Xuyên thành vợ cũ của quân nhân

 
Chương 66
 
“Anh Kiến Hoa, anh đã thi xong rồi ư? Làm bài thế nào?”
Tạ Kiến Hoa vừa ra khỏi trường thi đã bị Tạ Kiến Quân và Tạ Kiến Trung vây lấy, và còn có cả Tạ Miêu đang đứng dưới bóng cây cách hai anh em không xa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy chị gái và các em đều ở ngoài đợi mình, một nụ cười khoan khoái lập tức xuất hiện trên khuôn mặt của Tạ Kiến Hoa, “Tốt xấu gì anh cũng lọt vào top 50 toàn khối, còn thi cấp ba trường chúng ta thì bình thường, bình thường thôi.”
Từ lúc bị lừa đi đánh bạc, hơn nữa còn đích thân trải nghiệm việc kiếm tiền ở nông thôn quả không dễ dàng gì, nửa năm nay cậu càng chuyên tâm học hơn. Kì thi giữa kì và tốt nghiệp đều lọt vào top 50, chỉ cần phát huy như bình thường trong kì thi vào cấp ba lần này thì việc đỗ một trường cấp ba trong trấn Kiến Thiết cũng không vấn đề.
Tạ Kiến Quân và Tạ Kiến Trung thấy anh trai như vậy, biết rằng chắc không thi trượt nên lập tức đứa bên trái, đứa bên phải ôm chầm lấy cổ cậu, “Đợi anh thi xong hết, chúng ta xuống sông câu cá đi. Hôm đó bọn em thấy người ta thả lưới, cá chép to lắm.”
Tạ Kiến Hoa thích ăn cá, cũng thích đi câu cá bắt tôm, vừa nghe thế hai mắt cậu liền phát sáng, “Được đấy, anh đi mượn lưới.”
Mấy cái đầu xì xào một hồi, cười nói rôm rả y như bọn thổ phỉ thương lượng đi đâu để cướp gái nhà lành, trông vô cùng xảo trá.
Tạ Miêu buồn cười, đi tới vỗ vai chúng, “Được rồi, tìm chỗ ăn thôi, chiều còn thi hai môn nữa đấy.”
Nghe thấy hai chữ ăn cơm, bụng Tạ Kiến Trung không kìm được kêu ọc ọc: “Anh Kiến Hoa không biết đâu, từ khi anh vào thị trấn đi thi, bác gái cũng không ra đồng làm nữa mà cứ quanh quẩn trong nhà. Nếu như bà không ngăn lại, bác ấy đã đến đưa cơm cho anh rồi.”
Nhắc đến mẹ của mình, Tạ Kiến Hoa cũng có chút không nói nên lời.
Bình thường cũng chẳng thấy mẹ thúc giục cậu học hành, đến khi cậu thi vào cấp ba thì bà tự dưng tích cực hẳn lên.
Sáng sớm gà vừa gáy, Lưu Chiêu Đệ đã dậy ngay, bà dỏng tai nghe chiếc đồng hồ nhỏ trong phòng Vương Quý Chi reo lên vài hồi, cứ sợ rằng con trai dậy muộn sẽ đến trễ. Vả lại còn theo sau lầm bầm phải thi tốt, nói đến nỗi người không lo lắng cũng phải trở nên căng thẳng.
Vì thế khi nghe mẹ cậu suýt nữa chạy theo đến trường, Tạ Kiến Hoa vô cùng sợ hãi, “Vẫn may vẫn may. Đi thôi, chúng ta đi ăn.”
Có không ít thí sinh có nhà ở xa, buổi trưa không tiện về ăn cơm, thế nên nhà trường đã dành ra một phòng học để họ nghỉ ngơi.
Tạ Miêu và hai đứa em song sinh đi ăn cùng với Tạ Kiến Hoa, sau đó nói chuyện thêm một lát mới mang hộp cơm láng cóng về.
Trước khi đi, Tạ Miêu xoa đầu của Tạ Kiến Hoa, “Với thành tích của em nhất định có thể thi đậu, cứ thoải mái, phát huy như bình thường là được.”
“Chị, em đã mấy tuổi rồi mà chị còn xoa đầu em.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Kiến Hoa chu miệng phàn nàn, thế nhưng cái đầu vẫn bất động, để mặc cho Tạ Miêu xoa.
Tạ Kiến Trung không xem tiếp được nữa, “Anh, xem anh Kiến Hoa vui đến nghệch ra chưa kìa, thiếu chút cười ngoác đến tận mang tai nữa thôi.”
Tạ Kiến Quân điềm nhiên, “Không sao, năm sau chúng ta cũng thi cấp ba.”
Ba chị em ra khỏi trường, đang chuẩn bị về thôn Bắc Xá thì gặp Cố Hàm Giang trên đường.
Anh mang một chiếc sơ mi tay lửng màu xanh lam thẳng thớm, tay xách một cái túi lớn, trông có vẻ như muốn ra ngoài.
Chiếc túi đó có chút quen mắt, Tạ Miêu bỗng chốc nhớ đến mùa đông năm ngoái, vào buổi chiều anh chuẩn bị về Bắc Kinh.
Anh ấy muốn đi ư?
Chuyện lớn như vậy, sao đến cả tiếng hỏi han anh ấy cũng không có?
Tạ Miêu thấy trong lòng tắc nghẹn, cảm giác một trận gió lạnh thổi vào mặt, thổi đến nỗi đầu óc phát lạnh.
Tạ Kiến Quân và Tạ Kiến Trung cũng nhìn thấy Cố Hàm Giang. Thằng nhóc Tạ Kiến Trung rướn cổ họng gọi Cố Hàm Giang ở đường cái đối diện.
Cố Hàm Giang nghe thấy bèn liếc nhìn qua, thấy Tạ Miêu cũng ở đó, anh băng qua đường cái đi đến trước mặt ba người, “Sao mọi người lại đến thị trấn vậy?”
“Đến đưa cơm cho Kiến Hoa.” Tạ Miêu nói, giọng điệu có chút bực dọc.
Cố Hàm Giang nhất thời không hiểu ra được, rũ rũ mắt hỏi cô, “Em ấy thi được chứ?”
“Cũng được.”
“Các cậu chuẩn bị về à?”
“Ừ.”
Liên tiếp vài câu hỏi Tạ Miêu đều trả lời cụt ngủn, rốt cuộc Cố Hàm Giang đã nhận ra chỗ bất thường.
Anh nhíu mày, đưa tay rẽ mái ngố mỏng của Tạ Miêu, sau đó sờ tay lên trán cô.
Ấn tượng cô gái ngã vào lòng anh lần đó quá sâu sắc, đến nỗi có chút gió nổi lên thôi, anh cũng sợ cô lại bị bệnh.
Cái duỗi tay này của Cố Hàm Giang suýt dọa cho Tạ Miêu điêu đứng.
Cô vội lách đầu tránh đi, “Anh làm gì thế?”
Thế nhưng Cố Hàm Giang đã sờ được, lông mày nhíu càng chặt hơn, “Có sốt đâu?”
Tạ Miêu ứ nghẹn, “Trời nóng hừng hực, có anh mới sốt ấy!”
“Thế là bị cảm nắng hả?”
Cố Hàm Giang chẳng nghĩ ngợi gì, tóm lấy cánh tay cô rồi đi, “Đi, đến bệnh viện.”
Tạ Miêu ngẩn tò te.
Gặp mặt mới nói được vài câu, tại sao cô phải đến bệnh viện rồi?
Đến cả Tạ Kiến Quân và Tạ Kiến Trung cũng sững sờ, “Gì thế, chị em đâu có bệnh, anh Hàm Giang bị nhầm hả?”
Cố Hàm Giang nghe thế, lại quay đầu đánh giá lại Tạ Miêu, “Em không bệnh ư?”
Giọng điệu ngờ vực như vậy, khiến Tạ Miêu không kìm được trợn mắt dữ tợn, “Con mắt nào của anh thấy em bị bệnh hả?”
Nói xong bỗng cô lại cảm thấy ba chữ “em bị bệnh” này hình như lạ lạ, bèn dùng sức gạt tay đối phương ra, “Anh bỏ ra!”
Lúc cô trừng mắt với người khác có chút hung dữ, nói chuyện cũng rất có lực, không giống với bị bệnh.
Cố Hàm Giang thả tay ra, cuối cùng cũng yên tâm, nhưng nghĩ lại sự lo lắng vừa rồi của mình, tự dưng anh không biết nên nói gì nữa.
Cục diện nhất thời có chút lúng túng, sau đó vẫn là Tạ Kiến Quân và Tạ Kiến Trung bước đến lên tiếng phá vỡ sự ngột ngạt.
“Anh Hàm Giang muốn đi đâu hả? Về Bắc Kinh ư?” Tạ Kiến Trung không hề che giấu sự tò mò.
“Không phải.” Cố Hàm Giang lắc đầu, “Đến nhà cô ở tỉnh.”
“Đi tỉnh ư?”
Tạ Miêu nói xong mới phát hiện giọng điệu của mình quá mức ngạc nhiên, bèn bổ sung thêm một câu, “Là cô có chồng làm phiên dịch và còn giúp chúng ta ghi âm băng ấy hả?”
“Ừ.” Cố Hàm Giang nói, “Anh vừa mới nhận tin, cô bảo đến ở vài ngày.”
Nói đến đây, anh bỗng dưng dừng lại, cứ như là đang khai báo với Tạ Miêu vậy, anh trầm giọng nói, “Nhiều nhất là 10 ngày anh sẽ về lại.”
Ánh mắt của chàng trai nghiêm túc, hơn nữa giọng nói của anh còn mang một chút dịu dàng khi nói câu này.
Tạ Miêu nghe vậy, nhớ đến suy đoán và sực bực tức không tên trước đó của mình, gò má cô bỗng nổi lên một tầng hồng phấn.
Ngày hôm sau sau khi Cố Hàm Giang lên đường đi tỉnh, kì thi vào cấp ba của Tạ Kiến Hoa cũng kết thúc. Cậu về nhà vứt cặp sách lên giường, bắt đầu nhảy cẫng lên.
Cậu hẹn một số bạn bè thường chơi chung với nhau, không phải tắm thì là mò cá, hận không thể ngâm mình trong hồ nước cả mùa hè.
So với anh trai, Tạ Kiến Quân và Tạ Kiến Trung còn làm bài tập hè thì khổ sở hơn nhiều.
Hai anh em lòng đầy ngưỡng mộ, khao khát thời gian tua nhanh hơn một chút, ngày mai mình cũng hoàn thành kỳ thi vào cấp ba, sau đó buông xuôi tất thảy.
Nhưng người ngày đêm đốc thúc bọn chúng học đã sắp không còn nhiều thời gian để chăm chăm vào chúng nữa.
Vào cái hôm trường trung học thứ hai của thành phố kiểm tra cuối kì xong, giáo viên của các lớp đã giáng một đòn phủ đầu lên các em học sinh vừa mới thở phào nhẹ nhõm.
Vì đề chuẩn bị cho cuộc thi học sinh giỏi bắt đầu sau khi nhập học vào mùa thu, tất cả học sinh các lớp bồi dưỡng đều khai giảng trước gần một tháng.
Biểu cảm của những học sinh đang chuẩn bị nghênh đón kì nghỉ hè tươi đẹp lúc đó liền xuất hiện sự biến hóa hai thái cực nghiêm trọng.
Những học sinh ngoan luôn hăng hái gấp trăm lần sau kì thi cứ như bị sét đánh, đứa nào đứa nấy đau thương như cha mẹ mất. Còn những học sinh hư lẽ ra phải tức giận thì lại lưng lưng mãi thôi, vui đến mức như thầy nói nghỉ hè không có bài tập vậy.
Ở kiếp trước, Tạ Miêu cũng học bù vào năm ba cấp ba, thậm chí kì nghỉ đông phải qua năm mới mới được nghỉ một tuần, thế nên khả năng chấp nhận chuyện này cũng dễ hơn người khác.
Vào ngày trở lại trường, cô trực tiếp mang theo quần áo và đồ dùng vệ sinh đi cùng, sau đó về phòng cất dọn đồ, rồi mới đi xem điểm.
Hai tờ giấy màu đò đã được dán trên bức tường của tòa nhà nhỏ ba tầng ở phía Bắc của sân tập, một tờ là top 100 toàn khối, một tờ là từ 101 đến 200.
Vô số cái đầu chen chúc trước bảng, Tạ Miêu còn chưa tiến tới gần đã nghe tên của mình trong tiếng bàn tán.
“Tạ Miêu này ghê gớm thế? Tớ còn tưởng rằng trước đó đều do học sinh lớp 10/2 đồn lung tung cơ.”
“Chắc chắn là ghê gớm rồi, nếu không thì cũng chẳng chuyển trường khi sắp đến thi cuối kì, đã thế vừa đến còn được học hai lớp bồi dưỡng.”
“Nhưng dù có ghê tới mức nào cũng không thể thi bằng với Triển Bằng chứ? Triển Bằng là thủ khoa kì tuyển sinh cấp ba và kì thi toàn diện đó…”
Thân người Tạ Miêu cao, nghe thế bèn ngẩng đầu, không cần phí sức cũng có thể tìm được tên của mình ở vị trí thứ hai trên bảng đỏ.
Nhưng đến cả cô cũng cảm thấy bất ngờ là, trước tên của cô cũng viết số 1.
Cô xếp cùng hạng nhất với Triển Bằng, người luôn ngồi vững trên vị trí số một trong lớp!
Cũng có nghĩa là, hiện tại cô đã có thực lực giành hạng nhất toàn thành phố.
Từ lúc xuyên không đến nay, đến thời khắc này, Tạ Miêu mới thật sự ý thức được, cô sớm đã không còn là học sinh dốt của kiếp trước nữa.
Tâm trạng của Tạ Miêu có chút phức tạp, lúc này cô gái đứng phía trước cô không xa đột nhiên nhắc đến Phùng Lệ Hoa.
“Lần này Phùng Lệ Hoa thi cử kiểu gì thế nhỉ? Thứ hạng loại ra khỏi top 30 toàn khối rồi. Cậu xem điểm toán và vật lí của cậu ấy còn kém hơn bài kiểm tra giữa kì nữa, không biết đã thụt lùi bao nhiêu, đến cả tiếng Anh cũng không vượt qua được Tạ Miêu mới đến của lớp 10/2 kia.”
Một bạn nữ lớp 10/9 bên cạnh nghe thế, không kìm được nói, “Phùng Lệ Hoa học hai môn bồi dưỡng là tiếng Anh và hóa học, giờ tự học buổi tối ngày nào cũng phải lên lớp, trở về lại còn phải làm đề. Thời gian eo hẹp như thế, thành tích giảm xuống một chút là chuyện bình thường thôi.”
“Thế tại sao Triển Bằng không giảm?”
Nữ sinh lớp 9 nghẹn họng, “Người, người bình thường có thể so được với Triển Bằng sao?”
“Thế tại sao Tạ Miêu lại không giảm?” Đối phương cười lạnh, tiếp tục hỏi, “Tôi đã nghe nói rồi, lúc Tạ Miêu của lớp 10/2 này đến, tiến độ học tụt hẳn hơn một tháng so với chúng ta, cậu ta còn học hai môn bồi dưỡng, thế sao thành tích lại vượt trội thế nhỉ?”
Tạ Miêu đã xem xong điểm của cô và một số người mà cô chú ý, cô không muốn hai bạn nữa kia phát hiện mình ở phía sau rồi lại lúng túng, thế nên bèn lặng lẽ lùi lại định rời đi.
Ai ngờ vừa quay người, cô thiếu chút nữa chạm trán Phùng Lệ Hoa, luôn miệng xin lỗi “Ngại quá.”
Phùng Lệ Hoa không nói gì, chỉ cúi đầu bước vội đi.
Vẻ mặt của cô ta rất xấu hổ, thậm chí còn chẳng dám nhìn Tạ Miêu lấy một cái, sợ sẽ bắt gặp ánh mắt chế nhạo của cô.
Điểm số của Tạ Miêu gây xôn xao cho cả lớp, đến người thường ngày nghiêm túc như chủ nhiệm Thường nhìn thấy Vương Chấn Hưng liền cười nắc nẻ như nắng mùa xuân, “Em Tạ Miêu này khai thác được đấy, vẫn là thầy có mắt nhìn.”
Tâm trạng của chủ nhiệm lớp 10/2 Nghiêm Thục Phân càng thêm hớn hở.
Ơn giời trước kia Đường Quyên không nhìn trúng Tạ Miêu, chứ không một hạt giống tốt như vậy, có lẽ chẳng đến lượt lớp của cô.
Người thấy không vui nhất khi nhìn thấy thành tích này trong toàn trường có lẽ chỉ có Đường Quyên và cháu gái của cô ta, Phùng Lệ Hoa.
Không, còn có thêm những học sinh các lớp bồi dưỡng vừa trở về trường đã phải tham gia thi, trong lòng chất chứa đầy oán hận.
Các thầy cô giáo tận tâm cũng không rảnh rỗi chút nào, chấm xong bài tuyển sinh đại học lại qua chấm bài tuyển sinh cấp ba, chấm xong bài thì lại chỉnh sửa điểm thi cuối kì, đã thế còn dành thời gian để làm đề thi bồi dưỡng thử của trường trung học thứ tư của thành phố để mọi người cùng nắm rõ.
Sau đó chờ thi xong, mỗi lớp đều phải học toán vào buổi sáng và tiếng Anh vào buổi chiều, mỗi môn nửa ngày, bắt đầu học bù vào kì nghỉ của mình.
Các học sinh chưa có từng học toán cả một buổi sáng, nhất là toán bồi dưỡng. Ngày đầu tiên lên lớp, còn chưa đến lúc tan học, thì ai ai cũng hoa mắt chóng mặt, khuôn mặt đầy nghi ngờ về cuộc sống.
Thầy Cao thấy thế cũng chẳng giảng tiếp được nữa, bèn dứt khoát để lại bài tập rồi cho nghỉ trước.
Thầy vừa đi, các bạn học trong lớp mới tràn đầy sinh khí trở lại, nếu không nằm bò trên bàn thì cũng là thu dọn đồ chuẩn bị về nhà.
Trần Lập Quốc cùng muốn nằm lên bàn, nhưng nằm được nửa chừng thì nghĩ ra gì đó, bèn bật ngồi dậy.
“Các đồng chí, đã có ai làm ra cái câu thứ hai từ dưới lên của cái đề biến thái đó chưa?”
“Tan học rồi, cậu còn đầu độc giày vò tụi tui nữa hả?” Có người trừng mắt với cậu.
Bạn nam bên cạnh Triển Bằng lại giơ tay lên, “Tớ biết, Triển Bằng làm đúng rồi.”
“Tạ Miêu thì sao?” Trần Lập Quốc lại quay xe hỏi Tạ Miêu.
“Tớ cũng làm ra rồi.” Tạ Miêu có gì nói đó.
Cả lớp bồi dưỡng có hơn ba mươi học sinh, thế mà chỉ có cô ấy và Triển Bằng làm được.
Trần Lập Quốc ủ rũ nằm xuống bàn, “Có thể bọn tớ không cùng một giống người với hai cậu.”
“Ài cậu đừng như vậy, hai người họ bước ra bên ngoài, tốt xấu gì cũng đại diện cho trường chúng ta không phải sao.” Có người khuyên cậu.
Trần Lập Quốc nghĩ cũng đúng, thế là lại phấn chấn lên, “Thứ vũ khí đáng gờm như này sao chỉ có chúng ta có thể hưởng thụ được, phải kéo ra ngoài chia sẻ với mọi người. Đến lúc đó Tạ Miêu và Triển Bằng sẽ là Can Tương Mạc Tà*, bất khả chiến bại của trường chúng ta.”
* 干将莫邪: là tên của hai vợ chồng thợ rèn kiếm Trung Quốc cuối thời Xuân Thu ở nước Ngô. Cùng với thầy dạy nghề của họ là Âu Dã Tử, Can Tương Mạc Tà được coi là những thợ rèn kiếm giỏi nhất thời Xuân Thu mà sản phẩm tiêu biểu là hai thanh kiếm Can Tương, Mạc Tà. Quá trình rèn gian khổ cùng độ sắc bén lạ thường của kiếm Can Tương và Mạc Tà đã được ghi lại trong sách vở và chúng trở thành tượng trưng cho những thanh kiếm sắc bén huyền thoại. Ở đây ý chỉ hai người họ là thanh kiếm sắc bén.
“Đúng vậy, để cho bọn họ nếm thử sự lợi hại đến từ cặp đôi chơi hệ đứng đầu của trường chúng ta.”
Vốn dĩ Tạ Miêu đã mang cặp sách chuẩn bị đến căn tin ăn cơm, nghe thấy câu này lại quay đầu, cứ cảm thấy từ cặp đôi này dùng không hợp lý cho lắm.
Cô đang định nói gì đó, không chú ý chân của bạn nam phía trước đang duỗi ra lối đi, thế là vấp phải, bước chân loạng choạng.
May thay Triển Bằng ngồi ngay một bên, thấy thế liền bật dậy đỡ lấy cô, “Cẩn thận.”
Suýt chút nữa Tạ Miêu đã bổ nhào vào lòng của Triển Bẳng, khó khăn lắm mới giữ vững được cơ thể của mình.
Bạn nam kia nhận thấy chân mình ngáng đường người khác nên vội thu lại, có chút xấu hổ xin lỗi Tạ Miêu: “Xin lỗi nha, tớ không chú ý.”
“Không sao.”
Triển Bằng đã bỏ Tạ Miêu ra, lịch sự lùi về sau một bước, còn Tạ Miêu thì cười với bạn nam kia, vừa định nói lời cảm ơn với Triển Bằng thì đã bắt gặp đôi mắt đen thẫm như mực ở cửa phòng học.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui