Chương 39
Khi nhà họ Cố xảy ra chuyện, Cố Hàm Giang chỉ mới bảy tuổi, rất nhiều việc đã không còn nhớ rõ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng giọng nói trong điện thoại này, cho dù xa cách mười một năm, cho dù đã nhiễm dấu vết của năm tháng, anh vẫn có thể lập tức nhận ra khi vừa nghe thấy.
“Mẹ, mẹ.”
Cổ họng của anh khô khốc khản đặc, sau một lúc lâu, anh mới gian nan thốt ra tiếng xưng hô đã nhiều năm không gọi.
“Aiiii.”
Giọng nói của người phụ nữ ở đầu bên kia mang theo tiếng khóc nức nở, sau đó lại nói không nên lời, trong ống nghe chỉ còn lại tiếng khóc thút thít không thể kìm nén.
Cố Hàm Giang nghe vậy, hai mắt cũng chua xót.
Mười một năm, cách mạng mười năm cũng đã kết thúc được hai năm rồi, ông nội và bố mẹ vẫn luôn không có tin tức.
*Cách mạng mười năm: Cách mạng Văn hóa Vô sản, thường được gọi là Cách mạng Văn hóa hoặc văn hóa cách mạng cho ngắn, là một phong trào chính trị trong lịch sử của Cộng hòa Nhân dân Trung Quốc. Nó đã diễn ra tại Trung Quốc đại lục từ 16 tháng 5 năm 1966 đến 06 tháng 10 1976.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc dù anh và bà cô không muốn nhắc tới, cũng không muốn tin rằng bọn họ đã lành ít dữ nhiều, nhưng hy vọng dưới đáy lòng lại càng ngày càng mong manh.
Vậy mà không ngờ rằng, có một ngày anh còn có thể nghe được giọng nói của mẹ, chẳng lẽ đây là trời không tuyệt đường người như lời bà cô nói sao?
Anh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cố gắng khiến giọng nói của mình nghe bình thường và bình tĩnh.
“Con rất tốt, mẹ, mẹ đừng khóc nữa, mẹ nói tình hình trong nhà cho con biết đi.”
“Mẹ, mẹ đã nghe cô, cô nói, con phải chịu, chịu nhiều khổ sở như vậy, tốt, tốt chỗ nào chứ...”
Anh không nói lời này còn tốt, vừa nói lời này xong, Tống Vân khóc càng dữ dội hơn: “Xin, xin lỗi, là mẹ không, không chăm sóc tốt cho con, đều là mẹ, mẹ sai……”
Cố Hàm Giang có tính tình lầm lì, nào biết phải an ủi một người phụ nữ đang khóc thút thít như thế nào, anh cầm ống nghe, tay chân hơi luống cuống.
Lúc này, một giọng nam trầm khàn lại vang lên ở đầu dây bên kia: “Đều đã qua rồi, bà đừng nói mấy lời này nữa, khiến Hàm Giang cũng khó chịu theo. Vẫn nên để tôi tới nói chuyện với con đi, bà bình tĩnh một chút.”
Xem ra bố cũng rất khỏe.
Cố Hàm Giang nghe thấy giọng nói quen thuộc này, hốc mắt càng nóng hơn: “Bố.”
“Ừ.”
Giọng nói của Cố Tùng Niên mang theo giọng mũi, khàn hơn rất nhiều so với giọng nói trong trí nhớ của anh: “Hôm nay bố và mẹ con gọi cuộc điện thoại này là muốn nói cho con một tiếng, trong nhà không sao, con cứ yên tâm.”
Cố Hàm Giang đã có thể đoán trước nhưng chính tai nghe thấy bố mình nói như vậy, anh vẫn thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.
“Ông nội đâu ạ? Ông thế nào rồi?”
“Ông của con cũng không sao, chỉ là đã cao tuổi, sức khỏe không được tốt. Chờ thêm một khoảng thời gian nữa, ông khỏe hơn một chút, chúng ta sẽ tự mình đi qua đó một chuyến, thăm con, cũng thăm bà cô của con, phải cảm ơn bà ấy thật tốt mới được.”
Cố Hàm Giang vừa nghe thấy sức khỏe của ông không tốt, anh hơi lo lắng: “Ông không sao chứ ạ?”
Anh biết ông cụ không có gì đáng ngại, bố mẹ cũng đều khoẻ mạnh, anh mới yên tâm: “Vậy An An đâu ạ?”
Cố Tùng Niên yên lặng một lát, nói: “Còn chưa liên lạc được với người bạn kia của mẹ con nhưng đang tìm rồi.”
Lúc trước nhà họ Cố xảy ra chuyện, người trong nhà hoảng sợ, căn bản không dám đặt hết trứng gà vào trong một cái rổ.
Cố Hàm Giang được ông nội Cố giao cho một người cấp dưới ngày xưa đã sớm giải ngũ của mình, Cố An thì được Tống Vân giao cho bạn thân của mình.
Hai đứa nhỏ đều tranh thủ lúc trời tối để lén rời khỏi nhà họ Cố, đứa nhỏ hơn mới chỉ có 4 tuổi, đứa lớn cũng chỉ bảy tuổi mà thôi.
Không ngờ lòng người dễ thay đổi.
Cố Hàm Giang tới nhà ông bác Triệu kia, hai, ba năm đầu còn tốt, người nhà họ Triệu đối xử với anh không tệ, có gì ngon đều sẽ nhường cho anh trước.
Nhưng ông nội của anh vẫn luôn không có tin tức, bố mẹ của anh cũng lần lượt bị liên luỵ, vào tù, mất chức.
Dần dần, thái độ của người nhà họ Triệu đối với anh cũng thay đổi. Đầu tiên là coi thường, sau đó dứt khoát vứt anh tới nhà một người họ hàng xa ở nông thôn.
Người họ hàng xa kia còn tưởng anh là con riêng không thể tiết lộ, thu tiền nhưng ánh mắt nhìn anh từ trước đến nay đều có khinh bỉ và coi thường.
Sau đó, người nọ phát hiện ông bác Triệu kia chưa từng tới thăm anh một lần nào, như thể căn bản không hề nhớ rõ còn có một người như anh vậy. Bọn họ liền cướp hết những thứ trên người anh, không cho anh đi học, thậm chí còn không cho anh ăn no mặc ấm.
Cũng chính là khi đó, anh học được cách làm mọi thứ có thể để kiếm tiền, đổi lấy thức ăn.
Nhớ tới những việc phải trải qua trong mười năm trước kia, đáy mắt của Cố Hàm Giang như có mạch nước ngầm cuồn cuộn, ngón tay nắm lấy ống nghe dùng sức đến mức các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Bên kia, sau một lúc lâu, Cố Tùng Niên không nghe thấy giọng nói của con trai, không thể không nói hai câu: “Hàm Giang, con vẫn đang nghe chứ?”
“Vâng.” Lúc này, Cố Hàm Giang mới hoàn hồn: “Bà cô đã biết chưa ạ?”
“Con nói chuyện sửa lại án xử sai của ông nội con à? Chúng ta đã liên lạc với bà cô của con trước rồi, là bà ấy nói cho bố và mẹ con biết rằng bây giờ con đang đi học ở trường Nhất Cao trên huyện Hồng Hà…”
Dù sao cũng đang dùng điện thoại ở phòng hiệu trưởng, Cố Tùng Niên và Cố Hàm Giang nói qua về tình hình hiện tại trong nhà, Tống Vân đã hơi bình tĩnh lại còn hỏi thăm con trai vài câu, sau đó cúp máy.
Cố Hàm Giang nói cảm ơn hiệu trưởng rồi rời đi nhưng tâm trí rối bời, một lúc lâu sau cũng không thể bình tĩnh lại.
Chuông vào lớp đã vang lên, trên sân thể dục, ngoại trừ hai lớp đang học thể dục thì gần như không có người.
Anh hơi hơi rũ mắt xuống, đi lung tung không có mục đích, không biết tại sao anh lại đi tới bên ngoài phòng học của lớp 10A1.
Trong phòng học, giáo viên dạy hóa đang giảng bài, dùng phấn viết màu trắng đang viết từng chuỗi công thức lên bảng đen.
Tạ Miêu ngồi ở hàng thứ hai từ cuối lên, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp to cỡ bàn tay đang vô cùng tập trung, hai mắt nhìn bảng đen không hề chớp mắt.
Nhìn từ bên sườn, lông mi của cô rất dài vừa dày vừa cong, giống hai chiếc quạt nhỏ dày dặn, cái mũi xinh xắn, cao thẳng.
Rõ ràng là vẻ mặt nghiêm túc như vậy, nhưng đuôi mắt hơi hơi xếch lên, vô tình lộ ra vẻ xinh đẹp rực rỡ.
Cố Hàm Giang dừng bước chân, nhìn một lát, cảm xúc quay cuồng như được trấn an, dần dần bình tĩnh lại.
Tạ Miêu đang tập trung nghe giảng ghi chép bài, đột nhiên có một cục giấy bay tới từ hướng chếch phía sau, rơi xuống trên bàn của cô một cách chính xác.
Không chỉ có cô mà còn có Trịnh Chí An ngồi chung một bàn hai người với cô cũng bị dọa sợ, hai người nhìn lại phía sau theo bản năng.
Lâm Hạo dùng một tay chống cằm đang lười biếng dựa vào trên bàn, hất hất cằm lên ý bảo Tạ Miêu xem nội dung trong cục giấy kia đi.
Tạ Miêu không quan tâm, quay đầu lại tiếp tục nghe giảng.
Kết quả là không tới một phút, lại có một cục giấy khác bay vào trong tầm tay của cô, còn quay tròn hai vòng.
Tạ Miêu nhíu chặt mày, sợ cậu ta không dừng lại, chỉ có thể mở cục giấy ra xem.
“Nhìn cửa sổ.”
Trên giấy chỉ có ba chữ được viết xiêu xiêu vẹo vẹo.
Tạ Miêu khó hiểu, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ theo bản năng, cô thấy một bóng người cao gầy đang lẳng lặng đứng ngoài cửa sổ ở cách đó không xa nhìn về phía mình. Cô vừa quay đầu lại, đúng lúc dụng phải tầm mắt của người nọ.
Ánh mặt trời chiếu xiên, nửa khuôn mặt nhìn nghiêng của thiếu niên đều đắm chìm trong ánh nắng ấm áp, trông có vẻ ấm áp hơn bình thường.
Anh thấy cô nhìn ra, hơi hơi rũ mắt xuống, ngay sau đó ánh mắt trở nên thản nhiên, không tránh không né.
Người này, lúc này, sao lại xuất hiện ở đây?
Tạ Miêu nhíu mày thật chặt nhưng vẫn nhanh chóng thu lại tầm mắt, tiếp tục tập trung nghe giảng.
Kết quả là không được bao lâu, Lâm Hạo lại ném cục giấy tới: “Anh ta đang nhìn cậu à?”
Tạ Miêu hơi không vui, vừa định quay đầu bảo cậu ta đừng ném nữa thì giáo viên nổi giận.
“Lâm Hạo, em làm gì thế? Nếu em còn quấy rầy người khác học tập thì đi ra phía sau đứng nghe giảng đi!”
Tất cả các bạn học lập tức quay người lại, Lâm Hạo cười cười không quan tâm, nằm bò cả người trên mặt bàn.
Đến khi giáo viên và các bạn học đều không chú ý tới bên này nữa, cậu ta mới chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, nghiêng đầu nhếch môi dưới lên.
Sau đó cậu ta nhìn thấy cặp mắt đen nhánh như mực kia chợt tối sầm xuống, từng chút một chút, nheo lại đầy nguy hiểm.
*
Tạ Miêu về đến nhà thì mới nghe nói bố mẹ của Cố Hàm Giang liên lạc với anh, còn trực tiếp gọi điện thoại tới nhà cô.
“Đừng nói là bà Ngô của con, bà nghe nói là bố mẹ Hàm Giang gọi tới, bà còn sửng sốt nữa là. Đã mười mấy năm không có tin tức rồi, có lẽ ngay chính nhà bọn họ còn hết hy vọng rồi ấy chứ, không ngờ tới còn có thể sửa lại án xử sai. Khi bà Ngô vừa nghe, nước mắt liền rơi xuống.”
Vương Quý Chi đưa khoai lang nướng trên nắp lò cho Tạ Miêu: “Khoai lang nhà mình vừa mới dỡ xuống đấy, con mau ăn đi cho nóng.”
Tạ Miêu nhận lấy khoai lang nướng vẫn còn nóng nhưng không vội vã ăn ngay: “Bà vừa nói ông nội của Cố Hàm Giang đã được sửa lại án xử sai rồi ạ?”
“Nghe có vẻ là đã sửa lại án xử sai, ít nhất người đã bình an.” Vương Quý Chi nói. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Đó chính là nói, Cố Hàm Giang sắp trở lại Bắc Kinh rồi.
Tạ Miêu cụp mắt bóc vỏ khoai lang: “Bà ơi, lúc trước nhà chúng ta và nhà họ Cố nghĩ gì mà lại đính hôn từ nhỏ vậy ạ?”
Cô chỉ biết hình như nhà mình có ơn với nhà họ Cố nhưng cụ thể hơn thì cô cũng không quá rõ ràng.
Trước đây Tạ Miêu còn quá nhỏ, nhà họ Cố xảy ra chuyện rắc rối, Cố Hàm Giang lại không có tin tức, thật ra thì nhà họ Tạ đã sớm quên mất chuyện đính hôn từ nhỏ này rồi.
Sau đó, Cố Hàm Giang được bà cụ Ngô đón tới thôn Bắc Xá, Lưu Chiêu Đệ nói lỡ miệng nên Tạ Miêu mới biết mình còn có một mối hôn nhân từ bé.
Nhưng lúc ấy cô còn bị cốt truyện trong sách khống chế, chỉ biết chạy theo đuôi Cố Hàm Giang mà thôi, làm sao còn nghĩ đến việc hỏi chuyện này chứ.
Vương Quý Chi nghe thấy Tạ Miêu đột nhiên hỏi như vậy, bà yên lặng một lát, sau một lúc lâu mới mở miệng.
“Bởi vì ông nội con và ông nội nó là chiến hữu, trước đây, hai người cùng nhau đánh giặc ở bên ngoài, đã từng nói rằng sau này giành chiến thắng thì phải cho con trai con gái kết làm thông gia. Kết quả, khi đánh giặc ngoại xâm, ông nội con ra đi vì cứu ông nội nó.”
Lúc ấy chiến tranh loạn lạc, ông nội của Tạ Miêu rời đi rất nhiều năm nhưng không có tin tức, Vương Quý Chi liền biết rằng tám phần là người đã không còn nữa rồi. Đúng lúc ấy, quê nhà cũng không yên ổn, bà liền dẫn theo con nhỏ chạy nạn khắp nơi, vòng vo mãi thì đi tới thôn Bắc Xá.
Khi ông nội của Cố Hàm Giang tìm được bốn mẹ con nhà họ Tạ, con trai con gái của hai nhà đều đã kết hôn rồi. Ông cụ không chê hoàn cảnh gia đình của nhà họ Tạ, khăng khăng phải thực hiện lời hứa, vì vậy hôn ước này rơi xuống đầu Tạ Miêu và Cố Hàm Giang.
“Lúc ấy bà và bố con đều cảm thấy mối hôn ước từ bé này không thể định được, hai nhà chúng ta có điều kiện khác xa nhau, sợ con gả qua đó sẽ bị coi thường. Ông nội nó liền nói cứ quyết định như vậy trước đi, chờ hai cháu lớn hơn một chút thì sẽ bàn lại chuyện lễ nạp thái*.”
*lễ nạp thái: người mai mối đem ý định kết sui gia của nhà trai đến thưa chuyện với nhà gái.
Bà cụ giải thích với Tạ Miêu một cách tỉ mỉ: “Sau đó nhà họ Cố xảy ra chuyện, hai nhà cũng không thể liên lạc được, vì vậy không ai nhắc lại chuyện này nữa.”
Nói cách khác, tuy rằng ông nội của Cố Hàm Giang muốn trả ơn cứu mạng lúc trước thông qua việc kết thông gia nhưng không nói rằng Cố Hàm Giang không thể không cưới cô.
Như vậy, theo tính cố chấp của Cố Hàm Giang, là nguyên nhân gì khiến anh ở trong sách đồng ý kết hôn với cô, sau đó lại bỏ rơi cô một mình ở quê nhà thôn Bắc Xá, thậm chí cuối cùng, anh còn lấy lý do không có cảm tình để đề cập tới việc ly hôn?
Tạ Miêu chưa đọc xong quyển sách kia, bây giờ có rất nhiều chi tiết ở trong sách cô đã không còn nhớ rõ, thật sự không nghĩ ra.
Nhưng không nghĩ ra cũng không sao, cô cắn một miếng khoai lang nướng cuối cùng, thu dọn vỏ khoai lang: “Bà ơi, con đoán người người nhà cậu ta sắp đến đón cậu ta về rồi, sau này, cho dù nhà bọn họ có nhắc tới mối hôn sự này hay không thì chúng ta cứ coi như không có việc này đi nhé.”
Vương Quý Chi cũng không có quá nhiều kinh ngạc trên gương mặt: “Được, nghe lời con, con vui là được.”
Buổi tối, mấy người Tạ Vệ Dân trở về, nghe được tin tức này đều rất kinh ngạc.
“Ông nội nó còn sống à? Con còn tưởng rằng đã chết rồi chứ.”
Lưu Chiêu Đệ buột miệng thốt ra, lập tức bị chồng mình và mẹ chồng trừng mắt lườm một cái đầy hung ác.
Bà ta vội vàng ngậm miệng, nhưng một lát sau, bà ta vẫn không nhịn được, hỏi Vương Quý Chi: “Nhà bọn họ thật sự đã sửa lại án xử sai rồi à?”
Vương Quý Chi cắt lời bà ta: “Điện thoại là mẹ nhận, con là muốn nói mẹ lón tuổi rồi nên lỗ tai có vấn đề à, nghe nhầm chắc?”
“Không, con không có ý đấy.”
Lưu Chiêu Đệ cười cười một cách ngượng ngùng, nghĩ đến điều gì, hai mắt đột nhiên lại sáng lên: “Không phải đài phát thanh đã nói rằng ai sửa lại án xử sai thì lại có thể làm quan lớn à? Mẹ, mẹ nói xem, bố và ông nội của Cố Hàm Giang có phải cũng có thể lại lên làm quan lớn một lần nữa hay không?”
“Con hỏi cái này làm gì?” Vương Quý Chi lập tức cảnh giác.
Con dâu cả này của bà giỏi thì giỏi thật đấy nhưng lòng luôn thiên vị nhà mẹ đẻ, còn có một bụng khôn vặt.
Từ trước đến này nhà họ Tạ chưa từng có ý định lấy ân tình kia để vớt vát chỗ tốt từ nhà họ Cố, nó tốt nhất đừng có ý xấu gì.
“Không muốn làm gì hết.”
Lưu Chiêu Đệ thấy ánh mắt không vui của mẹ chồng, bà ta liếc mắt nhìn về phía phòng của Tạ Miêu, nhỏ giọng nói: “Con là cảm thấy tốt nhất chúng ta nên thừa dịp nhà bọn họ bây giờ còn chưa làm quan, mau chóng thực hiện việc của Miêu Miêu và Cố Hàm Giang, nhỡ đâu…”
“Con câm miệng đi!” Vương Quý Chi liếc xéo bà ta một cách giận dữ: “Con cũng không phải là bố mẹ của Miêu Miêu, sau này con bớt can thiệp vào chuyện của cháu nó đi!”
“Không phải là con muốn tốt cho Miêu Miêu, cho nhà chúng ta hay sao? Mẹ đã quên sự phô trương khi nhà bọn họ tới đây lúc trước rồi à?”
Lưu Chiêu Đệ không nhịn được nên lầu bầu.
Khi ông nội của Cố Hàm Giang dẫn theo bố mẹ của cậu ta tới thôn Bắc Xá thăm một nhà chị gái của chiến hữu cũ, bọn họ đi hai chiếc xe tới. Lúc ấy cả thôn đều đều bị chấn động, bất kể nam nữ già trẻ đều chạy ra xem ô tô con trông như thế nào, đến tận bây giờ Lưu Chiêu Đệ vẫn còn nhớ rõ cái cảnh kia.
Càng miễn bàn tới việc người nhà họ Cố không chỉ có ăn mặc đẹp mà còn mang theo tài xế, bảo vệ, vừa nhìn đã biết là người có địa vị cao.
Lúc trước khi vừa nghe nói hai nhà có hôn ước, Cố Tùng Niên còn có một cô con gái, bà ta đã muốn để con trai mình đính hôn với cô con gái kia của nhà họ Cố. Đến lúc đó Kiến Hoa sẽ có một ông bố vợ, một người ông có năng lực, sau này còn lo lắng không có tương lai sao?
Đáng tiếc người nhà họ Cố lại nhìn trúng Tạ Miêu, đính hôn từ bé cho Tạ Miêu và Cố Hàm Giang, lúc ấy không cần phải nói bà ta có bao nhiêu thất vọng.
“Nhà nó phô trương thế nào thì liên quan quái gì tới con? Con đi nấu cơm cho mẹ đi, đừng lộn xộn ở đây nữa!”
Vương Quý Chi ghét nhất cái vẻ mặt vội vã bán Miêu Miêu nhà bà với cái giá tốt này của Lưu Chiêu Đệ, bà lập tức thay đổi sắc mặt, chống nạnh chỉ vào phòng bếp đuổi con dâu cả nhà đi vào.
Đuổi xong, bà vẫn chưa yên tâm, cảnh cáo con trai thứ hai và con dâu thứ hai nhà mình: “Miêu Miêu muốn làm gì thì đó là chuyện của nó, các con không đừng ép buộc nó đâu đấy.”
Lưu Chiêu Đệ bị nói đến mức vẻ mặt oan ức, tâm không cam tình không nguyện đi vào phòng bếp.
Bên kia, Tạ Miêu vẫn đang nghiêm túc làm bài tập. Dù sao thì cô không thích Cố Hàm Giang, nhà họ Cố như thế nào, thật ra cũng không ảnh hưởng gì tới cô.
Hơn nửa tuần lễ trôi qua trong nháy mắt, Cố Hàm Giang nhìn không có thay đổi gì quá lớn nhưng thật ra Ngô Thục Cầm lại có tâm trạng rất tốt, đi đường đều mang theo gió.
“Đây là cậu ta được tiêm máu gà à?” Hứa Văn Lệ nhịn không được nên nói thầm với Tạ Miêu một cách khó hiểu.
“Chắc là trong nhà có chuyện vui.” Tạ Miêu nói.
Hai người đang chuẩn bị đi ra ngoài hít thở không khí thì có người chạy vào từ bên ngoài với vẻ mặt hưng phấn.
“Buổi trưa ăn cơm xong, mọi người tới sớm một chút nhé, Lâm Hạo lớp chúng ta hẹn con trai lớp 11-7 chơi bóng đấy!”
“Lớp 11-7?” Ngô Thục Cầm hơi giật mình: “Đấy không phải là lớp của anh Hàm Giang và anh Chính Phương à?”
Anh Hàm Giang? Cố Hàm Giang vẫn hay đi học cùng Ngô Thục Cầm và Tạ Miêu à?
Vốn còn có một số bạn nữ không có hứng thú với bóng rổ, nghe thấy câu này thì lập tức lên tinh thần. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Có người hỏi: “Sao lại hẹn với lớp 11-7 thế? Hai lớp chúng ta không quen nhau mà nhỉ.”
Điểm liên quan duy nhất với lớp 11-7 chính là Ngô Thục Cầm và Tạ Miêu, nghe Ngô Thục Cầm nói như vậy, rõ ràng cậu ấy cũng không biết chuyện này, vậy……
Mọi người nhao nhao chuyển hướng sang Tạ Miêu, lại nghe bạn học tới báo tin nói: “Tớ cũng không biết, là Lâm Hạo hẹn Ngô Chính Phương và Cố Hàm Giang của lớp 11-7, bọn họ đồng ý, quyết định thời gian vào buổi trưa ngày hôm nay.”
Lại còn có Cố Hàm Giang ư?
Tạ Miêu sửng sốt.
Cố Hàm Giang là người lầm lì như vậy mà cũng sẽ tham gia loại hoạt động này à?