Xuyên Thành Vợ Của Vật Hi Sinh Nam Phụ Thập Niên 70


Edit: Tiểu Đặng
Giản mẫu bưng ra một chén canh trứng, Giản Dao nhìn nhìn, không còn tâm trạng để ăn uống, hơn nữa cô ăn xong rồi mới qua đây.
"Con ăn không vô, đưa cho Đào Hoa với Tráng Tráng ăn đi."
Giản Dao vẫy tay gọi Đào Hoa, đưa canh trứng cho cô bé, để cô bé và em trai chia ra ăn.
Trông sắc mặt Giản mẫu không được tốt lắm, bà không thích con gái lớn Giản Anh, ngay cả con của Giản Anh bà cũng không lạnh không nhạt.
Nhưng mà Tết nhất, cũng không tiện nói cái gì.
Ăn xong cơm trưa, cả nhà Giản đại tẩu cũng đã trở lại, thấy Giản Dao còn chưa đi, nhẹ nhàng thở ra, vội vàng cùng cô hàn huyên.
Bọn nhỏ cũng vui cười hớn hở lập tức vây tới bên người Giản Dao, lá gan lớn hơn thì trực tiếp hỏi cô muốn phát tiền mừng tuổi.
Giản Dao giật giật khóe miệng, cô chưa từng được nhiều trẻ con hoan nghênh như vậy.

Liền lấy hết lì xì trong túi ra, phát mỗi đứa một cái.
Bọn nhỏ hoan hô, vừa nhận được tiền mừng tuổi, vội chạy đi, có đứa chờ không kịp liền mở bao lì xì tại chỗ.
Giản Dao cũng không để ý, tất cả đều do cô chuẩn bị từ tối hôm qua, cái nào cũng bằng nhau, mỗi cái bỏ vào hai mao tiền.
Mười đứa trẻ con, đã phát ra ngoài hết hai khối.
Giản Anh cười một cái, nhìn bụng cô nói: "Chờ sang năm, em cũng có thể kiếm lại."
Giản Dao sờ sờ bụng cười, hiện giờ đã có một ít độ cong, không còn giống bộ dáng phẳng phiu như trước nữa.
Giản đại tẩu vội vàng cười nói: "Đúng vậy đúng vậy, em gái nhà mình nuôi tốt như này, nên sinh thêm mấy đứa nữa."
Giản Dao không nói chuyện, nhìn nhìn Giản Anh: "Chị, có về không?"
Cô cũng không muốn khó xử chính mình mà ở lại nơi này, về nhà ngủ không thoải mái hơn sao?
Giản Anh đứng lên, "Ừ phải đi về rồi, Tráng Tráng, kêu ba con qua đây, bảo chuẩn bị về nhà."
Tráng Tráng chạy đi gọi người, Giản đại tẩu vội vàng ngăn lại: "Ở lại thêm chút nữa, vẫn còn sớm mà!"
Cô ta còn muốn đánh quan hệ tốt với tiểu cô, nói không chừng còn có thể cọ chút chỗ tốt!
"Được rồi, vậy trở về nghỉ ngơi sớm một chút cũng tốt."
Giản mẫu đã được con gái thuyết phục, tự giác cũng không nóng nảy.

"Dao Dao còn đang mang thai."
Cao Dương thật nhanh đã đến đây, Giản Đông Lai cũng đi theo.
Giản Anh nói: "Cậu ở trong nhà đi, chị và anh rể cậu tiện đường sẽ đưa Dao Dao trở về."
"Được rồi."

Đảo mắt mấy tháng qua đi, đông đi xuân tới, bụng Giản Dao mỗi ngày một lớn.
Hôm nay ánh mặt trời vừa lúc, trong sân Diệp gia.
Hai thai phụ đĩnh bụng to nằm trên ghế tre phơi nắng.
Diệp đại tẩu vuốt bụng nói: "Em dâu, bụng em trông lớn hơn chị."
Cô ấy còn có sớm hơn Giản Dao một tháng cơ mà.
Giản Dao chớp chớp mắt, vuốt bụng cười: "Ai bảo trong bụng em có hai đứa đâu?"
Diệp đại tẩu hâm mộ nói: "Hy vọng là long phượng thai, như vậy đầy đủ nhi nữ song toàn."
"Đều khá tốt." Dù sao cũng đều là con cô.
Trên bụng đột nhiên nhô ra một bàn chân nhỏ, Giản Dao nhẹ nhàng chọc chọc.

"An tĩnh chút nha, không cần nháo."
Sau đó bụng liền nghe lời an tĩnh xuống, Giản Dao cong môi cười.
Nửa tháng sau, Diệp đại tẩu chuyển dạ, sinh ra một bé trai.
Giản Dao bụng lớn đưa mắt nhìn đứa bé, có chút xấu: "Sao trông không giống đại ca đại tẩu một chút nào vậy?"
Cô không mặt mũi nói xấu, da mặt nhăn nheo, làn da đỏ ửng, như một ông già nhỏ.
Diệp mẫu cười ha hả: "Sao lại không giống, con nhìn nhìn, lông mày này miệng này cùng ba nó không khác gì nhau, còn cái mũi giống mẹ nó."
Giản Dao nhìn kỹ lại, thôi thôi, cô nhìn không ra......
Diệp mẫu nhìn cô chau mày, cười nói: "Trẻ con đều như vậy, mới sinh ra càng xấu, lớn lên càng đẹp.
Giản Dao chớp chớp mắt, nhưng mà cô từ nhỏ đến lớn đều đẹp a, cũng đâu có xấu quá đâu.
Diệp mẫu giao em bé cho Diệp đại ca, đi nấu canh gà cho Diệp đại tẩu.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad Tiểu Đặng.
Thời gian Diệp đại tẩu hết ở cữ, Giản Dao cũng lên bệnh viện trấn trên.
Diệp đại tẩu là ở nhà sinh, Giản Dao không yên tâm, khuyên cô ấy đi bệnh viện, Diệp đại tẩu lại từ chối.

Còn nói thai này là thai thứ hai của cô ấy, bà đỡ bản lĩnh cũng khá tốt, không nên lãng phí tiền.
Giản Dao không có biện pháp, cũng may Diệp đại tẩu bình an sinh hạ, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Giản Dao chính là trăm ngàn lần cũng không dám ở nhà sinh, cô nói kiểu gì cũng phải đến bệnh viện sinh.
Diệp Vệ Đông cũng chưa về, viết thư trở về nói đại khái gần đến ngày sẽ để Trần Phi hỗ trợ đưa cô đi bệnh viện huyện.
Diệp mẫu cũng đồng ý, dù sao Giản Dao cũng mang thai đôi, lại là lần đầu sinh sản, Vệ Đông lại không có ở bên cạnh, đi bệnh viện vẫn yên tâm hơn.
Diệp đại tẩu ra ở cữ xong, cũng không cần người chăm sóc.

Vì thế Diệp mẫu cùng Giản Dao đi huyện thành.
Ba ngày sau, Giản Dao sinh.
Một trai một gái, long phượng thai.
Diệp mẫu cao hứng không khép được miệng, Giản Dao mới vừa sinh xong cơ thể có chút mệt mỏi, nhưng tinh thần cũng không tệ lắm.
Nhìn hai tiểu nhân nhi bên người, trong lòng có một loại cảm giác không thể tả được.
"Hộ sĩ đã nói, đây là hai đứa bé đẹp nhất mà cô ấy từng đỡ đẻ."
Diệp mẫu ngồi vào mép giường nói chuyện với Giản Dao.
Không chỉ lớn lên đẹp, mà thân thể cũng thật khỏe mạnh.

Diệp mẫu nhìn hai tiểu gia hỏa, càng nhìn lại càng thích.
Giản Dao không khỏi kiêu ngạo giương khóe miệng, cô sinh có khác.
Trần Phi biết Giản Dao sinh, qua đây thăm hỏi, còn mượn riêng một chiếc máy ảnh đến đây chụp cho bọn họ mấy tấm ảnh, nói sẽ rửa ảnh thật tốt cho họ, giữ lại làm kỷ niệm, cũng gửi cho Diệp Vệ Đông để hắn xem vợ con hắn.
Giản Dao ở bệnh viện hai ngày, cơ thể không có gì trở ngại, liền từ bệnh viện trở về nhà.
Về đến nhà, Diệp mẫu bắt đầu làm cho cô các loại canh bổ, bổ đến mức ngực cô căng trướng, đầy sữa.
Cũng may có hai tiểu gia hỏa cấp lực.
Ngay từ đầu Giản Dao cho con bú còn có chút chướng ngại tâm lý, về sau quen dần da mặt cũng dày hơn.
Chính là hai tiểu gia hỏa tính tình có chút nóng nảy, đặc biệt là anh trai, bị đói hoặc là nơi nào không thoải mái, liền gào giọng khóc, khóc đến mức Giản Dao muốn tống cổ hắn ra ngoài.

Em gái thì lại khá yên tĩnh, chỉ phát ra tiếng rầm rì, khóc khiến người ta đau lòng.
Chẳng qua có một điểm chung, chính là đều không ăn sữa bột và sữa của người khác, chỉ thích uống sữa của Giản Dao......
Khiến Giản Dao cũng muốn tự mình nếm thử.

Diệp Vệ Đông bên kia thu được thư, yên lặng nhìn ảnh chụp vợ con.
Trên ảnh chụp, Giản Dao nằm nghiêng trên giường ở bệnh viện, trong ngực nằm hai tiểu gia hỏa, cô cúi đầu, sợi tóc rũ xuống bên má, ánh mắt ôn nhu nhìn con, khóe miệng cũng hơi hơi giơ lên, hình ảnh đẹp đến mức khiến Diệp Vệ Đông rung động.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Giản Dao trên ảnh chụp, thật nhanh là có thể gặp lại rồi.
"M* nó, em dâu sinh rồi á?" Phạm Khải từ phía sau Diệp Vệ Đông ló đầu ra, thấy ảnh chụp trong tay Diệp Vệ Đông, lập tức kinh ngạc.
"Đây là em dâu a, trông thật là đẹp a!" Phạm Khải cũng lờ mờ đoán được có khả năng vợ Diệp Vệ Đông thật dễ nhìn, bằng không Diệp Vệ
Đông sẽ không lúc nào cũng luôn ngây ngốc nhìn ảnh chụp của vợ hắn như vậy, chỉ là không nghĩ tới đẹp tới loại trình độ này.
Diệp Vệ Đông cất tấm ảnh đi, liếc nhìn hắn ta một cái: "Gọi chị dâu."
Phạm Khải ai một tiếng, nói: "Tôi còn lớn hơn cậu hẳn hai tháng nha!"
Diệp Vệ Đông nhướng mày: "Nắm đấm ai cứng hơn người đấy là lão đại."
"Được rồi được rồi." Phạm Khải lập tức nói.

"Chị dâu thì chị dâu, chờ chị dâu đến, tôi muốn cô ấy giới thiệu đối tượng cho tôi, hắc hắc hắc."
Hắn ta biết, Diệp Vệ Đông tính toán để em......!Nga không, chị dâu tới tùy quân.
Phòng cho người nhà đã hoàn thiện không sai biệt lắm.
Đoán chừng cũng sắp xong.
Diệp Vệ Đông liếc nhìn hắn ta một cái, cũng không đả kích hắn ta.

"Vậy cậu cứ chờ xem."

Hết ở cữ, Giản Dao vội vàng tắm rửa gội đầu một trận thật sạch sẽ.
Ra cửa, đã thấy Diệp mẫu cùng Giản Đông Lai mỗi người ôm một đứa bé đang nói chuyện, Diệp đại tẩu cũng ôm con trai ngồi một bên.
Giản Dao bước tới, nghe được Giản Đông Lai liên tục nói với đứa bé đang quấn trong tã lót: "Mập mạp, ta là cậu của con này, mau gọi cậu."
Giản Dao giật giật khóe miệng, "Mập mạp là ai?"
Giản Đông Lai nhếch miệng cười, hiển nhiên nói: "Con trai chị nha, chị nhìn một cái, khuôn mặt mũm mĩm này."
Hiện tại Giản Đông Lai bế cháu đã rất quen tay, hắn nghĩ rằng chờ anh rể trở về, cũng không thành thạo bằng hắn.
Giản Dao không có lời nào để phản bác, hai tiểu gia hỏa này xác thật nuôi đến trắng trẻo mập mạp.

Quên đi, nhũ danh thôi để người cậu là hắn lấy đi.
Diệp mẫu che miệng cười: "Nhũ danh này không tồi."
"Vậy nhũ danh liền giao cho cậu lấy đi, em gái gọi là gì?"
Giản Dao là người không biết đặt tên, còn có chứng khó lựa chọn, khi ở cữ cũng đã suy nghĩ rất nhiều tên, đều không quá vừa lòng.

Thôi để cho cậu bọn nhỏ vất vả đi.
Nghe vậy Giản Đông Lai rất kích động, lập tức có linh cảm.
"Cháu ngoại gái gọi là Đô Đô đi, béo béo đô đô, một đứa mập mạp, một đứa đô đô."
Được rồi, nhũ danh cứ như vậy định ra, đại danh để cho Diệp Vệ Đông trở về rồi lấy.
Giản Đông Lai chơi một lát rồi mới miễn cưỡng đi về.
Giản Dao ôm mập mạp, nhìn bé mở to đôi mắt tròn xoe, hướng cô nở một nụ cười toe toét, trong miệng a a a nói những từ mà người khác nghe không hiểu gì.
Cô sờ sờ đầu nhỏ của bé, tâm trạng rất tốt trả lời: "Ngượng ngùng a, mẹ của con nghe không hiểu tiếng trẻ con."
Diệp đại tẩu phá lên cười, sau đó lại ai da một tiếng.
"Nhóc con này, lại tiểu rồi!"
Diệp đại tẩu chạy nhanh về phòng đổi tã cho con trai.
Em bé cả ngày không ăn thì chính là ngủ, ngày nào cũng như ngày nào.
Giản Anh nhìn mập mạp cùng đô đô đang lăn lộn trên giường, hỏi: "Em rể sắp về rồi à?"
Giản Dao gật gật đầu: "Lần trước gọi điện về nói là tháng này, chắc là mấy hôm nay."
Chớp mắt con cũng đã ba tháng.
Giản Anh lại hỏi: "Đến lúc đó mẹ chồng em với em cùng đi sao?"
Giản Dao lắc lắc đầu, cô còn chưa có hỏi đâu.

"Còn không biết, chờ Diệp Vệ Đông trở về rồi nói sau."
Từ khi sinh con, cơ bản đều là Diệp mẫu giúp cô trông hai đứa, Giản Dao không lo lắng chuyện này, chỉ phụ trách cho con bú, thi thoảng ôm một chút, dỗ bọn nhỏ chơi, cùng bọn nhỏ ngủ.
Diệp mẫu giúp cô rất nhiều, Giản Dao khá biết ơn bà.

Diệp mẫu thật ra lại rất thích thú, cũng không cảm thấy có chuyện gì to tác, cả ngày ôm cháu trai cháu gái cười ha hả.

Giản Dao sợ bà mệt, để bà đặt cháu trên giường, bà còn không nguyện ý, nói bà một chút cũng không mệt, thân thể rất tốt, cả người đều hăng hái.
Chăm sóc con cái đâu có dễ dàng, cho dù hai tiểu gia hỏa đại đa số thời điểm thật ngoan, cũng không phải chuyện nhẹ nhàng gì.
Diệp mẫu cảm thấy có tinh thần, nguyên nhân là do Giản Dao trộm cho bà uống nước linh tuyền.
Nói thật, Diệp mẫu là một người mẹ chồng rất tốt, Giản Dao cũng rất muốn Diệp mẫu đi cùng cô đến chỗ Diệp Vệ Đông, nhưng Diệp mẫu không chỉ có một đứa con trai là Diệp Vệ Đông, còn có cả nhà Diệp đại ca nữa......
Diệp mẫu cũng không nhất định nguyện ý.
Thời buổi này lại không thích hợp mời bảo mẫu, đứa trẻ còn nhỏ, một mình cô khẳng định là không cố được.
Giản Dao nghĩ nghĩ, không có biện pháp gì, thôi, vẫn là chờ Diệp Vệ Đông trở lại, để xem hắn nói như thế nào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui