Chương 43
Ở thời đại này, nhà trường không chú trọng đến chuyện ghi lỗi, học sinh mắc lỗi, ngoài việc đưa đến đồn công an để dạy dỗ, hình phạt lớn nhất là báo cáo phê bình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đặc biệt, việc công bố phê bình, nói ít nhất phải treo một tuần, thầy trò toàn trường đều có thể nhìn thấy mỗi ngày, chắc chắn sức ảnh hưởng không hề nhỏ.
Lời nói này của Ngô Chí Cường, khiến cả lớp học vốn ồn ào nhất thời im lặng.
Hầu như tất cả các bạn học đều vô thức nhìn Tào Khiết, chính là thấy cô ta mở to mắt, gương mặt tái mét không còn chút máu.
“Không thể nào!” Lý Quốc Khánh lồm cồm đứng dậy, trừng mắt nhìn Ngô Chí Cường, “Tào Khiết không phải loại người như vậy, cậu mẹ nó bớt nói nhảm đi!”
“Tôi có nói nhảm hay không tự cậu đi xem là rõ ngay.”
Ánh mắt Ngô Chí Cường nhìn cậu ta cực kì xem thường “ Bị người xem như khỉ mà đùa giỡn, lại còn tưởng mình là anh hùng nữa chứ.”
"Cậu! "
Lý Quốc Khánh nắm chặt tay, vừa nói được một chữ, một học sinh khác liền chạy lại từ bên ngoài vào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Các cậu nhanh xem bảng đen thông báo, Tào Khiết lớp chúng ta vì đánh cắp bài thi của Tạ Miêu và Ngô Chí Cường, ảnh hưởng nghiêm trọng tới sinh hoạt học tập bình thường của các học sinh khác, bị công bố phê bình!”
Chỉ có một mình Ngô Chí Cường nói như thế, Tào Khiết còn có thể lừa mình dối người một chút.
Giờ đây tia hy vọng cuối cùng đã không còn, thân mình cô ta lảo đảo, suýt nữa ngất xỉu tại chỗ.
Các bạn cùng lớp nhìn vào ánh mắt Tào Khiết, họ chuyển từ ngạc nhiên, đến cùng biến thành chế giễu, khinh thường và thậm chí là tức giận.
"Đã từng thấy người không cần thể diện, nhưng chưa từng thấy ai không cần thể diện tới mức này. Tự mình đánh cắp bài thi của người khác, lại còn xảo biện, vu khống người ta ăn hiếp mình.”
Một bạn học nữ cười lạnh lùng lên tiếng.
Những người đã từng nói giúp Tào Khiết nét mặt lại càng khó coi, cảm giác gớm ghiếc như ăn phải ruồi.
"Tôi không tin!"
Gương mặt Lý Quốc Khánh có sự thay đổi, vẫn không thể tin rằng tất cả những lời trước kia của Tào Khiết đều là lừa dối cậu, đứng dậy và vội vã chạy đi, "Các cậu chắc chắn là hợp lại cùng nói dối gạt người, chắc chắn là vậy.”
"Não cậu bị lừa đá rồi đúng không? Hay là bị dội nước vào đầu rồi?” Ngô Chí Cường bĩu môi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
“Đương nhiên là bị rót bùa mê thuốc lú, nếu không làm gì mà ngáo ngơ để người ta xem như tên ngốc.” Hứa Văn Lệ chế nhạo.
Cô vẫn còn nhớ cách Lý Quốc Khánh ngày hôm qua kéo tay cô như nào,lớn tiếng hét vào mặt cô như nào, muốn xô đâỷ cô.
Loại người không chút lễ độ, tục tằn thiếu suy nghĩ này, cậu ta đáng bị lừa.
Tạ Miêu cũng đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn Tào Khiết.
“Bây giờ, Tào Khiết, cậu nên nói với tôi, Ngô Chí Cường, và người bị cậu bôi nhọ Hứa Văn Lệ, Ngô Thục Cầm lời xin lỗi rồi đúng không?”
“Vâng, xin lỗi!”
Hứa Văn Lệ chỉ vào Tào Khiết, “Nếu cậu không ăn cắp bài thi của chị Miêu Miêu, chị ấy đã sớm đứng nhất khối rồi. Chuyện ghê tởm vậy mà cậu cũng dám làm, lại còn vu khống bọn tôi ăn hiếp cậu, cậu có cần chút thể diện nào nữa không hả?”
Các bạn cùng lớp vừa nghe, đúng ha, nếu không bị Tào Khiết đánh cắp bài thi, kỳ này lớp họ đã đứng nhất khối rồi. Tào Khiết đâu phải hại Tạ Miêu, rõ ràng là hại cả lớp 10-1, hủy hoại danh dự tập thể.
Hơn nữa, ngay khi cô ta lên bảng đen, Lớp 1 đã hoàn toàn trở nên nổi tiếng, tai tiếng, đúng thật là con sâu làm rầu nồi canh*
*Nguyên văn: 老鼠屎坏了一锅粥 - Con chuột phá hư nồi cháo
Tất cả bạn học đều không còn vui vẻ.
"Xin lỗi, chuyện này nhất định phải xin lỗi! Tôi lớn từng này, chưa bao giờ thấy một người mưu mô xảo quyệt như vậy, đúng là kinh tởm chết được.”
"Đúng vậy, sao tôi lại học chung lớp với loại người này? Lại còn là cán bộ môn tiếng Anh nữa chứ, để cậu ta làm cán bộ tiếng Anh cho dễ dàng đánh cắp bài thi người khác à? Không đúng, lần trước Tạ Miêu bị mất bài nghe viết, lẽ nào cũng là do cậu ta làm mất ?”
Bạn nam ngồi cùng bàn với Hồ Thúy Nga liếc Hồ Thúy Nga một cái, “Vị cán bộ môn tiếng Anh giỏi mà cậu tiến cử.”
Mặt Hồ Thúy Nga đỏ bừng, thật lâu mới bật ra một câu: "Tôi, tôi không biết cậu ấy là loại người như thế này."
"Không phải cậu nói bài thi kia là tự Tạ Miêu lén lấy sao? Hôm qua các bạn học trong lớp đã sớm nghe thấy cả rồi.”
Hồ Thúy Nga bị nghẹn một câu cũng không thốt ra nổi, chỉ có thể quay đầu trút giận lên đầu Tào Khiết.
"Bảo cậu xin lỗi cậu có nghe thấy không, còn giả điếc gì nữa hả?”
Từng câu chất vấn vang lên, cuối cùng Tào Khiết cắn chặt môi, nước mắt không có giá trị lộp độp lộp độp rơi xuống.
Các bạn trong lớp vừa nhìn đã thấy phiền.
"Lại nữa rồi, cậu đang khóc cho ai xem vậy? Sao, lại muốn ra ngoài nói cả lớp này ức hiếp cậu đúng không?”
"Để cậu ấy ra ngoài nói, thiệt sự làm như bản thân vô tội vậy, khóc lóc là có người thay cậu ta ra mặt, mọi người đâu phải ai cũng là Lý Quốc Khánh. Hơn nữa, bằng chứng sự thật đã bày ra trước mắt, nếu Lý Quốc Khánh lại muốn nói giúp cậu ta, vậy thật sự dốt hết thuốc chữa. "
Tào Khiết không thể nghe tiếp nữa, cúi đầu chạy ra ngoài, đối diện vừa vặn lại là gương mặt tái xanh của Lý Quốc Khánh.
“Dừng lại!”
Lý Quốc Khánh chặn trước mặt cô ta, vô cùng tức giận, “Tại sao lại gạt tôi?”
Tào Khiết không lên tiếng, xoay người tính tránh cậu ta.
Lý Quốc Khánh vừa nhìn thấy càng tức giận, dứt khoát chặn ngay cửa phòng học, “Hôm nay cậu mà không nói rõ, đừng nghĩ chuyện ra ngoài!”
Trán cậu ta nổi gân xanh, “Bài thi rõ ràng là cậu lấy, vì sao lại gạt tôi, đùa cợt tôi vui lắm đúng không?”
Cảnh này khiến Hứa Văn Lệ rất hào hứng," Cho cậu xem người khác như đồ ngốc, lật xe rồi chứ gì.”
Lời vừa nói ra, cả lớp học vang lên tiếng cười nhạo.
Ngô Chí Cường cũng gọi Tào Khiết lại, “Ê cậu đừng đi nha, cậu còn chưa xin lỗi đó.”
Tào Khiết cũng vốn không phải người tính tình tốt, hiện tại thể diện cũng bị xé rách rồi, cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận, cũng mặc kệ có người chặn lại, một phen đẩy Lý Quốc Khánh ra, “Bản thân cậu ngu dốt còn oán trách người khác!”
Lý Quốc Khánh không ngờ rằng cô ta sẽ phản ứng như vậy, bị đẩy có hơi lảo đảo.
Cô ta nhân cơ hội này lao ra khỏi lớp và chạy thật nhanh không còn thấy bóng dáng.
Sau một lúc, Lý Quốc Khánh mới phản ứng với những gì mà Tào Khiết nói, mặt lúc đen lúc đỏ, hận không thể cho bản thân ăn một cái tát.
Cô ta nói rất đúng, là cậu ngu xuẩn, nếu không cũng không thể bị cô chơi đùa như vậy.
Trước khi hết giờ , giáo viên của trường đã dùng loa lớn, đem hình phạt của Tào Khiết nhắc lại một lần.
Chờ sau khi hoàn thành bài thể dục trở về, hầu như tất cả những người biết Tào Khiết đều bàn tán về chuyện đó.
Lý Xuân Hà lớp 10-12 liên tục bị các bạn trong lớp dùng ánh mắt đánh giá, tự hỏi liệu cô ấy có biết Tào Khiết là loại người này không, hay là cô nàng cũng dạng người âm mưu quỷ quyệt như Tào Khiết, hai người ngưu tầm ngưu mã tầm mã mới trở thành bạn tốt của nhau. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Lý Xuân Hà cũng hết sức tức giận, muốn tìm Tào Khiết hỏi cho ra lẽ, nhưng Tào Khiết không hề quay lại lớp học.
Ngay sau khi các học sinh lớp 10-1vừa tập thể dục xong quay lại, liền nhìn thấy thầy Trịnh đang dán bài thi lên tường cạnh cửa.
Bài thi đó bị người ta xé rách sau đó được người dán lại đẹp đẽ, cột tên họ viết tên Tạ Miêu, còn điểm số......
"Đệt! tiếng anh Tạ Miêu thi được 97! Đây là điểm cao nhất khối đúng không?”
Bạn học sinh phía trước ngạc nhiên mà bất giác cao giọng.
Cái gì? 97?
Các bạn phía sau vừa nghe thấy, đều lo lắng chen chúc, xem có đúng như vậy không.
Hành vi của Tào Khiết khiến người khác cảm thấy hoàn toàn vô sỉ, nhưng điểm tiếng Anh 90 của cô ta thực sự rất cao.
Vì vậy, cô ta đã đánh cắp bài thi của Tạ Miêu, mọi người đều nghĩ rằng đó là để trả đũa cho chuyện ngày khai giảng, nhưng không ngờ tới Tạ Miêu quả thật là người có điểm số cao nhất trong lớp của họ.
Tạ Miêu không quá ngạc nhiên.
Thực ra, nếu không có nhiều yếu tố chính trị trong bài kiểm tra tiếng Anh thời đại này, cô vẫn có thể thi điểm cao hơn.
Ở kiếp trước, điểm của cô trong kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông chỉ là bình thường, vì cô đã đạt giải quốc gia trong cuộc thi hùng biện và cuộc thi tiếng Anh, nên cô đã được đặc cách vào một trường trung học trọng điểm.
Khi đó trong lớp có một nhóm học sinh giỏi nhưng cô vẫn vì ba năm liền đều duy trì điểm tiếng Anh cao nhất, chưa một lần rớt điểm.
Môn học cô không sợ khi bị người khác so sánh nhất chính là tiếng Anh, từ ban đầu Tào Khiết đã chọn sai khuyết điểm của cô.
Tạ Miêu cũng đi qua xem chỗ mình bị trừ điểm, lúc xem xong đang muốn quay về, thầy Trịnh đã gọi giữ cô lại: “Em qua đây với thầy một lát.”
Tạ Miêu còn tưởng thầy nói về chuyện của Tào Khiết, không ngờ thầy Trịnh lại nói xin lỗi cô vì sơ suất của nhà trường, liên tục cam đoan rằng chuyện này về sau sẽ không bao giờ xảy ra nữa, cuộc trò chuyện đột ngột thay đổi.
"Lần này thầy có thể tìm ra sự thật là nhờ Ngô Thục Cầm và anh họ của em ấy. Chính anh họ của em ấy, Cố Hàm Giang đã giúp các thầy tìm ra bằng chứng quan trọng nhất - bài thi. Em đừng quên nói lời cảm ơn đến bọn họ . ”
Bài thi là Cố Hàm Giang tìm thấy?
Tạ Miêu giật mình, đột nhiên nghĩ đến những gì giáo viên hậu cần đã nói khi thầy ấy đi nghe ngóng về xe rác ngày hôm qua.
Phải chăng chàng trai cao cao, ốm ốm và dáng vẻ đẹp trai trong miệng người kia là Cố Hàm Giang?
Sao anh ta có thể quan tâm đến việc vớ vẩn của cô?
Tạ Miêu mang theo thắc mắc trở lại lớp, các bạn học vẫn đang bàn tán về điểm thi tiếng Anh của cô ấy và Tào Khiết.
"Tổng điểm sáu môn cộng lại của Tào Khiết không cao bằng năm môn của Tạ Miêu. Tôi tưởng rằng ít nhất môn tiếng Anh của cậu ta cũng có thể nhìn được, nhưng không ngờ ..."
"Còn không phải sao, chỉ với thành tích này của cậu ta, ban đầu còn dám so sánh với Tạ Miêu, không phải não úng nước* rồi chứ? Nhưng mà nhớ là hồi sơ trung Tạ Miêu học ở trường trung học ở trấn Kiến Thiết ngay cả giáo viên tiếng Anh còn không có sao? Vì sao tiếng Anh của cậu ấy còn tốt hơn đám học sinh đã học mấy năm như tụi mình?”
*Ý nói đầu óc có vấn đề.
“Bạn nói điều này thì tôi mới nghĩ tới, Ngô Thục Cầm và Tạ Miêu là bạn học cấp hai, kì thi lần này cô ấy cũng rất tốt, thi được hơn 80 điểm.”
Khi đi ngang qua Hồ Thúy Nga, Tạ Miêu thoáng dừng bước, mỉm cười rồi nói: "Hồ Thúy Nga, không phải cô nói tôi trộm bài thi sao?”
Nhìn thấy điểm của Tạ Miêu, mặt của Hồ Thúy Nga đã nóng bừng lên, lại còn bị bạn cùng bàn nặng nhẹ mấy câu.
Hiện tại bị Tạ Miêu hỏi đến nơi, cả buổi cô ta cũng không thể tiếp chuyện, chỉ đành dùng ánh mắt sắc lệ nội nhẫm * mà trừng lại Tạ Miêu.
*Ý nói bên ngoài thì mạnh mẽ nhưng bên trong thì yếu ớt.
Bạn cùng bạn của cô ta nhìn thấy, bật cười “Để xem sau này cậu còn nói lung tung nữa không.”
Khuôn mặt của Hồ Thúy Nga càng thêm căng cứng, tự mình giảo biện: “Ai biết được có phải cô ta tự làm bài hay không? "
" Ai không tự mình làm bài?”
Cô ta vừa dứt lời, cô giáo Mã vẻ mặt bình tĩnh bước vào lớp.
Tạ Miêu vừa thấy, lập tức về chỗ ngồi của mình, lấy cuốn sách tiếng Anh và bút của mình ra.
Cô giáo Mã nhìn chằm chằm Hồ Thúy Nga, lại hỏi một lần nữa: “Khi nãy em nói, ai không tự mình làm bài thi?”
“Không, không có ai cả.” Hồ Thúy Nga lo lắng lắp bắp.
“Nếu không có ai thì đừng nói lung tung.”
Cô Mã mặt ủ rũ liếc nhìn phía dưới, không thấy Tào Khiết, sắc mặt càng đen hơn.
"Chuyện xảy ra trong kỳ thi giữa kỳ chắc các em đều biết, tôi cũng không nói thêm. Hôm nay tôi sẽ bầu lại một cán bộ môn tiếng Anh, Ngô Thục Cầm, sau này cán bộ lớp 1 sẽ do em đảm nhận.”
Sau khi thể diện toàn bộ đều mất, tới cả chức cán bộ môn của Tào Khiết, cũng không còn.
Mãi cho tới buổi trưa tan học, Tào Khiết cũng không trở lại.
Khi Hứa Văn Lệ nhắc đến cô ta, cũng không biết nói tốt chuyện gì, “Trước đây thì tính tình xấu, biết giả vờ, hơi phiền phức, không ngờ gan cô ta lớn thế. Chị nói xem cô ta cả ngày trừng mắt với chị để làm gì, có sức lực đó thì dồn vào thi đại học không phải tốt sao?”
Nhưng ở trên thế giới này, không phải tất cả mọi người khi rơi ở phía sau, đều muốn đá bản thân một cước, cổ vũ bản thân tiến lên phía trước.
Tạ Miêu không trả lời, hỏi về tiếng Anh của cô ấy: “Chị thấy môn tiếng Anh của em cũng tạm, tại sao phát âm lại không tốt cho lắm?”
“Phát âm của em không tốt sao?” Hứa Văn Lệ mông lung.
Phản ứng này khiến Tạ Miêu nghẹn lời, “Em không phát hiện phát âm của em không chuẩn à?”
“Không phát hiện ra, đây là cách mà giáo viên tiếng Anh cấp 2 của bọn em đã dạy.”
Tạ Miêu: “…”
Tạ Miêu suy nghĩ một hồi rồi quyết định tạm thời khoan đánh em họ mình.
"Ở trường cấp hai, chị thường lén viết bài học và từ đơn tiếng Anh vào buổi trưa. Bây giờ giáo viên sẽ kiểm tra cả bài học và từ vựng. Chị muốn đổi thời gian buổi trưa thành luyện đối thoại phát âm. Em có muốn học chung không?”
" Được chứ. ”Hứa Văn Lệ vô cùng ngưỡng mộ thành tích môn tiếng Anh của Tạ Miêu, sảng khoái đồng ý ngay. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Hai người khoác tay nhau vừa nói vừa đi ra khỏi cổng trường, thầy Trịnh đột nhiên từ phía sau chạy xe đạp đuổi theo, “Hứa Văn Lệ, Tào Khiết là chị họ của em đúng không?”
“Đúng ạ.” Hứa Văn Lệ gật đầu.
Thầy Trịnh liền hỏi cô: "Vậy chắc chắn em biết địa chỉ nhà của em ấy đúng không? Em nói cho thầy biết, thầy qua nhà em ấy một chuyến.”
Đợi Tào Khiết ở bên ngoài đói tới lảo đảo, không thể không về nhà ăn cơm, bước vào cửa liền thấy Thầy Trịnh đang nói chuyện với ba mẹ “Sự việc này vô cùng nghiêm trọng, hy vọng người lớn trong nhà phối hợp tốt với nhà trường để sửa sai cho em ấy…”
Lúc đó trong đầu cô ta ong lên một tiếng, chỉ còn lại hai chữ ---Tiêu đời.
Cả buổi chiều, Tào Khiết không hề tới lớp.
Nhiều bạn cùng lớp đang thảo luận, có phải cô bị đăng thông báo phê bình là quá mất mặt, không muốn nghĩ tới nó.
Tạ Miêu không để ý lắm, sau khi tan học buổi chiều,cô thu dọn cặp sách và đợi Ngô Thục Cầm ở cửa lớp.
Nhìn thấy Cố Hàm Giang, cô không muốn nói nhiều, nhưng khi bước ra khỏi trường, cô ấy quay đầu lại và nghiêm túc cảm ơn họ.
“Cố Hàm Giang, Ngô Thục Cầm, chuyện bài thi, cảm ơn hai người đã giúp đỡ.”
Bất kể là trước đó như thế nào, lần này người kia đã giúp đỡ một việc không hề nhỏ, nếu tới câu cảm ơn cũng không nói, có phần không còn gì để nói.
Khi Cố Hàm Giang nghe thấy điều này lại nhìn sang Ngô Thục Cầm, ánh mắt hắn ta tối thăm thẳm.
Ngô Thục Cầm ngay lập tức giơ tay để thề thốt, "Chuyện này không phải do em nói, em ngoài kể với thầy Trịnh, không hề hé ra với người khác một từ.”
Cố Hàm Giang lại nhìn Tạ Miêu, chuyện nhỏ, không cần cảm ơn.”
Chạy ra tới bãi rác là chuyện nhỏ sao?
Tạ Miêu im lặng.
Ngô Thục Cầm không nhịn được mà than thở, "Anh trốn học ba tiết, lại còn tốn công ngồi dán cả nửa ngày, đó là chuyện nhỏ à?"
Cố Hàm Giang lại liếc cô một cái, nhấn mạnh với Tạ Miêu, “Chuyện nhỏ, không cần cảm ơn.”
Khi chàng thiếu niên nói câu này, thần sắc rất nghiêm túc, ánh mắt nhìn Tạ Miêu có chút cố chấp, có vẻ không khách sáo với cô ấy chút nào.
Có thể thấy được hắn thật sự cảm thấy chỉ là nhấc tay chi lao, cũng không cần cảm tạ.
Tạ Miêu có chút không hiểu được mạch não của hắn ta, ngẫm nghĩ một chút, lại cảm thấy có lẽ hắn ta vẫn còn nhớ chuyện cô cứu hắn hồi năm ngoái.
“Được thôi.” Cô không tranh luận với hắn nữa, “Phần ân huệ này tôi sẽ ghi nhớ.”
Ngô Thục Cầm đứng một bên quan sát mà gấp gáp, vừa về tới trấn Kiến Thiết, liền lập tức kéo Cố Hàm Giang lại. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
“Anh tốn bao nhiêu công sức, chỉ vậy là kết thúc?” Cô trầm giọng hỏi hắn, “Anh không muốn nhân cơ hội để nhận chút báo đáp à?”
Cố Hàm Giang không lên tiếng, nghiêng đầu nhìn cô khó hiểu.
Ngô Thục Cầm quả thực chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Trời lạnh rồi, để cô ấy đan cho anh chiếc khăn, hoặc để cô ấy cùng anh đi xem phim, dù sao cũng không thể làm việc một cách vô ích..."
Nói được một nửa, cô mới giật mình phát hiện mình đã nói gì, vội vàng im lặng.
Nhưng Cố Hàm Giang đã cau mày và rơi vào trầm ngâm, sau đó dứt khoát mặc kệ cô, bước chân nhanh chóng đi tới trước mặt Tạ Miêu.
"Anh đã đặt mua một bộ sách “Toàn tập toán lý hóa”. Đợi giao đến, em có thể giúp tôi xem trước xem nó dùng có tốt không."