Chương 58
Trans: Unknown user
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì đã làm giáo viên bao nhiêu năm, cả Vương Chấn Hưng và Đường Quyên đều biết rất rõ, trường học thường xuyên dựng nên mấy chuyện cho có hình tượng.
Vì thế, để tìm hiểu tình hình Góc Tiếng Anh một cách chân thực nhất, họ không liên hệ với trường Nhất Cao huyện Hồng Hà, mà trực tiếp đứng ở cổng trường chặn học sinh lại để dò hỏi.
Thật không khéo là, người đầu tiên bọn họ hỏi thăm lại trùng hợp là Tào Khiết.
Tiết trước lớp 10 (1) mới trả bài kiểm tra Tiếng Anh hai ngày trước, vì thành tích trong lớp không tồi, có những bảy tám người được 90 điểm trở lên, thầy Mã cười không khép được miệng, khen ngợi học sinh hết lời.
Nhưng Tào Khiết nhìn con số 89 đỏ chót của mình, lại không thể cười nổi.
Chuyện cô ta vẫn lấy làm kiêu ngạo nhất chính là thành tích môn Tiếng Anh, trước đây kiểm tra được 89, bét nhất cũng có thể lọt vào top 3 trong lớp, bây giờ...
Đều tại Tạ Miêu lập ra Góc Tiếng Anh gì đó kia, Tạ Miêu đúng là người mà ông trời sai đến đối nghịch với cô ta.
Trong lòng Tào Khiết đang không cam lòng, đúng lúc nghe thấy những lời mỉa mai của Hồ Thúy Nga: “Chỉ có người xuất thân từ nông thôn như cậu ta mới phải chăm chỉ học hành, chúng ta có thể làm tiếp công việc của bố mẹ, lại không cần về nhà làm ruộng, thi đại học làm gì cơ chứ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ bụng, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, cô ta động lòng, đi theo Hồ Thúy Nga ra ngoài.
Ai dè Hồ Thúy Nga căn bản không làm theo lẽ thường, cô ta vừa mới mở miệng bắt chuyện, Hồ Thúy Nga đã lật mặt.
“Cậu lại muốn làm gì? Nói cho cậu biết, Hồ Thúy Nga tôi không đời nào chịu thiệt đâu, nhân lúc còn sớm cậu cách xa tôi chút!”
Tào Khiết tức đến suýt ngã ngửa, đang âm thầm nghiến răng trèo trẹo thì nghe thấy có người hỏi thăm Góc Tiếng Anh, cô ta đâu thể nói những lời hay ho.
“Góc Tiếng Anh gì cơ? Chưa nghe thấy bao giờ.” Cô ta trợn tròn mắt, tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.
“Chưa nghe bao giờ?”
Không chỉ Vương Chấn Hưng, Đường Quyên cũng sững người.
“Em thật sự chưa từng nghe về Góc Tiếng Anh?” Đường Quyên vội vàng truy hỏi: “Vậy Tạ Miêu thì sao? Vậy Tiếng Anh của Tạ Miêu ở trường các em thế nào?”
“Chuyện này nói ra không hay lắm.” Tào Khiết chần chừ một hồi mới nói một câu đầy mơ hồ: “Dù sao thì thi giữa kỳ của kỳ trước, môn Tiếng Anh của cậu ta thi được không điểm.”
“Không điểm?” Vương Chấn Hưng nhíu mày, “Vậy thi cuối kỳ bạn đó...”
“Em không thể nói nhiều hơn, em và cậu ấy là học sinh cùng lớp, không thể đắc tội với cậu ấy.”
Tào Khiết sợ sệt ngắt lời Vương Chấn Hưng, nói một tiếng xin lỗi rồi xoay người chạy mất.
Phản ứng này khiến hai người đều ngây ra, sau đó Đường Quyên cười khẩy.
“Trường Nhất Cao huyện Hồng Hà to gan thật, cái gì cũng dám dựng lên. Tôi đã bảo một học sinh tốt nghiệp một trường trung học nhỏ bé trong trấn sao lại có thành tích tốt như thế, còn nghĩ ra ý tưởng Góc Tiếng Anh hay như vậy, cảm thấy hoàn toàn là giả. Nhìn bộ dạng của nữ sinh ban nãy, chắc nhà cái cô Tạ Miêu này không phải có họ hàng là lãnh đạo nhà trường chứ? Nếu không sao lại tốn nhiều công sức nâng đỡ cô ta thế, còn xin cho cô ta danh hiệu học sinh ba tốt của thành phố nữa.”
Nói đoạn, cô ta xoay người định đi ra ngoài, “Tôi thấy chúng ta cũng không cần khảo sát nữa, căn bản chẳng khảo sát ra được gì. Không được, nhất định phải phản ánh chuyện này với Sở giáo dục thành phố, không thể để bọn họ coi tất cả mọi người thành kẻ ngốc mà lừa được.”
“Tiểu Đường.”
Vương Chấn Hưng vội gọi cô ta lại, cau mày, “Đến cũng đã đến rồi, hỏi thêm vài người nữa đi, không thể nghe lời nói từ một phía của cô bé kia được.”
Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, ông luôn cảm thấy hiệu trưởng trường Nhất Cao không phải loại người chỉ vì cái lợi trước mắt như vậy, cũng không nhất thiết phải dựng lên một chuyện giả dối vừa chọc đã thủng như này. Dù sao nếu để người khác biết được, trường của bọn họ sẽ trở thành trò hề lớn nhất cả thành phố.
Thấy Vương Chấn Hưng vẫn kiên trì, Đường Quyên cười giễu một tiếng, gật đầu, “Được.”
Nếu anh ta đã không thấy quan tài chưa đổ lệ thì cô ta sẽ giúp anh ta một lần, để anh ta tự từ bỏ.
Đường Quyên đưa mắt nhìn xung quanh, bước đến chỗ hai học sinh phía không xa, “Mấy bạn đã nghe đến Góc Tiếng Anh bao giờ chưa?”
Cố Hàm Giang vừa tan học chẳng bao lâu đã phát hiện Tôn Thúy Bình học cùng lớp cậu đi theo sau cậu.
Cậu không đếm xỉa đến nhưng Tôn Thúy Bình lại là người không nhẫn nhịn được trước, ngăn cậu lại hỏi cậu có thể dẫn cô ta đến tham gia Góc Tiếng Anh lớp 10 (1) không, lại đỏ mặt dò hỏi sau này cậu muốn học ở trường đại học nào trong thành phố, bộ dạng ngượng nghịu.
Cố Hàm Giang vừa thấy thế đã nhíu mày, “Tôi học đại học nào thì liên quan gì đến cậu?” Lời của cậu khiến Tôn Thúy Bình cứng họng, hồi lâu không đáp lại được.
Đúng lúc này Đường Quyên đến dò hòi hai người về Góc Tiếng Anh, dĩ nhiên không nhận được câu trả lời ngay.
“Cũng chưa nghe bao giờ sao?”
Đường Quyên coi là bọn họ không biết Góc Tiếng Anh là gì, bị hỏi mà không trả lời được, quay đầu nói với Vương Chấn Hưng: “Tôi đã bảo hỏi bao nhiêu người cũng giống nhau cả thôi, trường Nhất Cao căn bản chẳng có Góc Tiếng Anh gì kia, thành tích Tiếng Anh của cái cô Tạ Miêu kia chắc chắn là giả.”
Vừa nghe cô ta nhắc đến Tạ Miêu, Cố Hàm Giang vốn đang định quay người đi khỏi đó bỗng đột ngột dừng bước, “Cô nói cái gì?”
Giọng điệu vô cùng lạnh lẽo, thậm chí còn ẩn chứa sự bén nhọn như lưỡi dao, khiến Đường Quyên nghe thấy mà ngây người.
Vương Chấn Hưng đã nhíu mày tiến lên hỏi: “Em học sinh này, tôi là một giáo viên Tiếng Anh, họ Vương. Tôi nghe nói trường các em lập ra Góc Tiếng Anh, rất có ích cho việc nâng cao thành tích Tiếng Anh, cho nên muốn hỏi thăm em về tình hình lập ra cụ thể.”
“Thầy muốn tìm hiểu tình hình gì ạ?” Cố Hàm Giang bỗng hỏi ông bằng Tiếng Anh.
Cậu nam sinh này phản ứng rất nhanh, khẩu ngữ phát âm cũng rất chuẩn.
Mắt Vương Chấn Hưng sáng lên, vội trả lời cậu bằng Tiếng Anh: “Thầy muốn tìm hiểu Góc Tiếng Anh của các em thành lập khi nào, còn có thời gian hoạt động lúc bình thường. Nghe nói bạn Tạ Miêu có rất nhiều ý tưởng mới mẻ, em có thể nói cụ thể một chút cho thầy không?” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
“Được ạ.”
Cố Hàm Giang nhìn Đường Quyên một cái, nói: “Góc Tiếng Anh do bạn Tạ Miêu lớp 10 (1) lập ra vào tháng mười năm ngoái...”
Từ lúc Cố Hàm Giang nói chuyện với Vương Chấn Hưng bằng Tiếng Anh, sắc mặt Đường Quyên đã không tốt lắm, nhất là sau khi Cố Hàm Giang nhìn cô ta một cái.
Nhưng ngay cả những câu hỏi khá chi tiết và lắt léo mà cô ta hỏi, Cố Hàm Giang đều trả lời được, rõ ràng Góc Tiếng Anh là chuyện có thật. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Vẻ mặt Đường Quyên hơi bẽ bàng, Tôn Thúy Bình đứng cạnh đó như thể đang nghe tiếng người ngoài hành tinh thì nghiến chặt răng, chỉ cảm thấy người trước mắt vừa lạ lẫm vừa xa cách.
Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Cố Hàm Giang nói nhiều như vậy. Cậu thật sự thích Tiếng Anh như vậy sao?
Hỏi Cố Hàm Giang xong, Vương Chấn Hưng lại vào trong trường hỏi mấy học sinh khác.
Trong số học sinh này, có người chỉ nghe nói Góc Tiếng Anh lớp 10 (1) qua lời của giáo viên, có người vừa nhắc đến đã tỏ ra hớn hở.
Hỏi được khoảng bốn năm người, Vương Chấn Hưng dừng lại, cười nói với Đường Quyên đã im lặng hồi lâu: “Tiếng Anh của cậu nam sinh ban nãy không tồi nhỉ? Tôi thấy cậu ấy không kém mấy học sinh mũi nhọn trường ta chút nào.”
Đường Quyên bị một phen bẽ mặt, sắc mặt vốn không tốt, nhìn thấy nụ cười của Vương Chấn Hưng thì càng cảm thấy đó là lời chế giễu đối với mình.
“Tiếng Anh của cậu ta tốt, không có nghĩa Tiếng Anh của Tạ Miêu cũng tốt.”
Đường Quyên cãi cố, Vương Chấn Hưng cũng không tranh luận với cô ta, chỉ nói: “Trưa hôm nay họ cũng có hoạt động, chúng ta ăn cơm xong qua đó xem sao.”
Hai người hai tâm tư khác nhau, cầm phiếu cơm mà nhà trường cấp cho chuyến công tác lần này, đến quán cơm quốc doanh duy nhất trong huyện ăn cơm.
Tạ Miêu vẫn không hay biết vì mình mà cánh giáo viên trường Nhị Trung đã có mấy phen ồn ào bất đồng ý kiến.
Ăn trưa xong, cô và Hứa Văn Lệ chạy hai vòng quanh sân thể dục để tiêu thực. Sau đó vừa mới quay về phòng học chuẩn bị chơi trò 24 điểm* để rèn luyện trí não thì phát hiện Ngô Thục Cầm đang cau mày nhìn máy ghi âm, vẻ mặt có phần lo lắng.
*Trò chơi 24 điểm là một trò chơi bài số học, trong đó mục tiêu là tìm cách điều khiển bốn số nguyên sao cho kết quả cuối cùng là 24 (Nguồn st)
“Sao thế?”
Gần mấy tháng trời học cùng với nhau, Hứa Văn Lệ đã khá thân với Ngô Thục Cầm, thấy thế thì hỏi ngay.
Ngô Thục Cầm nghe thấy, vô thức nhìn Tạ Miêu một cái, “Chẳng sao cả.”
Nói xong, vẻ mặt của cô ấy lại rầu rĩ, ấp úng nói: “Chỉ là, chỉ là vừa rồi lúc tớ đảo dây băng thì ấn nhầm nút, xóa mất một đoạn trong bài khóa.”
“Cậu xóa mất một đoạn trong băng từ rồi?” Hứa Văn Lệ kinh ngạc, “Câu xóa mất đoạn nào?”
“Đoạn trưa nay cần dùng.”
Ngô Thục Cầm cúi gằm mặt, ngượng nghịu nhìn Tạ Miêu, “Hay là, trưa nay chúng ta không đọc đoạn bài khóa này nữa?”
“Hôm nay không đọc, về sau cũng phải đọc thôi.” Hứa Văn Lệ hết nói nổi.
Ngô Thục Cầm thấy thế càng ảo não hơn, trái lại Tạ Miêu vẫn khá trấn tĩnh, “Cậu mở một đoạn băng từ cho tớ nghe, xem có cách nào vớt vát không.”
Tạ Miêu nói đoạn, quay về chỗ mình tìm sách Tiếng Anh của học kỳ này.
Mắt Ngô Thục Cầm vụt sáng, vội vàng vặn ngược dây băng từ đến trước đoạn bị xóa, mở băng lên.
Nội dung đoạn băng từ bị xóa cũng không tính là quá nhiều, chỉ chưa đến hai đoạn.
Nhưng hai đoạn này đều là phần mà sách yêu cầu học thuộc lòng hết, trong đó còn có một câu kinh điển.
Tạ Miêu nghĩ ngợi rồi nói: “Chúng ta cứ xóa bài khóa này đi đã, tớ sẽ ghi âm lại một bài sau.”
“Ghi âm lại?”
Mới đầu Ngô Thục Cầm chưa kịp phản ứng, sau đó mới hiểu ra.
Đúng vậy, tuy khẩu ngữ của Tạ Miêu kém cô mình rất rất rất rất nhiều, nhưng ghi âm một bài khóa hẳn là không thành vấn đề.
Vương Chấn Hưng và Đường Quyên ăn cơm xong, lúc tìm đến lớp 10 (1), trong phòng học vô cùng yên tĩnh, chỉ có giọng nữ trong trẻo đang đọc bài khóa bằng khẩu âm Luân Đôn lưu loát.
Đó là một bài diễn thuyết của một chính trị gia kiệt xuất nào đó trong lịch sử, khi cô bé kia đọc không chỉ phát âm chuẩn mà còn dạt dào cảm xúc.
Giống như... giống như không phải cô bé đang đọc lại bài khóa, mà là đang diễn thuyết với mọi người bên dưới.
Đường Quyên lập tức biến sắc, Vương Chấn Hưng thì bước chậm lại, nhìn bóng dáng cao gầy qua ô cửa sổ, ánh mắt ngập tràn sự tán thưởng.
Khẩu ngữ của cô bé kia đã vượt qua rất nhiều giáo viên trong trường bọn họ, chắc hẳn cô bé này là Tạ Miêu rồi.
Đáng tiếc một học sinh giỏi như Tạ Miêu lại không phải học sinh trường Nhị Trung của bọn họ, không thì chẳng cần nói cuộc thi ở tỉnh, đến cuộc thi toàn quốc có lẽ cô bé cũng có thể dành được thứ bậc không tồi.
Vương Chấn Hưng cũng dần dần nghe đến nhập tâm giống như mấy học sinh đang yên lặng chăm chú lắng nghe trong phòng học.
Tạ Miêu đọc xong từ đơn cuối cùng, ngừng hai giây rồi duỗi tay ấn vào nút ngừng ghi âm.
Một tiếng “cạch” vang lên khiến Hứa Văn lệ hoàn hồn, cô vội vàng vỗ tay đầu tiên, “Perfect!”
Ngô Thục Cầm cũng vỗ tay theo, vỗ mấy cái mới có phản ứng lại, nhanh chóng thu tay lại.
“Ghi âm được chưa?” Ngô Thục cầm cố tỏ dè dặt hỏi Tạ Miêu.
“Chắc là gần được rồi.”
Tạ Miêu nói xong, ấn vào nút tua lại một cách thành thạo, tua băng lại từ đầu rồi bắt đầu phát.
Giọng đọc trong trẻo của cô kế tiếp giọng nam, ấy vậy mà không hề lép vế quá nhiều, cũng căn thời gian vừa vặn.
Vương Chấn Hưng nở nụ cười, Đường Quyên lại không thể nán lại được nữa, “Bụng tôi hơi khó chịu, đi vệ sinh trước đây.”
Cho đến khi trường Nhất Cao đánh trống vào học buổi chiều, Đường Quyên mới trở lại lớp 10 (1) từ “nhà vệ sinh”.
“Ngại quá, bụng tôi thực sự khó chịu, nên về muộn như thế.” Cô ta giải thích với Vương Chấn Hưng.
Vương Chấn Hưng đã được chứng kiến hoạt động của Góc Tiếng Anh của cánh Tạ Miêu, còn trao đổi một lúc với Tạ Miêu làm thế nào để nâng cao tính thú vị trong việc học Tiếng Anh. Có thể thấy chuyến đi này không uổng công, Vương Chấn Hưng nghe thấy thế chỉ cười cười, “Vậy đi thôi.”
Chuyện ông không nói với Đường Quyên là, cuối cuộc trò chuyện, ông đã hỏi Tạ Miêu có thể cho ông xin một bản băng từ mà Tạ Miêu đã ghi âm không. Cậu nam sinh giỏi Tiếng Anh mà bọn họ gặp lúc sáng đã quay về tìm băng trống, sao lại cho ông một bản, bây giờ đang nằm trong túi của ông.
Sau khi báo cáo lại cặn kẽ mọi chuyện đã thấy hôm nay, Vương Chấn Hưng đã nộp chiếc băng từ kia lên, “Cô bạn Tạ Miêu đúng là hạt giống tốt, nếu trường chúng ta mà có học sinh có trình độ như này đi tham gia cuộc thi, tôi dám nói, được giải nhất là cái chắc.”
Thực ra ông cũng rất tán thưởng Cố Hàm Giang, chẳng qua là Cố Hàm Giang đã lên lớp 11, căn bản không thể tham gia cuộc thi vào mùa thu.
Ban đầu chủ nhiệm Thường từng có ý định tuyển Tạ Miêu vào trường Nhị Trung trên thành phố, nghe thấy Vương Chấn Hưng nói thế thì lưu tâm, quay về lại giở kết quả thi giữa kỳ và kỳ thi chung cuối kỳ của Tạ Miêu ra xem.
Đợi chiếc máy ghi âm mà trường Nhị Trung nhờ người mua cho lớp ôn thi Tiếng Anh đã về đến nơi, ông ta lại mời hai tổ trưởng tổ Tiếng Anh của hai khối lớp đến.
Mấy người nghe đi nghe lại băng từ hai ba lần, đều khen Tạ Miêu là hạt giống tốt, chủ nhiệm Thường đã có quyết định, đi tìm hiệu trưởng.
Từ khi nộp đơn đề nghị cấp danh hiệu học sinh ba tốt cho Tạ Miêu và Cố Hàm Giang, mấy ngày gần đây hiệu trưởng Ninh của trường Nhất Cao huyện Hồng Hà đã nhận được không ít cuộc điện thoại. Có người gọi điện chúc mừng, có người gọi điện tâng bốc lẫn nhau, nhưng phần đa là hỏi thăm về tình hình của Góc Tiếng Anh.
Hiếm lắm mới được mấy trường học trên thành phố hỏi han, khỏi cần nói tâm trạng của ông tốt đẹp nhiều thế nào, đặc biệt là sau khi nhận được điện thoại của hiệu trưởng Tằng trường Nhị Trung trên thành phố, “Hóa ra là ông Tằng à, sao một người bận rộn như ông lại nhớ đến gọi điện thoại cho tôi thế?”
Ông bưng cốc tráng men lên uống một ngụm trà, lúc này đã tưởng tượng đến hiệu trưởng Tằng sẽ nói gì với mình.
Nín nhịn hơn nửa tháng, cuối cùng người nọ cũng không thể ngồi yên được nữa.
Không ngờ, đường đường là hiệu trưởng Nhị Trung trong thành phố, cũng có ngày có việc cầu cạnh ông ta.
Hiệu trưởng Ninh nheo mắt lại, quả nhiên nghe thấy hiệu trưởng Tằng nói với ông: “Thầy Ninh, tôi có chuyện muốn bàn bạc với ông một chút.”
“Chuyện gì thế? Ông nói đi.”
Hiệu trưởng Ninh lại uống ngụm trà, một giây sau đó, cấp tốc quay đầu phun ngụm trà kia ra đất, “Ông nói cái gì? Cho Tạ Miêu chuyển đến Nhị Trung?”
Ông ta vừa nói vừa ho, mặt mũi cũng đỏ gay, “Ông biết nói đùa thật đấy Thầy Tằng, Nhị Trung có nhiều hạt giống tốt như thế, kỳ thi giữa kỳ trường ông đã có bảy học sinh lọt top 10 toàn thành phố, còn thiếu một học sinh như Tạ Miêu sao?” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
“Tôi không nói đùa với ông đâu.” Hiệu trưởng Tằng nói: “Tôi thật lòng muốn cho Tạ Miêu đến học ở trường Nhị Trung. Chắc ông cũng biết cuộc thi mà tỉnh tổ chức vào thu năm nay nhỉ? Toán và Tiếng Anh của Tạ Miêu đều rất tốt, nếu tham gia cuộc thi nhất định sẽ đạt giải.”
Vừa nhắc đến cuộc thi mùa thu, hiệu trưởng Ninh có chút đăm chiêu.
Nếu đối phương chỉ nhắc đến trình độ giảng dạy của hai trường, thì ông còn có thể nói Tạ Miêu học ở trường Nhất Cao cũng có thể thi lọt vào top 3 toàn thành phố giống như vậy, trường học của bọn họ cũng không kém, nhưng cuộc thi...
Dù nói như thế nào, cuộc thi lần này, đúng là trường Nhất Cao không có suất tham dự.
Nghĩ đến chuyện này, ông có phần hít thở khó khăn, “Cuộc thi là chuyện thứ yếu, thi đậu đại học mới là mục tiêu cuối cùng. Nếu vì tham gia cuộc thi mà lỡ dở chuyện học hành, đó là lẫn lộn đầu đuôi, tôi thấy không tham gia cũng rất tốt.”
“Thầy Ninh, được giải nhất trong cuộc thi lần này sẽ có cơ hội được cử đi học ở trường đại học Băng và đại học sư phạm tỉnh Băng đấy.”
Hiệu trưởng Tằng nói những lời sâu xa, “Thi đại học là thiên quân vạn mã chen chúc qua một chiếc cầu, chẳng may Tạ Miêu phát huy không tốt, chí ít vẫn còn suất cử đi học đúng không. Huống hồ nếu thể hiện tốt ở cuộc thi lần này, không chừng tương lai còn có thể đại diện tỉnh tham gia cuộc thi toàn quốc. Đến lúc đó nơi được cử đến học chính là những trường có danh tiếng như Thanh Hoa hay Bắc Kinh rồi, ông không được làm lỡ dở con em nhà người ta...”
Quả thật hiệu trưởng Tằng nói rất có lý, huống hồ nếu ông ta không đánh tiếng với hiệu trưởng Ninh trước, mà trực tiếp tìm đến Tạ Miêu, bảo Tạ Miêu đề nghị chuyển trường, thế thì hiệu trưởng Ninh cũng bó tay.
Bề ngoài hiệu trưởng Ninh chẳng tỏ thái độ gì, sau khi cúp điện thoại lại trầm tư hồi lâu rồi gọi điện thoại cho một người quen của mình trong Sở giáo dục thành phố, “Thầy Trần, cuộc thi của tỉnh lần này thật sự không thể cho trường tôi một suất sao? Trường chúng tôi có một hạt giống tốt... đúng, chính là cô bé Tạ Miêu lập ra Góc Tiếng Anh...”