Xuyên thành vợ cũ của quân nhân

 
Chương 44 
 
"Toàn Tập Toán Lý Hóa" là bộ tài liệu ôn thi đại học được phát hành năm nay.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Miêu từng nghe thầy Trịnh nói tới, nói trong nhà ai mà có điều kiện thì có thể tìm cách mua một bộ.

 
Thật tiếc vì bộ sách này rất khan hiếm, nguyên cả huyện Hồng Hà cũng không có được mấy bộ, lại còn bị những bạn học mà trong nhà có thân thích làm trong nhà sách đặt trước hết toàn bộ. Cô hỏi nhà sách mấy lần, người ta đều nói không có hàng.

 
Tạ Miêu cũng không lấy gì ngạc nhiên khi Cố Hàm Giang mua được, chỉ không ngờ anh lại nhờ mình giúp xem qua. 

 
“Cái này còn cần người khác giúp xem qua sao?” Cô dừng bước chân.

 
“Cần thiết.” Cố Hàm Giang trịnh trọng gật đầu, “Thành tích học tập của em tốt, có thể nói cho tôi biết có đáng dành thời gian ra xem hay không.” 

 
Thành tích học tập của Tạ Miêu tốt, thành tích học tập của anh không tốt sao?

 
Vậy người nhiều lần đứng đầu khối bọn họ là ai?
 
Tâm trạng Ngô Thục Cầm không thể hình dung bằng lời nữa rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Cô cảm thấy anh họ nhà mình vốn không phải nhân cơ hội để tìm kiếm lợi ích từ Tạ Miêu, mà đang tìm một cái cớ, quang minh chính đại tặng bộ sách "Toàn Tập Toán Lý Hóa" cho Tạ Miêu xem.

 
Ba anh em nhà họ Tạ lại không biết "Toàn tập Toán Lý Hóa" là gì, nghe xong lời của Cố Hàm Giang, đều cảm thấy có chút bất mãn.

 
“Anh không muốn tốn thời gian xem, vậy chị tôi thì có chắc?” Tạ Kiến Trung phản đối đầu tiên.

 
Tạ Kiến Quân cũng gật đầu phụ họa, “Chị tôi vừa phải học hành, vừa phải dạy bù cho bọn tôi, cũng bận lắm rồi, không có thời gian xem cho anh đâu.” 
 
"Đúng vậy đúng vậy, chị tôi cũng bận lắm bận lắm rồi, phải không chị?”

 
Tạ Kiến Hoa vừa nghe, nhanh chóng nháy mắt với Tạ Miêu.

 
Tạ Miêu nhìn chân mày cậu hấp háy, cảm thấy quá buồn cười, nhưng vẫn cố nín nhịn gật gật đầu “Cũng khá là bận rộn”

 
Sự thật thì trong vòng nửa năm gần đây, những bài học bị sót của mấy anh em cơ bản cũng bù xong cả rồi.

 
Mỗi ngày đều cùng cô học, bọn họ cũng dần dần hình thành một số thói quen tốt. Sau khi bắt đầu học kỳ này, cô cũng không cần đặc biệt dạy bù cho bọn họ nữa, thành tích của mấy cậu nhóc nghịch ngợm cũng ổn định trong top một trăm của khối, thi vào cấp 3 của trường cũng không có vấn đề gì.

 
Nhưng bọn họ đều nói như vậy rồi, cô cũng không thể vạch trần anh em nhà mình được.

 
Cố Hàm Giang không biết phải làm sao để tặng đồ lấy lòng cô gái nhỏ, càng không biết cầu cạnh người.

 
Lời nói của mấy em trai nhà cô, khiến anh chỉ biết nghẹn họng, “Hay là tôi dạy bù cho bọn họ, còn em thì giúp tôi xem sách.” 

 
Để Cố Hàm Giang dạy bù cho bọn họ? 

 
Ba anh em cùng nhau lắc đầu, “Không, không, không, năm sau anh chuẩn bị thi đại học rồi, đừng lãng phí thời gian của anh tụi tôi.” 

 
Ngày ngày đối diện với gương mặt lạnh lùng, bọn họ sợ chút nhiệt tình học tập khó khăn lắm mới gom góp được cũng bị đóng băng hết cả.

 
Hơn nữa, người này luôn ít nói, nói ra mấy đề bài ngó chừng bọn họ nghe không hiểu.

 
Ánh mắt của Cố Hàm Giang dừng lại trước thái độ lảng tránh và sợ hãi này, ánh mắt chuyển sang bình tĩnh nhìn Tạ Miêu. 

 
Không biết vì lý do gì, trong chốc lát, Tạ Miểu lại hoảng hốt nhìn thấy chút bất lực từ trong ánh mắt anh. 

 
Liệu người vẫn kiên cường thẳng lưng trong mười năm biến động, sẽ bất lực sao?

 
Lẽ nào nam chính chiến công lẫy lừng, trải qua chiến trường đẫm máu trong truyện, sẽ chịu bó tay?    

 
Tạ Miêu đá bay suy nghĩ trong đầu mình, “Nếu thực sự cần thiết thì anh cứ mang qua đây, tôi sẽ xem cho.”

 
Ở kiếp trước, tốt xấu gì cô cũng từng trải qua kì ôn tập cuối cấp, đã làm qua vô số bài thi, ít nhiều gì cũng sẽ góp được chút ý kiến có ích. 

 
“Được.” Cố Hàm Giang nghiêm túc gật đầu, còn nói lời cảm ơn với Tạ Miêu.

 
Ngô Thục Cầm vẫn luôn đứng phía sau im lặng quan sát: "..."

 
Tạ Miêu có độc, anh Hàm Giang đã bị cô ấy hạ độc tới mức bất thường rồi.  

 
Thấy Tạ Miêu đồng ý, Tạ Kiến Trung có chút không vui, "Chị, không phải chị nói không thích anh ta à? Sao chị còn giúp anh ta?"

 
Tạ Miêu cảm thấy có một ánh mắt cực kỳ có cảm giác tồn tại rơi trên người mình.

 
Cô hơi xấu hổ, véo tai đứa em trai nhà mình nén giọng nói, “Lời này em có thể nói trước mặt người ta và em gái người ta hả?” 

 
“ Có thể .”

 
Tạ Kiến Trung gật đầu bất chấp cái chết, một giây sau đó, bị véo tới nhe răng trợn mắt.
 
"Chị, nhẹ chút, nhẹ nhàng chút! Em nói có gì sai sao?"

 
Cậu ta muốn cầu cứu hai vị anh trai, nhưng Tạ Kiến Hoa thì nhìn trời, Tạ Kiến Quân thì nhìn đất, dáng vẻ hoàn toàn không nghe, không thấy gì cả.

 
Tạ Kiến Trung: "..."

 
Lẽ nào đây chính là vì anh em mà nhận lấy hai dao, vì phụ nữ mà đâm anh em hai nhát trong truyền thuyết đây sao?  

 
Mấy người đi từ trấn Kiến Thiết về đến thôn Bắc Xá, vừa vào đến Lữ đoàn Đại Đông, đã thấy không ít người vác túi lương thực về nhà họ. 

 
"Bọn họ đang làm gì vậy? Quân đội chia lương thực rồi sao?” Tạ Kiến Hoa tò mò.

 
Tạ Miêu gật đầu, "Hôm qua nghe bà và bố của chị có nói, hôm nay quân đội chia lương thực."

 
"Vậy không phải sẽ có mỳ ăn rồi sao?” Hai mắt Tạ Kiến Trung lập tức phát sáng, “Ba em nói, năm nay quân đội trồng được rất nhiều lúa mỳ.”

 
Mấy đứa nhóc nghịch ngợm vội vã chạy về nhà, vừa vào cửa đã thấy ngay Vương Quý Chi đặt tấm thớt gỗ cạnh giường, đang ở đó nhào bột.

 
Tạ Kiến Trung nhanh chóng lấy lại tinh thần, “Bà ơi, tối nay nhà chúng ta có ăn màn thầu* không?”

 
“Không ăn màn thầu, ăn bánh bao .” Vương Quý Chi nói.

 
Ăn bánh bao còn hơn hơn bánh bắp rán và bánh mỳ bắp mà.

 
Ba tên gấu con chẻ củi chẻ củi, nhóm lửa nhóm lửa, để có thể nhanh chóng được ăn bánh bao, cả đám đều hối hả làm việc.

 
Tạ Miêu đi rửa tay, trở ra giúp Vương Quý Chi cùng gói bánh.

 
“Để bà làm được rồi, Miêu Miêu con trở về làm bài tập đi.” Bà cụ khuyên nhủ.

 
"Không sao ạ. Hôm nay không có nhiều bài tập lắm, lúc ở trường con đã viết xong một nửa rồi ạ."

 
Tạ Miêu  mỉm cười, nói: "Bà, chuyện mất bài thi, nhà trường đã đưa ra hướng xử lý rồi ạ.”

 
Vương Quý Chi vừa nghe, lực chú ý liền xoay chuyển, “Trường các con đã xử lý rồi, có đem người lên đồn công an cho người ta quản giáo không?”   Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.

 
"Bài thi cũng đâu phải đồ vật quý giá hay là giấy tờ cơ mật, đồng chí công an đời nào quản lý chuyện này ạ.” Tạ Miêu nói. Trường tụi con đã đăng bài phê bình lên bảng đen công bố, thầy Trịnh còn tìm người lớn của cô ta, chiều nay cô ta còn không dám đến lớp học.” 

 
Trong khi Tạ Miêu đang giúp bà gói bánh. Bà Ngô gương mặt tràn ngập nụ cười, từ trong hộp sắt lấy ra một lá thư đưa cho Cố Hàm Giang, "Đây là thư của ông nội con, sáng nay vừa nhận được, con xem xem.” 

 
Thư của ông nội?

 
Thần sắc Cố Hàm Giang nghiêm túc, “Ông nội khỏe rồi ạ?”  

 
“Khỏe rồi, khỏe rồi, lá thư này cũng là đích thân ông ấy viết.” 

 
Khuôn mặt bà Ngô tươi cười như hoa nở, “Ông ấy nói để xem tình hình bên này như nào, nếu không có chuyện gì xảy ra, mấy ngày nữa sẽ cùng ba con mẹ con cùng qua đây."

 
…………….

 
Ngày hôm sau Tào Khiết  vẫn không có đến như cũ, chức cán bộ môn tiếng Anh Ngô Thục Cầm cũng nhanh chóng chính thức đảm nhận,  cùng các bạn học trong lớp tự học buổi sáng.

 
Cô giáo Mã và thầy Trịnh không yên tâm lắm, họ đứng ngoài cửa nhìn qua tấm kính một lúc.
 
“Ngô Thục Cầm cũng không tệ.” Cô giáo Mã gật đầu, “Phát âm tiếng Anh khá là chuẩn.” 

 
Thầy Trịnh lập tức nhớ ra hình như Ngô Thục Cầm và Tạ Miêu học chung trường cấp hai, lại còn là bạn chung lớp.

 
“Vậy Tạ Miêu thì sao? Phát âm của Tạ Miêu như thế nào?” “

 
“Tạ Miêu ấy à” Cô giáo Mã bị hỏi thì ngẩn ra một chút, “Em ấy phát âm khá chuẩn, hình như còn hơi vững hơn Ngô Thục Cầm.”   

 
Thầy Trịnh nghe nói vậy, vẻ mặt lộ ra vẻ trầm ngâm.

 
………..

 
Nói đến thực hành đối thoại tiếng Anh, Tạ Miêu nghĩ đến góc tiếng Anh ở trường cấp hai ở kiếp trước của mình.

 
Mời giáo viên nước ngoài ở thời đại này là chuyện không thể nào thực hiện được, nhưng lập một góc tiếng Anh, giúp ích rất nhiều cho việc cải thiện phát âm tiếng Anh của mọi người.

 
Sau giờ đọc sách buổi sáng, cô đi tìm Ngô Thục Cầm, “ Ngô Thục Cầm, tôi có một việc cần cậu giúp đỡ.”

 
Ngô Thục Cầm và Tạ Miêu từ nhỏ đã không hợp nhau lắm, ngay cả khi Tạ Miêu theo đuổi Cố Hàm Giang nửa năm kia, cũng chưa từng nhờ tới cô giúp đỡ. 

 
Hôm nay lại nghe Tạ Miêu nói như này, cô ấy đầu tiên là hơi sững sờ, tiếp đó trong lòng bỗng dưng nổi lên đắc ý và mừng thầm.

 
"Có chuyện gì? Cậu cứ nói trước xem nào."

 
Nhìn thấy khóe môi đối phương không khỏi nhếch lên, cằm cũng khẽ đưa lên, nhưng vẫn phải duy trì dáng vẻ không nóng không lạnh, Tạ Miêu cảm thấy buồn cười. "Tôi muốn dùng thời gian buổi trưa để cùng với Văn Lệ luyện tập phát âm tiếng Anh. Cậu có hứng thú muốn giúp không? "

 
"Tiếng Anh của cậu không phải cũng khá lắm sao? Lại còn cần người tới giúp đỡ?”

 
Ngô Thục Cầm  hừ một tiếng," Cậu muốn tôi giúp như thế nào? ""

 
Tạ Miêu: "Tôi thấy chỉ có hai người thì quá ít, bầu không khí học tập không đủ nồng hậu, không giúp nhiều cho việc nâng cao trình độ phát âm tiếng Anh. Hiện tại cậu là cán bộ môn tiếng Anh, cậu xem có thể cùng bọn tôi luyện tập không,  giúp bọn tôi lôi kéo một chút.”

 
Tạ Miêu cố tình nói vậy.

 
Nếu muốn lập nên góc tiếng Anh, chỉ có cô ấy và Hứa Văn Lệ  nhất định không được, phải mời người khác.

 
Nhưng ở lớp này người có thành tích tốt mà cô quen biết, ngoại trừ Trịnh Chí An, thì chính là Ngô Thục Cầm. 

 
Chỉ là cô bé Ngô Thục Cầm này có chút kiêu ngạo, Tạ Miêu trực tiếp mời, tám phần cô nàng hẳn là sẽ không đồng ý, cho nên Tạ Miêu mới thay đổi cách nói.

 
Quả nhiên mặt Ngô Thục Cầm xị mặt suy nghĩ không tới hai giây, liền "bất đắc dĩ" mà gật đầu, "Được thôi, nể mặt anh Hàm Giang, tôi sẽ không từ chối cậu. Khi nào sẽ bắt đầu? Buổi trưa hôm nay à?"

 
Cô mời cô ấy tham gia góc tiếng anh, liên quan gì đến Cố Hàm Giang chứ? 

 
Tạ Miêu không nói nên lời, thầy Trịnh bước vào lớp, "Tạ Miêu, Ngô Thục Cầm, hai em qua đây với 
thấy một lát."

 
Cô vội vàng đáp lại, cùng Ngô Thục Cầm rời lớp học.

 
Thật bất ngờ, ngoài thầy Trịnh còn có thầy Xa, tổ trưởng tổ tiếng Anh khối họ.

 
“Thầy muốn hỏi một chút, môn tiếng Anh hồi cấp hai của các em là ai dạy?” thầy  Trịnh thẳng thắn.

 
“Thầy Vương Tu Văn ạ.” Tạ Miêu nói.

 
“Thầy  ấy dạy các em bao lâu rồi?”

 
“Một học kỳ.” 

 
Một học kỳ mà có thể đạt được trình độ tốt như vậy sao?

 
Thầy Trịnh và thầy Xa cùng nhìn nhau, thầy Xa bắt đầu hỏi: “Có thể nói cho tôi biết thầy ấy bắt đầu dạy từ đâu không?”

 
“Chữ cái và ký hiệu phiên âm.”

 
Mặc dù Ngô Thục Cầm rất ngạc nhiên khi họ hỏi tới chuyện này để làm gì, những vẫn trả lời thành thật.

 
Tạ Miêu nhìn thấy hai ông thầy lại nhìn nhau, thầy Xa lại còn khẽ gật đầu.

 
Thầy Xa yêu cầu Tạ Miêu và Ngô Thục Cầm đọc lại một vài từ tiếng Anh, lại đối thoại với hai người các cô vài câu, sau đó để họ quay trở lại.

 
"Thế thì sao? Thầy Vương này có thể dùng được không?", Thầy Trịnh hỏi thầy Xa.

 
Trước kia tiếng Anh không được chú trọng, trong trường không có nhiều giáo viên dạy tiếng Anh. Kết quả là bây giờ một giáo viên phải dạy ít nhất bốn hoặc năm lớp, chuyện này đơn giản là quá sức bận rộn, nếu không bài kiểm tra tiếng Anh giữa kỳ sẽ không chậm trễ như vậy.

 
Cho nên phát hiện hai em Tạ Miêu và Ngô Thục Cầm dù chỉ đến từ trường học trong trấn nhưng tiếng Anh rất khá. Với tư cách là chủ nhiệm lớp, thầy Trịnh đã suy nghĩ tìm cách, thuê giáo viên dạy tiếng Anh của bọn họ, giảm bớt áp lực dạy tiếng Anh ở đây. 

 
Nghe thầy Trịnh hỏi như vậy, thầy Xa gật đầu, "Dạy học khá bài bản, chắc là có thể được. Nhưng các em ấy cũng có nói, giáo viên này là một thanh niên có học thức từ thành phố. Nếu hiện tại trong thành phố bắt đầu tuyển dụng, cũng không biết thầy ấy có còn ở trấn Kiến Thiết hay không.” 
 
     
 
“Cứ thử xem.” Thầy Trịnh nói, “ Buổi chiều, chúng ta hãy dành thời gian để đi một chuyến đến trấn Kiến Thiết. ”    

 
“Được. ”Thầy Xa không phản đối.

 
Kết quả là, cả hai mang hy vọng chạy tới đó, nhưng đem thất vọng quay trở về. 

 
Cũng không phải thầy Vương trở về thành phố làm công nhân, thầy ấy đã thi đại học vào mùa hè năm nay và hiện là một sinh viên đại học Sư phạm.

 
Tạ Miêu lờ mờ  đoán được ý định của thầy Trịnh và thầy Xa khi hỏi thăm về thầy Vương, suy cho cùng thì khó mà tìm được giáo viên dạy tiếng Anh giỏi ở thời đại này.

 
Chỉ là cô không ngờ hai thầy ấy lại chạy một chuyến vô ích, ngay khi vừa về thì tiếng chuông vào học vang lên ngoài việc nghe giảng và ghi chép, cô còn dành thời gian sau giờ học để nghĩ cách lập góc học tiếng Anh phải làm như nào.

 
Buổi trưa hôm đó, Tạ Miêu, Hứa Văn Lệ, Ngô Thục Cầm, Trịnh Chí An vừa ăn xong cơm, nhanh chóng về lớp học. 

 
Tạ Miêu lấy bút chì, tẩy, thước kẻ và đủ loại sách bày đầy ra trên bàn của cô và Trịnh Chí An. 

 
“Hôm nay là ngày đầu tiên, chúng ta đừng quá căng thẳng, trước tiên hãy chơi một trò chơi.”

 
Cô nói quy tắc What is this? nói với mấy người bọn họ một lượt, rồi lại tự mình thị phạm., ba người dần dần cảm thấy hứng thú và mong muốn thử sức. Ngay cả các bạn khác trong lớp cũng tụ lại xem náo nhiệt. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.

 
Bọn họ ngay từ đầu đã học tiếng Anh nhàm chán bằng cách đọc, ghi nhớ, viết, chưa bao giờ thấy qua trò chơi nhỏ để luyện tập tiếng Anh như này, cả đám đều có chút tò mò.

 
Tạ Miêu nhìn thấy liền cười hỏi: “Mấy bạn có muốn chơi không? Muốn chơi thì cùng đến đây.” 

 
“Không cần không cần.” Những bạn cùng lớp đó lắc đầu, chỉ đứng bên cạnh nhìn bọn họ chơi.

 
Einstein nói rằng sự hứng thú là người thầy tốt nhất.

 
Tạ Miêu đã sử dụng trò chơi như một cách để mở góc tiếng Anh, quả nhiên nó thực sự khiến mọi người thư giãn, thậm chí chơi trò chơi còn rất vui vẻ.

 
Buổi chiều, chuyện bọn họ bày trò chơi học tiếng Anh trong lớp học, đã bị những học sinh vây quanh xem đem kể cho người khác.

 
Rồi sang ngày thứ hai, khi Tạ Miêu đưa mọi người lên bảng đen chơi trò bạn vẽ tôi đoán, không chỉ có nhiều người đến xem náo nhiệt hơn, còn có một bạn học cũng đến tham gia.

 
Mọi người đang chơi đùa ầm ĩ, Cố Hàm Giang đến.

 
Thấy Tạ Miêu đang dùng tiếng Anh để miêu tả quả chuối được vẽ trên bảng đen với Hứa Văn Lệ, anh lặng lẽ đứng ở cửa nhìn cô  một lúc, mãi cho đến khi Ngô Thục Cầm  phát hiện ra anh, lúc này mới vươn tay đưa chồng sách cho Tạ Miêu, "Sách tới rồi. "

 
Anh họ Ngô Thục Cầm mang sách gì tới cho Tạ Miêu hả? Có phải anh ta đưa nhầm người rồi không? 

 
Không ít bạn học tò mò đều ngoáy đầu nhìn, sau đó Trịnh Chí An kinh ngạc, "Toàn tập Toán Lý Hóa? Anh mua được bộ sách này rồi?"

 
Cậu ta cẩn thận nhìn giấy gói sách mấy lần ,"Lúc trước bố tôi muốn mua một bộ cho lớp chúng ta nhưng mua không được, bên chỗ nhà sách nói nhập được tổng cộng hai mươi bộ sách, đều đã được đặt mua cả rồi, sao anh mua được vậy?” 

 
Cố Hàm Giang không trả lời cậu mà nói với Tạ Miêu: “Em cứ từ từ mà xem, tôi không gấp.” 

 
Nghe xong mắt Ngô Thục Cầm muốn trợn trắng.  

 
Anh đã tuyên bố rõ ràng là mua cho Tạ Miêu, anh đương nhiên không gấp gáp gì rồi, xem chừng anh còn ao ước Tạ Miêu mãi mãi đừng trả lại nữa.

 
Cố Hàm Giang giao xong sách, cứ thể ở ỳ lại trong phòng học lớp 10-1, mãi cho tới khi đám người Tạ Miêu chơi xong trò chơi mới rời đi.

 
Ngay khi anh rời đi, Trịnh Chí An liền hỏi Tạ Miêu, "Cậu có thể cho tôi xem một chút bộ “Toàn tập Toán lý hóa” kia được không?"

 
“ ‘Toàn tập Toán lý hóa’ gì chứ?" Bạn nam cùng bạn với Hồ Thúy Nga nghe thấy liền ngoảnh đầu.

 
 "Chính là ‘Toàn tập Toán lý hóa’ mà lúc trước thầy Trịnh nói đó, anh họ Ngô Thục Cầm mua được rồi, hiện tại đang nằm trong tay Tạ Miêu.”

 
Có người thực sự đã được mua nó ha, tôi còn tưởng căn bản là không có cuốn sách nào như vậy cả "

 
Bạn nam cũng rất ngạc nhiên. "Tạ Miêu, có thể cho bọn tôi xem bộ sách đó một chút không?”

 
"Xem một chút thì được, nhưng nếu muốn mượn thì cậu phải hỏi Cố Hàm Giang. Suy cho cùng, cuốn sách không phải của tôi. ” Tạ Miêu nói.

 
“Hiểu rồi.”

 
Hai bạn nam vội vàng gật đầu. “Dù gì bọn tôi cũng chưa từng thấy qua, chỉ muốn xem xem nó trông như thế nào.” 

 
“Không phải chỉ là mấy cuốn sách thôi sao? Có gì thú vị?”

 
Lời hai người vừa thốt ra, Hồ Thúy Nga quay đầu nhìn rồi cười chế nhạo họ với thái độ khinh bỉ.
 
Sau đó, cô nàng nhếch nhếch chiếc cằm, đắc ý nói với Tạ Miêu: "Anh trai tôi viết thư  từ quân ngũ về  rồi, nói là giúp tôi mua bộ quân trang từ nữ quân nhân. Trong nhà có anh trai thiệt là tốt, cậu nói xem có đúng không?”

 
Ở thời này món đồ đẹp nhất chính là quân trang, ai mà chả muốn có một bộ, có thể khiến mọi người ngưỡng mộ rất lâu, nhưng...

 
Tạ Miêu nhìn cô nàng một cách kỳ lạ, "Chuyện này liên quan gì đến tôi?"

 
Hồ Thúy Nga: "..."

 
Cô ta nói với những người khác, bọn họ lòng đầy ngưỡng mộ,  Tạ Miêu này làm sao thế không biết?

 
Tạ Miêu nếu đã đồng ý giúp Cố Hàm Giang xem sách, thì chắc chắn sẽ thực hiện nó một cách nghiêm túc.

 
Cô không chỉ phân tích kỹ lưỡng tính thực tiễn của cuốn sách, mà còn lấy một cuốn tập, chuẩn bị một bảng biểu mẫu tra cứu nội dung của cuốn sách.

 
Khi cần xem phần nào, thì chỉ cần trực tiếp dựa theo mẫu là tìm được, vừa tiện lợi lại nhanh chóng.

 
Sáng chủ nhật, ba tên gấu con trong nhà đều ra ngoài đi chơi, chỉ có cô còn đang múa bút thành văn.

 
Vương Quý Chi về tới nhà, vào cửa liền gọi to: "Kiến Hoa, Kiến Trung mau qua giúp bà đi đưa đồ nào." 

 
"Tụi nó  làm xong bài tập thì đi ra ngoài chơi rồi, bà có việc gì thế ạ?" Tạ Miêu đặt bút xuống rồi ra ngoài đón bà.

 
“Không có gì.”

 
Vương Quý Phi đặt cái chậu lớn trong tay xuống đất, đứng dậy đập đập eo, Tạ Miêu lập tức đi tới giúp bà đấm lưng bóp eo..

 
 Bà cụ nheo mắt, "Bà nhờ ta xay đậu hũ hạt gai dầu xong rồi, muốn đem cho bà Ngô của con vài miếng,. Bài thi hồi trước của con không phải do Cố Hàm Giang tìm lại sao, kiểu gì cũng phải cảm ơn người ta cho đàng hoàng.” 

 
"Tụi nhóc Kiến Hoa không có nhà, vẫn là để con đem đi cho, vừa hay con ra ngoài tản bộ ạ.” Tạ Miêu  nói.

 
“Cũng được.”

 
Vương Quý Chi vào nhà bếp lấy ra một cái thố nhỏ, múc ra vài miếng đậu hũ, lại lấy nắp đậy lên thố, “Trên đường mà thấy mệt quá thì con đặt thố xuống nghỉ mệt, không thì cánh tay đau nhức.”

 
"Dạ ”

 
Tạ Miêu đáp lại một tiếng, không ngờ mới vừa đi được hai phút, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng cảm thán.

 
"Xe hơi! Mau nhìn chiếc xe nhỏ đến thôn chúng ta kìa!”

 
Cô theo tiếng nói, liền nhìn thấy một chiếc xe jeep lắc lư trên con đường đất trong làng, chậm rãi chạy về phía của cô.

 
Tạ Miêu vội vàng nhường qua một bên, nhưng chiếc xe đó dừng lại, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt gầy gò nhưng dịu dàng của một người phụ nữ.

 
"Đồng chí nhỏ, xin hỏi cháu có biết đường đến nhà Ngô Quảng Tài đi như nào không?”

 
-----------------
 
*Màn thầu - bánh bao chay không có thịt

*Bánh bắp rán 

*Bánh mỳ bắp 

*Đậu hũ hạt gai dầu
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui