Chương 36
Tạ Miêu không thể ngờ rằng Cố Hàm Giang lại vừa cứng rắn vừa trực tiếp cõng cô lên lưng như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khoảnh khắc cảm thấy cơ thể mất trọng lượng, sắc mặt cô thay đổi, kẹp chặt eo của đối phương theo bản năng.
“Anh làm gì thế? Mau thả tôi xuống.”
Cố Hàm Giang không lên tiếng, chỉ thuận thế đỡ lấy chân cô, xốc người cô về phía trước.
Bộ ngực phồng phồng của Tạ Miêu ép lên tấm lưng rộng lớn của anh, lập tức khiến cô đau tới mức nhíu mày.
Cơ thể này không chỉ có một đôi mắt đào hoa long lanh bẩm sinh mà còn có ngực lớn, eo nhỏ, cả người quyến rũ yêu nghiệt đúng tiêu chuẩn của người lẳng lơ.
Năm nay cô mới mười sáu tuổi nhưng vòng một đã gần đạt cúp C. Nếu không phải mẹ cô khéo tay, may áo ba lỗ đặc biệt cho cô, quần áo ở thời đại này lại là kiểu to rộng thì có lẽ cô đã sớm bị ba cô sáu bà vừa bảo thủ vừa thích ngồi lê mách lẻo kia chê cười rồi.
Tạ Miêu chịu đựng cơn đau, đè bả vai của Cố Hàm Giang để dịch người ra xa một chút, lúc này cô mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảm nhận được động tác của cô, cậu thiếu niên hơi thả chậm bước chân lại: “Sao vậy?”
Tạ Miêu lập tức đỏ mặt, vội vàng lấy cớ: “Không có gì, hơi cộm.”
Thật ra lời này không có gì sai cả.
Cố Hàm Giang năm nay đã có da có thịt hơn một chút nhưng vẫn còn quá gầy so với một người có vóc dáng cao lớn.
Giờ phút này, áo sơ-mi bằng vải bông dính sát vào trên lưng theo động tác của cậu, đường cong xinh đẹp của xương bả vai anh lập tức trở nên nổi bật, quả thực có chút cộm người.
Cố Hàm Giang nghe xong, động tác của anh cứng lại: “Nhịn một chút, sẽ đến ngay thôi.”
Tạ Miêu ha hả.
Miệng con trai, đồ quỷ gạt người.
Cái đến ngay trong miệng anh, chính là gần hai tiếng đồng hồ. Hơn nữa, cô cũng nghi ngờ, không biết anh gầy như vậy thì có thể cõng cô đi bao xa.
Cô đè vai anh, cố gắng không để cơ thể mình dán lên, thảo luận với anh.
“Xa như vậy, anh không thể cõng tôi về nhà đâu. Anh thả tôi xuống, tôi ở ven đường bắt xe đi nhờ.”
“Có thể.” Thiếu niên không dừng bước, chỉ trầm giọng thốt ra hai chữ.
Tạ Miêu sửng sốt, sau đó mới nhận ra anh đang nói cái gì: “Đồng chí, anh rất tin tưởng bản thân nha.”
“Ừ.”
Thế thì không thể tiếp tục nói chuyện rồi, Tạ Miêu quay đầu nhìn về phía Ngô Thục Cầm: “Ngô Thục Cầm, cậu mau khuyên nhủ anh họ của cậu ...”
Ngô Thục Cầm bị tụt lại tít phía sau, bịt tai lỗ tai tỏ vẻ bản thân không nghe thấy gì, trợn trắng mắt nhìn cô.
Tạ Miêu: “......”
Hai người này có bệnh, hôm nay chắc chắn đã uống nhầm thuốc rồi.
Dù Tạ Miêu có khuyên như thế nào thì Cố Hàm Giang cũng không thả cô xuống, vô cùng cố chấp.
Cô dứt khoát không phí lời nữa, một lòng để ý xem phía sau có xe đi tới đây hay không.
Có lẽ đi được khoảng nửa tiếng, một chiếc xe tải chuyên chở hàng hóa màu xanh lam từ xa chạy tới đây.
Sau khi nghe thấy âm thanh, Tạ Miêu quay đầu lại thì nhìn thấy nó, vội vàng nhắc nhở Cố Hàm Giang: “Anh đợi chút, phía sau có xe tới.”
Cố Hàm Giang nghe thấy thế thì xoay người lại, nhìn về phía Ngô Thục Cầm.
Ngô Thục Cầm phản ứng lại, bỗng hiểu được, cam chịu đi đến ven đường bắt xe.
Tuy nhiên, dù cô ấy có vẫy tay như thế nào thì người tài xế cũng không có ý định dừng xe lại, còn hất tung bụi đất bắn đầy người cô ấy.
Ngô Thục Cầm bị sặc, liên tục ho khan, khi quay lại, mặt xanh mét.
“Đây là ai thế? Thấy người bắt xe mà không dừng lại hỏi người ta một câu, không biết cái gì gọi là học tập Lôi Phong* à?”
*học tập Lôi Phong: ý chỉ tinh thần làm việc hăng say, không kể thù lao, phấn đấu cống hiến; tinh thần hết lòng phục vụ nhân dân.
Tạ Miêu cũng hơi thất vọng, mở to đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm vào sau gáy của Cố Hàm Giang.
Sau đó, cô phát hiện ra, người con trai này có một nốt ruồi nho nhỏ màu đỏ ở sau tai trái.
Nốt ruồi kia giống như dùng bút đỏ chấm lên một cái, vị trí cũng bị che khuất nên không nhìn kỹ thì không thể phát hiện ra. So với sự quái gở lạnh nhạt của Cố Hàm Giang, nhìn nó có vẻ đáng yêu.
Không, không, không, dù chấm đỏ nhỏ này có đáng yêu đến đâu, cũng không thể thay đổi được sự thật rằng đây là một người đàn ông cặn bã.
Tạ Miêu lắc đầu, dứt khoát thu lại ánh mắt khen ngợi.
Ba người mất hơn một tiếng, nghỉ ngơi hai lần trên đường, cuối cùng mới tới được trấn Kiến Thiết.
Lúc đó đã quá giờ về nhà vào ngày bình thường của bọn họ, trán Cố Hàm Giang đầm đìa mồ hôi, hơi thở trở nên nặng nề.
Tạ Miêu bĩu môi: “Chắc mấy người Kiến Hoa vẫn đợi ở trường đó, anh thả tôi xuống rồi đi báo cho bọn họ một tiếng đi.”
Cố Hàm Giang không lên tiếng, đúng lúc này, ba bóng người từ xa chạy tới, người chưa đến mà tiếng tới trước: “Chị! Sao giờ này chị mới về?”
Nhìn thấy Cố Hàm Giang cõng chị gái nhà mình trên lưng, ba anh em đi ra ngoài tìm Tạ Miêu lập tức nhìn anh với ánh mắt hơi khó chịu.
Khi nghe nói xe mà bọn họ ngồi đi được nửa đường thì bị hỏng, Tạ Miêu bị trẹo chân, lúc này sắc mặt của mấy anh em mới hơi dịu xuống, nói lời cảm ơn với Cố Hàm Giang, sau đó tranh nhau chen lấn đi lên đòi cõng Tạ Miêu.
Cuối cùng, Tạ Miêu được người lớn tuổi nhất là Tạ Kiến Hoa cướp đi, Tạ Kiến Quân và Tạ Kiến Trung giúp cậu ta và Tạ Miêu cầm cặp sách.
Một nhóm sáu người vội vã đi về thôn Bắc Xá, Ngô Thục Cầm liếc mắt về phía trước nhìn mấy anh em nhà họ Tạ đang vây quanh Tạ Miêu hỏi han ân cần, nhỏ giọng hỏi Cố Hàm Giang một cách lo lắng: “Anh Hàm Giang, cõng lâu như vậy, anh có mệt không?”
“Không.”
Giọng điệu của Cố Hàm Giang lạnh nhạt, lặng lẽ giấu hai tay đang run rẩy vào trong tay áo. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Tạ Miêu bị trẹo chân chính là một việc lớn đối với người nhà họ Tạ.
Bà nội Vương Quý Chi vội vàng tìm một thầy lang già trong thôn biết bó xương tới xem bệnh cho cô, nghe nói xương cốt không bị ảnh hưởng thì mới yên tâm.
Chỉ là đường đi học quá xa, ít nhất Tạ Miêu không thể đến trường trong gần nửa tháng.
Tạ Kiến Trung đi vào bếp tìm một con dao phay, cau mày bàn bạc với hai anh trai.
“Người ta nói ăn gì bổ nấy, chúng ta chặt chân gà, chân vịt hay là chân ngỗng đây?”
Tạ Kiến Quân: “Chặt chân heo đi, lấy móng heo hầm canh cho chị gái nhà mình.”
Tạ Kiến Hoa: “Anh nghĩ chân chó cũng được, Đại Hoàng nhà mình chạy nhanh hơn heo nhiều.”
Cả ba anh em đồng thời nhìn về phía Đại Hoàng bị buộc ở một góc sân.
Đại Hoàng đang phấn khích chơi đuổi gà con chợt giật mình, lập tức cụp chặt đuôi núp vào một góc.
Úi!
Có sát khí, thật đáng sợ!
Cuối cùng, Tạ Kiến Quân nói một câu giúp đỡ Đại Hoàng: “Đại Hoàng còn phải trông nhà, đừng đánh gãy chân chó của nó.”
“Nếu không chúng ta đi chặt chân Cố Hàm Giang đi?” Tạ Kiến Trung đề nghị: “Không phải chị đã từng nói, đàn ông con trai đều là đại móng heo* sao?”
*đại móng heo: một từ thông dụng trên internet, có nghĩa là “đàn ông không có điều gì tốt.”
Tạ Kiến Hoa và Tạ Kiến Quân: “…”
Đại móng heo được dùng như vậy hả?
Điều gì đã khiến em trai của bọn họ có ý tưởng nguy hiểm như vậy, đạo đức bị chôn vùi hay là mất đi nhân tính rồi?
Ngày hôm sau, Tạ Miêu không đi học, các bạn cùng lớp đều có chút ngoài ý muốn.
Khi thầy Trịnh hỏi, mọi người mới nghe Ngô Thục Cầm nói là hôm qua cô bị trẹo chân, có thể phải nghỉ phép nửa tháng.
“Trẹo chân mà phải nghỉ học nửa tháng?”
Hồ Thúy Nga bĩu môi: “Tôi nghĩ hôm qua cậu ta không thể vượt qua bài kiểm tra lại chính tả, sợ phải nộp một trăm lần phạt viết lại nên mới cố ý nói bị trẹo chân.”
Trẹo chân không tiện đi lại, nhà của Tạ Miêu lại xa như vậy, xin nghỉ phép là chuyện bình thường, đến nỗi phải nói như vậy sao?
Bạn nam cùng bàn với cô ta nhíu mày, ngón tay chỉ vào vĩ tuyến 38* ở chính giữa bàn: “Cậu lấn chỗ rồi.”
*vĩ tuyến 38: Vĩ tuyến 38 là đường phân giới quân sự gần vĩ tuyến 38 Bắc trên Bán đảo Triều Tiên, làm ranh giới tạm thời giữa các hoạt động quân sự của Liên Xô và Hoa Kỳ chống lại Nhật Bản. Ở đây chỉ vạch kẻ phân chia chỗ.
Hồ Thúy Nga lập tức thu tay lại, lẩm bẩm nói: “Không phải chứ lấn một tí thôi mà, căng vậy sao? Lòng dạ hẹp hòi.”
Đương nhiên cũng có người như Trịnh Chí An, vừa tan học là chạy tới hỏi thăm Ngô Thục Cầm vì quan tâm xem Tạ Miêu có bị thương nặng hay không.
Ngô Thục Cầm nói không biết, tỏ rõ là mình cũng không thân với Tạ Miêu, buổi tối tan học, cô cầm sách vở của Tạ Miêu về nhà. Cô cũng cho Tạ Miêu mượn vở ghi chép trên lớp, xụ mặt nói cho Tạ Miêu biết thầy cô giao bài tập gì cho từng môn học.
Mặc dù Tạ Miêu rất ngạc nhiên nhưng vẫn nói lời cảm ơn rồi nhận lấy vở ghi chép, mở ra nhìn qua.
Sau đó, cô kinh ngạc nhìn Ngô Thục Cầm một cái.
“Làm sao vậy? Chướng mắt vở ghi chép của tôi à?”
“Không phải.” Tạ Miêu lắc đầu: “Chỉ cảm thấy cách ghi chép này rất quen mắt.”
Không quen mắt sao được.
Cũng là cách phân chia kiến thức thành mục lớn mục nhỏ rồi đánh dấu bằng số thứ tự, trật tự rõ ràng.
Cũng là cách dùng bút đỏ đánh dấu “*” hoặc gạch chân một phần nội dung để làm nổi bật những điểm chính.
Cũng là cách để lại một khoảng trống nhỏ ở bên cạnh, phòng trường hợp cần bổ sung hoặc là viết thêm chú thích kĩ càng tỉ mỉ vào bất cứ lúc nào.
Cách ghi chép của Ngô Thục Cầm quả thật chính là viết theo cách ghi chép của cô.
Trên đời này thật sự có việc trùng hợp như vậy không? Hay là lúc trước Ngô Thục Cầm đã từng xem qua vở ghi chép của cô?
Nghe thấy Tạ Miêu nói quen mắt, da mặt của Ngô Thục đột nhiên căng ra: “Cậu có cần không, không cần thì trả lại cho tôi.”
Tạ Miêu cười, bỗng nhiên cảm thấy Ngô Thục Cầm thật ra cũng không chán ghét như trước kia nữa.
Ngô Thục Cầm mang theo chút quẫn bách rời khỏi nhà họ Tạ, Cố Hàm Giang đang đợi cô dưới một gốc cây cách đó không xa.
Nhìn thấy cô, cậu thiếu niên nhướng mày: “Đưa tất cả cho cô ấy rồi?”
“Ừ.” Ngô Thục Cầm hơi miễn cưỡng.
“Đi thôi.” Cố Hàm Giang xoay người: “Ngày mai đi xem đôi giày thể thao mà em muốn.”
*
Tạ Miêu ở nhà dưỡng thương khoảng mười hai ngày, rốt cuộc đã được Vương Qúy Chi và Tạ Vệ Dân cho phép ra khỏi cửa.
Buổi sáng cô vừa bước vào lớp, lập tức có không ít bạn học đưa mắt nhìn vào chân cô.
Hứa Văn Lệ đang trực nhật cầm theo giẻ lau chạy tới đây: “Chị Miêu Miêu, chân chị khỏi chưa?”
“Khỏi rồi.” Tạ Miêu gật đầu.
Hứa Văn Lệ kéo cô vào một góc, nhỏ giọng hỏi cô: “Chị còn nhớ rõ người tên Hồ Thúy Nga ngồi ở phía trước chị không?”
“Nhớ rõ, làm sao vậy?”
“Chị đoán xem xem vì sao cậu ta nhằm vào chị?”
“Vì sao?”
“Loại người như cậu ta ấy mà, chỉ thích gây rắc rối cho người khác thôi. Em nghe mọi người nói khi cậu ta còn học tiểu học, giáo viên chủ nhiệm chọn người vào Đội Thiếu niên Tiền phong, đến lúc các bạn học giơ tay biểu quyết, người khác chẳng nói gì, chỉ có cậu ta nói rằng có một bạn nam trong lớp là thành phần không tử tế nên không đồng ý, khiến cho bạn nam kia không thể vào đội.”
Đây là lần đầu tiên Tạ Miêu nhìn thấy loại người thích tìm niềm vui dựa trên sự bất hạnh của người khác, cô cảm thấy cạn lời rồi.
“Hơn nữa,” Hứa Văn Lệ nhìn xung quanh, lại nhỏ giọng hơn vài phần: “Em còn nghe mọi người nói, hình như cô ta đối xử khá tốt với Lâm Hạo. Gia đình hai người họ là hàng xóm láng giềng, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.”
“Vậy thì liên quan gì tới chị?” Tạ Miêu càng thêm hết chỗ nói rồi.
“Ai biết được, có lẽ là cậu ta nghĩ Lâm Hạo nói chuyện giúp chị đi.”
Này…
Các thiếu nữ ở thời đại này có lòng ghen tị và dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ như vậy sao?
Tạ Miêu mang theo nghi hoặc trở lại chỗ ngồi của mình, quả nhiên nhận được một ánh mắt cực kì xem thường từ Hồ Thúy Nga.
Trịnh Chí An ngồi một mình gần nửa tháng, rất có cảm giác tịch mịch như tuyết*, vừa thấy Tạ Miêu đã hỏi: “Tôi thấy Ngô Thục Cầm cầm hết sách của cậu về, cậu đã xem chưa?”
*tịch mịch như tuyết: Miêu tả đẹp đẽ, ngắn ngủi như bông tuyết, không ai có thể cầm trong lòng bàn tay nâng niu cẩn thận, bởi tan nhanh, cuộc sống vội vã quá, trước khi nhìn lại đã trăm tuổi.
“Xem rồi.” Đôi mắt Tạ Miêu cong cong: “Tớ cũng làm cả bài tập mấy hôm nay rồi.’”
“Cậu còn làm bài tập nữa hả? Cậu làm xong cũng không có ai xem, có cần nghiêm túc như vậy không?” Trịnh Chí An không thể hiểu nổi.
“Coi như củng cố kiến thức.”
Tạ Miêu cười cười, lấy sách ngữ văn từ trong cặp sách ra, bắt đầu chuẩn bị giờ tự học buổi sáng.
Trịnh Chí An vốn định chơi thêm một lát nhưng nhìn thấy vậy thì cũng lấy sách ngữ văn ra, học thuộc lòng mấy bài thơ vừa mới học ngày hôm qua.
Thấy Tạ Miêu đã đi học lại, thầy Trịnh giảng bài xong, đặc biệt quan tâm tới tiến độ học tập của cô.
“Em có thể theo kịp nội dung bài giảng vừa rồi của thầy không?”
“Vẫn kịp ạ.” Tạ Miêu khiêm tốn nói.
Thầy Trịnh gật đầu: “Nếu có chỗ nào không hiểu, sau giờ học em có thể tới văn phòng hỏi thầy.” Lại nói với Trịnh Chí An: “Nếu Tạ Miêu đã khỏe lại thì em không cần phải thu bài tập toán giúp bạn ấy nữa.”
Bởi vì biết Tạ Miêu đạt điểm tối đa trong kì thi tuyển sinh vào cấp ba, ngày đầu tiên khai giảng, thầy Trịnh đã chỉ định cô làm cán bộ môn Toán.
Chẳng qua là hầu hết học sinh trong lớp đều không biết Tạ Miêu đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh vào cấp ba, lúc ấy còn có người thắc mắc liệu có phải cô đi cửa sau hay không.
Sau khi thầy Trịnh rời đi, Tạ Miêu xem lại thời khóa biểu rồi lấy sách Chính trị sẽ sử dụng cho tiết sau ra, bắt đầu chuẩn bị bài.
Không ngờ, chuông vào lớp vang lên, người vào lại là giáo viên dạy Vật lý của bọn họ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Tạ Miêu hơi ngạc nhiên, hỏi Trịnh Chí An vừa về chỗ từ bên ngoài: “Tiết này không phải học Chính trị à? Sao lại là giáo viên Vật lý?”
“Giáo viên Vật lý và Chính trị đổi giờ cho nhau, hôm qua học Chính trị rồi, cậu không biết à?”
“Đổi giờ?”
Tạ Miêu đúng là không biết.
Hôm qua trời mưa, Ngô Thục Cầm vội vàng đưa đồ cho cô rồi rời đi, cô chưa kịp nói cho Ngô Thục Cầm biết hôm nay cô sẽ đi học lại, tất nhiên cô cũng không biết tiết Vật lý hôm qua và tiết Chính trị hôm nay đổi chỗ cho nhau.
Tạ Miêu mở cặp sách ra, nhíu mày lại: “Trịnh Chí An, lát nữa cậu cho tớ xem chung sách Vật lý nhé, tớ không mang.”
Cô mang hết sách vở về nhà, nếu một lần mang đi toàn bộ thì quá nặng, vì vậy cô chỉ cầm đi theo thời khóa biểu hôm nay mà thôi.
Trịnh Chí An định nói không có vấn đề gì thì thầy Lý đã nện mạnh sách và giáo án ở trên bục giảng.
“Chuông vào lớp vang lên rồi mà không nghe thấy à? Còn nói chuyện riêng, lỗ tai không tốt hả?”
Thầy Lý dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn quanh, đúng lúc nhìn về phía bọn họ, Trịnh Chí An lập tức ngậm miệng.
Thầy Lý giảng dạy tốt, có trách nhiệm với học sinh nhưng rất nóng tính, cậu cũng không dám chọc vào.
Thấy bọn họ thành thật, thầy Lý nghiêm mặt dạy dỗ: “Các em là học sinh tệ nhất mà tôi từng dạy, nhìn xem hôm qua các em nộp lên những thứ nhảm nhí gì thế? Đề đơn giản như vậy mà cũng không biết làm, các em đi học làm cái gì...… ”
Cả lớp im như thóc, đợi ông mắng đủ rồi, Trịnh Chí An mới lấy sách vật lý ra rồi đẩy ra giữa bàn học của hai người.
“Cám ơn.”
Tạ Miêu yên lặng dùng khẩu hình nói với cậu bạn, lấy ra vở ghi chép bắt đầu chép bài.
Ai ngờ, khi thầy Lý vừa giảng bài vừa đi bộ đến chỗ này, nhìn thấy hai người họ cùng xem một quyển sách, lập tức trừng mắt nhìn lại đây: “Ai trong hai em không mang sách?”
Ông vẫn còn chưa nguôi giận, đột nhiên nói một câu như vậy thật sự có chút dọa người.
Tạ Miêu sửng sốt một lát rồi mới nói: “Là em.”
Thầy Lý nện quyển sách trên tay lên mặt bàn của cô: “Đi học không nghe giảng, nói chuyện riêng, còn không mang sách, vậy em còn đi học làm gì? Đứng dậy, tiết này em đứng nghe giảng cho tôi!”
“Thưa thầy, em……”
Tạ Miêu vừa định giải thích, thầy Lý đã nhướng mày: “Tôi bảo em đứng nghe giảng, em không phục đúng không? Không phục thì đi ra ngoài cho tôi, đừng ở đây làm ảnh hưởng tới kỷ luật, em không học nhưng các bạn khác trong lớp vẫn còn phải học đấy!”
Mặc dù thành tích của Tạ Miêu ở kiếp trước không được tốt lắm nhưng thái độ học tập vẫn luôn khá đúng mực, cũng chưa từng bị thầy cô trách mắng như vậy.
Cô mím môi dưới, nhìn thấy Hồ Thúy Nga ở phía trước quay đầu lại, liếc mắt nhìn cô một cái, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
Ánh mắt của Tạ Miêu đanh lại, cô đứng dậy nhìn thẳng vào thầy Lý.
“Thưa thầy, em xin nghỉ phép nên không tới lớp, không biết việc đổi tiết học này nên mới không mang sách. Em không làm gì sai cả, thầy không thể tước đoạt quyền được nghe giảng của em.”
Thấy cô còn dám ngụy biện, thầy Lý càng thêm không vui.
“Mới vừa khai giảng mà em đã xin nghỉ học, em tới đi học hay là đi chơi?”
“Thầy ơi.”
Trịnh Chí An không thể chịu đựng được, vừa định nói đỡ cho Tạ Miêu thì bị một giọng nói chen ngang.
“Thầy ơi thầy có nhầm hay không? Tạ Miêu là người đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh vào cấp ba của huyện chúng ta, sao có thể không thích đi học được?”