Chương 33
Học cấp ba ở đâu là một chuyện lớn, không phải là việc mà Tạ Miêu có thể tự mình quyết định một cách tùy tiện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Miêu vừa tiếp đón thầy Trịnh vào nhà vừa bảo em trai mình đi thông báo cho bà nội và bố của mình.
Thấy bọn họ có chuyện cần bàn bạc, Cố Hàm Giang rất thức thời chào tạm biệt, cậu chàng mập mạp Vương Đại Lực cũng thu dọn đồ đạc rồi về nhà sớm hơn.
“Thầy uống trà không ạ?”
Tạ Miêu vào cửa, đặt đồ vật mà Cố Hàm Giang mang tới lên bàn học rồi hỏi thầy Trịnh.
“Nước sôi để nguội là được.”
Tạ Miêu rửa một ly thủy tinh, rót một ly nước sôi để nguội đưa cho thầy ấy: “Hơi nóng, cẩn thận bị bỏng ạ.”
Thầy Trịnh cảm ơn rồi nhận lấy, ánh mắt dừng trên vở bài tập và sách giáo khoa chưa kịp thu dọn trên bàn học: “Em đang đọc sách của lớp 10 à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Miêu gật đầu: “Em muốn chuẩn bị bài trước một chút.”
Trong kỳ nghỉ hè sau khi kết thúc kì thi tuyển sinh vào cấp ba, người khác đều đang vui vẻ tận hưởng kỳ nghỉ không có bài tập nhưng cô đã bắt đầu chuẩn bị trước chương trình học của lớp 10, có thể thấy được cô là một học sinh siêng năng và có ý thức tự giác.
Thầy Trịnh thầm gật đầu ở trong lòng, nói: “Bình thường bạn học Tạ học hành rất chăm chỉ nhỉ?”
“Cũng bình thường thôi ạ.” Tạ Miêu mỉm cười: “Dù sao em cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, vì vậy cứ xem trước thôi ạ.”
Khi Tạ Miêu nói lời này, ánh mắt trong veo sáng ngời, có thể nhận ra rằng cô không phải đang giả vờ khiêm tốn.
Thầy Trịnh cảm thấy hài lòng hơn hai phần, càng muốn tuyển học sinh này vào trường học của mình.
“Bạn học Tạ có dự định gì cho tương lai không? Em có nghĩ đến việc thi vào đại học, nhìn ra thế giới bên ngoài không?”
“Có ạ.” Tạ Miêu gật đầu mà không hề do dự.
Ý cười trong mắt thầy Trịnh càng đậm hơn: “Em là một đứa trẻ ngoan có chí hướng.” Nếu cô bé có chí hướng và muốn thi vào đại học, ông càng nắm chắc việc có thể thuyết phục được cô bé và gia đình cô bé.
Dù sao, nếu muốn thoát khỏi khe núi và thay đổi số phận thì chỉ có một con đường duy nhất để đi đó là đi học.
Ai ngờ khi Vương Quý Chi và Tạ Vệ Dân nghe tin Tạ Miêu có thể đi học ở trường Nhất Cao trên huyện, phản ứng đầu tiên của họ không phải là ngạc nhiên vui vẻ mà là lo lắng.
“Nếu học ở Nhất Cao trên huyện thì sẽ phải ở ký túc xá à? Ký túc xá của trường các ông ngủ giường hay là ngủ giường đất? Có lạnh không?”
Nếu là ngủ giường thì chắc chắn sẽ bị lạnh.
Nhưng ngủ giường đất cũng chẳng khá hơn là bao, đến lúc đó cháu gái của bà sẽ phải tự mình nhặt củi đốt giường đất, quá vất vả.
Vương Quý Chi sốt ruột lo lắng.
“Bà cứ yên tâm, trấn Kiến Thiết cách huyện không xa, có thể học ngoại trú, không nhất thiết phải ở ký túc xá.” Thầy Trịnh nói.
Nếu học ngoại trú thì phải giống như thằng nhóc nhà họ Cố kia, mỗi ngày đều phải ngồi xe đi tới đi lui từ trấn vào trong huyện.
Tạ Vệ Dân cau mày, cảm thấy đi lại hơi vất vả, ông cũng không muốn để con gái mình phải đi học hàng ngày với Cố Hàm Giang.
Thầy Trịnh lại tưởng rằng ông ấy đang lo lắng việc không đủ tiền mua vé, mỉm cười nói: “Bởi vì thành tích của Tạ Miêu rất xuất sắc, nhà trường đã mở họp quyết định sẽ miễn học phí và tiền sách vở cho cô bé trong hai năm này. Mong cả nhà hãy cân nhắc thật kĩ. Dù sao nếu con trẻ muốn thi vào đại học thì chất lượng giảng dạy tại trường Nhất Cao trên huyện chúng ta tốt hơn, chúng ta không thể làm lỡ dở tiền đồ của con trẻ chỉ vì một số tiền nhỏ lẻ.”
Có thể nói là rất có thành ý nếu miễn học phí và tiền sách vở trong mấy năm này.
Tạ Vệ Dân nhìn về phía Tạ Miêu để dò hỏi ý kiến của cô.
Mỗi năm trường cấp ba ở trấn Kiến Thiết chỉ có ba lớp, đội ngũ giáo viên cũng cực kì thiếu thốn, bản thân rất nhiều thầy cô còn không hiểu hết các kiến thức của cấp ba thì làm sao có thể dạy học sinh thật tốt được.
Chắc chắn Tạ Miêu sẽ phải thi đại học, cô đương nhiên càng muốn chọn trường Nhất Cao trên huyện.
Cô nghiêm túc gật đầu: “Ba, bà nội, con muốn học ở Nhất Cao trên huyện.”
“Vậy thì học Nhất Cao trên huyện.” Tạ Vệ Dân cắn răng ra quyết định: “Thầy Trịnh, sau này làm phiền thầy quan tâm tới Miêu Miêu nhà chúng tôi nhiều hơn.”
“Không thành vấn đề.”
Thầy Trịnh trả lời lại ngay lập tức, sau đó nói ngày nhập học cho Tạ Miêu biết rồi mới nói lời tạm biệt.
Người nhà họ Tạ nhiệt tình tiễn ông ra tận ngoài cửa, ông lên xe đạp, đột nhiên nghĩ ra điều gì, hỏi Tạ Miêu: “Bạn nam cao cao gầy gầy vừa rồi có phải là Cố Hàm Giang trong trường của chúng ta không?”
Tạ Miêu không ngờ ông sẽ đột nhiên hỏi câu này, sửng sốt nói: “Đúng là Cố Hàm Giang.”
Thầy Trịnh liền nhìn về phía Tạ Vệ Dân: “Trong thôn của anh có nhiều nhân tài đấy, mấy đứa trẻ đều là hạt giống tốt trong việc học tập. Tuyệt đối không thể làm mất những mầm non tốt như vậy. Chỉ khi bọn nhỏ thi đậu vào đại học, có tương lai thì thôn làng mới có tương lai.”
Tạ Vệ Dân rất thích nghe người khác khen con gái nhà mình, nghe vậy thì gật đầu mỉm cười: “Thầy giáo nói đúng.”
Thầy Trịnh cảm khái hai câu sau đó đạp xe rời đi, Vương Quý Chi lập tức xoay người vào nhà.
“Không được, mẹ phải gọi điện thoại tới đơn vị của Mai Tử, nói cho nó biết Miêu Miêu sẽ đi học ở trường Nhất Cao trên huyện, xem liệu Miêu Miêu có thể đến nhà bọn nó ăn cơm trưa không. Miêu Miêu tự mang cơm đến trường, mẹ không yên tâm.”
Tạ Vệ Dân nghĩ phải nói chuyện này cho vợ mình biết nên cũng chuẩn bị quay lại ruộng.
Kết quả là Tạ Kiến Trung vẫn luôn chạy theo cười ngây ngô đột nhiên vỗ đùi, khóc lớn.
“Chị ơi, chị chuẩn bị đi học cấp ba ở trên huyện, thế sau này chúng ta không thể ở bên nhau nữa à?”
Tạ Vệ Dân & Tạ Miêu: “.......”
Hiện tại thằng nhóc này mới phản ứng lại, cung phản xạ dài như vậy hả?
*
Khi Tạ Vệ Dân ra ruộng, Trình Lập Xuân đang đội một mũ rơm xúc đất, đứng thẳng người hỏi ông: “Nhà có chuyện gì thế?”
Vừa rồi Tạ Kiến Trung quá vội vàng, chạy tới đây túm người đi luôn, bà còn chưa kịp hỏi rõ ràng.
“Không có chuyện gì.” Tạ Vệ dân nói: “Không phải lần này thi vào cấp ba, Miêu Miêu đứng đầu toàn huyện à? Một giáo viên từ trường Nhất Cao trên huyện tới đây, muốn Miêu Miêu nhà chúng ta đi học cấp ba ở trường của bọn họ, nói rằng họ sẽ miễn học phí và tiền sách vở.”
“Miễn học phí và tiền sách vở? Vậy thì tốt quá.”
Bố của Vương Đại Lực nghe xong thì đặt đòn gánh gánh phân xuống, lau mồ hôi đang chảy xuống má: “Vẫn là Miêu Miêu nhà các người có tiền đồ tốt khiến cho trường Nhất Cao trên huyện phải tranh cướp. Nếu Vương Đại Lực nhà chúng tôi cũng có thể đi học cấp ba ở huyện, không miễn phí thì tôi cũng vui lắm rồi.”
“Đúng vậy, Miêu Miêu nhà các người học giỏi như vậy, sau này chắc chắn có thể thi đỗ đại học đấy nhỉ?”
Bà con hàng xóm nghe xong thì không khỏi ghen tị: “Nếu thằng nhóc nhà tôi có tiền đồ như vậy, cho dù tôi phải đập nồi bán sắt, tôi cũng nuôi nó. Đáng tiếc nó vừa trông thấy sách vở là đã đau đầu, không thể khiến người ta bớt lo chút nào, đâu giống như Miêu Miêu nhà các người.”
Tạ Vệ Dân nghe thấy thế thì mặt đầy tươi cười nhưng Phó Quân ở cách đó không xa lại run rẩy tay, suýt chút nữa đã vung cuốc bổ lên thân cây ngô. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Cái gì? Tạ Miêu sẽ đi học ở Nhất Cao trên huyện ư?
Vậy anh ta phải vất vả chạy đến thôn Bắc Xá này làm gì?
Anh ta ở lại trong huyện, đợi đến khi cô đến Nhất Cao trên huyện thì tới trường tìm cô không tốt hơn ư?
Phó Quân trưng ra vẻ mặt khóc không ra nước mắt, mấy đồng bọn nhỏ bên cạnh nhìn thấy anh ta như vậy thì thắc mắc: “Phó Quân, anh làm sao thế?”
Phó Quân: “Không sao, tôi đột nhiên muốn biểu diễn thiết đầu công* của Thiếu Lâm.”
*thiết đầu công: là một bài luyện tập chăm chỉ để tăng cường sức mạnh bên ngoài, thuộc về nam tính và tăng cường sức mạnh bên trong.
Nghe nói Tạ Miêu muốn đi học cấp ba ở trên huyện, vẻ mặt của cậu chàng mập mạp Vương Đại Lực trông cũng rất tuyệt vọng.
Cậu vừa mới ôm đùi vàng được nửa năm thôi, sao nói bay là bay vậy?
Nếu không có Tạ Miêu định hướng phương hướng cho cậu, cậu, cậu phải thi đại học thế nào QAQ*?
*QAQ: một biểu tượng cảm xúc có nghĩa là khóc.
Cho dù những người khác nghĩ như thế nào, sáng sớm ngày phải đi nhập học, Tạ Miêu đã đi lên huyện với bà nội Vương Quý Chi rồi.
Trong khi chờ xe khách, hai người tình cờ gặp Cố Hàm Giang và Ngô Thục Cầm.
Vương Quý Chi hơi kinh ngạc: “Hai đứa cũng lên huyện à? Hôm nay Hàm Giang cũng quay lại trường học hả?”
“Không ạ.” Cố Hàm Giang nghiêm túc nói: “Cháu đưa Thục Cầm đi nhập học.”
Vương Quý Chi lập tức phản ứng lại: “Nhìn bà xem, suýt chút nữa đã quên điều này.”
Gia đình Ngô Thục Cầm rất gia giáo, bản thân lại có thành tích tốt, việc học cấp ba ở trên huyện là chuyện rất bình thường.
Nhưng trông Cố Hàm Giang có vẻ không giống một người anh tốt sẽ săn sóc tới mức đưa em họ đi nhập học nha.
Tạ Miêu nhịn không được mà nói thầm một câu ở trong lòng, không ngờ khi xe chạy tới, Cố Hàm Giang là người nói đưa em họ đi nhập học nhưng lại là người đầu tiên lên xe, giành chỗ ngồi cho cô và Vương Quý Chi, bỏ rơi Ngô Thục Cầm đứng ở bên ngoài xe một mình.
Khi Ngô Thục Cầm vất vả chen được lên xe thì trên xe đã không còn chỗ trống.
Cô ta không thể chịu nổi cảm giác khó chịu, hét lên: “Anh Hàm Giang.”
“À.”
Cố Hàm Giang đứng vững vàng ở bên cạnh chỗ ngồi của Tạ Miêu, giúp cô chặn lại đám đông đang chen chúc, nghe vậy thì nét mặt cũng không hề thay đổi.
Ngô Thục Cầm lập tức tức hộc máu.
Sau đó, khi tới trường Nhất Cao trên huyện, Vương Quý Chi và Cố Hàm Giang ở lại bên ngoài để Tạ Miêu và Ngô Thục Cầm đi vào xem danh sách chia lớp, Tạ Miêu thấy Ngô Thục Cầm đột nhiên sấn tới gần cô, ném ánh mắt oán giận về phía cô.
“Tạ Miêu, cậu đừng đắc ý.” Sau khi Ngô Thục Cầm nói xong, hừ lạnh một tiếng rồi hất cằm bỏ đi.
Tạ Miêu còn chưa hiểu rõ mình đắc ý ở chỗ nào, Hứa Văn Lệ đã chạy tới từ phía trước: “Chị Miêu Miêu! Chị Miêu Miêu, chị thật sự đến Nhất Cao trên huyện này!”
“Còn có thể là giả à?”
Tạ Miêu lập tức ném Ngô Thục Cầm ra sau đầu, cười hỏi Hứa Văn Lệ: “Em tới lâu chưa?”
“Em cũng vừa mới tới.” Hứa Văn Lệ kéo cô chạy vào phía trong: “Nhanh lên, nhanh lên, đã có rất nhiều người vây quanh chỗ kia rồi. Lát nữa lại càng đông người, chúng ta sẽ không thể chen vào nổi …”
Cô ấy kéo Tạ Miêu đến bức tường dán thông báo, chọn bừa một chỗ tương đối ít người rồi bắt đầu chen vào trong.
Tạ Miêu vốn không phải là người giỏi thể dục nên bị cô túm đến loạng choạng, va chạm trực tiếp với một bạn nam trước mặt.
“Tôi còn chưa xem xong đâu, chen cái gì mà chen?” Bạn nam kia bất mãn quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt tràn ngập ý xin lỗi của Tạ Miêu, cậu đột nhiên sửng sốt.
Tạ Miêu không để ý đến vẻ mặt của cậu ta, vội vàng nói một câu rất xin lỗi, sau đó chen vào theo Hứa Văn Lệ.
Một lúc lâu sau, ban nam kia mới bị người vỗ bả vai: “Đứng ngẩn người làm gì thế? Bị mọi người đẩy ra bây giờ.”
Cậu ta đột nhiên bừng tỉnh: “Mẹ nó! Tớ vừa nhìn thấy một bạn nữ cực kì xinh đẹp!”
“Cho dù đẹp thì có thể đẹp như chị gái của Hạo Tử không?”
Người nọ không thèm quan tâm mà vặn vai cậu ta lại, chỉ tay về phía cậu thiếu niên đang đứng hút thuốc dưới mái hiên.
Cậu ta nghiêm túc tự hỏi một chút rồi thật thà nói: “Còn đẹp hơn chị gái của Hạo Tử.”
“Không phải chứ?”
Người nọ quan sát kĩ vẻ mặt của cậu ta, thấy không giống như nói đùa, nói một câu mẹ nó rồi hét lên với thiếu niên đằng kia: “Hạo Tử, Đại Bình nói cậu ta vừa nhìn thấy một bạn nữ còn đẹp hơn chị gái của cậu đấy!”
“Cậu nói ai?” Người thiếu niên kia cắn điếu thuốc, uể oải nhướng mi.
Bạn nam kia lập tức quay đầu lại tìm kiếm bóng dáng của Tạ Miêu: “Vừa rồi có một bạn nữ mang kẹp tóc màu đỏ …”
Đúng lúc ấy, Hứa Văn Lệ dùng sức dời núi, khí trùm trời* để kéo Tạ Miêu chen ra ngoài.
*Sức dời núi, khí trùm trời: Câu này xuất phát từ bài thơ “Cai Hạ ca” của Hạng Vũ, được đọc trước khi quân Tây Chu đánh bại Hạng Vũ. Thể hiện cảm xúc phẫn uất và bất lực của Hạng Vũ khi bị quân Hán bao vây.
“Không có tên của chúng ta, xem ra chúng ta không ở lớp 10A5.”
Ánh mắt của ba bạn nam không hẹn mà cùng dừng trên người Tạ Miêu, người có làn da trắng như sứ mịn, đôi mắt long lanh như nước mùa thu.
Thật đúng là mẹ nó, quá đẹp!
Tạ Miêu không để ý đến ánh mắt chăm chú ở phía sau, đi theo Hứa Văn Lệ chen lấn rất nhiều lần mới tìm thấy tên của hai người trong danh sách của lớp 10A1.
“Chị Miêu Miêu, chúng ta học cùng lớp này, trùng hợp quá!” Hứa Văn Lệ có chút kích động.
Năm nay trường Nhất Cao trên huyện tuyển sinh được mười ba lớp, có thể được xếp vào cùng một lớp, quả thật là rất trùng hợp. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Nhưng khi Hứa Văn Lệ nhìn thấy một cái tên khác trong danh sách, sắp không giữ được nụ cười trên khóe môi rồi.
“Thầy cô trong trường phân chia lớp kiểu gì vậy? Tại sao cũng xếp chi ta vào lớp chúng ta?”
Tạ Miêu cũng cau mày nhưng lại nhanh chóng giãn ra: “Có lẽ là muốn cho chúng ta tận mắt chứng kiến cô ta đọc bài luận.”
Hứa Văn Lệ nghĩ thấy cũng đúng, cuối cùng đã cảm thấy tốt hơn: “Em không nói với chị ta là chị cũng sẽ đi học ở Nhất cao trên huyện, lát nữa nhìn thấy chị ở trong lớp, chắc chắn chị ta phải kinh ngạc tới mức rớt tròng mắt.”
Hai người vừa nói chuyện vừa chen ra khỏi đám đông, không ngờ vừa ngước mắt nhìn lên, vừa vặn chạm mặt với Tào Khiết đang đi cùng hai bạn nữ khác.