Xuyên thành vợ cũ của quân nhân

 
Chương 52
 
Editor: Bé hư iu đương quên chạy deadline 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Văn Lệ kéo Tạ Miêu ra khỏi phòng học, rẽ vào một chỗ yên tĩnh, đưa túi trong tay mình cho cô.
 
“Lẽ ra phải trả chị sớm hơn nhưng hai ngày trước chị phát sốt nằm viện, em cũng quên mất.”
 
Cô ấy nói xong, căng mặt bổ sung một câu: “Sau khi trở về đừng nói em đưa chị cái gì hết.”
 
Chỉ là trả lại quần áo mà thôi, vốn không cần phải che che giấu giấu.
 
Tạ Miêu sớm phát hiện vẻ mặt của cô ấy không đúng: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
 
“Còn không phải do Tào Khiết so.” Hứa Văn Lệ cắn răng: “Ngày hôm qua bà em đi ăn sinh nhật, bà về nhà cô dượng của em ăn cơm. Ngay lúc bàn ăn đầy đủ họ hàng thân thích mà hỏi em mượn bộ quân trang của chị, luôn miệng nói quần áo chị tặng cho em. Mợ nhỏ của em còn bồi thêm, nói cô ta học tập tốt, bình thường chắc chắn giúp em không ít. Kêu em nên biết ơn một chút, cho cậu ta mượn quần áo mặc hai ngày.”
 
Hai người kia một làm loạn, một hùa theo ra vẻ người lớn dạy dỗ cô ấy, khiến cô ấy tức giận không ăn được bao nhiêu.
 
“Lúc ấy em đã nói mượn quần áo của chị, hai ngày trước đã đưa chị rồi. Chị đừng để Tào Khiết thấy, mắc cô cậu ta về nhà lại gây chuyện.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hứa Văn Lệ cười lạnh: “Có chị, em còn cần cậu ta giúp chắc? Cũng không xem thành tích của cậu ta kém hơn chị bao nhiêu.”
 
Từ khi bị thông báo phê bình, Tào Khiết bị xa lánh trong trường, Trương Diễm có quan hệ rất tốt với cô ta cũng không chơi cùng cô ta nữa. 

 
 mỗi ngày ngoại trừ vùi đầu học tập cũng chỉ vùi đầu học tập, không ngừng nghỉ chút nào.
 
Tạ Miêu không lạ chuyện cô ta sẽ làm ra những chuyện thế này: “Chuyện này em muốn xử lý như thế nào? Cứ như vậy thôi à?”
 
“Sao có thể! Nếu không phải mẹ em dặn dò em, đừng gây chuyện nhắc đến chuyện cậu ta trộm bài thi với ông bà, để bọn họ tức giận thì em cũng sớm xé rách da mặt của cậu ta rồi.”
 
Hứa Văn Lệ bắt lấy tay Tạ Miêu: “Chị Miêu Miêu, chị cho em mượn tập ghi chép và sách bài tập đi. Còn có một tháng thôi, bất cứ giá nào em cũng không ăn không ngủ để thi tốt hơn cậu ta, xem sau này cậu ra còn khoe khoang thế nào.”
 
Tính tình Hứa Văn Lệ nóng nảy, làm việc cũng chỉ kéo được ba phút. Lần trước mới nói phải học tập cho tốt, không tới hai ngày thì đã hơi lơ là rồi.
 
Tạ Miêu ít khi thấy cô ấy quyết tâm lớn như vậy, gật gật đầu: “Được, về rồi chị sẽ đưa cho em.” Ngẫm lại lại nói: “Chỉ còn một tháng nữa là thi rồi, chị không thể đến tiết tự học buổi tối, có thể sau này giữa trưa không về nhà em ăn nữa, phải ở trường đọc sách.”
 
“Em đây cũng mang cơm lên trường ăn.”
 
Hứa Văn Lệ quyết tâm: “Em không tin em không thi tốt hơn Tào Khiết.”
 
Hai người bàn bạc xong, ngày hôm sau mỗi người đều mang hộp cơm tới trường học.
 
Tạ Miêu còn mang theo một chén gạo nhỏ, lúc tan học sẽ vào phòng nước vo kỹ rồi bỏ vào hộp cơm, thêm lượng nước vừa phải rồi đặt lên bếp hấp chín.
 
Chờ tới giữa trưa, cơm chín rồi thì cô bỏ đồ ăn lên trên, bữa ăn còn tốt hơn vài bạn học ăn ở nhà nữa.
 
Hứa Văn Lệ mang theo hai phần mỡ heo xào dưa muối, đã mắt hâm mộ: “Nếu trong huyện cũng nuôi heo thì tốt rồi. Đáng tiếc nhà của em của nhà nước, chỗ lại nhỏ, còn phải ngủ trên đất, sao mà nuôi heo được.”
 
“Không nuôi cũng tốt.” Tạ Miêu cười: “Nuôi heo rất có mùi, có khi em cũng không chịu nổi. Hơn nữa dù nuôi trong huyện cũng không có thức ăn. Đến lúc đó ngày nào em cũng lên núi cắt cỏ heo, nào còn thời gian đọc sách chứ.”
 
Hứa Văn Lệ ngẫm lại thì thấy cũng đúng, không hề nhắc lại chuyện này nữa.
 
Hai người cơm nước xong, đến phòng nước rửa hộp cơm, Hứa Văn Lệ ngồi trên chỗ Trịnh Chí An, làm bài với Tạ Miêu. 
 
Tạ Miêu mặc đồ đẹp lại thoải mái, lúc nghiêm túc học tập thì lại vô cùng yên tĩnh, có một sức hấp dẫn rất lớn.
 
Hai người bắt đầu học tập, tiếng đùa giỡn của các học sinh khác trong phòng cũng nhỏ lại.
 
Không lâu sau, lại lục đục có vài học sinh ăn xong, rửa hộp cơm xong liền mở sách. 
 
Lúc Ngô Thục Cầm trở về, phát hiện hôm nay phòng học vô cùng yên lặng, giống tiết tự học hơn là giờ nghỉ trưa.
 
Cô ấy bước nhẹ bước chân về chỗ theo bản năng, lấy bài tập toán thầy Trịnh giao hồi sáng ra bắt đầu làm.
 
Hứa Văn Lệ cũng đang làm bài tập toán học, có điều thành tích trong lớp của cô ấy chỉ ở mức giữa, làm chậm hơn Ngô Thục Cầm rất nhiều.
 
Có một bài cô ấy giải cả buổi cũng không có cách giải, đành phải nhỏ giọng hỏi Tạ Miêu.
 
Tạ Miêu đưa ghi chép môn toán cho cô ấy, lấy bút chì viết các kiến thức để thỏa yêu cầu đề bài.
 
“Em phải làm được, nhất định phải hiểu rõ. Lúc trước chị giúp Cố Hàm Giang xem “Tuyển tập Toán Lý Hóa”, phía trên có dạng đề giống như vậy. Giáo viên của thành phố chắc chắn có thể lấy bài từ sách này, có thể để cuối kỳ lần này, bọn họ sẽ lấy đề từ nó.”
 
Hứa Văn Lệ đáp một tiếng, vội cẩn thận nghiên cứu vở ghi chép.
 
Ngô Thục Cầm nghe Tạ Miêu nhắc tới Cố Hàm Giang, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi hai người: “Giữa trưa 2 người không về nhà ăn cơm sao?”
 
“Ừ.” Hứa Văn Lệ cũng không ngẩng đầu lên: “Chị Miêu Miêu nói sau này giữa trưa không về ăn cơm mà ở trường học.”
 
“À.”
 
Ngô Thục Cầm giả vờ thuận miệng hỏi, lại xoay người rời đi, trong lòng bắt đầu tính toán.
 
Sau này Tạ Miêu không về nhà ăn cơm trưa, chuyện này có phải cũng cần nói với anh Hàm Giang một chút không nhỉ?
 
Vì thế ngày hôm sau vừa tan học giữa trưa, Cố Hàm Giang mang sách và hộp cơm xuất hiện ở cửa lớp 10.1, còn che kín mít lại nữa. 
 
Trịnh Chí An đang chuẩn bị ra ngoài, nhìn thấy anh thì không khỏi hỏi Tạ Miêu: “Sao tôi nhìn sao cũng thấy mũ quàng cổ của anh ấy giống cậu nhỉ?”
 
Tạ Miêu vừa nghe, nhớ tới ngày đó ở trên xe, mình và Cố Hàm Giang bị hiểu lầm thành vợ chồng son đi lãnh chứ, trên mặt cũng có chút nóng. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
 
Trịnh Chí An thấy vậy, nhìn cô, rồi nhìn Cố Hàm Giang, đột nhiên như bừng tỉnh mà gật đầu: “Được rồi không cần phải nói, tôi hiểu, hiểu mà.” Nói xong còn nháy nháy mắt với cô rồi cười rời đi.
 
Tạ Miêu: “…”
 
Đừng đi mà người anh em, rốt cuộc cậu hiểu cái gì vậy!
 
Tạ Miêu đang cạn lời, Cố Hàm Giang đã đi tới, đặt hộp cơm và sách kế bên Ngô Thục Cầm.
 
“Nghe nói lớp mấy đứa khác yên tĩnh vào buổi trưa, bầu không khí học tập tốt nên anh đến đây đọc sách.”
 
Ánh mắt của Tạ Miêu bất giác dừng trên mũ choàng của cô, im lặng hồi lâu: “Vào nhà còn mang, anh không nóng sao?”
 
Mắt của Cố Hàm Giang cũng không chớp một cái: “Không nóng.” Xoay người, lặng lẽ nới lỏng khăn quàng cổ.
 
Sau khi Cố Hàm Giang tới, mỗi trưa Ngô Thục Cầm cũng không chạy ra ngoài nữa, hội nhóm cùng nhau học tập cũng từ hai thành bốn người.
 
Bị bọn họ ảnh hưởng, những người khác muốn chơi thì cũng ngượng, dứt khoát đọc sách làm bài theo. Cảnh tượng lớp (1) ngày nào cũng hướng về phía trước, chăm chỉ học tập quả thực thành truyền kỳ trong khối 10, thậm chí là khắp huyện Nhất Cao.
 
Có một hôm thầy Trịnh quên đồ vào phòng học lấy, vào cửa thấy còn tưởng mình nhớ lầm giờ.
 
Ông nhìn đồng hồ, sau khi xác định đúng thật là còn chưa đến 12g trưa, ánh mắt dừng ở trên người Tạ Miêu.
 
Về nhà sau ông hỏi Trịnh Chí An: “Những bạn học lớp chúng ta không về nhà ăn trưa, có phải gần đây đều học trong phòng hay không?”
 
“Đúng vậy.” Trịnh Chí An trông mong nhìn dao trong tay mẹ của mình, chờ mẹ gọt táo.
 
“Con có biết ai dẫn đầu hay không?” thầy Trịnh hỏi tiếp.
 
“Tạ Miêu ấy, gần đây cậu ấy và Hứa Văn Lệ không về nhà ăn cơm.”
 
Quả nhiên là Tạ Miêu.
 
Thầy Trịnh vui mừng mà cười, cười xong lại nhìn con trai ngốc nhà mình, lại nghiêm mặt, giật lấy nửa quả táo từ trong tay cậu: “Thành tích của người ta tốt hơn con mà còn cần cù hơn con nữa, con còn không biết xấu hổ mà ăn táo à? Về sau giữa trưa đừng về, ở lại trường đọc sách đi.”
 
Trịnh Chí An: “…”
 
Một tuần nhiều lắm chỉ có thể ăn một quả táo, bố còn giành của con, bố không biết xấu hổ!
 
Bạn học trong lớp chịu tốn công, thầy Trịnh vui mừng rất nhiều, lại cảm thấy mình hẳn nên giúp đỡ bọn họ. 
 
Ông phát bài thi mấy năm nay và sách bài tập, lợi dụng thời gian buổi tối mà chuẩn bị một ít bài tập, giao cho Tạ Miêu: “Em giữ hết đi, mỗi trưa thì viết vài bài trên bảng, ai thích làm thì làm, không bắt buộc.”
 
Mới vừa tan học không bao lâu, Tạ Miêu đang nướng khoai lang trên bếp với Hứa Văn Lệ, nghe vậy vội lau tay nhận: “Thầy ơi, đề này có đáp án không?”
 
“Có.”
 
Thầy Trịnh rút tờ giấy ra: “Em giữ đáp án, làm xong thì cho bọn nó xem.”
 
“Vâng.”
 
Tạ Miêu cầm bài tập và đáp án trở lại chỗ ngồi, Trịnh Chí An lập tức xung phong nhận việc: “Tạ Miêu cậu còn chưa ăn xong, để tôi chéo giúp cậu.”
 
Nhưng có người còn nhanh hơn cậu ta, cánh tay thon dài của Cố Hàm Giang đã cầm lấy tờ giấy mỏng kia: “Hôm nay chép mấy bài?”
 
“Cậu ăn xong rồi sao?” Tạ Miêu hỏi anh.
 
“Ừ.”
 
Hàng mi dài của Cố Hàm Giang hơi cong, trầm giọng đáp.
 
Tạ Miêu cũng không khách khí với anh: “Vậy thì cảm ơn cậu, hôm nay chép trước ba bài đi.”
 
Cố Hàm Giang cầm đồ lên bục giảng, Tạ Miêu ngồi xuống, tiếp tục ăn nửa củ khoai lang mới nướng xong.
 
“Em phát hiện con người của anh ấy khá tốt, có điều nói hơi ít, có vẻ khó gần.” Hứa Văn Lệ nghiêng đầu nhỏ giọng nói với cô: “Chắc anh ấy như người ta nói… ngoài lạnh trong nóng nhỉ.”
 
Cố Hàm Giang đến lớp (1) học, mười lần có chín lần sẽ mang theo bộ “Tuyển tập Toán Lý Hóa”. Hứa Văn Lệ mượn anh, anh cũng không chút do dự cho mượn, bởi vậy mà Hứa Văn Lệ có ấn tượng khá tốt với anh. 
 
Tạ Miêu cũng cảm thấy, bây giờ Cố Hàm Giang như người khác so với lúc trước khi cô thức tỉnh ký ức.
 
Cũng không biết có phải anh đã trải qua những gì không tốt hay không, luôn xa lánh và phòng bị mọi người.
 
Đang nghĩ ngợi, Hứa Văn Lệ lại thì thầm bên tai cô: “Anh ấy có luyện viết chữ bằng phấn à? Viết đẹp quá.”
 
Tạ Miêu ngẩng đầu, nhìn thấy sống lưng thẳng tắp và cơ thể thon dài của anh khi đưa tay chép đề.
 
Đừng nói, tỉ lệ cơ thể của nam chính thật chuẩn. Vai rộng eo thon chân dài, mùa đông mặc đồ rất dày cũng không có vẻ mập mạp, ngược lại còn có cảm giác đẹp trai hơn những người khác.
 
Có điều Tạ Miêu chỉ nhìn bằng hai mắt, ánh mắt cũng dần dần bị đề bài trên bảng hấp dẫn. 
 
Chờ Cố Hàm Giang viết xong xuống dưới, cô đã có cách giải, thậm chí vừa ăn vừa lấy bút viết đáp án lên vở toán. 
 
“Chép xong rồi.”
 
Cố Hàm Giang phủi ngón tay dính phấn, trả tờ giấy mỏng kia cho Tạ Miêu.
 
Anh chuẩn bị đi rửa tay, Tạ Miêu gọi anh lại, cười khanh khách đưa một trứng gà nướng tới: “Cảm ơn cậu.”
 
Cố Hàm Giang nhìn đôi mắt đào hoa hơi cong của cô, cúi đầu nhìn quả trứng gà trong bàn tay trắng nõn của cô, vươn tay.
 
Nhiệt độ trên trứng gà lập tức xuyên qua da, một đường lan vào lòng, khiến trái tim của anh nóng theo.
 
Nó khiến cho tâm trạng của anh luôn rất tốt, nhìn thấy Lâm Hạo chạy tới hỏi bài Tạ Miêu thì cũng không thấy chói mắt nữa.
 
Ít nhất anh còn có trứng gà, còn thằng nhóc này không có gì cả.
 
Kết quả khiến Lâm Hạo nhìn anh thêm mấy cái, hoài nghi trong lòng anh đang có suy nghĩ xấu xa gì.
 
Thời gian gấp rút ôn tập thật sự qua rất nhanh, vào tháng 1 năm 79 không được mấy ngày thì cuộc thi cuối kỳ đã bắt đầu.
 
Trước kia Tạ Miêu không biết nhưng sau khi thành phố Vọng Sơn tự khôi phục việc thi đại học thì lần đầu tiên tổ chức thi toàn thành phố.
 
Trường học rất coi trọng, nghĩ không ít cách tìm bài thi ở thành phố cho họ làm, Tạ Miêu ôn tập cũng rất nỗ lực.
 
Ngay cả Hứa Văn Lệ dễ chán cũng ít khi kiên trì được như vậy.
 
Theo cách nói của cô ấy, hễ là học không nổi nữa, chỉ cần nhìn Tào Khiết thì chắc chắn sẽ có động lực. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
 
Đương nhiên, những nỗ lực đó của cô ấy cũng không uổng phí.
 
Vừa ra khỏi trường thi toán, Hứa Văn Lệ ôm Tạ Miêu nhảy dựng lên: “Chị Miêu Miêu chị nói đúng rồi! Chị kêu em chú ý những đề hình đó, làm rất nhiều, còn có hai bài trong quyển “Tuyển tập Toán Lý Hóa” nữa chú!”
 
Chờ thi xong những môn còn lại, cô ấy càng kích động không thôi: “Em lớn như vậy rồi cũng chưa từng thi tốt như vậy, lần này nếu thi không hơn cậu ta thì em cũng phải xin lỗi chị tốn công ôn tập cho em rồi!”
 
“Cán sự môn Toán, tôi thấy lần này môn Toán của tôi chắc chắn có thể đạt tiêu chuẩn, cậu định khi nào kêu tôi mời cậu đi ăn?”
 
Khi Hứa Văn Lệ bình tĩnh trở lại, Lâm Hạo gõ gõ mặt bàn của Tạ Miêu.
 
Vừa nghe cậu ta nói như vậy, Trịnh Chí An cũng nói: “Cậu không nói tôi cũng không nghĩ đến, Tạ Miêu, nếu lần này tôi có thể tiến bộ, tôi cũng mời cậu đi ăn. Cậu đoán đề quá chuẩn, như sớm biết các thầy cô muốn ra đề gì vậy.”
 
“Đi ra ngoài ăn cơm còn phải lấy phiếu nữa, mời gì chứ.” Tạ Miêu có chút dở khóc dở cười.
 
“Cậu cứ nói cậu muốn ăn cái gì, đến lúc đó tôi kêu mẹ mang đến.”
 
Trong phòng học vô cùng náo nhiệt, dường như trên mặt mỗi người đều là vẻ thả lỏng khi vừa thi xong, cùng với mong chờ kỳ nghỉ sắp đến.
 
Chắc do hỏi thời gian thi của trước rồi nên sau khi thi xong 1 ngày, nhà họ Tạ nhận được điện thoại của mẹ Cố Hàm Giang.
 
Tạ Kiến Hoa giúp đỡ chạy vặt, kêu Cố Hàm Giang lại đây trả lời điện thoại.
 
Cố Hàm Giang nói với người nhà nói một hồi, sau khi cảm ơn Vương Quý Chi thì dừng bước ở cửa phòng của Tạ Miêu. 
 
Anh yên lặng đứng một lát, giơ tay muốn gõ cửa thì Tạ Miêu đã mở cửa ra.
 
Dường như tâm trạng của cô không tồi, nhìn thấy anh thì cười hỏi: “Gọi xong rồi à?”
 
“Ừ.” Cố Hàm Giang vội báo: “Bọn họ kêu tôi có kết quả thì đến Bắc Kinh ăn tết.”
 
“Vậy là tốt rồi.” Tạ Miêu nói: “Cũng nhiều năm anh không trở về rồi, cuối cùng cũng đoàn tụ với gia đình.”
 
“Lần này có khi trở về hơn một tháng.”
 
Cố Hàm Giang muốn hỏi cô một chút, mình đi lâu như vậy, cô có nhớ anh một chút nào hay không.
 
Nhưng tới bên miệng lại trở thành: “Cậu muốn gì không? Tôi mua cho.”
 
“Không cần.”
 
Tạ Miêu xua xua tay: “Mang nhiều đồ vậy thì rất nặng.”
 
Cố Hàm Giang không biết nói gì cho phải, hơn nửa ngày, mới trầm giọng nói: “Vậy trước tiên chúc cậu năm mới vui vẻ.”
 
“Ừ, cũng chúc cậu năm mới vui vẻ, thuận buồm xuôi gió.”
 
Tạ Miêu muốn đi WC, hai người chưa nói được mấy câu liền tách ra.
 
Cố Hàm Giang vừa ra, Đại Hoàng ghé vào trong ổ lập tức nhảy dựng lên, hướng về phía anh bắt đầu điên cuồng rít gào.
 
Anh đã quen, Mã Vĩ đang ở cửa nói chuyện với Tạ Kiến Hoa lại hoảng sợ.
 
“Cho nhà cậu bị gì vậy? Sao đột nhiên sủa lớn tiếng vậy?”
 
“Không cần quan tâm đến nó, mỗi lần Cố Hàm Giang ở gần nó đều như vậy, cũng không biết hai người họ có gì thù.”
 
Tạ Kiến Hoa không để bụng mà nói, túm lấy cậu ta: “Cái khi nãy cậu nói, lúc nào vậy?”
 
Lúc trước Mã Vĩ động đến vẻ ngoài của Cố Hàm Giang mà bị đánh ra bóng ma tâm lý, vừa nghe ba chữ Cố Hàm Giang này thì cứng người.
 
Cậu ta kéo cao cổ áo lông lên theo bản năng, muốn che kín mặt mình. 
 
Tạ Kiến Hoa lại liên tiếp truy hỏi: “Rốt cuộc là lúc nào? Không lẽ các cậu không muốn mang tôi đi chơi chứ?”
 
“Sao vậy được, tôi đã nói với cậu rồi, chắc chắn không thể bỏ rơi cậu được.”
 
Không có cách nào khác, Mã Vĩ chỉ có thể hạ giọng: “Mấy ngày nay đã bắt đầu tổ chức, kéo dài đến 15 tháng giêng……”
 
Dáng vẻ của hai người thật sự có chút lén lút nhưng Cố Hàm Giang nghĩ Mã Vĩ đã từng bị mình đánh thì cũng không để trong lòng.
 
Ngày tiếp theo, các giáo viên huyện Nhất Cao cũng phát bài thi ra.
 
Rút kinh nghiệm lần trước, lúc này không ai dám kêu học sinh cộng điểm giúp nưa, tất cả đều tự tay làm lấy.
 
Bài thi xong xuôi, giáo viên các lớp vội lấy mấy học sinh có thành tích tốt nhất lớp, tính tổng điểm. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
 
Sau đó, đôi mắt của thầy Trịnh sáng lên.
 
Thầy Lý nhìn thấy, hỏi ông: “Sao rồi? Tạ Miêu lớp ông thi tốt không?”
 
“Xem điểm em ấy này.” Thầy Trịnh đưa giấy viết thành tích cho ông ấy: “Ông cảm thấy, em ấy có thể đứng thứ mấy trên bảng xếp hạng thành phố?”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui