Xuyên thành vợ cũ của quân nhân

 
Chương 62 
 
Tờ giấy này hẳn là được xé từ trong vở bài tập, ở mép giấy còn có vết xé gọn gàng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vài nét vẽ đơn giản trên trang giấy đã phác họa ra khuôn mặt tươi cười xinh đẹp, vô cùng sống động truyền thần. Ngay cả khóe môi cong cong và cả đuôi mắt lơ đãng nhếch lên của cô, đều được phác họa một cách tỉ mỉ.
 
Nếu không phải cực kỳ hiểu cô, thậm chí khắc ghi từng cái nhíu mày từng nụ cười của cô vào lòng, thì tuyệt đối không thể vẽ ra được.
 
Ngón tay Tạ Miêu khẽ run rẩy, duỗi tay cầm trang giấy kia lên, tâm trạng phức tạp vô cùng.
 
Nếu những hành vi trước đây của Cố Hàm Giang còn có thể miễn cưỡng nói là ngoài lạnh trong nóng, coi cô là bạn bè mà thật lòng giúp đỡ. Bây giờ vẽ ra bức chân dung này của cô, nếu còn nói cậu chỉ coi cô là bạn, đó đơn thuần là tự lừa mình dối người.
 
Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào đã không giống nữa?
 
Sau khi hai người từ hôn, lúc cô đau chân cậu cõng cô về nhà, hay là sớm hơn nữa, kể từ lúc cô cứu cậu ở trên núi?
 
Tạ Miêu không thể phân biệt rõ, nhưng lại nhận ra bức chân dung này dường như đã từng bị người ta vuốt qua vuốt lại, rồi lại được cất giữ một cách toàn vẹn như lúc này.
 
Trang giấy trong tay hơi nóng, Tạ Miêu không dám nghĩ Cố Hàm Giang vô tình kẹp bức chân dung này vào trong sách, hay là cố tình làm vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau khi bình ổn lại tâm trạng, cô đang định kẹp trang giấy này về chỗ cũ, duỗi tay ra một nửa thì nghĩ đến gì đó, lại giở sách từ đầu đến cuối một lượt.
 
Bên trong sách còn có hai trang giấy tựa như bức chân dung, một bức vẽ cô mặc bộ quân phục và nón lính với tư thế hiên ngang, một bức là cô đang tươi cười đứng ở...
 
Tạ Miêu đột nhiên tròn xoe mắt.
 
Nếu cô nhớ không nhầm, kia là... cổng trường đại học Bắc Kinh!
 
Anh ấy đang chúc cô đạt được ước nguyện, có thể thuận lợi học trường đại học mình ao ước sao?
 
Có cảm giác dịu dàng chảy vào trong tim Tạ Miêu, khiến trái tim cô đập thình thịch, đồng thời có chút chua xót.
 
Cô nghĩ đến rất nhiều chuyện.
 
Lúc bà nội và bà Ngô nhắc đến những món đồ anh ấy tặng mình, bà Ngô lập tức sững người; Ngô Thục Cầm nói sau khi Cố Hàm Giang tặng quân phục cho mình đã cưỡng ép đổi xưng hô; Còn có, rõ ràng thành tích của anh ấy rất tốt, nhưng lại nhờ mình xem hộ quyển sách “Toán Lý Hóa toàn tập” kia...
 
Tạ Miêu không thể kìm lòng mà cúi xuống nhìn quyển sách tiếng Anh bản gốc mang tên “Kiêu ngạo và định kiến”.
 
Cũng không biết anh ấy đã đọc cuốn sách này chưa, có biết bên trong viết gì không, tặng cuốn sách này cho cô có dụng ý khác không?
 
Lòng Tạ Miêu đang rối như tơ vò, đằng sau chợt vang lên giọng nữ kinh ngạc: “Ai vẽ thế này? Vẽ đẹp quá đi.”
 
Cô giật mình, vội vàng kẹp mấy bức chân dung vào trong sách, gập sách lại rồi quay đầu lại, “Kim Liên Ngọc?”
 
Người đứng sau cô là một trong số năm người bạn cùng phòng của cô, cũng là học sinh lớp 10 (2) giống Phó Linh.
 
Nhìn thấy phản ứng này của Tạ Miêu, Kim Liên Ngọc tò mò ngó quyển sách trong tay Tạ Miêu một cái.
 
“Sao lại cất đi vậy? Rốt cuộc là ai vẽ thế?”
 
“Một người bạn vẽ.” Tạ Miêu bị cô bạn nhìn đến mất tự nhiên.
 
Kim Liên Ngọc thấy cô như vậy, càng tò mò hơn, “Cậu đỏ mặt cái gì thế Tạ Miêu? Lẽ nào người bạn mà cậu nói là người yêu của cậu?”
 
“Không phải.” Tạ Miêu cuống quít lắc đầu phủ nhận, nhưng lúc này ngay cả bản thân cô cũng có thể cảm nhận được sự nóng bỏng trên hai gò má của mình.
 
“Không phải ư?” Kim Liên Ngọc tươi cười sáp lại gần, đột nhiên duỗi tay rút mất quyển sách trong tay Tạ Miêu.
 
Tạ Miêu né sang một bên, cô ta vồ hụt, lại tiện tay cầm quyển sách tham khảo trên bàn lên giở ra xem.
 
“Cái này mua ở đâu thế, sao ở tiệm sách Tân Hoa tớ không nhìn thấy? Tạ Miêu à cậu có vội đọc ngay không? Nếu không vội thì cho tớ mượn đọc tí.”
 
Không biết vì sao, nghe thấy lời của Kim Liên Ngọc, Tạ Miêu liền nghĩ ngay đến bộ quân phục mà Cố Hàm Giang đã tặng mình trước kia.
 
Cô rút ngay quyển sách trong tay đối phương lại, “Ai bảo tớ không đọc? Tớ đang định đọc đây này.” Cô thu dọn mấy quyển khác lại rồi đặt vào trong hộp, cất vào tủ chứa đồ, cầm một quyển ngồi xuống giở ra đọc.
 
Kim Liên Ngọc không ngờ trông Tạ Miêu có vẻ rất dễ tính, thế mà lại nói từ chối là từ chối ngay, nhất thời hơi xấu hổ, “Mọi người đều là bạn học, lại cùng ở chung một phòng, cậu không đến nỗi nhỏ nhen như vậy chứ Tạ Miêu? Tớ còn có thể đọc hỏng sách của cậu sao?”
 
Tạ Miêu đẩy mấy quyển sách trên bàn mình qua, “Chỗ này xem thoải mái, mấy quyển kia không được, mấy quyển đó là người ta tặng.”
 
“Chỗ này toàn là sách giáo khoa, không phải tớ không có, còn cần phải xem của cậu à.” Kim Liên Ngọc bất mãn lầu bàu.
 
Phó Linh sợ ngày đầu tiên đến Tạ Miêu đã xảy ra chuyện không vui với bạn cùng phòng, về sau rất khó chung sống, vội vàng lên tiếng giải vây: “Học bài đi, Tạ Miêu vừa mới chuyển đến đây, còn phải học bù những bài chưa học.” Nói đoạn, hỏi Tạ Miêu: “Ở đây tớ có vở ghi của các môn, cậu có cần không?”
 
Tạ Miêu nghĩ bụng dù sao mình không quen cách giảng bài của giáo viên Nhị Trung, xem vở ghi chép của người khác cũng có cái hay, bèn gật đầu, “Cảm ơn cậu.”
 
Ở bên kia hai người nhỏ giọng bàn bạc nên mượn vở nào trước, Kim Liên Ngọc nghe một lúc lại nói chen vào: “Tạ Miêu, có phải Tiếng Anh của cậu không tốt lắm không? Trường chúng mình đã lập một Góc Tiếng Anh, nếu cậu muốn đi thì tớ có thể nói với Phùng Lệ Hoa, hồi cấp hai tớ là bạn cùng lớp với cô ấy.”
 
Đây vẫn là lần đầu tiên Tạ Miêu nghe người khác nhắc đến Góc Tiếng Anh với cô bằng cách thức như này, cảm thấy hơi kỳ quặc.
 
Kim Liên Ngọc hiểu sai ý, mang theo chút tự đắc giới thiệu Góc Tiếng Anh với cô, lại nói: “Góc Tiếng Anh của trường mình chính là do Phùng Lệ Hoa lập nên, thành tích Tiếng Anh của cô ấy cực kỳ tốt, thi giữa kỳ được 99 điểm, thiếu một điểm nữa là được điểm tuyệt đối rồi...”
 
Cô ta nói quá nhiều, lúc hứng lên không kiềm chế được mà cất cao giọng, cuối cùng khiến một nữ sinh im lặng học bài từ đầu tới cuối nghe đến phát bực lên, “Còn cho người khác học bài hay không?”
 
Kim Liên Ngọc im bặt, đang định nói gì đó, trong phòng đột nhiên chìm vào trong bóng tối.
 
“Sao vậy nhỉ?” Tạ Miêu ngây người, “Bóng điện hỏng rồi sao?”
 
“Không phải.” Phó Linh nói: “Hẳn là quản lý ký túc bên dưới dập cầu giao rồi.”
 
Không phải 10 giờ 30 mới ngắt điện sao? Bây giờ có lẽ còn chưa tới 10 giờ, sao đã dập cầu giao rồi?
 
Tạ Miêu đang nghi hoặc, bạn nữ tên Khúc Hồng vừa nổi đóa với Kim Liên Ngọc đã lấy đèn pin cầm tay ra như đã tập mãi thành quen, chiếu vào sách tiếp tục đọc.
 
Kim Liên Ngọc lại kêu ca với mấy nữ sinh khác, “Ngưu Mồm Rộng lại ngắt điện trước rồi. Phòng ký túc nhà người ta đều 10 rưỡi ngắt điện, chúng ta thì hay rồi, lúc nào Ngưu Miệng Rộng muốn đi ngủ, thì chúng ta phải ngắt điện lúc ấy.”
 
“Được rồi đừng nói nữa, nói cũng chả có tác dụng, ai bảo người ta là họ hàng của thầy hiệu phó chứ.”
 
Mấy nữ sinh giận đùng đùng lấy đồ vệ sinh cá nhân ra, chuẩn bị đến phòng nước lấy nước làm vệ sinh cá nhân, rồi lên thẳng giường đi ngủ.
 
Tạ Miêu cũng gấp sách trong tay lại.
 
Người quản lý họ Ngưu này rõ ràng không đáng tin, xem ra cô cũng phải chuẩn bị một cái đèn pin cầm tay, phòng hờ bất cứ lúc nào.
 
Đang nghĩ vậy, Phó Linh bật đèn pin cầm tay của mình lên đưa cho Tạ Miêu, “Tạ Miêu, cậu vẫn muốn đọc sách à?”
 
“Không đọc nữa, tớ đi đi lại lại cả buổi sáng rồi, mệt ghê á.”
 
Tạ Miêu mượn chút ánh sáng thu xếp lại sách vở, lục tìm đồ vệ sinh cá nhân của mình.
 
Hai người cùng nhau cầm chậu đến phòng nước. Trên đường đi, Phó Linh khẽ nói với cô: “Góc Tiếng Anh là tự nguyện tham gia, không cần người khác giới thiệu. Nếu cậu muốn đi, trưa mai tớ dẫn cậu đi.”
 
Bản thân Tạ Miêu cũng sắp quên mất chuyện Góc Tiếng Anh rồi, không ngờ cô bạn này còn giúp cô nhớ.
 
Cô cười nói: “Được, tớ cảm ơn cậu trước nhé.”
 
Ai dè còn chưa đến Góc Tiếng Anh, giờ tự học buổi sáng hôm sau, thông báo gọi Tạ Miêu tham gia lớp ôn thi đã được gửi xuống.
 
“Bạn nào là Tạ Miêu mới chuyển đến?” Đường Quyên đứng trước cửa lớp 10 (2), biết rõ còn cố tình hỏi: “Chủ nhiệm Thường nói em muốn tham gia lớp bồi dưỡng thi Tiếng Anh. Giờ tự học tối nay đến phòng học trống đầu tiên bên phía Đông tòa nhà ba tầng, đừng đến muộn đấy.”
 
Đường Quyên không ngờ Vương Chấn Hưng không chỉ nghiêm túc đi khảo sát Góc Tiếng Anh của trường Nhất Cao huyện Hồng Hà, mà còn ra sức thúc đẩy việc chuyển trường của Tạ Miêu.
 
Đợi đến khi cô ta biết, trường Nhất Cao huyện Hồng Hà đã xác nhận với bên này, Tạ Miêu đồng ý chuyển đến trường Nhị Trung.
 
Cô ta chán ghét vô cùng, nhưng nghĩ đến khẩu ngữ chuẩn chỉnh lưu loát của Tạ Miêu, lại miễn cưỡng kiến nghị với chủ nhiệm Thường, cho Tạ Miêu chuyển đến lớp 10 (9) mà cô ta đang chủ nhiệm. Một là bản thân cô ta là giáo viên dạy Tiếng Anh, hai là lớp cô ta có Phùng Lệ Hoa, hai người có thể cùng nhau tiến bộ.
 
Không ngờ chủ nhiệm Thường từ chối ngay lập tức, chuyển Tạ Miêu đến lớp 10 (2) mà Vương Chấn Hưng phụ trách môn Tiếng Anh.
 
Đây là không tin tưởng trình độ giảng dạy của cô ta, hay là vì cô ta không tuyển Tạ Miêu sau kỳ thi giữa kỳ, nên bất mãn với cô ta?
 
Trong lòng Đường Quyên nghẹn một cục tức, lúc đến thông báo cho Tạ Miêu, liền cố tình không nói Tạ Miêu vì học giỏi Tiếng Anh mới được gọi vào lớp ôn thi, mà lại nói cô muốn đi, chủ nhiệm Thường mới cho cô đi.
 
Quả nhiên cô ta vừa nói xong lời này, ánh mắt các bạn học trong lớp Tạ Miêu lại thay đổi, nhất là những bạn học muốn tham gia lớp ôn thi mà không có cơ hội.
 
Dựa vào cái gì mà bọn họ nỗ lực học hành lại không được vào lớp ôn thi, một người đi cửa sau như Tạ Miêu thì lại thích vào là vào?
 
Với cái trình độ Tiếng Anh của cô ta, bài kiểm tra đột xuất hôm qua còn gian lận, cho dù có vào được lớp ôn thi, thì có thể thi được cái quái gì?
 
Trưa hôm nay, lúc Tạ Miêu đi tham gia hoạt động của Góc Tiếng Anh cùng Phó Linh, cô loáng thoáng cảm nhận được sự bài xích mơ hồ của người khác với cô.
 
Tự dưng cô nghĩ đến cô giáo đến lớp thông báo cho cô buổi tối đến báo danh lớp ôn thi kia. Lại cảm thấy đối phương là một giáo viên của Nhị Trung, trước đây chưa từng tiếp xúc với cô, nói những lời kia chắc là không phải cố ý.
 
Ngược lại cái Góc Tiếng Anh của Nhị Trung này, khiến Tạ Miêu đến một lần liền mất hứng thú.
 
Không có máy ghi âm, những trò chơi giải trí nhỏ cũng là những trò chơi cô đã dùng nhàm rồi, còn việc học cũng chả ra đâu vào đâu, tính thú vị đã giảm đi nhiều.
 
Tiếng Anh của nữ sinh cầm trịch tên là Phùng Lệ Hoa kia đúng là không tệ, làm việc đâu vào đấy, nhưng hơi kiêu ngạo, không thể khuấy động bầu không khí.
 
Ban đầu Tạ Miêu lập Góc Tiếng Anh, chủ yếu là vì giúp Hứa Văn Lệ nâng cao thành tích Tiếng Anh và trình độ khẩu ngữ. Sau đó người tham gia ngày càng nhiều, mọi người cùng nhau học tập cũng quả là rất có ý nghĩa, cô mới có ý định mở rộng Góc Tiếng Anh hơn, càng làm càng nổi tiếng.
 
Bây giờ phát hiện Góc Tiếng Anh của Nhị Trung không giúp mình được nhiều, cô cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây lắm. Cô định về sau ăn cơm trưa xong sẽ về lớp đọc sách giải đề, đuổi kịp tiến độ bằng tốc độ nhanh nhất.
 
Tối đến ăn cơm xong, Tạ Miêu lại đến lớp học bài một lúc, mới cùng Phó Linh lên tầng ba.
 
Tiếng Anh của Phó Linh cũng không tệ, nhưng bản thân cô ấy khá khiêm tốn, “Thực ra thành tích của tớ không thể bằng mấy người Trần Lập Quốc và Triển Bằng, chỉ là bọn họ đều phải tham gia lớp ôn thi Toán và ôn thi Vật lý, bận quá nên chuyện này mới tới lượt tớ.”
 
Thời gian và sức lực của mỗi người đều có hạn, đương nhiên phải đưa ra lựa chọn, chọn một đến hai môn học mà mình học chắc nhất.
 
Chuyện này Tạ Miêu có thể hiểu được.
 
Nhưng thái độ cực kỳ nghiêm khắc của cô giáo kia đối với cô vào lúc sáng, có lúc lại chẳng dễ hiểu như vậy.
 
Tạ Miêu vừa vào lớp chưa lâu, Đường Quyên đã cầm một xấp đề vào lớp, đi đến bên bàn cô.
 
“Tôi nghe nói tiến độ dạy học của trường các em chậm hơn Nhị Trung rất nhiều, cũng không có lớp ôn thi. Đây là đề thi mà lớp từng làm trước đó, để không gây trở ngại cho mọi người, hai ngày này em tranh thủ làm đi, ngày kia đến lớp ôn thi nộp cho tôi.”
 
Cô ta nói xong, lại cố tình nhìn Phó Linh một cái, “Không được đưa đáp án cho bạn ấy chép.”
 
Tập đề thi này nhìn sơ qua cũng phải bảy tám trang, lại yêu cầu nộp tối ngày kia, còn có câu cuối cùng của đối phương...
 
Tạ Miêu có ngốc đi chăng nữa thì lúc này cũng có thể nhận ra thái độ của người ta đối với mình, dường như có gì đó không đúng.
 
Chẳng qua cô cũng không biết cô giáo này là ai, vì sao lại đối xử với cô như vậy, đối phương lại tỏ ra cực kỳ có trách nhiệm.
 
Tạ Miêu không nói gì thêm, nhận lấy đề thi trong ánh mắt của mọi người, “Em biết rồi thưa cô.”
 
Nếu là đề thi Vật lý, mà tối ngày kia phải nộp, đúng là sẽ làm khó cô một chút.
 
Nhưng Tiếng Anh là môn tủ của cô, tập đề bảy tám trang, cô bỏ chút thời gian vẫn có thể làm xong.
 
Nghĩ đến bà quản lý ký túc không đáng tin họ Ngưu kia, học xong lớp ôn thi Tạ Miêu không về ngay, mà ngồi trong lớp tiếp tục làm đề Tiếng Anh.
 
Phó Linh vốn đã thu dọn cặp sách xong, thấy Tạ Miêu không về, cũng ở lại, lấy sách ra bắt đầu đọc.
 
Hai người ngồi ở trong lớp một mạch đến 10 giờ hơn, mới tắt điện khóa cửa, quay về ký túc.
 
Quản lý Ngưu vừa mới ngắt điện xong, thấy hai người bây giờ mới về, dĩ nhiên không thể tránh khỏi trận quở trách, còn suýt nữa đã trừ điểm lớp bọn họ.
 
Hai người phải nói hết nước hết cái, giải thích một lúc lâu mới được cho vào.
 
Tạ Miêu thở dài, “Xem ra ở lại lớp học bài cũng không an toàn, tớ vẫn nên mua một cái đèn pin cầm tay thôi.”
 
Bấy giờ cũng vừa mới cải cách mở cửa, kinh doanh cá thể gì đó vẫn chưa thịnh hành. Nếu đổi thành năm tám mươi mấy, cô cũng phải nghi ngờ bà cô quản lý suốt ngày giở trò kia, có phải muốn nhân cơ hội đầu cơ trục lợi buôn bán đèn pin và pin không.
 
Vì làm những tờ đề kia, Tạ Miêu quay về liền nhanh nhanh chóng chóng làm vệ sinh cá nhân rồi lên giường đi ngủ.
 
Hôm sau cô dậy khá sớm, đến căng tin ăn cơm xong liền chạy thẳng đến lớp, cúi đầu cặm cụi làm đề.
 
Học sinh lớp (2) những tưởng “học sinh đi cửa sau” chuyển đến lớp mình kia, chắc chắn sẽ làm lớp thụt lùi, thậm chí làm rối loạn kỷ luật của lớp.
 
Kết quả “học sinh đi cửa sau” này còn chăm chỉ hơn cả bọn họ, đến đây được hai ngày, không phải đang chăm chú nghe giảng thì cũng là tập trung làm đề.
 
Buổi sáng vào trong lớp, phát hiện Tạ Miêu lại yên lặng ngồi học ở đó, trong đầu mọi người toàn là dấu hỏi chấm.
 
Cô nàng này nếu không có gương mặt xinh đẹp mà có tìm khắp trường cũng không có gương mặt thứ hai, họ còn tưởng là Triển Bằng ngồi nhầm chỗ rồi.
 
“Học sinh đi cửa sau” bây giờ đều ghê gớm như này sao?
 
Nam sinh ngồi sau Trần Lập Quốc chọc chọc cậu ta, “Sao tớ vừa nhìn thấy Tạ Miêu học bài, liền cảm thấy mình đang lãng phí sinh mệnh nhỉ?”
 
Trần Lập Quốc cũng lấy đề được phát ở lớp ôn thi ra, trưng ra vẻ mặt đau khổ, “Toang rồi toang rồi, thấy cô ấy cứ viết một mạch như vậy, tớ cũng cảm thấy mình mà không làm hai câu hỏi thì cả người khó chịu sao á.”
 
Mẹ nó, chuyện này có phải quá kỳ lạ rồi không?
 
Bạn học khác cũng tỏ vẻ ngơ ngác, cho đến khi tiết học đầu tiên trong buổi sáng là giờ Tiếng Anh, Vương Chấn Hưng ôm xấp bài kiểm tra đã chấm xong đi vào.
 
“Bài kiểm tra đột xuất hôm nọ thầy đã chấm xong hết rồi. Các em đoán xem, lần này ai được điểm cao nhất lớp ta?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui