Xuyên thành vợ cũ của quân nhân

 
 Chương 84 
 
Một số người chú ý đến phản ứng hết sức dữ dội của Vương Phương, nhưng càng có nhiều người, vẫn còn chìm trong kinh ngạc do hai người đạt được hạng nhất toàn tỉnh mang tới.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trình độ giảng dạy của thành phố Vọng Sơn không phải là hàng đầu trong tỉnh, thậm chí là so với nhiều trường trung học trọng điểm trong thành phố. Điều này chính là lý do khi nghe trong lớp có người đứng hạng tám, bọn họ liền vui vẻ như vậy.  
 
Thời điểm này nói với bọn họ, người ở chỗ bọn họ không chỉ đi thi hạng 8 toàn tỉnh, mà trong kì thi còn đứng đầu cả bốn môn, ai mà dám tin kia chứ? mấy học sinh hàng đầu của trường học số bốn của tỉnh và trường trung học phổ thông thuộc Đại học Sư phạm bộ chết cả rồi à?
 
“Tạ Miêu? chính là người mà lần trước các cậu nhắc tới hả, cô bé trông xinh xắn đó sao? Đệt, Lúc thi vòng sơ tuyển không phải cô ta chỉ đạt 92 điểm thôi sao? Tại sao khi thi chung kết lại đứng hạng nhất toàn tỉnh? Đứng hạng nhất toàn tỉnh dễ thi như vậy hả? "
 
“Đúng ha, cậu có nghe ngóng cô ta thi được bao nhiêu điểm không?”  
 
“Không có.” Bạn học đi về thông báo lắc đầu, “Thầy Giang không có nói.” 
 
Tất cả mọi người càng thêm tò mò. Có thể thi đứng hạng nhất toàn tỉnh, rốt cuộc là đạt bao nhiêu điểm vậy? 
 
Lúc này, Vu Đức Bảo mở miệng nói, “Hạng nhất môn toán là Triển Bằng hay Tạ Miêu?” 
 
Mọi người liền  phản ứng khi nghe câu  đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đúng nha, mãi chú ý  khâm phục điểm thi tiếng Anh đứng hạng nhất toàn tỉnh của Tạ Miêu, đều quên mất người đứng hạng nhất môn toán là ai. 
 
“Chắc là Triển Bằng á.” Có người đoán, “Lúc thi sơ khảo Tạ Miêu đứng hạng nhì toàn thành phố, hơn nữa, không phải cô ta đã lấy được cả hạng nhất môn tiếng Anh sao?” 
 
Ai biết được lời vừa nói ra, bạn học sinh đó liền trở lại nét mặt ngẩn ngơ trước đó, nhìn kỹ, vẫn có điều gì đó khó nói.
 
“Sao thế? Lẽ nào không phải hai người bọn họ?” Vu Đức Bảo nhướng mày.
 
"Không phải." bạn học sinh đó lắc đầu, "Môn toán, môn toán cả Triển Bằng và Tạ Miêu đều đứng đồng hạng nhất toàn tỉnh.” 
 
“Cậu nói gì chứ!”  
 
Vương Phương còn đang trong trạng thái không thể tin được ngẩng đầu lên, hai mắt trừng to, sắc mặt không thể dùng từ khó coi để mà diễn tả.
 
Lúc thất thố, giọng nói của cô ta có hơi sắc bén, khiến cho không ít bạn cùng lớp nghe thấy chú ý tới.
 
Vương Phương hồi phục tinh thần, gương mặt run run đang định nói điều gì đó để che giấu quá khứ, một bạn nữ xinh đẹp trong lớp cười chế giễu, "Người ta một lúc nắm cả hai vị trí hạng nhất toàn tỉnh, xem ra có một số người sau nay có còn nói người khác nhìn xinh đẹp thì đều bao cỏ hay không.” 
 
Vương Phương không xinh đẹp, thứ duy nhất có được trong tay chính là thành tích học tập, cho nên luôn lấy thành tích ra để kiêu ngạo. Bình thường cô ta xem thường không ít bạn nữ trong lớp, cảm thấy người kia ngoại trừ có gương mặt, trong đầu chỉ toàn chứa cỏ. 
 
Không ngờ có ngày cô ta lại bị người kia cười nhạo, tới một  lời phản bác cũng không thốt ra nổi.
 
Vương Phương vừa phẫn nộ vừa ghen tị, nhưng cuối cùng, tất thảy những cảm xúc này đều biến thành sự bất lực sâu sắc.
 

Một lần còn có thể nói là tình cờ, còn hai lần, ba lần thì sao?
 
Tạ Miêu đã ném cô ta quá xa, đã đạt đến tầm cao mà cô ta chỉ có thể ngửa cổ để nhìn, khiến cô ta cảm thấy xấu hổ.
 
Đối thủ đều đạt được kết quả tốt ngoài mong đợi, trường trung học Dệt may tự nhiên sẽ không nói cho học sinh biết, tuyên truyền miễn phí cho Trung học số hai.
 
Trường trung học số hai từ trên xuống dưới đều đang vui mừng hớn hở, so với có chuyện có học sinh thi đậu thủ khoa kì thi tuyển sinh Đại học cũng không khác biệt cho lắm. 
 
Trong văn phòng hiệu trưởng, Hiệu trưởng Tằng gọi chủ nhiệm Thường, thầy Cao và Vương Chấn Hưng đến để khen ngợi, đặc biệt là Vương Chấn Hưng, “Nghe nói cái cây tốt Tạ Miêu này là do cậu phát hiện, cậu giỏi nha, sau này hãy vì nhà trường mà tiếp tục thu hút nhân tài đến đây.” 
 
Theo như ý nói, khuyến khích Vương Chấn Hưng ráng vung vẩy cái xẻng ở nhiều trường học khác cho nhiều vào, cứ thấy gốc cây nào tốt là xúc đem về.  
 
Chủ nhiệm thường cũng vô cùng mừng rỡ, dù dì thành tích năm học tốt như này cũng là do thầy ấy mang lại.
 
Thầy hiếm khi cười đến nỗi các vết chân chim chen chúc nhau. "Thầy hiệu trưởng nhìn xem, mấy đứa học sinh này thi kết quả tốt như vậy, có thể nói là trong phút chốc đã đánh tiếng khiến trường chúng ta nổi tiếng cả tỉnh, chúng ta có nên giành ra một phần thưởng, khuyến khích các em ấy tiếp tục nỗ lực đem lại vẻ vang cho trường?”
 
“Nên khen thưởng.”  Hiệu trưởng Tằng nhìn thấy bằng ánh mắt tán dương, “Tôi thấy tin tức này không cần phải vội vàng công bố, ngày mai trong giờ giải lao đặc biệt làm một buổi tuyên dương,   nhân tiện trao phần thưởng cho những học sinh đoạt giải. "


 
Vì vậy, trong tiết học thứ hai của buổi sáng hôm sau, học sinh đứng xếp hàng trên sân chơi, nhưng tiếng nhạc của đài phát thanh thể dục không vang lên như thường lệ, thay vào đó là ca khúc "Chào tháng ba" * chỉ được sử dụng trong các hoạt động như lễ khai giảng.
 
Trên sân khấu lễ đã sắp xếp một số bàn ghế, ở trên chiếc bàn ngoài cùng còn xếp một số món đồ như sách, khăn lông, ly sứ * 
 
Phía trên lễ đài, dán một hàng chữ lớn quét bằng sơn - Đại hội tuyên dương cuộc thi tri thức tỉnh Băng lần thứ nhất.
 
Nghĩa là kết quả kì thi đã có rồi?  
 
Cũng chỉ là một cuộc thi cấp tỉnh, giải nhất sẽ có cơ hội được gửi đến Đại học Băng và Đại học Sư phạm tỉnh Băng.
 
Các bạn trong lớp rỉ tai nhau, đều thắc mắc không biết lần này trường trung học số hai có phải thi kết quả tốt lắm không. 
 
Quả nhiên, thầy Từ người hay phát biểu ở những buổi lễ trang trọng sau khi tóm tắt tình cảm ở phần đầu, sau đó đã báo cáo những kết quả xuất sắc đạt được ở trường trung học thứ hai: bảy giải nhất, 13 giải nhì và 25 giải ba.
 
Bảy giải nhất?
 
Tham gia kì thi chắc không ít người đâu nhỉ, nghe nói toàn tỉnh tham gia kì thi có cả ngàn thí sinh, hạng nhất cũng chỉ có 50 người. 
 
Các bạn trong lớp không tham gia cuộc thi đều theo dõi, ngược lại những bạn tham gia đều nín thở chờ công bố kết quả.
 
Bắt đầu từ giải ba mỗi môn, các em được xướng tên bước lên sân khấu nhận giấy khen, phần  thưởng, đón nhận những tràng pháo tay của mọi người.
 
Trong cuộc thi này, trường trung học thứ hai có bài thi tiếng Anh tốt nhất, ngoài Tạ Miêu, Phó Linh và Phùng Lệ Hoa cũng giành giải nhất.
 
Trần Lập Quốc thì giành giải nhì toán học và vật lý, nhận giấy khen và hai chiếc ly sứ xong cười nhe hàm răng trắng lóa.
 
Sau khi tất cả các môn học được phát thưởng xong, thầy Từ giữ Triển Bằng và Tạ Miêu ở trên sân khấu lễ. 

 
“Trong cuộc thi này, Tạ Miêu đạt 97 điểm, thành tích tốt 93.5 thuộc về môn tiếng Anh và môn toán đứng vị trí hạng nhất toàn tỉnh, Triển Bằng được 93.5 điểm, thành tích tốt 92 điểm giữ vị trí hạng nhất môn toán và vật lý toàn tỉnh, tổng điểm đứng thứ 4 toàn tỉnh. Hai học sinh này sắp tham gia đội tuyển đại diện cho tỉnh ta trong cuộc thi kiến ​​thức quốc gia năm sau. Chúng ta hãy gửi đến các em những lời động viên, chúc phúc bằng những tràng pháo tay nồng nhiệt!”
 
Sau khi dứt lời, cả sân chơi im bặt, chỉ còn tiếng vỗ tay của thầy.
 
Thầy Từ sau khi vỗ vài cái mới phát hiện, khiến cho thầy ngại ngùng.
 
Mấy đứa học sinh này làm sao thế?   
 
Có ba bạn đứng hạng nhất môn toàn tỉnh -- một bạn đứng tổng môn hạng 4 toàn tỉnh, lẽ nào không đáng để chúng nó hoan nghênh sao?
 
Mới nghĩ đến đó, một tràng pháo tay như sấm nổ từ bên dưới, xen lẫn vô số tiếng la hét và tiếng huýt sáo.
 
Kể từ khi kỳ thi tuyển sinh đại học khôi phục lại từ năm 1977, mặc dù trường trung học số hai vẫn duy trì tỷ lệ nhập học cao nhất thành phố, nhưng người thi đạt thành tích cao nhất trong tỉnh nhiều cũng chỉ đạt hạng hai mươi mấy. Những thứ này đều được đăng trên Đại sảnh danh vọng, ai không biết.
 
Trong trường một lúc xuất hiện ba bạn đứng hạng nhất môn toàn tỉnh, một bạn đứng tổng môn hạng 4 toàn tỉnh, không phải bọn họ không kích động, mà là từ ban đầu bọn họ còn chưa kịp hồi phục tinh thần. 
 
Giữa những tràng pháo tay và cổ vũ, các học sinh lớp 11-2 đặc biệt phấn khích, Trần Lập Quốc vừa mới bước xuống khỏi sân khấu lễ vỗ tay đỏ cả lên. 
 
Thầy hiệu trưởng Tằng đích thân trao tặng cho Tạ Miêu và Triển Bằng như một phần thưởng     khi vào đội tuyển của tỉnh — mỗi người một cây bút máy Vĩnh Sinh* được đóng gói đẹp mắt.
 
Ngoài thương hiệu Parker nhập khẩu, Vĩnh Sinh hiện là thương hiệu bút máy tốt nhất và đắt nhất ở Trung Quốc. Năm 1979, trường học cũng không sung túc gì, trường trung học số hai đã lấy nó làm phần thưởng cho họ, đủ để thấy nhà trường đánh giá cao thành tích của họ như thế nào.
 
“Học tập cho chăm chỉ, tôi hy vọng cuộc thi quốc gia năm sau kết thúc, tôi vẫn có thể trao giải thưởng cho các em.” Hiệu trưởng Tằng động viên họ.
 
Tạ Miêu trịnh trọng gật đầu, “Em sẽ cố gắng chăm chỉ ạ.”
 
Hai người cầm giấy khen và phần thưởng đi xuống, Triển Bằng lập tức quay đầu lại và nói với Tạ Miêu, “Xin chúc mừng.”
 
“Cũng xin chúc mừng cậu.” Tạ Miêu cười đáp lại.
 
Cô cảm thấy chiến thắng đầu tiên của mình lần này có chút mưu lợi, dù sao thì cô cũng đã làm được nhiều câu hỏi thi ở Bắc Kinh hơn Triển Bằng. Nói về thực lực, Về sức mạnh, môn toán của Triển Bằng thực sự rất mạnh.
 
Nhưng cũng không đợi cô nói thêm, các bạn lớp 11-2 đã vây lại xung quanh.
 
Trần Lập Quốc cũng không quan tâm phái trên kia thầy có giải tán hay chưa, bước tới liền đấm Triền Bằng một trận “Cậu giỏi ha.” 
 
Kim Liên Ngọc thì hướng thẳng người Tạ Miêu vỗ một cái, “ A A A hai môn đều hạng nhất toàn tỉnh luôn, Tạ Miêu cậu là thiên tài hả, mình lại là bạn cùng lớp với người hạng nhất toàn tỉnh, là bạn cùng phòng chứ, tôi phải về nhà bốc phét cả năm!” 
 
Ngay cả người dịu dàng ít nói như Phó Linh cũng đỏ bừng mặt chạy đến ôm lấy Tạ Miêu, “Tạ Miêu, cậu giỏi quá, kì thi quốc gia năm sau cố lên!” 
 
Kết quả vừa ôm xong đã bị một bạn nữ khác hưng phấn ép sang một bên," Đến lượt tôi, tôi cũng muốn được ôm hạng nhất toàn tỉnh! Hạng nhất à mình không có yêu cầu cao, chỉ cần cậu phù hộ cho mình thành tích đừng thi trượt, năm sau đậu đại học là được!”  
 
Tạ Miêu không khỏi dở khóc dở cười, “Cậu xem mình là linh vật may mắn đó hả?” 
 

Khỏi nói, bạn học lớp 11-2 thật muốn đem cô lấy làm linh vật may mắn, cọ cọ quẹt quẹt xem có thể nào hưởng chút hào quang trí tuệ của học thần hay không.  
 
Là giáo viên chủ nhiệm lớp, Nghiêm Thục Phân đứng phía sau cả lớp mỉm cười, thấy bọn họ ồn ào thành một tụ cũng không ngăn cả. 
 
Cách cô không xa, người mà trong lớp cũng có học sinh cùng đạt giải nhất Đường Quyên, gương mặt lại không mấy vui vẻ.
 
So với Tạ Miêu, lần này Phùng Lệ Hoa tuy rằng cũng giành giải nhất nhưng xếp hạng toàn tỉnh thì chỉ đứng tầm hạng bốn mươi. 
 
Cô ta thật sự không ngờ rằng Tạ Miêu lại đạt 97  điểm  trong kì thi.
 
Hạng nhất toàn tỉnh nha, với thành tích này cho dù năm sau tham dự kì thi quốc gia, ít nhất cũng đạt giải ba.   
 
Tiếc là ban đầu mắt nhìn của cô ta không tốt, không sớm chút kéo em ấy vào lớp mình, lại còn cả chuyện kia nữa ...    
 
Nếu không thì có ba giải nhất môn tiếng Anh, cột giáo viên trên giấy khen chắc chắc sẽ ghi tên Đường Quyên của cô ta. 
 
Đường Quyên nhìn về Tạ Miêu đang được ôm ở nơi đó, cô ta cảm thấy cả miệng đầy vị đắng chát.    
 
Hạ Đào ở xa thành phố cuãng bỏ lỡ dịp may với người hạng nhất, nhưng trên khuôn mặt vẫn luôn nở một nụ cười sạch sẽ, không hối tiếc.
 
Một bạn nữ an ủi cậu ta: "Lúc đi thi trong người khó chịu như thế kia, cậu còn có thể thi được hạng ba toàn quốc, vậy đã là tài giỏi lắm rồi. Tôi thấy Tạ Miêu này là do may mắn, nếu cậu không bị bệnh, sớm đã nắm được hạng nhất rồi, đời nào đến lượt cô ấy.”  
 
Hà Đào nghe xong thì lắc lắc đầu. “Thi được 97 điểm không phải dễ đâu, hôm đó tôi không bị bệnh, cũng không chắc thi được điểm cao như thế.”   
 
Bạn nữ ngoài mặt đồng ý với cậu ta, bảo cậu chú ý sức khỏe chuẩn bị chiến đấu cho kì thi quốc gia năm sau, nhưng sau đó lại bùi ngùi với bạn thân của mình: “Người như Hà Đào thật tốt, trong lúc thi chung kết vì bị bệnh mà thi không tốt lắm, vậy mà cậu ta vẫn có thể giữ được trạng thái tâm lý ổn định, còn nói tốt cho người đã đoạt hạng nhất của mình là Tạ Miêu nữa chứ.” 
 
Cô ta không biết, lúc nghe thấy thành tích của Tạ Miêu, Hà Đào thực ra còn hơi mừng rỡ.
 
Cái cảm giác gặp được kì phùng địch thủ như này, là độc nhất vô nhị như lúc thi sơ khảo Tạ Miêu nghe thấy cậu ta đạt 96.5 điểm vậy. 
 
Cậu ta  hiện đang mong muốn được gặp Tạ Miêu trong đội tuyển của tỉnh và thi đấu một lần nữa trong kì thi quốc gia.
 
Nghĩ đến Tạ Miêu, Hà Đào lại nghĩ đến anh họ nhà mình, tối thứ sáu về nhà liền gọi điện thoại cho Cố Hàm Giang. 
 
Cố Hàm Giang trong ngày vừa mới nhận được khăn quàng cổ Tạ Miêu gửi tới. 
 
Biết được là do cô gái nhỏ tự tay làm, hắn cẩn thận quàng thử, vốn dự định sẽ xếp gọn lại đẹp dẽ cất đi, nhưng cuối cùng vẫn quàng nó lên cổ.
 
Buổi chiều không có lớp học, hắn ta còn đặc biệt quàng khăn đến tiệm chụp hình, chuẩn bị lần sau sẽ gửi qua bưu điện cho Tạ Miêu.
 
Lúc đó trong tiệm chụp ảnh rất ấm, thợ chụp hình còn hỏi hắn trời nóng thế sao còn quàng khăn. 
 
Cố Hàm Giang cũng không thèm suy nghĩ, “Cứ chụp thế này, chụp khăn quàng cổ ấy.”  
 
Thợ chụp hình nhìn thấy hành động này liền cảm thấy kì quái. 
 
Lấy đâu ra chuyên môn mà chụp mỗi khăn quàng cổ kia chứ?  
 
Cũng vì đây là thập niên bảy mươi, chứ nếu đổi lại thời gian đời trước của Tạ Miêu, một tên nhóc đẹp trai cứ một mực muốn chụp khăn quàng cổ,người ta khi nhìn thấy nhất định sẽ nghĩ đây là một người mẫu trẻ khác đang chụp quảng cáo thật cho cửa hàng Taobao.
 
Thợ chụp hình cũng rất tận tình, hướng dẫn Cố Hàm Giang điều chỉnh lại  khăn quàng cổ trước khi bắt đầu chụp ảnh.
 
Kết quả là khi Cố Hàm Giang trở về nhà, Tống Vân lại chú ý đến chiếc khăn quàng cổ màu xanh đậm trên cổ hắn, “Sao lại đổi khăn quàng rồi, chiếc khăn ban đầu thì sao?”
 

Cố Hàm Giang: Mất rồi.
 
“Mất rồi?” Tống Vân cực kì ngạc nhiên.  
 
Con trai bà đâu phải kiểu người hay mất đồ lung tung, chiếc khăn quàng to như thế sao có thể nói mất được chứ?
 
Cố Hàm Giang không nói gì, quay trở lại phòng cởi khăn quàng cổ, gấp lại gọn gàng thẳng thớm đặt vào tủ.
 
Vừa cất nó xong, điện thoại Hà Đào gọi đến, "Anh ơi, kết quả thi chung kết đã có rồi."
 
Cố Hàm Giang nghe thấy, câu đầu tiên lại là: "Cô ấy thi như nào?"
 
Bên kia Hà Đào như bị nghẹn lại, “Anh, anh cũng không quan tâm tới thành tích em chút nào sao”    
 
Cố Hàm Giang vô tình, “Không quan tâm.”
 
Hà Đào lại ngộp thở, rồi bật cười, “Cô ấy cũng không học chung trường với em, sao em biết được cô ấy thi như nào.” 
 
“À.” Cố Hàm Giang đáp lại một chữ, “Nếu cậu đã không có việc gì, vậy anh cúp máy đây.” 
 
“Đừng đừng.”
 
Hà Đào vội vàng nói, “Em biết cô ấy thi như nào, thế được chưa?” 
 
Câu ta lại thở dài, “Tiếng Anh của cô ấy thi được hạng nhất toàn tỉnh, đẩy em xuống phía dưới.”     
 
Giọng Cố Hàm Giang lại như nhẹ nhàng đôi chút, “Vậy sao, cô ấy thi bao nhiêu điểm?”   
 
" 97. "
 
Đúng thật là thi rất tốt.
 
Nghĩ đến dáng vẻ cô gái nhỏ sau khi biết kết quả sẽ vui mừng như thế nào, khóe môi Cố Hàm Giang cong cong, lại hỏi: “Cô ấy thi toán hạng mấy?”
 
Đây đúng thật là ông anh họ một chút cũng không để ý tới mình mà, từ đầu tới cuối cũng không thèm hỏi cậu lấy một câu. 
 
Hà Đào cũng không tiếp tục thừa nước đục thả câu nữa, “Môn toán cô ấy cũng đứng nhất toàn tỉnh, đồng hạng với Triển Bằng trường bọn họ 93.5 điểm.”
 
“Triển Bằng?”
 
Cố Hàm Giang tinh ý bắt gặp cái tên nghe quen tai này, chân mày nhíu lại.
 
Chữ “Triển Bằng” này thốt ra có hơi trầm, Hà Đào nghe vậy sửng sốt, đột nhiên nở nụ cười.
 
"Đúng vậy, cô ấy và Triển Bằng điểm toán bằng nhau, cả hai cùng xếp hạng nhất tỉnh. Mười người đứng đầu trong vòng chung kết cấp tỉnh sẽ có thể tham gia cuộc thi quốc gia năm sau. Qua tết,, bọn họ sẽ đến đội tuyển tỉnh báo danh.” 
 
Cố Hàm Giang không nói lời nào, cúp điện thoại“ bốp ”
----
*Link bài hát cho ai muốn nghe :)
https://.youtube.com/watch?v=FUq0ox3-G8A
 
*Ly thấy hay hay nên kèm hình cho mọi người cùng ngắm
*Bút máy Vĩnh Sinh
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận