Xuyên thành vợ cũ của quân nhân

 
Chương 47
 
Ông cụ Cố và ông nội Tạ Miêu có một tình bạn sống chết. Hai gia đình đã có đính ước từ nhỏ, vợ chồng nhà họ Cố đến thôn Bắc Xá, về tình về lý thì đến thăm nhà họ Tạ không có gì phải nói, Tạ Vệ Dân cũng không suy nghĩ gì nhiều. 

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 Bây giờ nghe Cố Tùng Niên lại nói như kia, ông vô cùng kinh ngạc: “Để Miêu Miêu học trung học ở Bắc Kinh?”    

 
“Đúng ạ” Cố Tùng Niên gật đầu, điều kiện giáo dục ở Hồng Hà vẫn còn chưa đầy đủ lắm, Miêu Miêu là mầm non tốt như vậy, nên đến học ở một trường tốt hơn mới phải, tương lai thi vào một trường đại học tốt, để có thể cống hiến xây dựng cho Tổ Quốc hơn nữa.”

 
“Nhưng đến Bắc Kinh thì quá xa.” Tạ Vệ Dân cau mày.

 
Đúng, đúng, xa quá, nhất định không cho chị gái bọn họ đi!

 
Ba anh em Tạ Kiến Hoa gật đầu lia lịa, nhìn vào mắt Cố Tùng Niên, giống như nhìn kẻ thù cướp chị gái của họ vậy.

 
Đến cả người chưa từng có chủ kiến như Trình Lập Xuân cũng lo lắng nhìn Tạ Miêu, lo lắng cô bé sẽ xúc động mà đồng ý.    

 
Đến Bắc Kinh chứ không phải là lên huyện.

 
Đến lúc núi cao sông dài, cả năm cũng hiếm hoi gặp nhau vài lần, lỡ có gặp phải chuyện cũng không có đứng ra thay mặt làm chủ. Khoan nói tới chuyện bà không thân quen với nhà họ Cố, mà thậm chí là đến nhà họ hàng thân thích, bà cũng không an tâm giao con gái mình cho người khác. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Người bình thường nghe nói có cơ hội tốt như vậy hẳn là rất vui mừng, trong đầu lại có thêm suy nghĩ, xem chừng còn hận không thể nhanh chóng bảo Tạ Miêu đi theo bọn họ, nắm chặt không buông có thể nguyện ý để Tạ Miêu đi theo bọn họ, như vậy nắm lấy đường về nhà mình.

 
Nhưng nhà họ Tạ...
 
Cố Tùng Niên cảm thấy quyết định của mình là đúng đắn. "Xa đúng là có xa, nhưng đây cũng là vì muốn tốt cho con trẻ. Miêu Miêu có tài năng trong phương diện này. Chúng ta phải luôn tìm cách tạo điều kiện cho con bé, không thể trì hoãn chuyện của con bé, chú nói xem có phải không?”

 
Tống Vân cũng thuyết phục: "Chúng tôi biết mọi người không nỡ xa con bé, mọi người yên tâm, tôi và lão Cố cũng suy nghĩ cả rồi, đợi khi con bé đến Bắc Kinh thì sống ở nhà chúng tôi, tôi tự tay chăm sóc con bé. Vừa hay hai nhà chúng ta cũng có điện thoại, có chuyện gì thì liên lạc cũng tiện.” 

 
Trước khi sang đây, bà và Cố Tùng Niên đã thương lượng trước.

 
Ông cụ Cố cả đời trọng nhất là chữ tín, sẽ không bao giờ thất hứa khi đã hứa với người khác, nếu không vậy thì cũng đã không mất mười mấy năm đi tìm nhà họ Tạ, để đứa cháu trai duy nhất của mình đính hôn từ bé với Tạ Miêu. 

 
Tống Vân nhận ra không thuyết phục được ông lão, thực sự thấy thương con, nên mới nghĩ ra chiêu trò như vậy.

 
Đều nói tình cảm là bồi dưỡng mà có, hai đứa trẻ đều còn nhỏ, tiếp xúc nhiều với nhau, nói không chừng có thể tạo nên nền móng cho tình cảm. Tới lúc đó lại bàn chuyện hôn sự, trong lòng người làm mẹ như bà cũng sẽ an lòng hơn bao nhiêu.

 
Nếu vẫn không thành công…

 
Tạ Miêu có thể được tiếp nhận một nền giáo dục tốt, vào một trường đại học tốt, có một công việc tốt, cũng xem như một sự đền bù cho gia đình họ Tạ, cho Tạ Miêu.

 
Vợ chồng nhà họ Cố nói năng thành khẩn, nhưng người nhà họ Tạ vẫn một mực chống đối.

 
Chỉ là, Tạ Miêu năm này không chỉ đạt thành tích tốt, mà càng ngày càng hiểu chuyện, làm việc gì cũng có chừng mực, có chủ kiến.

 
Liên đến tương lai của con gái, Tạ Vệ Dân cũng không miễn cưỡng, vẫn là muốn nghe ý kiến của con gái xem sao.  

 
“Miêu Miêu con nghĩ thế nào? Con có muốn đến Bắc Kinh học trung học không?"
 
Tạ Miêu lắc đầu, nhoẻn cười nói với vợ chồng nhà họ Cố: "Bác Cố, dì Tống, con thấy việc này cứ cho qua đi ạ. Ý tốt của mọi người con xin nhận lấy, con vẫn nhớ nhà lắm, nên không dám làm phiền mọi người đâu ạ.” 

 
Phản ứng này của cô, thực sự khiến vợ chồng nhà họ Cố ngạc nhiên.

 
"Chất lượng giảng dạy của các trường trung học Bắc Kinh tốt, ở huyện Hồng Hà chắc chắn không thể so sánh được. Con không nghĩ tới học ở nơi trường tốt hơn à? không muốn ra ngoài nhìn ngắm thủ đô của nước ta, nhìn ngắm thế giới bên ngoài sao?” Cố Tùng Niên hỏi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.

 
“Là vàng thì ở chỗ nào cũng phát sáng.” Tạ Miêu mỉm cười vô cùng tự tin “Mặc dù trường trung học số 1 của huyện chúng con không tốt bằng các trường ở Bắc Kinh, nhưng năm ngoái và năm nay cũng có nhiều học sinh đại học. Con nghĩ tới thành tích của mình, chỉ cần nỗ lực, thi vào trường đại học là hoàn toàn không có vấn đề gì ạ. ”

 
Từ khi vào cấp ba, cô cảm thấy việc học của mình ngày càng suôn sẻ, kiếp trước cô chưa từng gặp khó khăn như vậy. Không biết mình đã trở nên thông minh hơn, hay do mất đi áp lực của đám súc sinh, cả người đều thả lỏng.

 
Nhưng mà mặc kệ như thế nào, điều này khiến cô tự tin hơn, khi đối diện với vợ chồng nhà họ Cố cô cũng có đủ tự tin. 

 
Cô gái nhỏ có khuôn mặt hồng nhuận xinh xắn hơn hoa đào, khi nói lời này ánh mắt lóe lên, khiến Tống Vân không khỏi nhớ lại hai mươi năm trước, Chu Lan- bạn tâm giao của bà lòng tràn đầy khát vọng, không ngại gian khổ một lòng cam tâm vì công cuộc xây dựng nông thôn xã hội chủ nghĩa.

 
Tống Vân trong chốc lát xuất thần, nhưng rất nhanh liền tĩnh tâm trở lại, "Con vẫn nên suy nghĩ cho kĩ càng, dì và bác Cố của con lần này trở về, Hàm Giang cũng sẽ theo chúng ta mà về lại Bắc Kinh, tụi con cách trở hai nơi như này cũng không tốt lắm.” Giọng điệu chân thành hơn trước.

 
Bà không nhắc đến Cố Hàm Giang thì không sao, vừa nhắc tới, lòng dạ người cha Tạ Vệ Dân liền có chút không vui.

 
Ông đang định nói gì đó, Tạ Miêu đã nói trước ông một bước.

 
“Dì ơi, thật ra có một chuyện từ lâu con đã muốn nói với dì rồi, chỉ là mãi vẫn chưa có cơ hội. Chuyện ông Cố là người giữ chữ tín nhà con đều biết, nhưng trong thời đại này, hôn nhân sắp đặt không còn nữa, vậy chuyện hứa hôn lúc nhỏ, mọi người xem như không có đi ạ.”  

 
Tống Vân nghe xong người thoáng  sững sờ, ngay cả đến Cố Tùng Niên cũng giật mình.

 
Con bé này là có ý gì?Muốn hủy hôn với nhà mình?    

 
Vợ chồng nhà Tạ Vệ Dân đều tỏ vẻ hơi có chút bất ngờ, nhưng sau khi bất ngờ thì nhanh chóng bình tĩnh trở lại, trên gương mặt không hề có chút căng thẳng hay tức giận. 

 
Mấy đứa em trai của Tạ Miêu thậm chí không có phản ứng gì, như thể đã biết chuyện này từ lâu.

 
Đột nhiên bà cảm thấy trong lòng như có gì đè chặn, “Đây là suy nghĩ của mình con sao? bà con có biết không?” 

 
“Biết ạ.” Tạ Miêu mỉm cười, “Bà con nói chuyện kết hôn lập gia đình  của con, con tự mình làm chủ ạ.”  

 
 Tới đây thì Tống Vân cũng không còn lời nào để nói.  

 
Trước khi vợ chồng nhà họ Cố đến, họ đã nghĩ ra vô số khả năng, chỉ là trong đó không có khả năng này, họ lại bị nhà họ Tạ trực tiếp đề nghị chuyện hủy hôn. 

 
Hai người tự biết mình không thể làm chủ được nữa, không thể tiếp tục ở lại, nói nhà họ Tạ suy nghĩ kĩ càng lần nữa, rồi họ đứng dậy ra về.

 
Nhìn thấy bọn họ sắp rời đi, Vương Quý Chi cũng không canh chừng Lưu Chiêu Đệ thêm, vội vàng đi từ nhà bếp ra tiễn khách. 

 
“Hai người cứ thế mà về à, không ở lại ngồi thêm chút nữa, thím đã chuẩn bị cơm cho hai con cả rồi.”    

 
"Ba con vẫn đang ở nhà đợi chúng con, chúng con cũng không dám ngồi lâu hơn nữa.” Cố Tùng Niên và Tống Vân lịch sự từ chối. 
Đợi khi Lưu Chiêu Đệ cũng đi theo ra ngoài, vợ chồng nhà họ Cố đã đi xa, bà ta giậm chân nhiều lần vì tức giận, không thể không phàn nàn chồng mình: "Cơ hội tốt như vậy, tại sao anh không giữ người lại,  cứ thế mà để họ đi rồi? ”

 
Không ai quan tâm bà ta, tất cả mọi người nhìn Tạ Miêu lẳng lặng đứng ở một bên.

 
“Con thật sự đã nghĩ kĩ, muốn từ bỏ cuộc hôn nhân này với nhà họ Cố?” Tạ Vệ Dân còn chưa chắc chắn mà hỏi lại.   

 
“Nghĩ kĩ rồi ạ.” Tạ Miêu gật đầu, “Về chuyện này từ năm ngoái con đã suy nghĩ rồi, chỉ là lúc đó người nhà Cố Hàm Giang không ở đây, thứ nhất là không có cách nào để nói, thứ hai là làm như vậy nhà chúng ta khác gì dậu đổ bìm leo. Giờ nhà họ đã được giải oan, chính là thời điểm tốt.”   

 
“Hả? Con từ bỏ chuyện hôn sự với nhà họ Cố rồi?”

 
Lưu Chiêu Đệ đang lầm bầm đi vào phòng nghe thấy, đột ngột to tiếng, xém chút thì dọa Trình Lập Xuân sợ hãi.

 
“Cô làm gì mà ngạc nhiên vậy? Sợ người khác không nghe thấy đúng không?" Vương Quý Chi trừng mắt nhìn bà.

 
“Con, con..."

 
Lưu Chiêu Đệ  lo lắng cả nửa ngày mới rành mạch nói ra:"Một gia đình tốt như kia, sao nói từ hôn là từ hôn được chứ, không được, lát nữa con sẽ tìm nhà người ta hỏi lại xem sao, cho dù nhà người ta đã được giải án thì sao chứ, họ vẫn sẽ chịu không nổi chuyện này, cũng không thể nói nuốt lời là làm ngay được.”

 
“Hỏi cái gì mà hỏi, chuyện từ hôn là Miêu Miêu muốn!” Tạ Vệ Quốc trầm mặt, trực tiếp kéo vợ mình về phòng. 

 
“Con bé đó nó điên rồi, sao mấy người không ngăn cản!”

 
Lưu Chiêu Đệ nhìn lại phía sau, “Miêu Miêu con đừng có  đừng hấp tấp, không có Cố Hàm Giang, con không tìm được nhà nào tốt hơn đâu …”

 
“Bà ít nói hai câu có chết được không?” Tạ Vệ Quốc cuối cùng cũng nổi giận.
 
Vương Quý Chi cũng hết sức tức giận, “Miêu Miêu nhà chúng ta xinh xắn, có tiền đồ như vậy, sao lại không tìm được người tốt chứ?”
 
Bà ôm Tạ Miêu, “Miêu Miêu đừng nghe lời bác cả con, con không thích nhà Cố Hàm Giang, chúng ta giúp con hủy hôn. Sau này đợi con lên đại học, đến thành phố lớn, chúng ta lại tìm người khác tốt hơn.” 

 
Tạ Miêu hiện tại chỉ muốn chăm chỉ học hành, tìm đối tượng không nằm trong phạm vi kế hoạch . Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.

 
Cô nghe xong chỉ “Dạ” một tiếng, quay lại gọi mấy đứa em trai, "Đi thôi, nhanh nhanh về nhà làm bài nào."

 
Ba đứa ngốc nhà họ Tạ đang châu đầu gióng ta hóng chuyện: “..." 

 
Nói vậy, có phải là ba mẹ Cố Hàm Giang về hơi sớm rồi không?  lẽ ra phải để họ ngồi thêm chút nữa mới đúng.

 
……

 
Cố Hàm Giang biết rằng ba mẹ mình sẽ đến nhà Tạ Miêu, nhưng họ không gọi anh, có lẽ có chuyện khác, anh cũng không tiện đi theo.

 
Anh về phòng làm mấy câu hỏi, cảm thấy trong lòng có hơi khó chịu, đặt bút xuống, đi tìm ông nội nhà mình nói chuyện. 

 
Ông cụ Cố- Cố Định Sơn đang nằm trên giường nghe đài, thỉnh thoảng lại ho vài tiếng.

 
Thế sự hỗn loạn ông đã chịu không ít tội, sức khỏe thật sự rất yếu, bác sĩ vốn khuyên nhủ ông không nên ngàn dặm xa xôi đến Hồng Hà. Nhưng ông rất nhớ thương cháu trai và chị gái, ai cũng không thể ngăn cản được, nên hôm qua vừa đến nơi, buổi tối đã bắt đầu ho khan. 

 
Cố Hàm Giang nghe ông ho, anh xoay người đi rót ly nước ấm. 
 
Cố Định Sơn nhận lấy và nhấp một ngụm, sau đó quay lại nhìn khuôn mặt vô cảm của cháu mình, lại nhớ về dáng vẻ khi còn nhỏ của cháu.  

 
“Là ông nội đã nhìn sai người, khiến cháu phải chịu khổ.” Ông thở dài.

 
Cố Hàm Giang lại kiên định nhìn ông một hồi lâu, “Ông nội, có phải tìm không thấy An An rồi đúng không?”

 
Động tác Cố Định Sơn uống nước ngưng lại, “Sao lại hỏi chuyện này, không phải đã nói với cháu nó phải đi học, không đến được à?” 

 
“Có phải tìm không được phải không ông?” Cố Hàm Giang kiên định lặp lại.

 
Cố Định Sơn đối diện với anh một lúc, đành đặt ly nước xuống, “Chúng ta còn chưa tìm thấy dì Chu của con, không biết được tình hình của An An.”  

 
Cố Hàm Giang nghe vậy, bàn tay hắn nắm chặt lại, "Làm sao lại không tìm được?"

 
“Bà ta nhận xong An An thì mất tích, không về công xã cũng không về quê, người nhà bà ta cũng không biết bà ta đi đâu.” Cố Định Sơn nói. 

 
Lần này người nhà họ Cố đến thôn Bắc Xá, nhận ra tính khí Cố Hàm Giang thay đổi đáng kể, trên người có loại u ám mà tầm tuổi này không nên có.    

 
Lo sợ anh không chịu được đả kích, Cố Tùng Niên và Tống Vân nói dối, gạt rằng đã tìm thấy Cố An. 

 
Ai cũng nghĩ anh đã tin, nhưng không ngờ thừa dịp ba mẹ không ở nhà anh liền tìm Cố Định Sơn hỏi rõ. 

 
Bởi vì chủ đề nặng nề này, căn phòng rơi vào im lặng một lúc, chỉ có tiếng bận rộn thỉnh thoảng vang lên từ nhà bếp.

 
Đúng lúc này, Cố Tùng Niên và Tống Vân quay lại.
 
Cố Định Sơn nhìn vào mắt Cố Hàm Giang, thấy anh đã kiềm chế được cảm xúc, bèn hỏi vợ chồng con trai: "Sao con không ngồi một lát mà đã về sớm vậy?"

 
“Cũng gần đến giờ ăn trưa rồi, con cũng ngại không dám ở lâu.” Tống Vân cười mất tự nhiên.

 
Tính ra chuyện hứa hôn này kết thúc cũng là một chuyện tốt, nhưng bà vừa nghĩ tới con trai nhà mình thế mà bị người ta hủy hôn, trong lòng có chút khó chịu. 

 
 Mấy năm nay Hàm Giang đã trải qua không ít chuyện, nếu biết được chuyện này, lòng tự trọng của anh nhất định sẽ bị tổn thương không nhẹ.

 
Cho nên, vừa nhìn thấy Cố Hàm Giang ở đây, bà không vội nhắc đến chuyện hôn sự của hai gia đình, mà chỉ nói với Cố Định Sơn, “Con và Tùng Niên vốn còn tính cho Tạ Miêu cùng đi với bọn con, tới Bắc Kinh học trung học, nhưng không ngờ vừa nói đến , nhà bọn họ đã từ chối rồi.”  Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.

 
Cố Định Sơn ngoái đầu nghe chuyện, “Con muốn để Miêu Miêu nhà ông Tạ đến Bắc Kinh học trung học?”  

 
“Dạ.” Tống Vân gật đầu, nhưng nhà họ chê là xa quá, không muốn cho con gái đi. Con thấy thái độ rất kiên quyết, e là  không thuyết phục được.”

 
“Hay là nhà họ sợ gây rắc rối cho nhà chúng ta?”

 
Cố Định Sơn nói xong đứng dậy, Cố Tùng Niên nhìn thấy, liền vội vàng vô vỗ lưng cho dễ thở.

 
Phải một lúc sau, ông mới đỡ đỡ, "Lần trước ta có hỏi họ cần giúp gì không, họ bảo ở nhà không  thiếu cái gì , bảo không cần đâu. Mọi việc phải tự dựa vào bản thân, không nhờ vả người khác, điểm này giống với ông Tạ.” 

 
“Vậy chúng ta chuyển trường cho Hàm Giang trước ạ?” Tống Vân ngập ngừng hỏi.

 
“Chuyển trường? chuyển trường gì ạ?” Cố Hàm Giang vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng.    

 
“Chuyển con về học ở Bắc Kinh.” Tống Vân nói , “Chuyện này phải nhanh chóng giải quyết, ngày mai mẹ sẽ đến trường với con một chuyến.”
 
Lời nói bà vừa dứt, liền nhìn thấy đôi mắt của con trai mình đột nhiên trầm xuống, “Con không về.” Giọng điệu kiên quyết.

 
Bà sững người.

 
Phản ứng này, phản ứng này… có phải sai sai đúng không?   
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui