Chương 55
Editor: Bé hư iu đương quên chạy deadline
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy Tạ Miêu có vẻ cao gầy nhưng từ nhỏ không làm chuyện nhà nông nên sức lực không lớn lắm.
Cố Hàm Giang té thật thì dù cô dùng hết sức thì cũng đứng không vững.
Cũng may Cố Hàm Giang đúng lúc chống lên vai cô, mượn lực đứng thẳng người: “Thật xin lỗi.”
Nhưng như vậy, tư thế của hai người rất giống Cố Hàm Giang ôm vai cô, cô ôm thắt lưng của Cố Hàm Giang, vô cùng mờ ám.
Tạ Miêu có chút không được tự nhiên: “Anh sao vậy? Uống rượu ư?”
“Ừ.”
Ánh mắt của chàng trai nhìn cô một hồi lâu mới cúi đầu đáp lại.
Khoảng cách quá gần, Tạ Miêu có thể cảm giác hơi thở nóng rực đầy mùi rượu của anh phả lên mặt mình, rất có cảm giác tồn tại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô lập tức nghĩ đến, người này lúc trước đứng đầu bảng vàng vẫn luôn luôn bình tĩnh, thậm chí còn thong dong sắc bén.
Đầu óc phản ứng nhanh như vậy, biết nhìn vẻ mặt của người khác như thế, nhìn sao cũng không giống một người say rượu.
Chẳng lẽ rượu nặng mới phát tác? Phản ứng chậm như vậy sao? .
Tạ Miêu thắc mắc trong lòng, nhịn không được mà tò mò: “Anh uống bao nhiêu rượu trắng vậy?“
Anh nheo mắt, như tự hỏi, nói: “Một ly.“
Một ly mà say như vậy rồi ư?
Tạ Miêu nháy mắt mấy cái: “Ít vậy à?“
Ở đây bán bia lẻ theo chén, hai đồng là một chén lớn, một chén gần một cân. Mới trước đây cô bị người lớn trong nhà đùa uống mấy ngụm, độ cồn vô cùng thấp, một ly chắc chắn không thể khiến anh say thành như vậy.
Quả nhiên khi anh nghe vậy, buông tay muốn thử đứng thẳng: “Có thể cho mượn điện thoại nhà em một chút không?“
“Được.“
Tạ Miêu không chút suy nghĩ mà đồng ý, nhìn anh đứng cũng không vững, lại duỗi tay dìu cánh tay anh: “Anh không bận gì chứ?”
Cố Hàm Giang còn chưa nói chuyện, Tạ Kiến Hoa lại đây đỡ anh: “Em đến đây.”
“Không cần.”
Cố Hàm Giang rút tay về, Tạ Kiến Trung lại muốn cầm balo giúp anh: “Anh Hàm Giang, anh vào nhà em uống miếng nước, tỉnh rượu rồi hẵng đi.”
“Không cần, cám ơn.”
Cố Hàm Giang luôn luôn không thích người khác động vào đồ của anh, lạnh giọng từ chối.
Tạ Miêu vừa thấy hai em trai, lại nhớ tới bọn nó lén đánh bạc, xém chút còn bị người ta lừa mất một trăm đồng.
Cô cười lạnh: “Đừng tưởng rằng đem mấy tấm gỗ của người ta về thì 2 đứa sẽ không bị phạt.”
Động tác của Tạ Kiến Trung, rút tay cúi thấp đầu: “Em chỉ muốn cám ơn anh Hàm Giang mà thôi, không có ý gì khác.”
Trong lúc nhất thời, không khí chạng vạng lạnh lẽo hơi ngừng lại, tiếng chân giẫm lên đất tạo thành âm thanh sột soạt.
Triệu Cương thấy bầu không khí không ổn, ho nhẹ một tiếng nói sang chuyện khác: “Anh Hàm Giang có thể cho em biết anh làm như thế nào không? Uống rượu rồi mà còn có thể đánh mấy người kia không ngơi tay, quả thực rất trâu.”
Tính tình Cố Hàm Giang quái gở, thật sự không thể nào để ý người khác
Nhưng có thể vì uống rượu nên dễ tính hơn, anh cũng không ngại trả lời vấn đề của Triệu Cương: “Không khó, học toán cho giỏi, dùng manh mối để đoán đối phương sắp đánh thế nào là được.”
Triệu Cương vừa nghe phải học giỏi, đầu liền đau: “Thế còn khó khăn hơn nữa.”
Tạ Miêu cảm thấy Cố Hàm Giang có thể thắng, nói không chừng không liên quan gì với vẻ mặt hiện giờ của anh,
Dù sao tay già đời giống Tôn Quốc Phú, dù đã chia bài xong thì cũng không thể lấy được tin tức hữu dụng nhờ vẻ mặt của anh.
Có vài thứ anh rất hiểu, nhưng bởi vì hiểu rõ nên phải tỏ vẻ bài rất tốt, khiến đối phương phải bỏ bài để anh thắng.
Tạ Miêu nghiêng đầu hỏi Triệu Cương: “Cậu rất có hứng với chuyện đánh bài sao?”
Dù nói như thế nào, Triệu Cương vì bọn họ mới đến nhà Mã Vĩ. Thật sự vì nhìn thấy Cố Hàm Giang đại sát tứ phương thì niềm đam mê bài bạc bị kích thích, cô cũng không có cách nào nói rõ với thím Triệu cả.
Triệu Cương vừa nghe có chút ngượng ngùng: “Xem như cũng vậy đây, em chỉ muốn đi xem náo nhiệt, bọn họ chê em đánh dở nên không dẫn em theo.”
“Vậy cũng tốt.” Tạ Miêu nói: “Đỡ hơn bị người hãm hại như hai thằng nhóc ngu xuẩn nhà chị.“
Tâm trạng của Tạ Kiến Hoa và Tạ Kiến Trung vốn rất nặng nề, vì chuyện sắp gặp phải mà bất an không thôi.
Nghe Tạ Miêu gọi bọn họ ngu xuẩn, trên mặt hai người càng nóng, hận không thể chui đầu vào đống tuyết ven đường.
Ngay cả Tạ Kiến Quân cũng cúi đầu, một đường không nói một câu nói nào.
Chị cậu nói đúng, cậu che giấu cho anh Kiến Hoa và Kiến Trung, không phải đang giúp bọn họ mà là hại bọn họ.
Nếu cậu có thể nói cho người trong nhà sớm một chút, ngăn bọn họ đánh bạc đúng lúc thì cũng sẽ không có chuyện bị người khác lừa gạt.
Trùng hợp gặp được anh Hàm Giang, nếu không có anh Hàm Giang, chuyện này còn không biết phải giải quyết như thế nào.
Ba anh em nhà họ Tạ không ai dám hé răng, Tạ Miêu còn đang nổi nóng, cần phải nguội lại.
Sau một lúc lâu, Cố Hàm Giang mới nhẹ giọng hỏi Tạ Miêu: “Lạnh không?” Đưa bao tay của mình cho cô.
Tạ Miêu đi vội, không mang bao tay, đôi tay nhỏ bé bây giờ đang nắm thành quyền nhét trong tay áo bông.
Nhưng Cố Hàm Giang còn mang theo đồ, cần bao tay hơn cô.
Tạ Miêu trả lại: “Không còn mấy bước nữa đâu, anh vẫn nên mang đi.“
Cố Hàm Giang không nói chuyện, xách balo lên cánh tay thượng, túm tay cô mang bao tay giúp cô.
Ngay lúc tay bị nắm lấy, Tạ Miêu cảm nhận được sự ấm áp trong lòng bàn tay anh, đầu ngón tay lạnh băng đột nhiên hơi nóng lên.
Triệu Cương còn nhỏ, Tạ Kiến Hoa cùng Tạ Kiến Trung lại đang tuyệt vọng sợ hãi, chỉ có Tạ Kiến Quân không khỏi nhìn hai người thêm vài lần.
Cậu cứ cảm thấy Cố Hàm Giang và chị gái nhà mình ở cạnh nhau hơi không giống bình thường lắm, cụ thể là không biết chỗ nào nên không thể nói rõ.
Tạ Kiến Quân nghĩ, những chuyện đã xảy ra hôm nay rất nhanh cũng bị ném ra sau đầu.
Thôn Bắc Xá không lớn lắm, Tạ Miêu nói đi không được mấy bước, mọi người từ nhà Mã Vĩ về cũng chỉ dùng sáu bảy phút.
Xa xa nhìn thấy hai nhà họ Tạ Triệu chạy ra, Tạ Miêu quay đầu nhìn về phía Triệu Cương: “Hôm nay cám ơn em, nếu không có em thì chị không biết phải đến đâu tìm hai người bọn nó rồi. Em về trễ như vậy có bị trách không, không thì cần chị đi cùng giải thích với thím một câu không?”
“Không cần không cần, buổi chiều lúc Kiến Quân trở về, em đã nói với mẹ tối nay dẫn người về rồi.”
Triệu Cương vừa khoát tay, nói tạm biệt với mọi người, chui vào sân nhà mình nhanh như chớp.
Triệu Cương đi chưa được hai giây, bọn Tạ Miêu đã gặp Vương Quý Chi đón họ trở về.
Buổi chiều Tạ Miêu cho Tạ Kiến Quân trở lại một chuyến, nói với người trong nhà là đã tìm được rồi, để bọn họ ngừng lo lắng.
Bà cụ và Trình Lập Xuyên vẫn không yên lòng, lâu lâu lại ra xem. Chỉ có Lưu Chiêu Đệ, cảm thấy hai đứa con trai ra ngoài không có việc gì thì được rồi, chỉ cần không có việc gì là được.
Nhìn thấy hai đứa cháu trai mất tích một ngày một đêm, Vương Quý Chi đánh không nể mặt: “Mấy đứa còn biết trở về à?”
Tạ Kiến Hoa cùng Tạ Kiến Trung cúi đầu, không dám lên tiếng.
Nhưng Tạ Miêu đi lên khoác cánh tay của bà: “Bà nội ra chờ bọn con bao lâu rồi? Sao không mặc nhiều thêm nữa?” Nói xong liền kéo bà vào bên trong: ”Chúng ta vào rồi nói, vừa lúc Cố Hàm Giang cũng muốn mượn điện thoại của chúng ta.”
Lúc này Vương Quý Chi mới chú ý tới Cố Hàm Giang, miễn cưỡng thu hồi sự tức giận trên mặt: “Hàm Giang cũng đến đây sao? Mau vào mau vào.”
Tạ Vệ Quốc và Tạ Vệ Dân nghe thấy tiếng động thì cùng ra khỏi nhà, trên mặt lộ vẻ giận dữ.
Nhưng có mặt Cố Hàm Giang nên mới không xử lý mấy đứa nhỏ, bọn họ đành phải trừng mắt liếc con nhà mình một cái, tạm thời ép cơn tức xuống.
Tạ Miêu đưa Cố Hàm Giang vào nhà, lấy điện thoại và cởi bao tay: “Anh gọi đi.”
“Cám ơn.”
Cố Hàm Giang gật gật đầu với cô, cầm điện thoại ấn một dãy số.
Khoảng năm sáu tiếng, Tống Vân bên kia nhấc điện thoại: “Alo, xin chào.”
“Mẹ, là con.”
“Hàm Giang?” Tống Vân sửng sốt: “Không phải hôm nay con lên xe lửa về sao? Sao còn chưa đi?”
“Con có chút việc, chưa lên xe.” Cố Hàm Giang nói: “Ngày mai con về, mẹ và bố không cần sốt ruột đón con.”
Tạ Miêu đang muốn đi ra ngoài, để lại không gian cho anh và người nhà nói chuyện, nghe vậy thì đi chậm lại.
Anh đây là, dọn dẹp chiến trường giúp hai đứa em ngu xuẩn của cô mà bỏ lỡ chuyến xe về Bắc Kinh sao?
Trong lòng như chạm phải gì đó nhẹ nhàng, Tạ Miêu quay đầu nhìn sườn mặt của chàng trai, lúc này mới đi ra ngoài.
“Không phải sớm tìm được người rồi sao? Mấy đứa tới giờ này mới trở về? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vương Quý Chi bình tĩnh, vừa thấy Tạ Miêu liền kéo cô nhỏ giọng hỏi.
Nếu tự Tạ Kiến Quân ra ngoài tìm người thì có thể vì ham chơi mà chậm trễ, Tạ Miêu lại là một đứa nhỏ rất biết kiềm chế.
Vương Quý Chi cảm thấy chuyện này còn có gì đó, chiếc lông cọ nguậy trong lòng cũng chưa yên. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Nhìn thấy vẻ mặt của bà, Tạ Miêu cầm bàn tay thô ráp: “Không có việc gì nữa, lát nữa con nói với bà sau.”
Vương Quý Chi nhìn Cố Hàm Giang ở góc kia, càng đóng miệng lại .
Không bao lâu, Cố Hàm Giang nói chuyện điện thoại xong đi ra: “Cám ơn bà, con đi về trước đi.”
“Tôi tiễn anh đi.”
Tạ Miêu không chút suy nghĩ theo ra ngoài.
Cố Hàm Giang nghe vậy, dừng bước ở cửa: “Không cần, em trở về đi, muộn quá rồi.”
Tạ Miêu ngẫm lại trong nhà còn có việc, không tiếp tục nữa, đưa balo và bap tay cầm ở trong tay cho anh: “Trả lại cho anh này.”
Trên bao tay còn ấm áp, còn để lại độ ấm trong bàn tay cô gái nhỏ.
Cố Hàm Giang nhận lấy, nắm chặt trong tay.
Tạ Miêu nói lời tạm biệt: “Vậy anh đi thong thả.”
“Ừ.”
Cố Hàm Giang đáp một tiếng, nghĩ lại rồi nói: “Sang năm gặp.”
“Sang năm gặp.”
Mãi đến khi đi xa, Cố Hàm Giang mới cẩn thận mang vào tay, cầm hờ.
Lòng bàn tay như được chạm vào bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương, mềm đến nỗi làm cho người ta vĩnh viễn không muốn buông ra.
Nếu có thể nắm được thì tốt rồi.
Anh nghĩ, đi trở về nhà bà cụ Ngô.
Bà cụ Ngô đón Cố Hàm Giang trở về, chỉ có một đứa cháu trai nuôi lớn như vậy, làm sao nỡ để anh rời đi.
Cho nên Cố Hàm Giang nói phải ở lại học đến khi tốt nghiệp trung học, bà khuyên trên miệng, trong lòng cũng rất vui.
Hôm nay Cố Hàm Giang phải về Bắc Kinh, bà luôn cảm thấy hình như thiếu gì đó. Thêm cả Cố Hàm Giang vô cùng cố chấp, không cần ai tiễn.
Bà cụ Ngô thấy vậy, nhịn không được hỏi con mình: “Con nói xem, bây giờ Hàm Giang đến chỗ nào rồi?”
Ngô Hướng Đông có chút dở khóc dở cười: “Mẹ, Hàm Giang mới đi, mẹ hỏi mấy lần rồi?”
“Không phải lo lắng một mình nó ra ngoài sao không?”
Bà Ngô trừng anh một cái: “Lên Bắc Kinh còn phải đổi xe, cũng không biết nó có tìm được hay không.”
Đang nói, Cố Hàm Giang đột nhiên trở lại.
Bà cụ Ngô cả kinh: “Con về rồi à? Không lên xe kịp sao?”
“Vâng.” Cố Hàm Giang nói: “Chuyến xe lên huyện ở trấn trên bị hủy, không lên được.”
“Vậy con ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa ạ.”
Bà cụ Ngô bật người thành tiếng, vào phòng bếp dọn đồ ăn cho anh: “Xe này nói hủy liền hủy, dời lại bao nhiêu ngày?”
Bên nhà họ Tạ đang nghênh đón một cơn gió lốc.
Cố Hàm Giang mới vừa đi, Tạ Miêu liền lạnh mặt, nói chuyện kia cho Vương Quý Chi.
Lúc đó cô cẩn thận kể từng chi tiết chứ không nói giảm nói tránh, để người trong nhà biết rõ tính nghiêm trọng của chuyện này.
Đánh bạc không phải việc nhỏ, phải cho mấy đứa nhỏ chịu phạt một lần, từ nay về sau mới không dám chơi nữa.
Vương Quý Chi vừa nghe liền đổi sắc mặt, vội hỏi đã xảy ra cái gì.
Bọn Tạ Kiến Hoa thấy giấu không được, chỉ có thể đầy mặt sợ hãi, một năm một mười kể rõ.
Người nhà họ Tạ vốn dĩ chỉ nghĩ đêm không về ngủ, không ngờ bọn họ lại dám đi ra ngoài đánh bạc, còn xém chút bị lừa 100 đồng.
Lúc ấy Tạ Vệ Quốc đá qua: “Dẫn em trai ra ngoài đánh bạc, Tạ Kiến Hoa con giỏi lắm!”
Lúc ông còn trẻ đã tham gia chiến tranh, cũng thấy máu rồi, đá một cú thì không ai có thể chịu đựng được.
Tạ Kiến Hoa không dám trốn,ôm bụng ngã sõng soài trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.
Lưu Chiêu Đệ thấy vậy thì đỏ mắt: “Tạ Vệ Quốc ông làm gì vậy? Đó chính là con trai ruột của ông đó!”
“Nó là con trai ruột của tôi nên tôi mới dạy dỗ nó! Sao tôi phải quan tâm người khác có đánh bạc hay không?”
Vương Quý Chi thấy ầm ĩ không ra gì, kêu một tiếng: “Đừng đánh ở chỗ mẹ, về nhà dạy con đi!”
Tạ Vệ Quốc cùng Tạ Vệ Dân mang con về phòng, chỉ để lại Vương Quý Chi và Tạ Miêu.
Thấy sắc mặt của bà nội không tốt, Tạ Miêu rót nước cho bà: “Bà uống một chút nước đi, bớt giận.”
Ngẫm lại mấy đứa cháu trai không nên thân nhà mình trái ngược với cháu gái thông minh ngoan ngoãn trước mắt, Vương Quý Chi thở dài: “Nếu bọn Kiến Hoa có thể hiểu chuyện bằng một nữa con thì bà cũng không cần bận lòng rồi. Con nói xem, sao bọn nó lại dính tới bài bạc vậy?”
Tạ Miêu: “Trường học cho quá ít bài tập, bọn nó rảnh rỗi.”
“Vậy con cho bọn nó nhiều bài tập chút đi?” Vương Quý Chi giật mình: “Hôm nay may mắn, gặp Hàm Giang. Lần tới không ai giúp bọn nó giải quyết đâu? Còn không biết bọn nó có thể gây ra họa gì nữa”
Tạ Miêu lại thấy, ép mấy đứa em đi học thì chị à cách tạm thời, trị ngọn chứ không trị gốc.
Chuyện học tập phải xuất phát từ nhu cầu bên trong mới có hiệu quả.
Cô trầm ngâm: “Bà, bà xem, cho bọn nó lên núi làm việc mấy ngày được không? Phải tự mình nếm thử, biết kiếm tiền không dễ thế nào, lúc bỏ tiền mới biết quý trọng, mới biết học hành là con đường tốt thế nào.”
“Lên núi làm việc ư?”
Đúng là Vương Quý Chi không nghĩ tới chuyện này, hiện tại Tạ Miêu nói ra, bà cũng cảm thấy có đạo lý, hạ quyết tâm: “Được, lát nữa bà nói với bố và bác con. Bọn nó không còn nhỏ, cũng nên hiểu chút chuyện này.”
“Không được! Sang năm Kiến Hoa mới mười sáu, sao có thể lên núi chịu cực khổ chứ!”
Nghe được lời đề nghị của Vương Quý Chi, Lưu Chiêu Đệ là người đầu tiên phản đối.
Dưới góc nhìn của Lưu Chiêu Đệ, đánh bạc cũng không phải chuyện lớn gì, nếu không phải bị lừa thì con trai nhà mình cũng không thua nhiều tiền như vậy.
Vừa rồi vì Tạ Vệ Quốc đánh Tạ Kiến Hoa, bà đã cãi nhau một trận với chồng mình, lúc này đôi mắt vẫn hồng.
Trình Lập Xuân cũng cảm thấy lên núi làm việc là chịu tội.
Mùa đông không có việc trên ruộng, đội Hà Đông đều kiếm tiền bằng việc chuyển gỗ trên rừng.
Mà cái gọi là chuyển gỗ, chính là dọn những nhánh cây còn dư lại ở lâm trường, không cho chắn mất đường.
Có mệt hay không thì không nói, đi trên tuyết vào đầu mùa đông vẫn rất quá sức.
Nhưng bà nhát gan lại không có chính kiến, chỉ dùng đôi mắt khóc đỏ bừng nhìn chồng mình.
Tạ Vệ Quốc nghe Lưu Chiêu Đệ nói xong lại dựng thẳng lông mày: “Mười sáu không nhỏ, con bé thứ hai nhà lão Thôi mới mười ba, không phải cũng xuống ruộng làm việc sao? Một thằng nhóc to xác như nó, chẳng lẽ còn không bằng một con nhóc?”
“Sao có thể so nó với một con nhóc chứ…”
Lưu Chiêu Đệ còn muốn nói gì đó, Tạ Miêu đột nhiên mở miệng hỏi mấy đứa em: “Các em nghĩ như thế nào, có đồng ý chứng minh mình là một người đàn ông hay không, dùng chính đôi tay của mình kiếm tiền cho gia đình?”
Mấy đứa nhóc đã ăn đập, ngay cả Tạ Kiến Quân ầm ĩ không chịu nói ngay từ đầu, lúc này cũng im như gà.
Nghe Tạ Miêu hỏi như vậy, Tạ Kiến Trung là người thứ nhất cứng cổ: “Đi thì đi, có gì ghê gớm?”
Tạ Kiến Quân không nói chuyện, nhưng xem vẻ mặt thì cũng không có ý phản đối.
Lưu Chiêu Đệ bĩu môi: “Ai muốn đi thì cứ đi, Tạ Kiến Hoa nhà chúng tôi sẽ không đi chịu tội.”
Ai ngờ vừa dứt lời, Tạ Kiến Hoa ngẩng đầu dứt khoát: “Con đi.”
Cậu là anh trai, cũng do cậu dẫn Kiến Trung và Kiến Quân, ai đều có thể không đi, cậu cần phải đi.
Ngày hôm sau, lúc đội dọn rừng chuẩn bị xuất phát mới phát hiện Lưu Chiêu Đệ không tới, ngược lại thì thấy mấy thằng nhóc choai choai nhà họ Tạ tới.
“Thư ký Tạ, sao anh lại dẫn đám Kiến Hoa, Kiến Quân đến vậy?” Ngô Hướng Đông không khỏi tò mò.
“Bọn nó không nhỏ nữa, mang ra rèn luyện.”
Tạ Vệ Dân nói, nhìn về phía người chấm công: “Để ý chấm công cho bọn nó, dựa vào công sức thực tế làm bao nhiêu thì ghi bấy nhiêu, đừng nương tay.”
Để nói chấm công cho bọn họ không được nương tay, Vương Quý Chi mới để Lưu Chiêu Đệ hay gây chuyện trong nhà.
Vốn thấy ông dẫn mấy đứa nhóc không biết làm gì tới, trong đội còn có người không vừa lòng, cảm thấy đây là tới làm ảnh hưởng cho bọn họ.
Nghe ông nói như vậy, những người này cũng không nói gì, cõng rìu và cưa lên núi.
Bọn họ đi không bao lâu, Vương Quý Chi tự mình đến nhà họ Ngô, đưa chút đồ ăn cho Cố Hàm Giang: “Nghe nói con phải về Bắc Kinh, mang theo ăn trên đường.” Lại đưa cho anh một bọc cây thiên ma nhỏ: “Lấy về cho bố mẹ và ông nội con dùng, có thể trị đau đầu.”
Tuy bà không nói rõ, Cố Hàm Giang cũng biết đây là vì cảm ơn hôm qua anh dọn dẹp chiến trường rối rắm của anh em nhà họ Tạ.
Anh giữ đồ ăn nhưng lại trả thiên ma về: “Có cái này là đủ rồi, cảm ơn bà.”
Cùng ngày, Cố Hàm Giang xuất phát lần nữa, cuối cùng cũng ngồi trên xe lửa về Bắc Kinh.
Mà ba anh em Tạ Kiến Hoa đi giữa nhóm người lớn lên núi, thời gian nghỉ ngơi duy nhất chính là giữa trưa ngồi ở tầng hầm tuyết dưới sườn dốc, vừa sưởi ấm vừa uống nước ấm ăn bánh rán.
Ba người mệt đến bủn rủn, cũng không ăn uống, đột nhiên trở nên vô cùng yên lặng. Buổi tối kéo thân thể mỏi mệt về nhà, mới vừa cơm nước xong, Tạ Miêu lại lấy sách bài tập ra: “Giải bài tập hôm nay cho xong rồi hẵng ngủ.”
Ba đứa ngốc nhà họ Tạ: “…”
Bọn họ còn tưởng rằng bị đánh một trận đã là trừng phạt lớn nhất, không ngờ thứ ác hơn còn ở phía sau.
Ba anh em mỗi ngày lên núi làm công, buổi tối còn phải về làm bài tập, không bao lâu thì mặt cũng ốm lại một vòng.
Lưu Chiêu Đệ đau lòng, ôm Tạ Kiến Hoa nói làm gì cũng cũng không cho cậu đi nữa.
Tạ Miêu lại hỏi mấy đứa em: “Nếu mệt như vậy thì chúng ta bỏ dở nửa chừng nhé?”
“Em sẽ không bỏ dở nửa chừng!”
Tạ Kiến Trung trừng mắt: “Bây giờ em làm tốt hơn trước nhiều, một ngày đã có được 6 điểm rồi.”
“Em cũng có thể được 6 điểm rồi.” Tạ Kiến Hoa không chút nhường nhịn: “Em còn có thể được nhiều hơn, không phục thì em làm nhiều hơn.”
Mấy đứa nhóc hừng hừng ý chí chiến đấu, buổi tối lúc ăn cơm còn dùng sức lùa cơm, làm xong bài tập thì chui vào ổ chăn ngủ.
Lưu Chiêu Đệ nói gì thì con trai của mình cũng không nghe, tức giận đến khóc lóc làm loạn một hồi, buổi tối tách chăn gối của mình và Tạ Vệ Quốc, một cái đặt lên giường, một cái phóng lên đất xa lò sưởi, cách khá xa.
Tạ Vệ Quốc cũng không thèm để ý, ngược lại còn khen Tạ Kiến Hoa: “Bây giờ nhìn xem, cuối cùng cũng có dáng vẻ đàn ông rồi đó.”
Tạ Kiến Hoa không nói chuyện, yên lặng nhéo tay, ngày hôm sau lúc lên núi làm việc càng dốc sức hơn nữa. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Nhưng đã gần cuối năm, một ngày cuối của năm cũ, đại hội dọn rừng Hà Đông được nghỉ.
Cũng ngày này, Tạ Vệ Dân cầm ghi chép chấm công, tính toán cùng đội, kết toán tiền kiếm được cả năm cho mọi người.
Ba anh em nhà họ Tạ cũng đi theo, mỗi người đều được chia 3 đồng 4.
Lần đầu tiên kiếm tiền dựa vào chính đôi tay của mình, Tạ Kiến Hoa và Tạ Kiến Trung hưng phấn không thôi, vuốt mấy tờ tiền giấy kia, bàn bạc xem phải xài như thế nào.
“Anh muốn mua kem bảo vệ da cho bà, còn có mẹ với chị nữa.” Tạ Kiến Hoa nói.
“Chị em không thiếu kem bảo vệ da.” Tạ Kiến Trung nói “Nếu không ngày nào đó chúng ta vào huyện, xem có dây buộc tóc hay kẹp tóc mới hay không?”
Chỉ có Tạ Kiến Quân không nói chuyện.
Tạ Kiến Hoa cùng Tạ Kiến Trung thấy vậy, hỏi cậu: “Sao vậy? Chưa nghĩ được phải xài thế nào sao?”
“Không phải.”
Tạ Kiến Quân lắc đầu, ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn hai người: “Anh Kiến Hoa, Kiến Trung, các anh có từng nghĩ chúng ta cực khổ làm nhiều như vậy mà chỉ được 3 đồng, nếu kiếm được 100 thì phải tốn bao lâu không?”
Tạ Kiến Hoa và Tạ Kiến Trung không nói.
Đúng vậy, bọn họ mệt chết mệt sống làm nhiều ngày như vậy, mới kiếm được ba đồng tiền. Nếu không có Cố Hàm Giang giúp lấy giấy nợ về thì 100 đồng tiền kia phải để bố mẹ bọn họ vất vả bao lâu mới có thể trả được?
“Kiếm tiền thật không dễ dàng, về sau vẫn không nên đánh bạc nữa.” Tạ Kiến Quân nói.
“Đám người kia là rùa rụt cổ, không một lòng một dạ ở một nơi, chúng ta cũng không nên đi nữa.” Tạ kiến trung lẩm bẩm.
Tạ Kiến Hoa lại nhấp môi, nắm chặt 4 đồng trong tay: “Không đi, về sau không đi nữa.”
Mấy người cầm tiền mình kiếm được mua quà cho người nhà, khiến Vương Quý Chi vui mừng khen bọn họ.
Mà lúc không lên núi, bọn họ cũng không giống trước kia cả ngày đều chơi không thấy bóng dáng ở bên ngoài. Có thời gian thì đều ở nhà làm bài tập đọc sách, lâu lâu còn giúp người lớn cho gia súc ăn, khiến người đến chúc tết vô cùng hâm mộ.
Ngay cả Hứa Văn Lệ cũng hỏi Tạ Miêu: “Bọn nhóc sao vậy? Bị kích thích gì à?”
Tạ Miêu cười: “Chắc là linh hồn được thăng hoa.”
Thăng hoa hay không thăng hoa thì Hứa Văn Lệ không hiểu, nhưng lần này cô ấy tới để chia sẻ sự thiếu thốn của mình với Tạ Miêu.
“Trước kia Tào Khiết làm trò với người thân trong nhà với người ngoài đều khoe thành tích của mình, em nói cho chị chưa? Năm nay cô nhỏ của em lại khoe tiếp, kết quả sau khi nghe em thi tốt hơn của cậu ta thì vẻ mặt rất buồn cười. Thím nhỏ của em cũng vậy, lần trước thím ấy còn nói Tào Khiết giỏi hơn em, bình thường dạy em không ít, lúc này lại không dám nói gì ha ha ha.”
Tạ Miêu tưởng tượng dáng vẻ đổi sắc của Tào Khiết ở trước mặt mọi người, cũng cong mắt cười.
“Vừa lúc em đã đến rồi, em làm xong bài tập chưa? Chuẩn bị bài cho học kỳ sau chưa? Không có thì ở lại hai ngày…”
Hứa Văn Lệ: “…”
Nói ba câu cũng không rời học tập, chị Miêu Miêu là sự tồn tại đáng sợ gì vậy?
Càng khiến cô ấy hoảng hốt hơn là khi em trai Hứa Dũng của cô ấy tìm bọn Kiến Hoa đi chơi như trước, ba đứa nhỏ ham chơi kia cũng hỏi cậu làm bài tập xong chưa, lần này thi cuối kỳ được hạng mấy.
Hứa Văn Lệ cảm thấy Tạ Miêu có thể có độc, sẽ lây bệnh, haonf toàn không dám ở nhà cô lâu.
Tạ Miêu cũng không bắt em trai mình ở nhà học tập, chủ yếu trong thời gian ăn tết cũng không có chuyện gì, ở bên nhau đánh bài rất nhiều. Cô thà rằng đánh với họ chứ không muốn thả họ ra.
Lúc Cố Hàm Giang vào cửa nhà họ Tạ, Tạ Kiến Trung đang che trán kêu rên: “Không được, chị nhẹ tay chút. Cứ chơi như vậy mãi thì em bị chị búng sưng mất.”
Tạ Kiến Quân lại không chút lưu tình đè cậu: “Đã chịu chơi thì phải chịu thua, ai kêu em không đánh lại chị. Chị em giữ giúp chị, chị mau búng đi.”
Nhìn thấy Cố Hàm Giang, Tạ Kiến Trung nhưng vớ được cọng rơm cứu mạng: “Chào anh Hàm Giang, ăn Tết vui vẻ, anh về lúc nào vậy?”
Cậu buông bài thoát ra, chạy ra thấy một vật hình chữ nhật trong tay Cố Hàm Giang. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
“Này là cái gì vậy?”