.
Nhưng từ khi gặp mặt, Tào Khiết một mực chống đối cô, nói gì cũng mang tâm thế mình là người thành phố thượng đẳng, như thế thật khiến người khác khó chịu.
Đều là người với nhau, chẳng ai cao quý hơn ai cả, dựa vào cái gì mà khinh thường người xuất thân từ nông thôn chứ?
Hơn nữa trong mắt người thành phố, huyện Hồng Hà còn chẳng phải là một huyện nhỏ, cảm giác ưu việt này cô ta đào đâu ra thế không biết?
Tạ Miêu thu lại nụ cười nửa miệng, “Rốt cuộc ai có thành tích tốt, chẳng phải thi xong là biết ngay ư? Khi có kết quả của kì thi chuyển cấp năm sau, nếu điểm của tôi không cao bằng cậu thì tùy cậu chế giễu, tờ giấy khen trên tường kia cũng tặng cậu làm chiến lợi phẩm. Nhưng...”
Cô ngừng một lát, giọng điệu đột nhiên trở nên rất nghiêm túc, “Nhưng nếu tôi thi tốt hơn cậu, mời cậu rút lại lời nói vừa nãy, rồi viết một bài luận dài mười ngàn chữ kiểm điểm bản thân, ca ngợi vẻ đẹp của nông thôn, sau đó đọc to trước mặt toàn bộ các bạn học vào ngày khai giảng năm nhất THPT.”
Đó đọc to trước mặt toàn bộ các bạn học vào ngày khai giảng năm nhất THPT, đó chẳng phải kêu cô mất mặt trước mặt các bạn mới vào ngày đầu tiên nhập học ư?
Tào Khiết quạo rồi, “Tôi đâu có làm gì sai, mắc mớ gì phải kiểm điểm?”
“Cậu không dám?”
Tạ Miêu nhướn mày, tràn đầy khiêu khích.
“Dám! Có gì mà không dám? Tôi không tin một đứa trong hốc như cậu có thể thi tốt hơn tôi.”
“Vậy được.” Tạ Miêu quay đầu nhìn Hứa Văn Lệ, “Văn Lệ, em giúp chị làm chứng, tránh cho người nào đó lại hối hận trong tương lai.”
“Tôi còn sợ cậu hối hận đấy.” Tào Khiết hừ lạnh, “Đến lúc đó cậu đừng có nói tôi bịa chuyện là được.”
Nói đến đây, cô ta sực nhớ ra gì đó, lại bổ sung: “Nghe nói nhiều người trong làng của cậu còn chưa tốt nghiệp trung học thì đã đi kiếm sống rồi, đặc biệt là con gái. Đến lúc đó đừng nói cậu không đi thi nhé?”
“Làm sao có thể chứ? Tôi còn lo cậu thua rồi nên không học cấp ba nữa đây này.”
“Vậy thì chốt, ai nuốt lời là chó, tổ tiên 18 đời đều là rùa rụt cổ.”
“Này sao chị lại mắng người chứ?” Hứa Văn Lệ bất mãn.
Nhưng Tạ Miêu lại đồng ý ngay tắc lự, “Được, câu này là cậu nói đó.”
“Ok.”
Tâm trạng lo lắng của Tào Khiết tự dưng tốt lên, cũng chẳng quan tâm có ai để ý mình không, cứ một mình ngồi đó ăn kẹo cắn hạt dưa.
Đến giờ cơm trưa, mấy người Tạ Vệ Dân dẫn đội đi nhận công việc dọn bìa rừng để kiếm tiền đã trở về.
Tiếp đó Hứa Dũng và đám Tạ Kiến Hoa cũng chạy vào nhà, vừa vào đã khịt khịt mũi: “Trong nhà làm gì mà thơm thế?”
“Đi rửa tay ăn cơm.”
Tạ Mai bê một đĩa thịt heo lên đặt trên bàn, sau đó là món trứng chiên màu vàng cam, được chiên bằng dầu đậu nành nhà tự ép.
Vốn dĩ Tào Khiết đang bĩu môi, khuôn mặt tỏ vẻ chán ghét, nhưng khi thấy những món trên bàn ăn, mắt cô ta ngây dại.
Các món heo trừ huyết heo, nội tạng heo ra còn có nhiều miếng thịt béo ngậy được cắt thành tảng lớn khiến người ta thèm thuồng.
Trứng chiên vàng óng, đứng từ xa cũng có thể ngửi thấy mùi dầu nành thơm ngậy.
Đồ…đồ ăn quê ngon như vậy sao?
Phải biết rằng ở huyện, thịt heo và dầu đều cung cấp theo thẻ và chẳng được phát bao nhiêu cân thịt trong một năm.
Phần thịt mỡ đều dùng để rán lấy dầu, phần nạc cũng phải để dành lại để gói bánh sủi cảo cho ngày Tết. Dầu cũng dùng rất tiết kiệm, bình thường rất khó thấy dấu trong thức ăn, thậm chí còn có người dùng đũa nhúng vào bát dầu rồi xào đồ ăn.
Cặp mắt của Tào Khiết như sắp rơi ra ngoài, nhưng không ngờ vẫn chưa hết.
Cùng với mùi thơm nức mũi đang lan tỏa, Vương Quý Chi lại bê thêm một đĩa thịt lợn kho mà Tào Khiết chưa nhìn thấy bao giờ.
Những miếng thịt được cắt như mạt chược, lớp mỡ và nạc đều là ba chỉ thượng hạng.
Bề mặt thịt quét một lớp súp canh nhớt dính đã được nhuộm thành màu nâu đỏ, nhìn mà thèm nhỏ dãi.
Tào Khiết ực một tiếng, vô thức nuốt ngụm nước miếng, chỉ cảm thấy cả cuộc đời này chưa bao giờ đói như vậy.
Cô ta dán mắt vào đĩa thịt lợn kho, sự miễn cưỡng, sự chán ghét với Tạ Miêu và sự khinh bỉ đối với thôn quê khi vừa mới đến đã tiêu tán hoàn toàn.
Vương Quý Chi thấy cô ta phản ứng như vậy bèn cười lạnh.
“Một năm nhà ta cũng chỉ mổ heo có một lần thôi, nên căng da bụng lên mà ăn, cơ hội chỉ có một lần thôi đó.”
Bà vừa nói, vừa đặt đĩa thịt kho trước mặt Tạ Miêu, chỗ cách xa Tào Khiết nhất.
Tào Khiết: “…”
Đồ ngon không phải nên đặt ở chính giữa cho mọi người dễ gắp sao? Để xa thế làm sao cô với tới?
Da mặt Tào Khiết cứng ngắc lại, nhưng những người khác chẳng nghĩ nhiều như vậy, đợi Vương Quý Chi ngồi vào bàn là bắt đầu ăn.
Những người ngồi cách đĩa thịt kho khá xa thì chìa tay đưa bát qua, “Chị, giúp em gắp ít thịt.”
Tạ Miêu cười giúp chúng gắp một ít, hơn nữa còn lấy thìa múc nước sốt rưới lên bên trên.
Vừa chớp mắt, cái đĩa nhỏ kia đã vơi đi quá nửa, người xung quanh Tào Khiết đều đã ăn được, chỉ có cô ta ngồi đó ngửi mùi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Cô ta có suy nghĩ nhờ Tạ Miêu gắp chút ít, nhưng không thể đánh rơi liêm sỉ được. Chính lúc này, Tạ Miêu nhìn qua đó.
Đôi mắt Tào Khiết lập tức sáng rỡ.
Cô là khách, xét từ phép lịch sự, đối phương cũng phải mời cô ăn thịt, căn bản không cần mình phải tự mở miệng.
Nhưng ai mà ngờ Tạ Miêu lại nói: “Cậu từ huyện đến, không như người thôn quê chúng tớ, chắc chắn chẳng thiếu những món này đâu nhỉ, thế nên tớ cũng không mời cậu nữa.”
Tào Khiết: “…”
Không, cô thiếu, cô rất thiếu!
Cô sắp thèm chết rồi mà cậu ta không thấy sao?
Tào Khiết giận tím người, trong lòng thì như nung như nấu.
Cô ta “dễ dàng” lắm mới thuyết phục được liêm sỉ làm sao quan trọng bằng ăn thịt, đang độ chuẩn bị đưa bát qua cho Tạ Miêu, vừa nâng mắt thì...đĩa thịt kho đã sạch boong rồi…
Ăn sạch rồi!
Tào Khiết: Tôi@#¥%……
Tào Khiết vừa giận vừa ấm ức, còn chưa kịp ăn cơm xong đã quấy đòi về nhà.
Tạ Mai thấy hai đứa con đã ăn no rồi, bèn dứt khoát mượn cơ hội này dẫn theo cô ta và hai đứa con chào ra về.
Bọn họ ra khỏi cửa nhà họ Tạ, một mình Tào Khiết tức tối đi phía trước, Hứa Văn Lệ và Hứa Dũng lại lề mề theo sau, đưa tay sờ cái bụng to oạch đầy mãn nguyện.
“Mấy người đi nhanh chút được không?”
Tào Khiết quay đầu lườm bọn họ, khóe mắt như liếc thứ gì đó, giọng nói đột nhiên dừng lại.
Phía không xa, một chàng trai cao lớn đang kéo xe trượt tuyết đi đến, trên xe chất đầy củi.
Anh ta mang chiếc áo bông dày cộm, nhưng vẫn không thể giấu đi chiều cao và đôi chân dài của mình. Ngũ quan tuấn tú lạ lùng còn lạnh lẽo ảm đạm hơn cả trời tuyết mênh mông này, nhưng đã nhìn là không thể nào rời mắt đi được.
Ở cái thôn Bắc Xá tồi tàn này sao lại có người đẹp trai như thế chứ?
Tào Khiết ì ạch một lúc lâu mới chỉ về bóng hình đó gấp gáp hỏi: “Mọi người có biết đó là ai không?”
“Ai?”
Hứa Văn Lệ cũng quay đầu nhìn, nhưng chàng trai đã đi xa, chỉ để lại một bóng lưng cho bọn họ.
Tào Khiết không có được đáp án mà mình muốn, đường trở về nhà bức bối khó chịu còn hơn khi đến.
Vừa vào cửa, cô ta đã xụ mặt nằm bò trên giường lò, mặc cho ai hỏi cũng không trả lời.
Mẹ chồng của Tạ Mai nhìn thế thì thắc mắc, tìm cơ hội hỏi bà: “Chẳng phải nói ở lại vài ngày à? Sao về nhanh thế?”
Tạ Mai muốn ngập ngừng, “Vốn con muốn ở lại vài ngày, nhưng Khiết Tử (Tào Khiết) đòi về, con không thể để nó tự về được?”
Nhìn thấy biểu cảm của con dâu, bà chắc mẩm sự việc không đơn giản như nó nói.
Lúc ở trường, Tào Khiết khá là ngoan, nhưng một khi về nhà thì bộc lộ ra hết bản tính, vừa bướng vừa khó hòa hợp.
Mẹ chồng Tạ Mai tất nhiên biết tính khí đứa cháu gái của mình như thế nào, bà không khỏi thở dài.
“Bỏ đi, hôm khác con xem lúc nào được thì dẫn mấy đứa nhỏ về đi, không cần dẫn theo Khiết Tử nữa.”
Đám Tạ Kiến Hoa cũng ăn no rồi, cả đám nằm bò trên giường vừa cảm thán: “Nếu ngày nào cũng được ăn thịt lợn kho thì tốt biết mấy.”
Tạ Miêu cũng cảm thấy rất hạnh phúc.
Đứng nói ở thời đại này thịt heo bị hạn chế cung ứng, đến cả bình thường cũng đã rất khó mua. Trước khi cô xuyên qua đây, có một khoảng thời gian “nhị sư huynh*” tăng giá chóng mặt, mức tăng đỉnh cao nhất của loài heo.
*Nhị sư huynh chính là Trư Bát Giới trong Tây Du Ký, cách nói ví von của loài heo.
Lúc đó, khi đến ăn cơm ở căn tin, nếu có thể nhìn thấy một miếng thịt trong thức ăn, mọi người sẽ vui mừng khôn xiết, “A, một tệ!”
Vì thế khi xuyên về thời đại này, có thể gặp được bà nội nuôi lợn mát tay như vậy, vận may của cô cũng không tệ.
Đang suy nghĩ thì đám nhóc đã kiên cường đứng dậy, trang bị đầy đủ rồi vịn tường đi ra ngoài.
“Mấy đứa đi đâu đó?”
Vương Quý Chi thấy thế, vội vàng chạy ra khỏi nhà bếp.
Vốn dĩ Tạ Kiến Hoa muốn nói ra ngoài chơi, nhưng thấy bố nó nghiêm mặt thì đôi mắt xoay chuyển, sửa lại cách nói.
“Con lên núi nhặt củi với Kiến Quân và Kiến Trung.”
“Đúng thế, lên núi nhặt củi.”
Tạ Kiến Quân phụ họa theo, và còn túm chặt em sinh đôi của mình không cho nó nói bậy.
Sau đó, Tạ Kiến Trung chẳng nói gì, nhưng lại há miệng ợ một tiếng rõ to.
Vương Quý Chi nghe thế thì lườm chúng, “Ăn no như thế, làm sao mà cúi xuống nhặt được hả? Không thì nghỉ ngơi một chút đi?”
“Không cần đâu không cần đâu.” Mấy đứa vội vã lắc đầu, “Bọn con đã nghỉ ngơi xong rồi.”
“Nếu đã không cần nghỉ ngơi thì về phòng lấy sách đi, để chị các con kèm cặp cho.”
Mấy đứa nhóc đang chuẩn bị nhấc chân chạy lấy người nghe thế thì cứng đờ, “Cái gì cơ? Dạy kèm?”
“Ừ, dạy kèm.” Tạ Miêu bước ra, trực tiếp xách thằng cu Tạ Kiến Quân có thành tích tốt nhất trong ba đứa ngốc này vào trong, “Kiến Trung về tìm sách vở kì trước ra đây, bắt đầu từ hôm nay, chị sẽ dạy kèm toán và ngữ văn năm một trung học cho các em.”
Ba anh em nhà Tạ nghe như sét đánh ngang tai.
Không…….
Ai đó đến nói với chúng đây không phải là thật đi! Không phải là thật!

“Thất khiếu bốc khói, hình dung một người vô cùng tức giận, cứ như tai mắt mũi miệng đều phun ra khói vậy. Mỉm cười nơi chín suối, vui vẻ hạnh phúc khi ở nơi chín suối, ý chỉ sau khi chết vẫn cảm thấy thanh thản và vui vẻ…”
Tạ Kiến Hoa vừa lầm bầm học thuộc thành ngữ, vừa lén lút dò xét Tạ Miêu đang nghiêm túc làm bài tập trong kì nghỉ của mình.
Bị bắt học kèm đã hơn nửa tháng, ngày nào cũng bị giày vò hơn nửa ngày, cậu cảm thấy mình sắp chết không nhắm mắt rồi.
Tạ Kiến Hoa và Tạ Kiến Trung cũng chẳng tốt hơn, đặc biệt la Tạ Kiến Trung.
Sau lần thứ n đọc “nhật nguyệt xoay vòng, như đến từ biển; ngân hà sáng rực, sinh từ biển khơi” thành “nhật nguyệt xoay vòng, như đến từ biển; ngân hà sáng rực, sinh từ cuối kì*, rốt cuộc cậu cũng ngồi không yên nữa.
* Nguyên văn 日月之行,若出其中。星汉灿烂,若出其里, Tạ Kiến Trung đọc nhầm 其里 thành 期末, có nghĩa là cuối kì.
“Chị, tại sao bọn em bắt buộc phải học kèm chứ?”
Tạ Miêu: “Chị thích.”
Tạ Kiến Trung: “...”
“Thế bọn em không học có được không?” Tạ Kiến Hoa cố gắng tranh thủ cho mình và mấy đứa em, “Sức khỏe của bọn em tốt lắm nha, tốt nghiệp cấp hai xong đi làm việc cũng chẳng hề hấn gì, thế chắc không cần thi cấp ba rồi đại học đâu nhỉ?”
Tạ Miêu nâng mắt nhìn cậu, “Thế tương lại chị lên đại học, đã đi là bốn năm năm không về thì làm sao?”
Bốn năm năm?
Ba đứa em ngốc giơ tay ra đếm, hình như hơi dài thật.
Tạ Miêu hỏi tiếp: “Ngộ nhỡ một mình chị ở ngoài bị người ta bắt nạt thì làm sao?”
“Ai dám ức hiếp chị!” Tạ Kiến Quân lập tức trừng mắt.
“Lúc đó mấy đứa lại chẳng ở bên cạnh chị, có ai không dám bắt nạt chị chứ?” Tạ Miêu nói, “Hơn nữa, ngộ nhỡ sau này chị cãi nhau với bạn học, các em lại không có tí văn hóa nào, thế thì làm sao cãi thắng giúp chị được? Không lẽ cứ đứng nhìn chị bị dìm chết hả?”
Không ai nói gì nữa, Tạ Kiến Quân lại cầm bút lên, nhăn mày làm câu hỏi toán của mình.
Một hồi lâu, Tạ Kiến Trung mới lẩm bẩm một câu, “Nếu lên đại học nguy hiểm như thế, thì chị đừng có đi học nữa.”
Tạ Miêu giả vờ điếc, tiếp tục làm bài tập của mình.
Bài tập cho kì nghỉ đông chỉ còn lại mấy bài làm văn, hai ngày nay, cô chuẩn bị tìm người mượn sách năm ba của kì sau để học trước. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Cược cũng đã cược với Tào Khiết rồi, thế thì cô không chỉ muốn thắng, mà còn phải thắng thật xuất sắc, để cho đối phương không thể nói gì được nữa
Vừa viết xong bài làm văn, Vương Quý Chi từ bên ngoài vào, “Miêu Miêu, nhanh ra đây xem, múa Ương Ca* đến làng của chúng ta rồi.”
* 扭秧歌 - một điệu múa dân gian của Trung Quốc
Có rất ít hoạt động giải trí ở nông thôn, nhiều nhất là xem vài bộ phim chiếu ngoài trời vào mùa hè và xem Ương Ca vào mùa đông.
Trước kia, Tạ Miêu yêu nhất là xem náo nhiệt, vì thế đội múa Ương Ca vừa đến, Vương Quý Chi sẽ thông báo cho cô ngay lập tức.
Vốn vĩ Tạ Miêu có đi hay không cũng được, nhưng thấy mấy đứa em vừa nghe tin này thì đã mừng hớn hở, cô đứng dậy, “Thế thì đi xem xem.”
Lúc bọn họ đến cổng thôn, đội múa Ương Ca mang những trang phục hoa hòe sặc sỡ cũng vừa mới vào thôn. Đi theo phía sau đoàn là đám con nít đang nhảy nhót ở đó, cũng có rất nhiều bà con đứng ở xung quanh đường.
Ngoài chèo thuyền trên cạn và ngồi kiệu, những thành viên khác của đội Ương Ca còn đi trên cà kheo, thế mà vẫn có thể đi vững vàng.
Tạ Kiến Trung vừa đến đã kêu gào một cách phấn khích: “Nhìn kìa! Tôn Ngộ Không, còn có Trư Bát Giới, Sa Ngộ Tĩnh nữa!”
Cũng có người chỉ trỏ vào bà cụ với cái tổ chim trên đầu và đeo hai quả ớt đỏ trên tai làm khuyên tai, cười rớt cả răng, “Đó là đàn ông hóa trang đúng không? Năm nay còn õng ẹo hơn năm trước nhiều.”
Người đó vẽ hai quả trứng đỏ hai bên má, tiến một bước rồi lùi ba bước, thỉnh thoảng còn hút tẩu thuốc dài hơn nửa mét trong tay, Tạ Miêu cảm thấy cũng khá thú vị.
Tạ Miêu vẫn đang xem thì có một người đàn ông toàn thân mang trang phục diễn màu xanh lá, đầu đội mũ quan cũng màu xanh lá nốt, uốn éo một hồi lại đến trước mặt của Tạ Miêu.
Tạ Miêu nhìn người đàn ông này múa y như chim công xanh xòe đuôi thì không khỏi cảm khái.
Màu sắc của chiếc mũ* đặc thù thế mà vẫn vui vẻ được, đây chắc chắn là người đàn ông thực thụ bao dung độ lượng.
* Ở Trung Quốc, nếu đội mũ màu xanh lá đồng nghĩa với việc bị cắm sừng.
Mà đợi đã!
Mặc dù người này đã trang điểm, nhưng nhìn một hồi hình như có chút quen mắt.
Tạ Miêu mới nghĩ như thế, bỗng nhiên chiếc quạt màu hồng không thể lẳng lơ hơn trong tay người đó đã rời khỏi vị trí cũ bay thẳng đến cô.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui