Xuyên thành vợ cũ của quân nhân

 
Chương 90
 
Môn tiếng Anh vừa thi xong, Tạ Miêu liền nằm sõng soài ra giường như con cá khô, vẻ mặt đầy mệt mỏi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cảm thấy hầu hết mọi người sẽ không ai tham gia vào hai cuộc thi, trên thực tế là có lý do cả.
 
Trước tiên, mỗi tỉnh đều có nhiều học sinh như vậy, muốn giành được tư cách tham dự kì thi cho một môn dã rất khó, huống hồ chi là hai môn. 
 
Tiếp theo, đừng nói tới chuyện trước kì thi không lo chuẩn bị nhiều thể lực, đơn giản chỉ cần hai ngày thi đấu cường độ cao liên tục cũng đủ giết người rồi.
 
Cô chỉ may mắn duy nhất một chuyện chính là  túi chườm nước nóng của Cố Hàm Giang có rất nhiều tác dụng, ngày hôm đó bắt đầu thi cô đã cảm thấy bụng cơ bản không còn đau cho lắm, nếu không cô sẽ phải đến bệnh viện kê hai viên thuốc giảm đau mà uống.
 
Tinh thần vừa được thả lỏng, sáng ngày hôm sau Tạ Miêu đã dậy trễ.     
 
Nhưng mà trong phòng có hơn phân nửa các học sinh nữ cũng giống như cô, lúc cô thức dậy đi rửa mặt, Dương Hiểu Xuân thậm chí còn đang ôm mền ngủ ngon lành.   
 
Tạ Miêu bước đi nhẹ nhàng ra ngoài, lúc quay trở lại vừa đúng lúc bắt gặp một bạn nữ đang thập thò nhìn ngoài cửa phòng ký túc xá  bọn họ.    
 
“Bạn ơi, bạn tìm ai hả?” Tạ Miêu dừng lại, hỏi người kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bạn nữ đó ăn mặc rất giản dị, trên gương mặt thon thả còn có hai dấu đỏ đặc trưng của vùng cao nguyên.    
 
Nghe Tạ Miêu hỏi, cô bạn ái ngại thấp giọng nói, tiếng phổ thông đậm chất tiếng địa phương, “Tôi tìm Tạ Miêu phòng ký túc xá số ba lẻ bảy, dưới lầu có người chờ cô ấy.”    
 
“Có người tìm tôi?”     
 
Tạ Miêu hơi ngây ngẩn, lập tức nghĩ tới Cố Hàm Giang.
 
Hai ngày này quá bận rộn cô cũng không chú ý, sau khi khai mạc kỳ thi Cố Hàm Giang cũng chưa từng xuất hiện, cũng không biết có phải e ngại sẽ làm phiền cô đi thi hay không nữa. 
 
Tạ Miêu nói tiếng cảm ơn với bạn nữ đó, về phòng cất xong đồ vệ sinh rồi đi xuống dưới.  
 
Quả nhiên, còn chưa ra khỏi tòa nhà, cô đã nhìn thấy ngay bóng dáng cao lớn quen thuộc.  
 
Chàng trai mặc áo sơ mi phẳng phiu, thắt lưng vẽ nên một vòng eo hoàn mỹ, dưới ánh nắng đẹp trai sảng khoái, cặp chân mày lạnh lùng thoáng hiền hòa.  
 
Tạ Miêu phát hiện có không ít các cô gái lén đánh giá anh, còn cô săn một màn lóa mắt vì nét đẹp chói sáng, ánh mắt cô nhìn đến hộp cơm mà anh đang cầm bằng một tay.     
 
Tựa như cảm nhận được, Cố Hàm Giang ngẩng đầu nhìn về phía bên này, bốn mắt cùng nhìn nhau.  
 
Nhìn thấy đó là Tạ Miêu, ấn đường giữa hai chân mày trở nên hiền hòa, bước lên phía trước vài bước đưa hộp cơm cho cô, “Chắc em còn chưa ăn cơm đúng không?”
 
“Vẫn chưa, hôm nay em dậy hơi trễ.” 
 
Tạ Miêu nhìn thấy rồi mở ra nhìn, phát hiện bên trong là bánh rán rau củ nóng hổi, gương mặt vui vẻ, “Cho em hả?”     
 
Cố Hàm Giang gật gật đầu rồi hỏi: “Sáng nay em có việc gì không?”
 
“Không có, cuộc thi cũng đã kết thúc rồi, bây giờ em là một thịt xông khói.” 
 
Tạ Miêu lắc đầu, đôi mắt đào hoa khẽ nháy một cái rất tinh nghịch.
 
Cố Hàm Giang nhìn thấy, trong mắt hiện lên ý cười, giọng nói bất giác trở nên mềm mại, “Vậy em về ăn sáng trước đi, lát nữa anh quay lại đón em.” 
 
Tạ Miêu nghe nói anh không chỉ đến đưa bữa sáng cho cô, có hơi tò mò ,”Đón em làm gì, phải đi đâu à?” 
 
Cố Hàm Giang không trả lời, "Lát nữa em sẽ biết."
 
Thấy anh cố ý thừa nước đục thả câu, Tạ Miêu cũng không hỏi nhiều thêm, gật gật đầu rồi ôm hộp cơm đi lên lầu.
 
Đợi cô ăn no xong, Cố Hàm Giang không chỉ đứng ở dưới lầu chờ, bên cạnh anh còn có thêm một chiếc xe đạp.   
 
Xe đạp còn rất mới, nhìn như loại xe mới được bán. Vì ở thời đại này mua xe đạp không chỉ mắc tiền mà còn phải có vé, có không ít người hướng ánh mắt hâm mộ về phía này. 
 
Tạ Miêu thì không quá đặt nặng tâm tư ở chiếc xe, cô cảm thấy có hơi thắc mắc, “Chúng ta đi đâu vậy, bộ xa lắm à?” 
 
Sự thật chứng minh, nơi sẽ đến thật sự không hề gần, Cố Hàm Giang lại cô đến 
đã đưa cô đến phòng khám trung y.
 
Tạ Miêu yên lặng nhìn tấm bảng treo trên cửa, ôm eo Cố Hàm Giang ngồi ở ghế sau xe đạp không nhúc nhích, "Anh đừng nói với em, sáng sớm anh tới tìm em la để chở em đến bệnh viện hả?” 
 
“Ừ.”
 
Cố Hàm Giang chân dài thoải mái chống lên mặt đất, một tay buông xe đạp nắm lấy tay Tạ Miêu, “Xuống xe thôi. Trong phòng khám trung y có một bác sĩ trị bệnh phụ khoa rất mát tay, chẳng phải em nói bị đau bụng sau? vào đó bảo bác sĩ xem sao.”  
 
“Thật sự phải vào đó khám bệnh à?” Cô cứ tưởng anh sẽ chở mình đi hẹn hò nữa đó.
 
Tạ Miêu bĩu môi, xích qua xích lại trên xe đạp rồi bước xuống. 
 
“Vào đó khám xem sao, nếu có thể chữa trị tốt, sau này sẽ không phải chịu khổ sở nữa.”    
 
Cố Hàm Giang sờ sờ đầu tóc cô, khóa xe bên đường rồi rút chìa khóa dẫn cô đi vào.
 
Hôm nay không phải cuối tuần, nhưng tại phòng khám trung y cũng không có quá ít người. Tr6n hành lang người người đi, mùi thuốc bắc lay động trong không khí. 
 
Nhìn thấy một đôi thanh niên xinh đẹp như vậy đi vào, mấy người đang chờ đợi chán nản không khỏi nhìn bọn họ đánh giá thêm vài lần, tự hỏi sao bọn họ lại đến bệnh viện này.
 
“Không phải muốn có con, đến đây bốc thuốc uống điều hòa thân thế chứ? Bác sĩ trung y Vương Thanh khám bệnh phụ khoa rất tài giỏi, cháu ngoại gái của tôi kết hôn đã mấy năm mà không có động tĩnh gì, đều là bác sĩ Vương Thanh khám cho, bây giờ con trai nó đã có thể chạy nhảy khắp nơi được rồi.”    
 
“Tôi thấy không giống, bọn họ nhìn mới bao nhiêu tuổi chứ? cần gì mà phải gấp gáp có con kia chứ?”  
 
“Nhìn đúng là còn trẻ nhưng rất xứng đôi vừa lứa, người con gái thì xinh đẹp, người con trai thì tài giỏi …” 
 
Tạ Miêu không quen với mùi thuốc, cái mũi nhỏ đang chun lại. Nghe mấy lời kia mặt cô đỏ bừng cả lên, vô thức rụt tay lại. 
 
Cố Hàm Giang thì lại càng siết chặt hơn, vẻ mặt nghiêm túc, “Sắp đến lượt rồi.” Như thể cô đang thúc giục anh vậy.
 
Tạ Miêu im lặng, không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn đôi mắt anh. 
 
Người trực tiếp đi thẳng qua hai bà dì là anh, cô đã nghe thấy hết, cô làm sao mà không thể nghe thấy được kia chứ?     
 
Chờ đến khi hai người bước ra khỏi phòng khám trung y, sắc đỏ trên mặt Tạ Miêu còn chưa tiêu tan, còn Cố Hàm Giang thì hoàn toàn yên tâm.    
 
“Vẫn còn sớm, em có muốn đi chung quanh một chút không?” Anh hỏi Tạ Miêu.
 
“Dạ.”
 
Tạ Miêu gật đầu, vô thức chạm vào toa thuốc trong túi.
 
Nói thật thì, bị Cố Hàm Giang dẫn đi khám đau bụng kinh thật sự rất xấu hổ, nhưng mà vị bác sĩ Vương này trông thực sự rất tài giỏi.
 
Ông ấy không giống như những bác sĩ trung y mà cô từng gặp trước đây, rất thích nói mấy lời vu vơ vớ vẩn khiến cô chẳng hiểu gì cả, thật sự phải nói như vậy. Trung Quốc mà cô đã gặp trước đây, và anh ấy thích nói những điều mà cô ấy không thể hiểu được trong sương mù. Tay chân cô dễ dàng toát mồ hôi lạnh, ông ấy nói đúng hoàn toàn về thể trạng úy hàn (1), còn nói với cô kla2 nó không nghiêm trọng, chỉ cần uống vài cử thuốc sau này chú ý đừng để nhiễm lạnh là không sao. 
 
Chỉ tiếc là bây giờ cô không thuận tiện, chỉ có quay về đưa đơn thuốc cho người nhà, chờ có thời gian mới đi bốc thuốc. 
 
Nói là đi dạo xung quanh gần đây nên Cố Hàm Giang không chạy xe, vừa đẩy xe vừa cùng Tạ Miêu đi dạo.    
 
Vào những năm tám mươi,Bắc Kinh vẫn chưa bước vào thời kỳ phát triển nhanh chóng, vừa rời khỏi phòng khám trung y hai người liền đi vào một con hẻm nhỏ.
 
Những con đường trải dài, san sát những ngôi nhà tứ hợp viện có sân vườn, ập vào mặt là những hình ảnh về Bắc Kinh và không khí của cuộc sống nông thôn ...   
 
Tạ Miêu nhớ về văn hóa Hồ đồng (2) được cố ý gìn giữ ở đời trước, cứ luôn cảm thấy so với tất cả khung cảnh trước mắt, vẫn còn thiếu sót điểm gì đó.  
 
“Em đang nghĩ gì vậy?”
 
Nhận thấy Tạ Miêu bị phân tâm, Cố Hàm Giang nhỏ giọng hỏi.
 
“Có nghĩ gì gì đâu.” Tạ Miêu lắc đầu rồi mỉm cười, “Em chưa từng đến Bắc Kinh nên nhìn thấy cái gì cũng thấy mới mẻ.”
 
“Em sẽ nhanh chóng được đến đây đi học.” Cố Hàm Giang nhìn cô, vẻ mặt rất nghiêm túc. 
 
Tạ Miêu không chút khiêm tốn mà gật đầu, “Em cũng nghĩ như vậy.” nói xong lại thấy có hơi buồn cười, “Có phải em cũng rất biết chém gió không?”    
 
“Không phải, em đang nói sự thật mà.”     
 
Cố Hàm Giang vừa nói, ánh mặt liền trông thấy một đứa bé ném một viên pháo hướng qua đây, xém chút ném trúng người cô, anh vội vàng đưa tay ôm lấy cô, “Cẩn thận.”
 
Cô bé cũng biết được bản thân mình đã lỗ mãng, mặt đỏ bừng nói câu “Xin lỗi.” rồi hấp ta hấp tấp chạy vội về phía trước.   
 
Tạ Miêu phát hiện cách đó không xa có người đang bán kẹo bông gòn (3) làm theo kiểu cũ, thanh tre nhỏ quay nhẹ trong máy làm kẹo dẻo vài lần, một cây kẹo mập mạp màu trắng, xốp xốp,một cây kẹo bông gòn to bằng đầu người cứ thế mà được tạo thành. 
 
Xung quanh người đó có rất nhiều trẻ em đứng vây quanh, vừa mới làm xong một cây, liền có một bạn nhỏ vội vàng đưa tiền, cầm lấy cây kẹo đường đứng lên.     
 
Ở vào thời điểm đời trước của Tạ Miêu, chiếc máy làm kẹo bông kiểu cũ này về cơ bản đã không thể nào còn tìm thấy nữa. 
 
Cô không nhịn được mà liếc nhìn vài lần, Cố Hàm Giang nhìn thấy, anh dừng xe lại bên vệ đường, “Em chờ một chút.”  
 
Chàng trai vương bước chân dài, chỉ vài bước đã đến bên cạnh xe kẹo bông, “Bán cho tôi một cây.”
 
Đáng tiếc, trong mắt trẻ con bộ dạng đẹp đẽ của anh không bằng một cây kẹo bông, lập tức có người ngẩng đầu lên nhắc nhở anh: “Chú ơi, cháu đến trước.”
 
“Đúng vậy, bọn cháu đến trước. Cô giáo nói, chen ngang là không văn minh, không nên chen ngang ạ.” 
 
Tạ Miêu giương mắt nhìn Cố Hàm Giang bị mấy bạn nhỏ gan cùng mình đẩy cho xuống cuối hàng, cô cứ thế mà bật cười, cứ cảm thấy dáng người anh cao to chân dài, đứng giữa một đám trẻ không cao bằng thắt lưng của mình, đặc biệt là buồn cười.
 
Ngay cả những phụ huynh đi cùng con đi mua kẹo bông gòn nhìn thấy cũng cười ha ha vui vẻ, còn có người nói đùa. “Chàng trai trẻ mua cho người yêu hả?” 
 
Chờ khi Cố Hàm Giang cầm lấy cây kẹo bông gòn không có cùng khí chất với anh bước ra, Tạ Miêu phát hiện anh rõ ràng thở ra một hơi nhẹ nhõm.     
 
“Cho em.” Anh đưa que tre cho cô cầm, rồi lại lần nữa tự mình đẩy xe đạp.
 
Tạ Miêu mỉm cười lắc lắc cây kẹo bông gòn trong tay, cố ý giả vờ chọc ghẹo anh, “Đây là cái gì vậy?”     
 
Trước kia Cố Hàm Giang cũng chưa từng nhìn thấy món này, ngưng động tác, anh dừng xe đạp xong lại đi đến bên xe kẹo hỏi, “Đây là cái gì?”   
 
Bọn trẻ tưởng anh quay lại để đoạt cây kẹo, gương mặt đầy đề phòng, “Đây là kẹo bông gòn, chú không biết là gì mà cũng mua hả?” 
 
Cố Hàm Giang không nói gì, xoay người quay trở lại, nói với Tạ Miêu: “Là kẹo bông gòn.”   
 
Sao trước đây lại không phát hiện ra dáng vẻ nghiêm túc của anh rất thú vị nhỉ?   
Tạ Miêu cúi đầu nhấp một ngụm kẹo bông, cuối cùng nhịn không được mà bật cười thành tiếng. 
 
“Sao thế?” Cố Hàm Giang có chút khó hiểu.     
 
“Không có gì .” Tạ Miêu lắc đầu, nhẹ nhàng liếm lớp kẹo bông  trên môi “Cái này khá ngọt.”
 
Đôi môi Tạ Miêu rất đẹp, cho dù không tô son nhưng vẫn hồng hào, mềm mại, căng đầy.    
 
Vì hành động liếm môi của cô, ánh mắt của Cố Hàm Giang vô thức rơi xuống môi cô, ánh mắt anh tối sầm lại, “Ngọt thật sao?” 
 
“Thật mà.”    
 
Tạ Miêu mỉm cười đưa cây kẹo bông đến gần miệng anh, “Có muốn nếm thử không?”
 
Cố Hàm Giang không nhúc nhích, “Em ăn đi.”
 
Tạ Miêu cũng cảm thấy, dựa vào tính cách của anh có lẽ sẽ không thích ăn loại kẹo bông này, lại thu tay về, từng ngụm từng ngụm nhấm nháp cây kẹo.   
 
Ai ngờ được khi đi vào một con hẻm nhỏ vắng vẻ, Cố Hàm Giang đột nhiên dừng lại.    
 
“Sao thế ạ?” Tạ Miêu ngậm kẹo bông nhìn anh với vẻ nghi ngờ.     
 
Không ai trả lời cô, chàng trai đột nhiên chồm tới, môi áp vào cô.
 
Tạ Miêu cảm nhận được thứ gì đó ấm áp, mềm mại trơn trượt, nhẹ nhàng liếm láp khóe môi, chỉ là còn chưa kịp phản ứng thì bên kia đã từ từ rút lại. 
 
“Thật sự rất ngọt.”
 
Đôi mắt thâm thúy của chàng trai trẻ nhìn về cô, giọng nói trầm thấp, khiến cô từ cổ đến sau tai đều đỏ bừng.
 
…….
 
Tống Vân trở lại văn phòng sau khi kết thúc ca phẫu thuật, lúc này mới nhớ gọi điện thoại lại cho Vương Thanh ở phòng khám trung y để hỏi xem con trai bà hai ngày nay có đi qua đó hay chưa. 
 
Đại học Bắc Kinh không gần nhà họ Cố, nên phần lớn thời gian Cố Hàm Giang ở lại ngoại trừ cuối tuần và được nghỉ mới về nhà.
 
Kết quả là hôm trước anh không chỉ phá lệ về nhà mà còn vừa vào nhà là hỏi ngay Tống Vân có biết phòng khám trung y nào tốt hay không. 
 
Lúc đó Tống Vận chợt sửng sốt, "Con có chỗ nào khó chịu, sao không nói sớm với mẹ hả?” 
 
Cố Hàm Giang liền nói không phải mình khó chịu chỗ nào, còn nhắc lại bà có biết chỗ nào khám đau bụng cho con gái không.
 
Bấy giờ Tống Vân mới nhớ tới cô gái gọi điện thoại về nhà, chuyện gì cũng không hỏi, vội vàng vui vẻ tìm người hỏi thăm.     
 
Nhưng không hỏi Cố Hàm Giang, không có nghĩa là bà ấy sẽ không âm thầm đi hỏi người khác.    
 
Phía bên kia Vương Thanh vừa nghe máy, bà liền nói: “A lô, xin chào bác sĩ Vương, tôi là Tống Vân người mà hai ngày trước gọi điện thoại đến hỏi thăm bác sĩ ...cũng không có việc gì, chỉ là muốn hỏi bác sĩ là trong vòng hai ngày nay có một chàng trai nào tầm hai mươi tuổi dẫn theo một cô bé đến chỗ bác sĩ để khám bệnh không ạ?”     
 
Người bên đầu dây kia nói câu gì đó, mắt bà chợt lóe sáng, “Có ạ, vậy cô bé đó tên gì vậy? dáng vẻ ra sao vậy ạ? bệnh có nặng hay không? … không nhớ rõ tên à, không cần vội không cần vội, cô bé ấy không có gì nghiêm trọng là tốt rồi …”    
 
Đặt điện thoại xuống, Tống Vân không khỏi có chút tiếc nuối, nhưng trong lòng lại càng vui vẻ.
 
Buổi tối về nhà, bà không nhịn được gọi điện cho cô em chồng: “Uyển Thu, chị kể em nghe, Hàm Giang hình như có đối tượng rồi.”  
 
Cố Uyển Thu nghe xong liền sửng sờ, “Hàm Giang có đối tượng rồi sao? chả phải nó có hôn ước từ bé à?”     
 
“Cái đó chỉ là lời hứa ngoài miệng, hai gia đình cũng sớm nói rõ với nhau rồi.” Tống Vân nói, “Lần này là tự mình Hàm Giang chọn, cô bé đó không khỏe, nó con đặc biệt về nhà hỏi chị rồi dẫn người ta đi khám bác sĩ, em thấy có hiếm gặp không?”     
 
“Đúng là khá hiếm gặp cảnh này.”     
 
Cố Uyển Thu bật cười, nghe Tống Vân phấn khích nói xong,  rồi lại nghĩ đến con trai mình,”Đào Đào nhà em hình như cũng có một mối quan hệ khá tốt với một cô bé trong đội tập huấn, cô bé đó em gặp qua rồi, dáng vẻ rất xinh đẹp, chỉ là không phải người ở thành phố.” 
 
“Không phải người thành phố thì sợ gì chứ, nếu cô bé đó đã ở trong đội tập huấn vậy là thành tích học tập rất tốt, sau này cứ chọn một trường rồi thi vào là được. Dù gì bây giờ cũng chỉ còn ba tháng nữa là tới kỳ thi tuyển sinh đại học, cũng đâu còn máy ngày. Phải rồi, em nói cô bé đó tên gì?”     
 
Cố Uyển Thu đột nhiên bị hỏi có hơi ngẩn người, “Em, em lúc đó quên hỏi rồi.”    
 
Tống Vân cảm thấy không biết nên khóc hay cười, “Vậy chờ Đào Đào về rồi hỏi xem sao.”  
 
Cố Uyển Thu lắc đầu, “Hay là thôi vậy, khi nào nó muốn thì nói với em vậy.”
 
Hai bà mẹ, người thì con trai tính tình quái gở lạnh nhạt, một đứa con trai thì thờ ơ chuyện tình cảm, đều sợ con trai trở thành độc thân.
 
Lòng các bà chộn rộn không yên, nhưng Tạ Miêu người vô tình được hai bà chọn làm con dâu của họ, lại hoàn toàn không biết gì.
 
Cuộc thi kéo dài bốn ngày cuối cùng cũng đã kết thúc, thời điểm nghiệm thu thành quả lao động cũng đã đến.
----
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui