Xuyên thành vợ cũ của quân nhân

Cô Lan không nghĩ tới sẽ gặp cảnh từ chối dứt khoát như thế, hơi sửng sốt, lúc này mới nhìn kỹ Tạ Miêu, nói: “Là em?”
 
Tạ Miêu làm như không nghe được, loạt xoạt viết xong danh sách, kẹp nửa trang giấy vào bên trong vở bài tập trên cùng.
 
Kiểu thái độ làm lơ này lập tức khiến cô Lan nghĩ đến cảm giác xấu hổ và căm phẫn khi năm ngoái bị Vương Quý Chi chỉ vào mũi mắng chửi.
 
Cô ta sầm mặt, “Cô đang nói chuyện với em đấy? Em còn có chút lễ phép và tôn trọng nào không?”
 
“Thưa cô, sự tôn trọng không phải là người khác ban tặng mà là bản thân cố gắng mà có. Không biết cô đã nghe qua câu này chưa?”
 
Tạ Miêu không có thành ý mỉm cười với cô ấy, xoay đầu trả bút cho cô Ngưu, “Cảm ơn cô ạ, em dùng xong rồi.”
 
“Không cần khách khí.” Cô Ngưu cười nhận lấy bút máy, hỏi Tạ Miêu: “Kỳ nghỉ đông không lơ là chuyện học tập chứ? Sắp thi cấp ba rồi, rất nhiều người nhìn chằm chằm vào người đứng đầu là em đấy, em cũng đừng lười biếng.”
 
Cô Ngưu luôn đối xử dịu dàng và thân thiết với học sinh, khá được học sinh hoan nghênh.
 
Đối mặt với cô ấy, nụ cười của Tạ Miêu chân thành hơn nhiều, “Cảm ơn sự quan tâm của cô Ngưu, em vẫn luôn không lười biếng, sẽ không khiến cô Ngưu thất vọng.”
 
Đối lập rõ ràng như thế, gương mặt cô Lan tái xanh.
 
“Đứng nhất kỳ thi trong trấn thôi đã cảm thấy mình ghê gớm rồi, không biết trời cao đất dày.”
 
Cô ta hừ lạnh một tiếng, cầm cốc uống trà trên bàn, quay đầu đi đến phòng nước.
 
Bản thân Lan Ngọc Phân là giáo viên trung học ở trấn, sao lời này nghe giống như xem thường trường bọn họ vậy?
 
Cô Ngưu nghe vậy khẽ cau mày, có ý riêng nói với Tạ Miêu: “Học tập là học cho mình, điều em phải làm chính là chịu trách nhiệm cuộc đời của mình, những cái khác không cần để trong lòng.”
 
Đây là khuyên cô đừng để mấy lời cô Lan nói trong lòng sao?
 
Tạ Miêu cau mày, “Em biết rồi cô, cảm ơn cô.”
 
Cô Ngưu thấy cô hiểu rõ ý mình, cũng cười, “Được rồi, quay về đi, đừng để chậm trễ giờ tự học buổi sáng.”
 
Tạ Miêu nói tạm biệt với cô ấy, đi ra khỏi văn phòng. Ai biết vừa đóng cửa, ngước mắt lên nhìn thấy thầy Lưu.
 
“Thu hết bài tập lên chưa?” Thầy Lưu hỏi cô.
 
Tạ Miêu nói đúng sự thật: “Có mấy bạn học quên mang, danh sách em đã kẹp ở trang đầu tiên ở vở bài tập.”
 
Thầy Lưu gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã biết, lại hỏi cô: “Vậy gần em đều là học sinh có thành tích không tốt, có ảnh hưởng đến chuyện học của em không? Có cần thầy đổi chỗ cho em không?”
 
“Cảm ơn thầy ạ, có điều em ngồi bên kia đã quen rồi, không cần đổi ạ.” Tạ Miêu nói khéo từ chối.
 
Thầy Lưu vừa nghĩ học kỳ trước cô ngồi ở chỗ kia cả một học kỳ, thành tích luôn vững vàng đi lên, không giống có ảnh hưởng gì thì không kiên trì nữa. Cũng bớt chuyện đổi cô đi chỗ khác, còn  phải để rèn luyện bạn học xung quanh lại lần nữa.
 
“Vậy không đổi, em trở về đi, quay về gọi Ngô Thục Cầm qua đây chép thời biểu học kỳ này của lớp chúng ta.”
 
Ngô Thục Cầm là ủy viên học tập của lớp Tạ Miêu, việc chép thời khóa biểu này thường do cậu ấy phụ trách.
 
“Dạ.” Tạ Miêu gật đầu, quay về gọi Ngô Thục Cầm.
 
Chưa đầy lát sau, Ngô Thục Cầm chép xong thời khóa biểu từ văn phòng trở lại, trên mặt khó nén được hưng phấn.
 
“Học kỳ này của chúng ta lại thêm thêm môn, mấy cậu đoán là môn nào?”
 
Lại học thêm một môn thi thêm một môn, có gì mà vui vẻ chứ?
 
Nội tâm nhóm học tra không hề gợn sóng, thậm chí muốn che lỗ tai giả bộ không nghe thấy.
 
Ngược lại học sinh thành tích tương đối tốt đằng trước có chút phản ứng, “Đây cũng là học kỳ cuối cùng rồi, thêm môn gì mới vậy?”
 
Tạ Miêu cũng có chút tò mò.
 
Chương trình giảng dạy lớp 9 trung học trấn Kiến Thiết sắp xếp thiếu bốn môn tiếng Anh, Sinh học, Lịch sử, Địa lý so với đời trước của cô. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
 
Rốt cuộc môn nào đáng giá để học kỳ cuối cấp hai rồi đột nhiên mở lớp, lại khiến Ngô Thục Cầm hưng phấn thành thế này? 
 
Ngô Thục Cầm vốn còn muốn thừa nước đục thả câu, thầy Lưu lại dẫn một người đàn ông lạ mặt không quá 20 tuổi vào lớp.
 
“Giới thiệu cho mọi người một chút, đây là giáo viên tiếng Anh mới đến thầy Vương.”
 
Giáo viên tiếng Anh?
 
Tiếng Anh là cái quái gì thế?
 
Ngoại trừ học sinh cá biệt, mọi người nghe xong lời thầy Lưu nói, vẻ mặt toàn bộ đều mờ mịt.
 
5 năm tiểu học 3 năm cấp hai, bọn họ chưa từng nghe thấy cụm từ tiếng Anh này. Ngay cả trong chương trình học cấp ba cũng dạy xen lẫn tiếng Nhật với tiếng Nga, mỗi lớp đều học không giống nhau, trình độ chỉ trong giới hạn có thể bật ra mấy từ đơn và chào hỏi thường ngày.
 
Bây giờ còn một học kỳ thôi là tốt nghiệp rồi, đột nhiên muốn học tiếng Anh, tình huống gì thế?
 
Thầy Lưu đã sớm đoán trước được phản ứng của nhóm học sinh, gõ gõ bục giảng, giải thích: “Bắt đầu từ năm nay, thi đại học sẽ thêm một môn tiếng Anh nữa. Vì không để các em thua ở ngay vạch xuất phát, trường học đặc biệt mời vài vị giáo viên tiếng Anh. Có điều lực lượng giáo viên có hạn, ngoại trừ bên cấp 3, cũng chỉ có lớp 9 chúng ta bắt đầu dạy tiết tiếng Anh, hy vọng các em có thể quý trọng cơ hội học tập không dễ dàng gì này.”
 
Thầy Lưu nói mấy lời thấm thía, nhưng ngoại trừ học sinh có quyết tâm thi đại học, những người khác căn bản không quan tâm cơ hội này hiếm có thế nào.
 
Thậm chí so với tiết tiếng Anh, trái lại mọi người có hứng thú lớn hơn với giáo viên tiếng Anh mới đến này.
 
“Thầy Vương có phải có hơi hướng nội không? Tớ thấy thầy ấy đứng ở trên bục giảng rất ngượng ngùng, cũng không dám nhìn chúng ta.”
 
“Hình như có hơi hơi, có điều thầy ấy trông cũng khá đẹp đấy, đặc biệt là khi cười, khóe miệng còn có má lúm đồng tiền.”
 
Thầy Lưu và thầy Vương vừa rời đi, trong lớp học lập tức nổ tung.
 
Trong tiếng bàn luận xôn xao, chỉ có Tạ Miêu vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh trước sau như một, cúi đầu viết lên vở cái gì đó.
 
Lý Lạp Mai có hơi tò mò, chờ cô viết xong, hỏi cô: “Tạ Miêu cậu làm gì thế?”
 
Tạ Miêu: “Viết thêm một môn học lên kế hoạch học thêm của mấy đứa trẻ gấu nhà tớ.”
 
Ừm, học ngoại ngữ phải học từ bé, ba đứa nhóc lớn nhà cô cũng miễn cưỡng có thể tính là bé con.
 
Nhìn thầy Vương ngượng ngùng, nhưng lại là một người có tài hiếm có.
 
Không giống những giáo viên khác dùng tiếng Trung để ghi chú phát âm tiếng anh, chỉ học sinh học vẹt để nhớ, thầy ấy dạy phiên âm và chữ cái trước. Hơn nữa khẩu âm cũng tương đối chuẩn, cũng không xen lẫn tiếng địa phương khiến người nghe khó chịu.
 
Tạ Miêu có hơi ngoài ý muốn, sau này mới nghe nói nhà thầy Vương này ở trong thành phố, mấy năm trước làm thanh niên tri thức lên núi xuống làng, lúc này nhập đội* một hợp tác xã thuộc trấn Kiến Thiết.
 
*Thanh niên tri thức tham gia các phong trào vô sản hóa.
 
Nếu không phải sợ thầy ấy về quê hương, dạy không được bao lâu, trường học đã sớm cho thầy ấy dạy tiếng Anh lớp 11 rồi.
 
Có điều bất kể là thế nào, giáo viên có năng lực, đối với Tạ Miêu mà nói cũng là chuyện tốt.
 
Ít nhất cô không cần che giấu trình độ tiếng Anh của mình quá.
 
Tạ Miêu đọc lướt qua mấy bản từ đơn đã chép xong trong tay, cầm bút đỏ vòng mấy lỗi sai trong đó.
 
“Vương Đại Lực và Kiến Quân viết đúng toàn bộ 10 từ đơn, Lạp Mai sai hai từ, Kiến Trung…”
 
Cô ngẩng đầu im lặng liếc nhìn em trai nhà mình, “Không phải môn Toán em học cũng tạm được sao? Sao từ đơn lại sai nhiều như vậy?”
 
Bởi vì đốc thúc mấy em trai học tập, trên cơ bản mỗi ngày sau khi cơm trưa xong đều rút ra chút thời gian dạy bọn họ viết chính tả. Một ba năm Ngữ văn, hai tư sáu tiếng Anh.
 
Vừa bắt đầu tham gia viết chính tả chỉ có ba anh em nhà họ Tạ và Vương Đại Lực, sau này thấy tiếng Anh và Ngữ văn của bọn họ đều có tiến bộ, một vài bạn học giờ nghỉ trưa không về nhà cũng gia nhập vào đội, chỉ là ngượng ngùng không làm phiền Tạ Miêu giúp bạn họ chữa.
 
Chuyện này được thầy Vương trong lúc vô tình phát hiện, còn từng khen ngợi Tạ Miêu với lớp khác, khiến Tạ Miêu trở nên hơi hơi nổi tiếng.
 
Tạ Kiến Trung không phải lần đầu tiên bị điểm danh phê bình.
 
Nghe Tạ Miêu hỏi như vậy, cậu ấy không nhịn được nhỏ giọng làu bàu: “Tiếng Anh không đạt chuẩn, chứng minh em yêu nước, có được không? Em không hiểu nổi, chúng ta là người Trung Quốc, học tiếng nước ngoài làm gì? Rảnh rỗi sinh nông nổi hả?”
 
“Ít viện cớ cho mình đi.” Tạ Miêu dán bản viết chính tả lên mặt cậu ấy, “Mấy từ viết sai về chép lại 10 lần. Lần sau lại sai như cũ thì chép 20 lần, lại tiếp chép 40 lần, cứ thế mà suy ra.”
 
Tạ Kiến Trung nhẩm tính, nếu cùng một từ mà sai 5-6 lần, chắc mình mệt chết mịa luôn, lập tức sốc nặng, đàng hoàng hơn.
 
Chờ Tạ Miêu và mấy đứa em đi ra ngoài, Ngô Thục Cầm mới nhìn bốn phía, lấy ghi chép từ đơn lúc trước vụng trộm chép lại ra chữa.
 
Chữa xong, cô ấy cẩn thận gấp giấy lại bỏ vào trong túi, vẻ mặt điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra lấy cầu lông gà chuẩn bị ra ngoài đá.
 
Kết quả có mấy nữ sinh lớp khác đang thò đầu ngó vào cửa lớp 2, thấy cô lập tức hỏi: “Ngô Thục Cầm, vừa rồi có phải Tạ Miêu lớp cậu ở trong lớp kiểm tra chép từ đơn không? Tớ nghe thầy Vương nói, mỗi buổi trưa cậu ấy đều ở trong lớp tổ chức viết chính tả.”
 
“Không phải mỗi ngày, một tuần cũng hai ba lần thôi.” Ngô Thục Cầm làm bộ không để ý lắm giải thích.
 
Mấy nữ sinh lập tức bĩu môi, “Ra vẻ thật sự, giống như cậu ta học tiếng Anh được lắm vậy.”
 
“Đúng vậy, Lâm Đại Giang lớp chúng ta học tiếng Anh cũng tốt lắm, nhưng chưa bao giờ thấy cậu ấy khoe khoang như vậy.”
 
Nói rồi còn có người hỏi Ngô Thục Cầm: “Tớ nhớ rõ thành tích của cậu cũng không tồi, cậu học tiếng Anh thế nào? Không thể kém hơn Tạ Miêu chứ?”
 
“Cũng được.”
 
Không biết vì sao, vốn rất thích nghe người khác nói Tạ Miêu không bằng Ngô Thục Cầm, lúc này tâm tình cô có hơi bực bội.
 
Mấy nữ sinh kia lại không chú ý sự qua loa trong lời nói của cô: “Cậu xem cậu vẫn luôn có thành tích tốt như vậy, cũng không khoe khoang khắp nơi. Cậu ta mới thi hai lần được đứng nhất cái đuôi đã vểnh lên tận trời rồi, sợ người khác không biết cậu ta học tốt cỡ nào nỗ lực cỡ nào sao.”
 
Trên thế giới này điều đáng ghét nhất chính là con nhà người ta.
 
So với con nhà người ta càng đáng ghét hơn là con nhà người ta thế này, trước kia đặc biệt bị bạn khinh bỉ là nhỏ học tra.
 
Mỗi lần nghe được giáo viên khen Tạ Miêu, toàn thân bọn họ đều khó chịu, trong lòng tỏa ra men chua.
 
Nhưng Ngô Thục Cầm càng nghe càng cảm thấy những lời nói này nghìn lời như một, nghe chả có chút ý nghĩa nào. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
 
“Được rồi bớt tranh cãi đi, mấy cậu đã quên Tạ Miêu có người bà lợi hại thế nào sao?”
 
Biểu cảm mấy nữ sinh cứng lại, ngượng ngùng nói: “Ở đây không phải không thấy người ngoài sao, chúng tớ mới nói gì? Cậu cũng không thể truyền ra bên ngoài chứ?”
 
Thấy Ngô Thục Cầm dường như không muốn nói đến chuyện học tập này lắm, có bạn nữ sinh mặt tròn đổi đề tài, “Đúng rồi, đại hội thể thao lần này cậu báo danh hạng mục nào?”
 
Mấy hôm trước trường học đã thông báo, đầu tháng sau tổ chức đại hội thể thao mùa xuân.
 
Khó có được một hoạt động, hai ngày nay các học sinh đều thảo luận về chuyện này, đã không phải là lần đầu tiên Ngô Thục Cầm bị hỏi đến.
 
Sắc mặt cô hòa hoãn một chút, “Tớ báo danh rồi, 100m, 200m và 400m chạy tiếp sức.”
 
“Vậy Tạ Miêu thì sao? Cậu ta có báo danh không?”
 
Sao mà nói tới nói lui, lại nói đến Tạ Miêu vậy?
 
Ngô Thục Cầm nhíu mày, “Cậu ấy không báo danh, sao?”
 
“Biết ngay thể dục của cậu ta không ổn, chắc chắn sẽ không báo danh.”
 
Nữ sinh mặt tròn cười lên, “Tạ Miêu đó chính là con mọt sách, ngoại trừ đọc sách cái gì cũng không biết. Môn chạy đại hội thể thao không có cậu ta, đội quân nhạc không có cậu ta, trường học tổ chức đêm hội Nguyên Đán cũng không có tiết mục của cậu ta, kém xa cậu luôn.”
 
“Đúng thế, tớ thấy lần này cậu ta chắc chắn giống với lần trước, đại hội thể thao trực tiếp xin nghỉ không tới, một chút cảm giác vinh dự tập thể cũng không có.”
 
Ngô Thục Cầm thật sự không có kiên nhẫn nghe bọn họ nói cái này, xoay người đi: “Tớ đi đá cầu đây, không nói chuyện với mấy cậu nữa.”
 
Mấy nữ sinh liên tục gọi cô mấy tiếng, cô cũng không phản ứng, không khỏi oán giận: “Sao cậu ấy nói cáu kỉnh thì cáu kỉnh ngay được vậy? Tớ thấy cậu ấy với Tạ Miêu cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, mắt đều mọc ở trên đỉnh đầu.”
 
Có lẽ là đã tìm đủ cảm giác ưu việt, các nữ sinh bị con nhà người ta đả kích kinh khủng trong lòng cuối cùng cũng cân bằng.
 
Nhưng mà, buổi chiều ngày hôm đó, đội quân nhạc trường học truyền ra tin tức: Nữ sinh lớp 10 trước kia làm chỉ huy về nhà kết hôn, không học nữa, giáo viên tạm thời quyết định để Tạ Miêu- nữ sinh trông xinh đẹp nhất trường làm thay.
 
Mấy nữ sinh lớp khác đều trợn tròn mắt, Ngô Thục Cầm lại sợ hãi trong lòng mà sờ túi.
 
Quả nhiên ít nói xấu Tạ Miêu là đúng đắn, kinh nghiệm mấy người Đoàn Thụ Hoa đích thân trải nghiệm đã nói cho mọi người biết, đau mặt là cảm giác gì.
 
Chỉ sờ soạng một chút, sắc mặt Ngô Thục Cầm đã thay đổi.
 
Tờ giấy viết chính tả cô nhét trong túi đâu? Rơi chỗ nào rồi?
 
Ngô Thục Cầm sợ bị người khác phát hiện, vội vàng đi tìm.
 
Đúng lúc này, Tạ Kiến Trung từ ngoài phòng học ngó đầu vào, “Chị, ở sân thể dục em nhặt được tờ giấy, trên đó hình như là bản viết chính tả trưa nay chính ta làm, chị nhìn xem là lớp chị sao?”
 
Sắc mặt Ngô Thục Cầm thay đổi, mông vừa rời khỏi ghế một chút “Bụp” một cái, lại dán chặt xuống ghế.
 
Tác giả có lời muốn nói: Tạ Kiến Trung: “Ai phát minh ra tiếng Anh, em làm thịt anh ta!”
 
Tạ Kiến Hoa: Còn có Toán, Ngữ văn, Vật lý, Hóa học, Chính trị, vân vân.
 
Tạ Kiến Quân: … Người nhiều quá, em cảm thấy, chúng ta vẫn nên trùm bao tải thầy Vương đánh cho một trận, đừng để thầy ấy đến dạy học, cách này tương đối thực tế.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui