Chương 69
“Em định thế nào?”
Cố Hàm Giang nhíu mày hỏi khi thấy toà nhà kí túc đen ngòm và ổ khóa treo trước cửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Miêu không nói gì, mím môi đi ra một đoạn, đứng dưới cửa sổ kí túc xá phòng mình nhìn lên.
Cửa chính không vào được thì chỉ có thể nhảy cửa sổ thôi.
May thay kí túc chỉ có hai tầng, cũng không quá cao, dù có nhảy ra nhảy vào cũng không khó khăn lắm.
Chỉ là thời đại này còn chưa có màn chắn cửa sổ, thời tiết cũng không nóng lắm, nên buổi tối sẽ đóng cửa sổ lại, khóa chốt từ bên trong, muốn vào trong vẫn phải gọi Phó Linh.
Tạ Miêu đến gần cửa sổ, ngẩng đầu gọi vài tiếng thăm dò.
Bên trong thật yên tĩnh, không có tiếng người đáp trả, thậm chí một chút tiếng động cũng không có.
Đã ngủ rồi ư?
Tạ Miêu nhíu mày, nâng cao tông giọng gọi thêm vài tiếng.
Vẫn không ai đáp lại.
Tình hình lúc này khiến cho Tạ Miêu có chút khó xử.
Tiết học vào kì nghỉ không nhiều lắm, giờ này chắc có người đã ngủ rồi, cô không muốn hét lớn làm người khác thức dậy.
Huống hồ Phó Linh chỉ học mỗi môn tiếng Anh, cả ngày mai lại chẳng có tiết, có lẽ đã về nhà rồi không biết chừng.
Đang trong lúc do dự, Cố Hàm Giang bước đến nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?”
Tạ Miêu quay đầu, nói đại khái tình hình cho anh.
Chàng trai nhíu mày một lát, rồi tự dưng cong người, ôm lấy bắp chân cô nhấc bổng lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh làm gì thế?” Tạ Miêu giật mình, vội vã sờ mái tóc ngắn của anh, vịn vào đầu anh mượn lực ổn định lại thân thể.
Cố Hàm Giang giữ cô chắc chắn, nghe thế lại nâng cô lên trên, “Em gõ cửa sổ xem.”
Tiếng gõ cửa không lớn lắm, cho dù không ảnh hưởng người khác, nhưng vẫn đủ để thu hút sự chú ý của người trong phòng.
Nhưng bây giờ đã đêm muộn, không biết có dọa sợ Phó Linh không.
Tạ Miêu nghĩ ngợi, nhưng vẫn đưa tay ra thử, “Vẫn chưa tới.”
Cố Hàm Giang dứt khoát dùng sức đẩy cô lên trên, “Em đạp lên vai của anh đi.”
Nâng cũng đã nâng rồi, Tạ Miêu cũng không ngần ngại nữa.
Cô chớp mắt căn chuẩn thời cơ, bám vào mép cửa sổ mượn lực, đạp lên vai Cố Hàm Giang, đứng thẳng người, rồi gõ cửa sổ thủy tinh.
Nhưng gõ một hồi bên trong vẫn yên tĩnh như vậy, không có chút âm thanh nào.
Tạ Miêu mím môi, “Thả em xuống đi, chắc không có ai.”
Cố Hàm Giang không nói gì, ôm chắc chân cô thả xuống, rồi giữ eo cô, từ từ giảm sức mới đặt cô xuống đất.
Ngày hè nên ăn mặc mỏng manh, lúc bị ôm ngang eo, Tạ Miêu có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ truyền đến từ lồng ngực của anh.
Gò má cô hơi nóng, nhưng sau khi đáp đất ổn định thì việc đầu tiên vẫn là vươn tay giúp đối phương phủi đi bụi trên bờ vai, “Cảm ơn anh.”
Cố Hàm Giang để mặc cho cô phủi, còn anh thì rũ mắt nhìn chằm trên khuôn mặt nhỏ đang hơi ngẩng lên của cô, vô cùng chăm chú.
Một lúc sau, anh mới mở lời: “Đi cùng anh đến nhà khách ngủ một đêm đi.”
Động tác của Tạ Miêu khựng lại, “Em không có thư giới thiệu, không đi nhà khách được.”
“Ở phòng của anh.” Cố Hàm Giang nói, “Muộn thế này nhân viên đã ngủ hết rồi, anh có chìa khóa có thể vào trực tiếp.”
Tạ Miêu biết anh xuất phát từ ý tốt, nhưng vấn đề lối sống rất quan trọng trong thời đại này. Ngộ ngỡ có cảnh sát kiểm tra phòng vào ban đêm, bọn họ lại chung phòng, cô lại không có thư giới thiệu, cô không muốn rước phiền phức cho mình và cả anh.
“Thôi đi vậy.” Cô lắc đầu, “Anh về ngủ đi, em tìm phòng học trống nào đó ở tạm qua một đêm cũng được.”
Cố Hàm Giang còn tưởng cô không yên tâm về mình, mím môi, “Em ngủ phòng anh, anh ra ngoài tìm chỗ khác nghỉ ngơi.”
“Đó là phòng của anh, em độc chiếm rồi đuổi anh ra ngoài, làm người ai làm thế?”
Tạ Miêu sửa sang lại quần áo bị lộn xộn vừa rồi, sau đó xốc lại cặp sách, đi về phía tòa nhà ba tầng nhỏ ở phía Bắc, “Vừa hay ngày mai em không có tiết, tối xem thêm vài quyển sách, sáng mai về phòng ngủ bù là được, anh về đi.”
Cố Hàm Giang không nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo sau cô.
Tạ Miêu quay lại nhìn, thấy ánh mắt anh kiên định, tưởng rằng anh muốn tiễn mình đến phòng học nên không nhiều lời nữa.
Cô đi đến phòng học trống mà lớp bồi dưỡng thường dùng, phát hiện cửa quả nhiên không khóa bèn tìm vị trí mình thường ngồi rồi ngồi xuống.
Nào ngờ cô lấy bài tập toán buổi sáng ra, vừa chuẩn bị làm thì Cố Hàm Giang chẳng nói chẳng rằng ngồi bên cạnh cô.
“Anh không về ư?” Tạ Miêu ngây người.
“Anh ở cùng em.”
Anh nâng tay đặt bên mép bàn, ngón tay thon bài buông thõng tự nhiên, cổ tay lộ ra ngoài vô cùng nổi bật lại xinh đẹp.
Tạ Miêu không nhịn được liếc nhìn, nhưng vẫn cười khuyên anh: “Em không sao, nói không chừng quản lí kí túc có việc ra ngoài một chút, lát nữa sẽ về. Anh mệt mỏi cả ngày rồi, về ngủ đi, không cần ở đây cùng em đâu.”
Cố Hàm Giang bất động, đôi mắt trầm xuống nhìn cô, lặp lại thêm một lần nữa: “Anh ở đây cùng em.”
“Em sẽ làm bài tập rồi chợp mắt một chút, nhiều nhất là 6 giờ sáng mai có thể trở về, anh phí phạm thời gian ở cùng em thế làm gì?”
Tạ Miêu không khách khí đẩy anh, “Được rồi yên tâm đi, đây là trường học, không xảy ra chuyện gì đây.”
Nhưng bất kể cô khuyên thế nào, Cố Hàm Giang vẫn ngồi im như núi, thậm chí ánh mắt còn có chút cố chấp.
Tạ Miêu thực sự hết cách với anh, chỉ đành mặc kệ, cô cúi đầu bắt đầu làm bài tập.
Nhưng nói là mặc kệ, trong lòng cô vẫn rất khó chịu, viết được vài câu thì không thể bình tĩnh được nữa, cô lại dừng bút, “Anh không đi thật à?”
“Không đi.”
Chàng trai chìa tay mở hộp bút chì của cô, lấy bút chì và dao gọt ra, rồi chạy đến chỗ sọt rác gọt bút chì cho cô một cách nhàn nhã.
Tạ Miêu dán mắt vào đôi vai rộng, eo nhỏ, bờ mông cong của anh, lặng lẽ phồng má.
Chẳng bao lâu, chàng trai đã trở lại, bỏ lại bút chì đã gọt xong và dao về chỗ cũ.
Nghĩ một lúc, anh lại lấy ra một cây bút, hỏi Tạ Miêu: “Có thể cho anh mượn cuốn vở được không?”
Tạ Miêu không nói gì, mở cặp tìm một cuốn vở mình không dùng đưa cho anh.
Cố Hàm Giang cầm lấy cuốn vở, viết viết vẽ vẽ một hồi không thấy lên tiếng.
Tạ Miêu cúi đầu làm được một nửa bài tập mà thầy Cao để lại lúc sáng, sau đó ngẩng đầu nhìn qua mới phát hiện anh đang vẽ cô.
Lần này nét vẽ của anh càng tỉ mẩn hơn, đôi mắt đào hoa tròn xoe khi tức giận, còn có cái miệng nhỏ cong lên đều được anh khắc họa vô cùng sinh động.
Cô lặng lẽ xem một lúc, cuối cùng không kìm được mở miệng: “Anh có học vẽ rồi sao?”
Lời vừa thốt ra, cô mới chợt nhận ra 10 năm ăn nhờ ở đậu trước kia của anh, chắc chắn không có cơ hội học vẽ, cô có chút phiền não.
Thế nhưng Cố Hàm Giang lại không lộ ra sắc mặt như bị giẫm lên chỗ đau như cô tưởng tượng, anh gật đầu, “Học qua chút ít.”
“Đã học thật à?” Tạ Miêu ngạc nhiên.
Cố Hàm Giang nhìn cô một cái, rồi rũ mắt vẽ những nét cuối cùng mới ngẩng đầu lên, “Bố anh rất thích hội họa và thư pháp, hồi nhỏ có dạy anh một chút. Lúc đó anh chỉ nghĩ học chơi chơi chứ không chăm chỉ, thế nên bị bố “tặng” cho một bạt tai.”
Trong nhận thức của Tạ Miêu, Cố Hàm Giang là người cứng rắn, lạnh lùng, kiềm chế và trưởng thành, trông không giống với chàng trai mới mười mấy tuổi.
Cô đã thấy anh nỗ lực học tập, thấy anh vì kiếm chút tiền mà không ngại khổ cực, nhưng chưa từng thấy anh ăn chơi bao giờ.
Cô không thể tưởng tượng được, “Lúc nhỏ, anh cũng biết lơ là học tập vì ham chơi hả?”
“Biết.” Cố Hàm Giang gật đầu, “Hồi nhỏ bố anh không ít lần lấy đai lưng đánh anh.”
“Đánh anh?” Tạ Miêu chớp mắt, “Vì sao?”
Cố Hàm Giang trầm ngâm, “Có lần là cầm ná bắn chim, không cẩn thận làm vỡ kính nhà hàng xóm. Còn có lần lấy ấm trà mà ông thích nhất đi khoe khoang với người ta, nói là muốn làm một cái y như vậy từ đất sét, kết quả làm vòi ấm rơi ra…”
Quả thực Cố Hàm Giang không phải là người biết kể chuyện, câu từ đơn giản, giọng điệu bình bình, câu chuyện thời thơ ấu thú vị là thế lại kể thành nhạt nhẽo vô cùng.
Thế nhưng Tạ Miêu vẫn dần dần phác họa ra được hình ảnh cậu nhóc nghịch ngợm trời không sợ đất không sợ từ trong miêu tả của anh.
Rốt cuộc 10 năm đó như thế nào mà có thể dày vò một người hoạt bát hiếu động thành dáng vẻ cô độc lạnh lùng, toàn thân là gai khi lần đầu gặp mặt đó chứ?
Bỗng trái tim của Tạ Miêu có chút đau nhói, nhìn vào mắt của Cố Hàm Giang, bất giác lộ ra một chút thương xót nhẹ nhàng.
“Bố anh nghiêm khắc với anh thật.”
Cô chống má, nghiêng đầu nhìn anh, “Nếu là bố em, ông ấy sẽ chỉ ào đến hỏi là: “Miêu Miêu có sợ không?”
Cố Hàm Giang nghĩ lại những thứ mình đã chứng kiến về mối quan hệ của gia đình Tạ Miêu, gật đầu, “Bà và những người khác rất tốt với em.”
Tạ Miêu không để ý anh gọi là bà chứ không phải bà Tạ, nghe thế đôi mắt hoa đào của cô cong lên, kể cho anh nghe câu chuyện thơ ấu của mình.
Hai người trò chuyện câu được câu chăng, bất giác trời đã vào khuya.
“Hồi nhỏ em là chơi đùa nhiều lắm sao?” Cố Hàm Giang hỏi Tạ Miêu.
“Không nhiều lắm.”
Tạ Miêu che miệng ngáp một cái, “Ba thằng nhóc nhà em đã đủ náo động rồi, em còn sức đâu mà chơi với người khác?”
“Thế Tư Đại Địa...”
Cố Hàm Giang muốn hỏi cô quen biết Tư Đại Đại từ lúc nào, Tạ Miêu lại ngáp thêm một cái, mí mắt lại bắt đầu hôn nhau, “Không được rồi mệt quá, em phải ngủ một lát. Nếu anh cũng mệt thì trở về ngủ đi.”
Cố Hàm Giang: “...”
Trố mắt nhìn Tạ Miêu dụi dụi khuôn mặt nhỏ nhắn trên cánh tay, tìm một góc thoải mái bắt đầu ngủ. Anh trầm mặc một hồi lâu, đứng dậy, nhẹ nhàng chuyển những chiếc ghế xung quanh đến.
Anh ghép chúng lại thành một chiếc giường dài, sau đó vươn tay, thử bế Tạ Miêu lên.
Có lẽ là vừa mệt vừa buồn ngủ, Tạ Miêu lẩm bẩm vài câu không rõ, nhưng cũng không tỉnh dậy.
Cố Hàm Giang cẩn thận đặt cô nằm trên băng ghế, nhẹ nhàng kê đầu cô lên đùi của mình.
Sáng sớm hôm sau, Cố Hàm Giang đã tỉnh dậy khi ánh sáng ban mai chiếu xuyên qua ô cửa sổ.
Anh đã duy trì một tư thế ngủ cả đêm qua, đến nỗi eo giờ đây cứng ngắc, chân làm gối càng chẳng có cảm giác gì.
Anh nheo mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, sợ Tạ Miêu bị tỉnh giấc bởi ánh sáng tinh mơ đó, nên anh đưa tay che đôi mắt của cô. Kết quả vừa ngẩng đầu lại đối mặt với đôi mắt khó thể giấu được sự kinh ngạc.
Hôm nay Triển Bằng phải học bồi dưỡng vật lý, sáng dậy rất sớm, cậu bèn đến trường trước, định xem bài một lát nhân lúc yên tĩnh không có người. Không ngờ mở cửa ra lại nhìn thấy một màn này.
Nếu một người trong đó không phải bạn học cùng lớp của cậu, thì cảnh sắc này trông cũng khá là đẹp đẽ và ấm áp, nhưng...
Triển Bằng nhíu mày, còn Cố Hàm Giang đã đặt một ngón tay lên môi mình.
“Nhỏ tiếng thôi, quản lí kí túc đã đóng của trước rồi đi đâu đó, cô ấy không vào kí túc được, hơn nửa đêm mới miễn cưỡng thiếp đi.”
“Quản lí kí túc đóng cửa trước giờ?” Triển Bằng nhíu mày càng chặt hơn.
Đến trường trung học số hai thành phố đã một năm, tuy cậu chẳng quan tâm gì khác ngoài học hành, nhưng cũng nghe nói quản lí kí túc xá nữ không đáng trông cậy lắm.
Nhưng theo quy định, buổi tối quản lí kí túc phải ở trong trường, khóa cửa bỏ đi không còn là không đáng tin nữa mà là vi phạm nội quy, không có trách nhiệm.
Triển Bằng lại nhìn Tạ Miêu, thấy lông mày cô nhíu lại, dường như ngủ không thoải mái. Mà trên bàn trước mặt cô còn bày bài tập chưa làm xong tối hôm qua.
Cậu thu lại ánh mắt, lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
Nếu như cô ấy tỉnh lại nhìn thấy mình chắc chắn rất bối rối, hay là tìm một chỗ nào đó đợi trước đã.
Triển Bẳng có thể nghĩ đến thì Cố Hàm Giang đương nhiên cũng nghĩ được.
Sợ lát nữa lại có người đi vào, anh nhìn đồng hồ, nhẹ tiếng gọi Tạ Miêu dậy.
Tạ Miêu bị gọi dậy còn có chút mơ hồ, mở đôi mắt đào hoa mờ sương nhìn anh một lúc lâu, sau đó mới nhận ra mình đang nằm trên đùi của anh.
Cô bật dậy, mặt mũi đỏ ửng, ánh mắt cũng không biết nên nhìn đi đâu.
Nhưng biểu cảm của Cố Hàm Giang lại rất điềm tĩnh, “Chắc kí túc mở cửa rồi, em về ngủ đi.”
“Ừm.”
Tạ Miêu bối rối đáp một tiếng, cúi đầu thu dọn đồ đạc của mình, dọn được một nửa lại không nhịn được nhìn trộm anh, vẻ mặt lúng túng.
Những chiếc ghế xung quanh đã được chuyển đến nối lại thành một, cô biết, chắc chắn Cố Hàm Giang đã làm sau khi mình ngủ thiếp đi vào tối qua.
Rõ ràng cô không thể về kí túc xá, vậy mà anh lại ngồi thế cả đêm, đã thế còn để cô ngủ trên chân của anh nữa.
Chỉ cần nghĩ đến, trong lòng Tạ Miêu lại loạn nhịp, không thể hiểu rõ được.
Sau khi cô dọn đồ xong thì xếp những ghế đó về lại rồi mới nhìn Cố Hàm Giang, “Đi thôi.”
Cố Hàm Giang vẫn ngồi im.
“Anh không về ư?” Ngón tay Tạ Miêu khẩy khẩy dây đeo cặp, nhỏ giọng hỏi anh.
Cố Hàm Giang mím môi nhìn cô, “Chân anh tê rồi.”
Tạ Miêu nghe thế, mặt lại đỏ đến tận mang tai, “Xin lỗi...”
Cho đến khi đi đến dưới tầng kí túc xá, nhiệt độ trên mặt Tạ Miêu vẫn chưa giảm bớt.
Nhưng cô không chế biểu cảm rất tốt, “Em đến rồi, anh mau về nghỉ ngơi đi. Đúng rồi, anh định mấy giờ lên xe về?”
“Để xem đã.”
Cố Hàm Giang dừng bước, “Em lên đi, anh về đây.”
“Dạ.” Tạ Miêu gật đầu, “Đi đường chú ý an toàn.” Cô nói xong liền chạy vào kí túc, đi được vài bước lại không kìm được quay đầu lại nhìn.
Anh nói đi nhưng vẫn đứng cách cửa sáu bảy mét, lẳng lặng nhìn cô đi.
Tim cô đập loạn xạ, vội vã quay người và đi lên tầng.
Tạ Miêu đẩy cửa phòng, đập vào mặt chính là biểu cảm sốt ruột của Phó Linh.
“Cậu ở trường ư?”
“Giờ cậu mới về?”
Hai người đồng thời lên tiếng, rồi lại đồng thời rơi vào im lặng.
Sau cùng vẫn là Tạ Miêu vào phòng trước, “Lúc tớ về tối hôm qua, kí túc khóa cửa rồi, tớ không vào được, thế nên ở tạm trong phòng học một đêm.” Cô nói xong lại có chút nghi ngờ, “Cậu ở phòng đêm qua à? Tại sao tớ gọi cậu rồi đập cửa sổ không nghe ai trả lời hết vậy?”
“Tớ, tối qua tớ bị đau bụng, uống thuốc ngủ luôn, chắc là ngủ say quá nên không nghe.”
Phó Linh rất xấu hổ, nghĩ đến lời của Tạ Miêu trước đó lại nổi giận, “Cô Ngưu này thật là.”
Cô ấy chưa từng nói xấu sau lưng người khác, nhưng chuyện này là thật, cô ấy rõ ràng đã rất bất mãn rồi.
Tạ Miêu ở cùng với Cố Hàm Giang cả đêm, suy cho cùng trong lòng vẫn có chút chột dạ, nên cũng không nói thêm về vấn đề này nữa, “Hôm nay cậu về nhà không?”
“Về, ngày mai ăn cơm trưa xong tớ lên lại.”
Phó Linh thu dọn đồ một lát, cơm sáng cũng không ăn mà đi luôn.
Còn phía bên kia, sau khi Cố Hàm Giang trở về nhà khách cũng không đi ngủ, anh rửa mặt rồi ăn sáng, sau đó xách balo đi thẳng đến bến xe.
Thanh niên sức vóc tốt, ngồi xe từ tỉnh đến thành phố Vọng Sơn, hôm qua còn ẩu đả một trận, mất ngủ, thế mà tinh thần của anh trông vẫn tốt. Gương mặt vẫn sáng sủa, không có quầng thâm mắt, cũng không thấy mệt mỏi.
Chỉ là lúc anh đến nơi, xe khách đến huyện Hồng Hà vẫn chưa khởi hành.
Anh tìm người hỏi giờ, bỏ đồ sang một bên và đứng đó đợi. Tuy nhiên, dáng vẻ xinh đẹp của cô gái đỏ ửng mặt lúc sáng sớm bỗng xuất hiện trong tâm trí, còn có những câu chuyện thời thơ ấu mà cô kể với anh tối hôm qua nữa.
Cô gái bé nhỏ đó dường như còn kề mặt lên chân của anh, ngủ không chút đề phòng, Cố Hàm Giang chỉ cần nghĩ đến thôi thì trong mắt đã tràn đầy ấm áp.
Nhưng một giây sau, bên cửa sổ của chiếc xe khách,chạy vút qua một gương mặt có chút quen mắt, khiến đồng tử của anh đột ngột co rút.