Chương 65
Nếu đưa bộ đề này cho học sinh lớp 11 làm, cũng chưa chắc có mấy người đạt trên 40 điểm cho phần trắc nghiệm 45 điểm.
Bọn họ cảm thấy cho dù là trên 35 điểm thì cũng chỉ có mình Phùng Lệ Hoa có thể đạt được. Đại đa số trong bọn họ có thể làm được 30 điểm đã rất ít rồi, dù sao mọi người cũng chỉ mới lớp 10 mà thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì thế khi Điền Diễm nói như vậy, quả thật kinh thiên động địa, vô số ánh mắt không dám tin rơi trên người cô ta.
Bạn học ngồi phía trước còn không kìm được quay đầu liếc nhìn bài thi trên bàn của cô ta, “Má nó làm đúng thật hết này!”
Bạn nam kia nói rồi nhìn về hướng Tạ Miêu ở ngồi hàng thứ hai dưới lên trong phòng học với ánh mắt kinh ngạc.
Cũng vì lời nói của cậu ta mà những cái đầu còn lại đều di chuyển theo ánh mắt của cậu, bao gồm cả Phùng Lệ Hoa.
Phùng Lệ Hoa là con của chị gái Đường Quên, có dì dạy tiếng Anh như vậy, vốn tiếng Anh của cô ta đã là đỉnh của chóp từ nhỏ.
Cũng vì cái sự đỉnh “kout” này mà cô ta luôn tự tin về thành tích của mình. Cho dù biết Tạ Miêu là người thành lập Góc tiếng anh, cô ta vẫn chẳng quan tâm. Dù sao thì thành lập là một chuyện, còn kiểm tra được điểm cao lại là một chuyện khác.
Vừa rồi Điền Diễm nói với cô ta rằng lấy được bài của Tạ Miêu, Phùng Lệ Hoa hoàn toàn không để vào mắt, cô ta chỉ chuyên tâm đối chiếu đáp án.
Ai ngờ được đề thi của lớp 11 mà Tạ Miêu cũng có thể làm được tròn 45 điểm, cho dù có chép sách thì cũng không thể chép cao được như vậy.
Phùng Lệ Hoa quá đỗi kinh ngạc, nên cũng không chú ý đến nụ cười phút chốc đông cứng trên khóe môi của dì mình.
“Em nói ai làm được 45 điểm? Lấy bài ra cô xem.”
Đường Quyên sải bước lớn xuống khỏi bục giảng, trực tiếp lấy đi bài thi trên bàn của Điền Diễm.
Trong tay cô giáo còn cầm một tờ giấy ghi đáp án và điểm bằng bút đỏ, đến để đối chiếu với bài của Tạ Miêu, quả nhiên không sai một câu nào.
Điều này khiến tâm trạng của Đường Quyên có chút phức tạp.
Không có giáo viên nào không thích học sinh có thành tích tốt, cô cũng như thế.
Nhưng em học sinh này lúc chưa đến đã cho cô ăn mấy quả giận liên tiếp, cô muốn thích nhưng không tài nào thích nổi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Quyên ổn định lại tâm trạng, rồi bỏ bài thi xuống, “Không có ai trên 40 điểm nữa sao?”
“Không có.” Các học sinh đồng loạt lắc đầu.
“Không có thật ư?” Cô vẫn kiên trì.
“Không có thật ạ.”
Đường Quyên tức cái lồng ngực, dứt khoát không hỏi nữa, “Trả lại bài về cho mỗi bạn hết đi, chúng ta sửa vài câu.”
Học sinh nhao nhao trả bài, thế nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng liếc về Tạ Miêu, tràn ngập hiếu kỳ.
Có người còn không kìm được thì thầm với bạn cùng bàn: “Chương trình của lớp 10 còn chưa học, cậu ấy cũng thi full điểm rồi, có ảo quá không?”
“Nhưng cậu ấy vừa mới chuyển đến, dù muốn chép đáp án cũng không thể làm được.”
“Cũng phải ha.”
Tạ Miêu cảm thấy bụng dưới lạnh toát, đau đến đổ mồ hôi lạnh, hoàn toàn không hề chú ý đến ánh mắt đang nhìn mình của mọi người xung quanh.
Phó Linh thấy sắc mặt của cô không tốt, bèn chủ động lấy bài của Phùng Lệ Hoa, “Tớ đưa giúp cậu.”
Tạ Miêu cũng không từ chối, cô gượng cười với cô ấy, “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.”
Phó Linh mím môi để lộ ra một lúm đồng tiền nhỏ bên má trái, đứng dậy đi lên phía trước phòng học.
Đúng lúc có người tò mò hỏi điểm của Phùng Lệ Hoa: “Bài của Phùng Lệ Hoa ai chấm đấy? Có biết cậu ấy bao nhiêu điểm không?”
Thấy Phó Linh qua đưa bài, vài người xúm lại, “Là bài của Phùng Lệ Hoa hả?”
Phó Linh tương đối yên lặng, cô có chút choáng ngợp với cảnh tượng này, nghe thế chỉ đáp một tiếng “ừm.”
Ánh mắt của mọi người đều rơi trên bài thi trong tay của cô ấy, sau đó lại sững sờ.
36 điểm...kém tận 9 điểm.
Khoảng cách giữa Phùng Lệ Hoa và Tạ Miêu lớn đến thế ư?
Đó là Phùng Lệ Hoa, người học tốt tiếng Anh nhất trường bọn họ từ trước tới giờ đó.
Tinh thần của các học sinh ngỡ ngàng, cứ cảm thấy mọi chuyện diễn ra trước mắt quá không chân thực, khiến mọi người không dám tin.
Từ khi đi học cho đến giờ, Phùng Lệ Hoa chưa từng thua thảm hại như vậy trên phương diện tiếng Anh, trong lòng giờ đã rối như tơ vò.
Cô ta mím môi, nén nhịn cảm giác nóng bừng trên khuôn mặt để nhận lấy bài thi, liếc nhìn những câu đã làm sai.
Những câu hỏi này đề liên quan đến kiến thức của lớp 11, lúc cô ta làm cũng không nắm chắc, vậy sao Tạ Miêu kia có thể trả lời đúng hết chứ?
Lẽ nào cậu ta học trước nội dung của lớp 11, lý do tìm đến dì yêu cầu đề trước kia là để tìm cơ hội phô diễn thực lực của mình ư?
Tạ Miêu hoàn toàn không biết người khác nghĩ gì trong lòng, thậm chí tiết học này cô còn sợ không trụ nổi nữa.
Khó khăn lắm mới đến lúc Đường Quyên giảng xong, nửa tiết buổi tối còn lại cô cũng chẳng buồn học nữa mà về phòng luôn.
Có thể là do trời mùa đông quá lạnh, đến trường rồi đi về lại phải đi vài dặm trên tuyết, điều này khiến cho cơ thể cô có chút lạnh.
Lúc còn ở nhà nằm giường lò còn đỡ, đến trường thì chỉ có thể ngủ giường bình thường, cô không khỏi có chút không quen.
Tạ Miêu trở về phòng, muốn rót chút nước ấm cho ấm người, nhưng lại nhận ra bình nước nóng trống rỗng.
Hết cách, bây giờ cô chỉ gồng mình lên xuống tầng dưới lấy nước.
Vì bụng đau mất sức, nên cô chỉ lấy nửa bình, không ngờ lúc chuẩn bị lên tầng thì gặp Phó Linh.
Phó Linh vừa nhìn thấy cô là đón lấy bình nước trong tay của cô, “Cậu sao rồi? Còn đau dữ lắm không?”
“Vẫn ổn.” Giọng nói của Tạ Miêu có phần yếu ớt, “Còn chưa hết giờ tự học đúng không? Sao cậu lại về trước rồi?”
“Tớ mắc đi vệ sinh, thấy cũng gần hết giờ nên về luôn.”
Nói là nói như vậy, nhưng sau khi Phó Linh vừa về phòng là tìm ngay chai thủy tinh dùng để treo nước trong bệnh viện, rồi đổ đầy nước nóng vào trong đưa cho Tạ Miêu, “Cái này cậu chườm trên bụng đi, chắc có thể dễ chịu hơn một chút.”
Chai thủy tinh rất nóng, sự ấm áp phút chốc lan từ lòng bàn tay cho đến trái tim của Tạ Miêu.
Đôi mắt đào hoa của Tạ Miêu cong lên, nói lời từ đáy lòng, “Phó Linh, cậu thật tốt.”
Bỗng dưng được phát thẻ người tốt ngay trước mặt như vậy, Phó Linh có chút xấu hổ, “Thế cậu lên giường nằm nghỉ ngơi đi, tớ đi giặt hai bộ đồ.”
“Ok.” Tạ Miêu đặt chai thủy tinh nóng hổi lên giường mình trước, sau đó cởi giày rồi chui vào chăn.
Bụng được chườm ấm, cơn đau quả nhiên đã giảm đi không ít, cô có hơi buồn ngủ.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cửa phòng bỗng mở ra, Phó Linh rón rén đi vào.
Tạ Miêu mở hé mắt liền thấy cô đang cởi cúc áo quay lưng về phía cô.
Phi lễ chớ nhìn, vốn cô nên dời mắt đi, nhưng đôi mắt lại mở to hơn, “Phó Linh, sao lưng của cậu lại chảy máu?”
Vì vòi nước có vấn đề nên Phó Linh bị phun một thân là nước, thế nên mới về thay đồ.
Cô còn tưởng rằng Tạ Miêu đã ngủ rồi, nghe tiếng bỗng giật bắn cả mình: “Chảy máu? Có đâu?”
“Không có?” Tạ Miêu sửng sốt một chút, “Vai của cậu…”
“Cậu nói cái này hả.”
Phó Linh hiểu ra, sờ đến vị trí vai phải gần với xương bả vai, giọng nói hơi lúng túng, “Đây là vết bớt, chứ không phải máu.”
Tạ Miêu: “…”
Bớt mà có thể nhầm thành máu, xem ra cô đau bụng quá nên hoa mắt rồi.
***
Chuyện Tạ Miêu làm đúng hết toàn bộ câu trắc nghiệm quá mức khó tin, cộng thêm lần này cô đã giáng một đòn lên đầu của Phùng Lệ Hoa, người vẫn luôn nắm giữ điểm cao nhất của môn tiếng Anh, hầu như đã loan truyền ra hết khối 10 và 11.
Con người là một sinh vật rất huyền bí.
Trước kia, Phùng Lệ Hoa đúng trên đỉnh cao, mọi người nhìn thấy nhiều nhất là thành tích của cô ta.
Bây giờ cô ta bị một học sinh chuyển trường mới đè bẹp, khó tránh khiến họ cảm thấy thực ra cô ta cũng giống như họ, cũng không phải khó vượt qua như vậy.
Một khi lớp bảo vệ đó không còn nữa, chắc chắn sẽ xuất hiện một số lời bàn tán nghi ngờ, dù sao thì con người của cô ta cũng có chút kiêu ngạo.
Có không ít bạn học trong lớp 10/2 đều quay xe, tức tốc rời bỏ đóa hoa tiếng Anh trước kia của bọn họ, đầu quân sang phía của Tạ Miêu.
Ừm, tiếng Anh của Tạ Miêu tốt hơn, lại còn đẹp hơn, ủng hộ Tạ Miêu lên ngôi.
Thậm chí Lưu Văn Cường còn khoác vai của Trần Lập Quốc cười ha ha, “Mỗi lần kiểm tra trước kia, người có điểm toán cao nhất, điểm lý cao nhất, còn có điểm hóa cao nhất đều là của lớp mình. Cậu nói xem, có lẽ nào lớp chúng ta sẽ thêm điểm môn Anh cao nhất vào cuối kỳ này nữa không?” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Trần Lập Quốc bắt chước đẩy cặp kính không tồn tại trên sống mũi như thầy giáo dạy chính trị, “Tớ đoán là vậy.”
Lưu Văn Cường bị bộ dạng nghiêm túc của cậu ta chọc cười, nghĩ gì đó lại tiến tới hỏi: “Lần trước nghe cậu nói điểm toán của Tạ Miêu cũng rất tốt, lão Cao còn khen cậu ấy tiến bộ cực kì nhanh, thật đấy hả?
“Thật đấy.”
Lưu Văn Cường bỗng trưng ra bộ mặt đồng cảm vỗ vai của cậu ấy, “Nén đau thương đi nhé. Ngộ nhỡ ngày nào đó Tạ Miêu bắt kịp cậu thì cũng đừng có buồn, suy cho cùng cậu cũng chẳng còn cơ hội lật cờ nữa đâu, mắc mớ gì phải dằn vặt mình, cậu nói xem đúng không?”
Trần Lập Quốc: “…”
Tiến độ học tập ở trường rất nhanh, Tạ Miêu còn phải học hai môn tiếng Anh và toán bồi dưỡng, mỗi ngày đều trôi qua rất bận rộn.
Sau đó, cô lại dành thời gian để yêu cầu thêm đề với Đường Quyên, bình quân hai ba tuần một lần.
Mà mỗi lần đề đến tay, Cố Hàm Giang đều sẽ mang vở đến nhà của cô để chép vào cuối tuần, không để cô phải động bút nữa.
Cuối giờ lớp bồi dưỡng tiếng Anh hôm nay, Đường Quyên lại phát thêm hai tờ đề nữa, “Đây là hai đề cuối cùng, lớp 11 sắp bước vào giai đoạn ôn tập tự do. Các em cũng không cần dồn hết tâm sức vào nó nữa, có thời gian thì chuẩn bị nhiều hơn cho kì thi cuối kì đi.”
Thực ra lời này của cô giáo là nói cho Phùng Lệ Hoa nghe.
Từ lúc bị Tạ Miêu đánh bại với khoảng cách chín điểm, Phùng Lệ Hoa bắt đầu điên cuồng học tiếng Anh và tìm đến Đường Quyên để học kèm.
Cô làm gì có nhiều thời gian như vậy, lúc quá bận rộn luôn bảo cháu gái tự mình xem.
Kết quả Phùng Lệ Hoa chịu không nổi áp lực, có lần còn đỏ mắt hỏi có phải cô ấy thích Tạ Miêu lắm không, cảm thấy Tạ Miêu giỏi hơn, thích hợp tham gia cuộc thi hơn Phùng Lệ Hoa, nên mới lần nào cũng giúp cậu ta soạn đề, quan tâm chăm sóc cậu ta.
Lúc đó Đường Quyên chỉ muốn phun ra ngụm máu.
Cô cháu gái này có phải học đến ngốc rồi không?
Con mắt nào của nó thấy cô thích Tạ Miêu chứ? Hả?
Tạ Miêu cũng chẳng quan tâm cặp dì cháu đó nóng ruột với mình như thế nào. Cô cười rồi cất đề đi, sau đó trở về lớp với Phó Linh.
Tiết tự học thứ hai vào buổi tối đã xong, nhưng trong phòng vẫn có hơn mười học sinh chưa đi, hẳn mấy cái đầu chụm lại chỗ Trần Lập Quốc.
“Má nó chứ, đề này lão Cao ra khó quá đi? Tớ đối chiếu với người khác cả tối ra ba đáp án rồi.”
“Thôi đi, ít nhất cậu còn giải ra được một đáp án, còn tớ căn bản không biết làm như nào này.”
Thấy Triển Bằng dọn đồ chuẩn bị ra về, Trần Lập Quốc liền gọi kéo cậu ta lại, “Triển Bằng, đề thi lão Cao để lại hôm qua cậu làm xong hết rồi chứ nhỉ?”
“Ừm.” Triển Bằng lạnh nhạt đáp một tiếng.
Trần Lập Quốc hỏi cậu ta, “Đáp án của câu hỏi nhỏ cuối cùng của bài cuối là gì thế?”
“1.” Triển Bằng nói.
Trần Lập Quốc vui vẻ ngay tắc lự, “Giống y xì đúc tớ, tớ nói tớ làm đúng mà ha ha ha ha.”
Tạ Miêu nghe thế bèn nhướn mày nghi hoặc.
Câu hỏi mà lão Cao để lại hôm qua tuy khó, nhưng lại là dạng câu hỏi thường gặp, kiếp trước cô đã làm qua không dưới một lần.
Cô giải đề theo phương pháp đã học được từ kiếp trước, nhưng đáp án có được không phải là cái này, lẽ nào thời gian dài quá nên cô nhớ không đúng ư?
Đúng vào lúc này, có bạn học đã chú ý đến cô, “Tạ Miêu, cậu giải ra bao nhiêu?”
Tạ Miêu ở ký túc xá, cô thường tranh thủ ba đêm để chép đề của lớp bồi dưỡng, mọi người biết cô chắc chắn đã làm xong rồi.
Tạ Miêu cảm thấy có thể mọi người đã vô thức tin tưởng đáp án của Triển Bằng, nhưng cô vẫn làm thế nào thì nói thế ấy, “0.”
0?
Cả đám bỗng sững sờ.
Đây là kết quả thứ tư rồi, hơn nữa con số 0 này rõ ràng khác với ba đáp án còn lại.
“Cậu làm thế nào đấy?” Có người hỏi Tạ Miêu.
Tạ Miêu nói sơ qua các bước giải.
Không ngờ vừa mới nói được vài câu, Triển Bằng đã đi đến cửa bỗng nhiên quay trở lại, “Cho tớ mượn bài của cậu xem một lát.”
Con người của Triển Bằng trừ học hành ra, dường như chẳng còn mối quan tâm nào khác. Hai người họ một người trước một ngồi sau hơn một tháng nhưng cũng chẳng nói được mấy câu.
Tạ Miêu không ngờ được cậu ta muốn xem bài thi của mình, nhưng cô vẫn lấy trong hộc bàn ra rồi đưa cho cậu ta.
Triển Bằng liếc qua, rồi trở về ngồi ở vị trí của mình, lấy bút và vở ra bắt đầu tính toán.
Cảnh tượng này khiến cho các bạn khác bất ngờ một chút.
Thế là thế nào?
Tự dưng mặt nghiêm trọng với Tạ Miêu, định kiểm chứng xem Tạ Miêu làm sai như thế nào ư?
Đám Trần Lập Quốc không nhịn được bèn đi đến xem, nhưng chỉ thấy Triển Bằng cặm cụi tính toán một hồi, đột nhiên cậu ta ngẩng đầu lên nhìn Tạ Miêu, ánh mắt thâm sâu, “Có lẽ cậu làm đúng rồi.”
Tạ Miêu làm đúng rồi?
Thế có nghĩa là bọn họ, bao gồm cả Triển Bằng đứng đầu toàn thành phố đều làm sai hết sao?
Đám đông có chút không dám tin, lũ lượt kéo đến xem bài của Tạ Miêu, “Chẳng nhìn ra làm đúng chỗ nào.”
“Đúng hay sai ngày mai thầy Cao giải đề là biết.”
Triển Bằng đóng nắp bút lại, cất bút và vở lại vào cặp rồi ra về.
Những bạn học khác nhìn từng bước giải của Tạ Miêu nhưng cũng không phát hiện được gì, chẳng bao lâu cũng giải tán hết. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Kết quả là, vào tiết bồi dưỡng của tối ngày hôm sau, thầy Cao vừa nói đáp án, cả lớp bồi dưỡng như chết lặng.
Tạ Miêu thực sự đã làm đúng!
Trần Lập Quốc nhìn các bước giải có hơi quen mắt trên bảng đen, bỗng cậu siết chặt lồng ngực.
Mẹ nó, cái mồm quạ đen của Lưu Văn Cường, tốt không linh xấu thì lại linh, về nhà phải đánh vỡ cái alo của cậu ta mới được.
Ngày hôm sau, một cặp anh em tốt đi đến một góc vắng vẻ để thảo luận về tính khả thi của việc cắt đứt tình anh em.
Còn Tạ Miêu lại cầm hai bài thi, chuẩn bị ngồi xe về nhà khi tiết thứ hai buổi chiều kết thúc.
Trường của bọn họ đã có thông báo, tuần sau nữa sẽ thi cuối kỳ để làm trường thi cho kỳ thi tuyển sinh Đại học.
Mà thời gian cách lúc Cố Hàm Giang thi đại học cũng chỉ còn nửa tháng mà thôi.