Xuyên thành vợ cũ của quân nhân

 
Chương 50
 
Editor: Bé hư iu đương quên chạy deadline
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phòng học lớp 11.7 nằm ngay bên cạnh sân thể dục, Tạ Miêu mới ra ngoài cùng thầy Lý không bao lâu, Ngô Chính đã chú ý.
 
“Anh Hàm Giang, anh xem đó có phải Tạ Miêu hay không?”
 
Cố Hàm Giang đang làm bài cũng dừng bút, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
 
Hôm nay cô gái nhỏ mặc một bộ áo lông đỏ, đi trên sân thể dục đầy bùn đất, chói mắt nhất trong khu gạch đen này.
 
Không cần nhìn chính diện, chỉ cần nhìn bóng dáng cao gầy yểu điệu kia, Cố Hàm Giang chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra.
 
Chung quanh có nữ sinh đang khe khẽ nói nhỏ.
 
“Xem áo lông của nữ sinh kia kìa, màu đỏ rực, thật là đẹp.”
 
“Đẹp thật, tiếc là sợi len đắt quá, nhà tớ lại nhiều con, không thể mặc nổi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Tớ thấy không phải không mặc nổi, không phải em trai cậu cũng mặc một bộ màu lam sao?”
 
Ngô Chính Phương nghe xong, liền cười nói với Cố Hàm Giang: “Người ta đều trọng nam khinh nữ, nhà bà Tạ lại trọng nữ khinh nam. Tôi nhớ khi còn nhỏ về nhà bà chơi, còn nghe Thục Cầm lẩm bẩm gì mà Tạ Miêu lại mặc quần áo mới rồi mua dây buộc tóc mới……”
 
Cậu ta nói mới nói một nửa, sắc mặt Cố Hàm Giang đột nhiên biến đổi, buông bút chạy ra khỏi phòng học.
 
Ngô Chính sửng sốt, cũng đi theo ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Cố Hàm Giang ôm Tạ Miêu sắp sửa té ngã vào ngực.
 
Vừa rồi Cố Hàm Giang đã phát hiện Tạ Miêu không đúng lắm.
 
Sau khi cô tạm biệt thầy giáo, lúc xoay người thì thân thể đã lung lay, bước chân trên đường càng lảo đảo.
 
Quả nhiên khi đỡ được cô, anh liền phát hiện cô gái nhỏ trong lòng ngực mềm như bông, còn đang không ngừng run rẩy.
 
Trong lòng Cố Hàm Giang căng thẳng, vội cúi đầu dò xét tình hình của cô.
 
Tạ Miêu khép hờ mắt, khuôn mặt đỏ bừng, trán nóng hổi, rõ ràng đã phát sốt.
 
Anh lập tức cởi áo khoác mình: “Em đợi một lát, anh sẽ đưa em đến bệnh viện.”
 
Tạ Miêu nghe vậy, nỗ lực căng mí mắt, dùng một đôi mắt đào hoa mê mang nhìn anh, như cố gắng phân biệt người ở trước mắt.
 
Đúng lúc này, Ngô Chính Phương đuổi tới từ phía sau: “Em ấy bị sao vậy?”
 
“Phát sốt rồi.”
 
Cố Hàm Giang vội cẩn thận giao Tạ Miêu cho cậu ta, kêu cậu giúp đỡ, anh thì nhanh chóng cởi áo khoác lồn bên ngoài, khoác lên người Tạ Miêu.
 
“Cậu xin nghỉ phép giúp tôi, tôi đưa cô ấy đi bệnh viện.”
 
Anh nói rồi bế Tạ Miêu lên, rời đi.
 
Ngô Chính Phương chạy theo hai bước, nghĩ đến cái gì thì lại chạy trở về: “Cậu chờ đã, tôi đi kêu Thục Cầm đi cùng cậu.”
 
Vừa lúc tiết tiếp theo của Tạ Miêu là thể dục, cậu mới xoay người, nhìn thấy em họ nhà mình, vội vẫy tay tay với cô ta.
 
“Thục Cầm em lại đây một chút, mau!”
 
“Sao vậy?” Ngô Thục Cầm nghi hoặc chạy tới.
 
Ngô Chính lập tức chỉ về Cố Hàm Giang đang sải bước ở phía trước: “Tạ Miêu phát sốt, em với anh Hàm Giang đưa cô ấy đi bệnh viện đi.”
 
Lúc Ngô Thục Cầm và Cố Hàm Giang đưa Tạ Miêu đến bệnh viện, cô đã sốt đến độ mất nhận biết, bắt đầu nói sảng.
 
Cố Hàm Giang đặt cô lên giường bệnh, cô lại bắt lấy ống tay áo anh theo bản năng: “Đừng đi.”
 
Bàn tay nhỏ thấm mồ hôi, không có một chút sức lực nào nhưng lại như Chú Định Thân, khiến Cố Hàm Giang chỉ đứng im tại chỗ.
 
Dường như cảm thấy anh đã bất động, cô gái nhỏ nhắm mắt rồi lại sờ soạng, ôm tay anh vào lòng ngực.
 
“Tôi lạnh… Tội khó chịu quá…”
 
Cô khóc thút thít bĩu môi, âm thanh vừa nhẹ vừa nhỏ, giống con mèo nhỏ ngượng ngùng.
 
Cố Hàm Giang thì cứng đờ người, dái tai dần dần nóng lên.
 
Cô gái nhỏ dậy thì rất tốt, dù cách một lớp áo lông, anh vẫn có thể cảm nhận được hai khốu nhô ra kia.
 
Sự mềm mại, đẫy đà đó cứ kề sát ở trên tay anh, khiến anh động cũng không được, đứng im cũng không xong.
 
Cũng may lúc này, y tá đến, nhét nhiệt kế dưới nách Tạ Miêu.
 
Cố Hàm Giang không nhìn nữa, không dám nhìn phần da thịt trắng nõn lộ ra khỏi phần cổ áo áo lông.
 
Khi anh quay lại, cô gái nhỏ đã sửa ôm thành nắm, dán tay anh lên mặt.
 
“Không phải cậu ta muốn phân rõ giới hạn với anh sao? Sao lại túm anh không buông? Trước kia giả vờ à?”
 
Ngô Thục Cầm đứng ở bên cạnh đã nửa ngày, thật sự không nhịn nổi tức giận. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
 
Cô ta luôn cảm thấy anh Chính Phương không nên kêu cô ta tới, có anh Hàm Giang ở đây thì cô ta cũng không thể giúp gì, còn sáng hơn cả bóng đèn trong căn phòng bệnh này nữa. 
 
Khi cô ta vừa dứt lời, Tạ Miêu trên giường bệnh động đậy, cuộn mình lại một chỗ. 
 
“Bà nội, con bị bệnh, con muốn ăn ngon… con muốn ăn thịt kho tàu… Ăn cánh gà…”
 
Bà nội?
 
Ngô Thục Cầm và Cố Hàm Giang cùng ngơ ngẩn.
 
Không phải Tạ Miêu nhận lầm Cố Hàm Giang trở thành bà nội của cô chứ? 
 
Tạ Miêu lẩm bẩm nói một lát, không được đáp lại thì quơ quơ cái tay mình túm lại: “Bà nội…”
 
Thật đúng là…
 
Mặt Cố Hàm Giang có chút đen.
 
Ngô Thục Cầm lườm Tạ Miêu: “Không phải cậu ta nghe em nói nên cố tình chứ?”
 
Tạ Miêu thật sự sốt mê mang, giữ Cố Hàm Giang một lát rồi không nói gì nữa, chỉ khó chịu hừ hừ.
 
Không bao lâu, y tá lại lấy nhiệt kế, vừa thấy gần 40 độ thì lập tức làm thủ tục nhập viện, cho thuốc hạ sốt.
 
Cố Hàm Giang nhìn mu bàn tay trắng nõn của Tạ Miêu bị cắm kim tiêm, đôi môi mỏng mím chặt suốt quá trình, thậm chí vẻ mặt còn hơi căng thẳng.
 
Chờ chai nước biển hết một phần ba, Tạ Miêu dần dần chìm vào giấc ngủ, anh mới nhẹ thở một hơi, nhìn về phía Ngô Thục Cầm: “Cô ấy phải nằm viện, tan học em tự trở về đi, thuận đường đến nhà em ấy nói một tiếng.”
 
Ngụ ý chính là… tối hôm nay anh muốn ở lại chăm sóc Tạ Miêu.
 
Ngô Thục Cầm thấy cô của Tạ Miêu đã ở trong huyện, dù gì cũng không cần Cố Hàm Giang nhưng nhìn anh thế này thì cuối cùng cũng không nói thẳng.
 
Cô ta trở lại trường học, chuyện đầu tiên làm là đi tìm thầy Trịnh xin nghỉ.
 
Thầy Trịnh nghe nói Tạ Miêu phát sốt nằm viện, cẩn thận hỏi thăm tình hình rồi vào văn phòng hiệu trưởng mượn điện thoại gọi đến đại đội Hà Đông.
 
Lúc Vương Quý Chi nhận được điện thoại, bà đang chuẩn bị đến nhà họ Ngô đưa bà Ngô áo lông mới.
 
Len sợi mua từ tiền tiêu vặt mà Tạ Miêu tích cóp từ tiền mừng tuổi và tiền tiêu vặt, xem như cảm ơn sự quan tâm của bà Ngô với cô.
 
Nghe nói Tạ Miêu bị bệnh, sao bà còn tâm trạng đưa áo lông gìi nữa, lập tức đi tìm Tạ Vệ Dân: “Vừa nãy thầy giáo của Miêu Miêu gọi điện thoại lại đây, nói Miêu Miêu phát sốt nằm viện, bây giờ trong trấn không có chuyến xe nào, con cho mẹ mượn máy kéo trong đội đi.”
 
Trình Lập Xuân vừa nghe cũng muốn đi theo thì bị Vương Quý Chi cản lại.
 
“Con vào trấn đón bọn Kiến Hoa, nếu Miêu Miêu không trở lại thì bọn nó vẫn chờ ở trường học đấy.”
 
Lúc Vương Quý Chi ngồi lên máy kéo đến bệnh viện, Tạ Miêu đã đổi bình nước thứ hai.
 
Ngô Thục Cầm ngồi phát ngốc ở một bên, Cố Hàm Giang để mặc tay trái cho Tạ Miêu ôm, tay phải cẩn thận kiểm tra nhiệt độ trên trán cho Tạ Miêu.
 
Thấy bà tới, anh rút tay phải rồi lễ phép chào hỏi bà, tay trái vẫn không nhúc nhích.
 
Vương Quý Chi nhìn, chậm bước chân: “Miêu Miêu sao rồi?”
 
“Mới đo xong, sốt giảm xuống 38 độ rồi.” Giọng của Cố Hàm Giang nhỏ hơn bình thường rất nhiều.
 
“Mấy đứa ăn cơm chưa?” Vương Quý Chi hỏi tiếp. 
 
Ngô Thục Cầm nói: “Lát nữa anh Chính Phương sẽ mang cơm cho tụi con.”
 
Nghĩa là vẫn chưa ăn.
 
Vương Quý Chi xoay người đi ra ngoài, lấy phiếu cơm và tiền mua chút bánh quy: “Các con ăn trước lót bụng đi.” Lại hỏi Cố Hàm Giang đã bỏ bao nhiêu tiền thuốc men rồi đưa tiền cho anh: “Lần này cảm ơn các con. Bây giờ cũng không bắt xe được, vừa hay bà lái máy kéo trong đội tới, bà kêu ông Lưu ở bên ngoài chờ mấy đứa, mấy đứa ăn xong thì ngồi lên máy kéo của ông ấy về đi.”
 
Ngô Thục Cầm vừa nghe, lập tức nhìn về phía Cố Hàm Giang.
 
Cố Hàm Giang rũ mắt nhìn gương mặt ngủ say của Tạ Miêu, cuối cùng vẫn rút tay về, rời đi với Ngô Thục Cầm. 
 
Sáng hôm sau Tạ Miêu tỉnh lại, cơn sốt đã giảm nhưng cơ thể lại vô cùng yếu ớt, cả người không có một chút sức lực nào cả.
 
Về chuyện vì sao mình lại chạy đến bệnh viện, cô cũng không có ấn tượng, chỉ nhớ rõ đường cong của chiếc cằm quen thuộc.
 
Nghe cô hỏi đến tình huống ngày hôm qua, Vương Quý Chi lập tức nhớ tới cảnh tượng hôm qua mình thấy khi mới bước vào phòng. 
 
“Miêu Miêu, con thật sự muốn từ hôn với Hàm Giang sao?” Bà hỏi cháu gái nhà mình.
 
Tạ Miêu không rõ vì sao bà lại đột nhiên hỏi cái này, sửng sốt một lát mới chậm chạp phản ứng lại đây.
 
“Ngày hôm qua Cố Hàm Giang đưa con tới bệnh viện sao?”
 
Người đón lấy cái ôm của cô, cùng với bàn tay to lớn luôn cho cô sự ấm áp trong lúc nửa tỉnh nửa mê kia, chẳng phải là…
 
Tạ Miêu rũ lông mi cong dài, tâm trạng đột nhiên có chút phức tạp.
 
Đưa cô đến bệnh viện thì thôi đi, người quái gở lạnh nhạt như Cố Hàm Giang sao lại để cô ôm tay mãi được? 
 
Có lẽ lúc ấy cô nóng quá nên nhớ lầm nhỉ?
 
Vương Quý Chi thấy vẻ mặt này của cô thì không nói gì nữa, đi qua mép giường để ca nước xuống: “Sáng nay cô của con mang cháo gà tới, còn nóng hổi. Đêm qua con cũng chưa ăn cái gì, nên ăn một chút đi.”
 
Dù sao Tạ Miêu cũng còn trẻ, lại không hay bị bệnh nên ở bệnh viện hai ngày đã được xuất viện.
 
Nhìn thấy cô, trên dưới nhà họ Tạ ngoại trừ Lưu Chiêu Đệ thì đều vô cùng đau lòng, than cô  gầy, cằm cũng nhọn ra.
 
Ba anh em Tạ Kiến Hoa cũng không vì học bù mấy ngày nay mà không vui càng giống ba con cún bị vứt bỏ, mắt trông mong vây quanh cô.
 
Tạ Miêu: “Hai ngày nay chắc tiến độ học tập không tụt dốc nhỉ? Mang bài tập ra chị xem.”
 
Ba đứa ngốc nhà họ Tạ: “…”
 
Chị mình đúng là khỏe lên rồi TAT.
 
Tạ Miêu nằm viện hai ngày, sau khi thi xong môn vật lý thì giáo viên các môn cũng lục tục cho làm các bài thi giữa kỳ của trường trung học số hai của thành phố. 
 
Trịnh Chí An đều giữ lại một đề thi mỗi môn cho cô, cô tranh thủ lúc không tiêm thuốc thì trở về đi học, vừa kịp lúc thầy giáo sửa bài thi.
 
“Rõ ràng dạng đề mới thi giữa kỳ xong, thầy cho làm lại chỉ thay đổi chút xíu, vậy mà còn có người làm sai, các em đi học để nghe gì vạy?”
 
Theo thường lệ, thầy Lý trước khi vào cửa đã nổi một trận lôi đình, sau đó bắt đầu phát bài thi rồi đọc điểm.
 
Tạ Miêu nghĩ lúc đó mình phát sốt nên đầu óc không tỉnh táo lắm, bài cuối cùng cũng chưa làm, chắc chắn điểm sẽ không cao. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
 
Quả nhiên khi đọc đến cô, cô chỉ thi được 82 điểm.
 
Từ khi Tạ Miêu lên cấp ba, dù là thi giữa kỳ hay là trắc nghiệm bình thường thì cũng không dưới 90 điểm.
 
82 điểm, đối với cô mà nói thì là một con điểm không lý tưởng.
 
Các bạn học đều cảm thấy bất ngờ nhưng ngẫm lại sau khi thi xong cô liền phát sốt nằm viện, trong lớp có không ít bạn học đến bệnh viện thăm cô vào ngày hôm sau. Thấy sắc mặt cô còn trắng đến đáng sợ thì cảm thấy về tình có thể tha thứ.
 
Nhưng kết quả của Tào Khiết lại không thể dự đoán được, vậy mà lại được 89 điểm.
 
Mà những môn khác của cô ta đều thi không tệ, rõ ràng tiến bộ hơn nhiều sao với kỳ thi giữa kỳ.
 
Chẳng lẽ lần này cậu ta không giả vờ nỗ lực học tập nữa sao?
 
Cậu ta vươn lên sớm như vậy được thì trộm bài thi của Tạ Miêu làm gì?
 
Các bạn học thầm nói ở trong lòng, lúc Tào Khiết đi lên nhận bài thi còn đắc ý, khiêu khích liếc Tạ Miêu một cái.
 
Đáng tiếc Tạ Miêu cũng không bố thí cho cô ta một ánh mắt nào, chỉ cúi đầu dò đáp án với Trịnh Chí An.
 
Tào Khiết đánh hụt một quyền, trong lòng như nghẹn một đóm lửa, vừa tan học, liền đuổi theo Tạ Miêu và Hứa Văn Lệ ra ngoài.
 
“Tạ Miêu không phải cậu rất lợi hại sao? Sao lần này thi vật lý chỉ được 82 điểm, thi còn chẳng hơn tôi?”
 
“Cậu còn có chút thể diện nào không? Chị Miêu Miêu phát sốt nằm viện cậu không biết sao?” Hứa Văn Lệ lập tức nổi giận.
 
Tào Khiết nghe xong lại cười nhạo: “Ai biết cậu ta có phải cảm thấy sẽ thi rớt nên sợ mất mặt giả bệnh hay không.”
 
“Vì sao tôi thấy người phát sốt không phải tôi mà là cậu nhỉ?”
 
Tạ Miêu kỳ quái liếc cô ta một cái: “Đầu cậu bị sốt hỏng rồi à? Không lẽ bác sĩ không nhìn được có phải giả bệnh hay không?”
 
“Đầu óc cậu mới bị đốt hỏng!” Tào Khiết trừng cô: “Cậu ít tìm cớ bào chữa vì sao mình không thi tốt đi, có bản lĩnh thì chúng ta gặp lại vào cuối kỳ.”
 
Hứa Văn Lệ vừa nghe, cười: “Cậu đây là chưa bị vả mặt đủ à? Hay là cậu lại nghĩ được cách trộm bài thi mới?”
 
Tào Khiết kị nhất là bị người khác nhắc đến vấn đề này, nhất thời bị nghẹn đến xanh mặt, sau một lúc lâu mới thốt ra một câu: “Chúng ta chờ xem”.
 
Tạ Miêu mặc kệ cô ta, chỉ lén nói với Hứa Văn Lệ: “Em cũng nên học cho tốt, đừng để đến lúc đó không thi lại cậu ta.”
 
Hứa Văn Lệ lập tức căng da đầu, nghĩ tới dáng vẻ đắc ý của Tào Khiết : “Chị nói đúng, em không thể thi kém cậu ta được.”
 
Hứa Văn Lệ trở về liền vùi đầu vào học, bình thường nhanh nhẹn như vậy thì đương nhiên cũng rất chú tâm ngồi đọc sách giải đề.
 
Tạ Miêu nhìn rồi cười, quay đầu trông thấy Ngô Thục Cầm ở phía trước, lại nghĩ tới Cố Hàm Giang bữa đó đưa mình tới bệnh viện.
 
Bây giờ xem ra, Ngô Thục Cầm cũng không chán ghét như trong tưởng tượng của cô, thậm chí đôi khi còn khá đáng yêu.
 
Còn Cố Hàm Giang thì sao?
 
Anh có thể bỏ ba tiết học tìm được bài thi bị vứt của cô, có thể không chút do dự đưa cố đi bệnh viện khi cô bệnh, ít nhất cũng không lạnh nhạt vô tình như vẻ ngoài.
 
Cô chỉ đơn giản xem anh như nam chính trong sách, có phải quá phiến diện rồi hay không?
 
Vài ngày sau khi Tạ Miêu xuất viện, Cố Hàm Giang và Ngô Thục Cầm về nhà liền thấy bà Ngô đang vui vẻ thử một chiếc áo lông màu xanh lục hoàn toàn mới.
 
“Đây là mẹ của Miêu Miêu làm cho bà, thế nào? Đẹp không?”
 
Trình Lập Xuân có tiếng khắp thôn trong chuyện may vá, bộ áo lông còn thêu ca rô, vô cùng đẹp.
 
Ngô Thục Cầm vội gật đầu, còn đặt tay lên sờ sờ.
 
Bà Ngô chỉ lên ván: “Bên kia còn có hai bộ mũ, khăn quàng cổ và bao tay, cho con và Hàm Giang, nói các con bình ngày thường đi với Miêu Miêu, lần này Miêu Miêu bị bệnh còn đưa con bé đến bệnh viện, cảm ơn các con chăm sóc cho nó.”
 
Ngô Thục Cầm vốn muốn kiêu ngạo nói cô ta không thèm chăm sóc Tạ Miêu nhưng vừa thấy trong đó có một bộ màu vàng nhạt, trên đỉnh mũ còn thêu quả cầu thì lập tức ngậm miệng.
 
Cái mũ đỏ hôm nay Tạ Miêu mang vô cùng xinh đẹp, nhìn kiểu dáng thì hình như không khác cái này lắm.
 
Cô ta không chờ nổi mà cầm lấy đội lên đầu, vui sướng chạy đến chiếc gương cạnh cửa.
 
Nhưng ngày hôm sau, người mang bộ mũ khăn quàng cổ với Tạ Miêu thì lại chỉ có Cố Hàm Giang. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
 
“Ngô Thục Cầm sao cậu lại không mang? Không thích sao?” Tạ Miêu có chút tò mò.
 
Ngô Thục Cầm: “…”
 
Cô ta có thể nói cô ta bị anh Hàm Giang mua chuộc bằng chiếc áo lông mới, nước mắt lăn dài quyết định để hai người họ mặc đồ giống nhau không?
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui