Quý Minh Noãn xuống lầu, Lục Ngôn Thâm đã ngồi trên Maybach chờ cô.
Cô nhất định phải ngồi máy bay để đi từ Thành phố Yến đến Thành phố Hằng, cho nên không thể lái chiếc xe bảo mẫu ông nội Lục mua cho cô.
Hai ngày trước, ông nội Lục đã bảo người ở Thành phố Hằng mua một chiếc xe khác cho cô.
Cô chỉ cần qua đó là được.
Tuy Quý Minh Noãn là nữ chính, vì ông nội Lục đã sớm sắp xếp ổn thỏa mọi phương diện cho cô, cô cũng không có yêu cầu với đoàn làm phim.
Cô lên xe, nhìn thấy Lục Ngôn Thâm trong xe, lập tức ngẩn ra.
“Lục tiên sinh cũng đi sân bay?”
Lục Ngôn Thâm kiên định nói: “Đưa em qua đó.”
Quý Minh Noãn nghĩ sân bay có rất nhiều paparazzi, lập tức nhướng mày: “Không cần, sân bay có rất nhiều phóng viên.”
Lục Ngôn Thâm rũ mắt: “Không sao, Chu Mặc sẽ xử lý tốt.”
Quý Minh Noãn nghĩ Chu Mặc là trợ lý không gì không làm được.
“Được thôi.”
Nói tóm lại, việc ở chung với Lục Ngôn Thâm cũng không làm cho người ta chán ghét như thế, Tổng giám đốc Lục bận rộn như vậy còn muốn đưa cô đi, đúng là làm cho người khác không yên lòng.
Tới sân bay, Lục Ngôn Thâm không xuống xe đưa cô, chỉ bảo Chu Mặc dọn hành lý, sau đó đưa cô vào phòng chờ.
Quý Minh Noãn đứng cạnh cửa sổ tạm biệt anh: “Tôi sắp vào trong rồi, anh về công ty đi, cảm ơn anh đã đến tiễn tôi.”
Lục Ngôn Thâm gật đầu: “Đến bên kia gửi tin nhắn cho tôi.”
Quý Minh Noãn: “Ừm.”
Quý Minh Noãn vừa định đi vào, Lục Ngôn Thâm lại cất cao giọng nói: “Có vấn đề gì, có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.” Anh dừng lại, lại nói: “Đừng không nỡ tiêu tiền.”
Lục Ngôn Thâm xem chi tiêu của tháng này, dường như Quý Minh Noãn tiêu 500 vạn vào ngày hôm đó, cơ bản không dùng tấm thẻ anh đã cho cô.
Hôm đó cô tiêu 500 vạn để mua quà cho bọn họ.
Lục Ngôn Thâm cảm thấy có lẽ cuộc sống nghèo khổ từ nhỏ đến lớn của Quý Minh Noãn ảnh hưởng cô, cho nên cô rất tiết kiệm, ngày thường ăn cơm cũng rất ít lãng phí.
Quý Minh Noãn phụt một tiếng, “Ừm, tôi sẽ thế.”
Lục Ngôn Thâm như sợ cô không đủ tiền tiêu, rõ ràng trước đây chuyển cho cô một ngàn vạn, ngày chụp ảnh tạo hình lại chuyển cho cô 200 vạn, cô cũng chưa dùng.
Không phải cô không nỡ dùng, chỉ không có lập trường để dùng số tiền đó.
*
Quý Minh Noãn kết thúc đối thoại không đâu vào đâu, tìm thấy trợ lý ở phòng chờ sân bay.
Tiểu Khả nhìn Chu Mặc đẩy hành lý giúp Quý Minh Noãn, lập tức sửng sốt.
Nhưng cô ấy không có biểu hiện hiếu kỳ, chỉ gật đầu chào hỏi đối phương.
“Để tôi, tôi đi gửi giúp Minh Noãn.”
Chu Mặc gật đầu, “Được, vậy tôi về đây, phiền cô chăm sóc Quý tiểu thư cho tốt.”
Quý Minh Noãn gật đầu, “Anh về đi, cảm ơn.”
Chu Mặc đi rồi, hai người ngồi trong khoang chờ, Tiểu Khả trên dưới đánh giá Quý Minh Noãn.
Tiểu Khả đã làm việc trong giới giải trí mấy năm, khá nhạy cảm với nhãn hiệu thời trang, vừa nhìn đã biết bộ quần áo thoạt nhìn tiện nghi của Quý Minh Noãn thực tế nằm trong chuỗi quần áo cao cấp năm nay Chanel vừa tung ra.
Nhưng nhìn cô không giống người có tiền, trước đó báo còn đưa tin, nói cô mượn tiền công ty quản lý để trị bệnh ung thư cho mẹ, tiêu hết tiền cũng chẳng thể giữ bà ấy, còn có một cậu em trai thực vật ngày nào cũng đốt tiền. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
Tiểu Khả sớm phát hiện Quý Minh Noãn kỳ lạ.
Lần trước cô ấy đi theo Quý Minh Noãn chụp ảnh tạo hình, muốn đưa cô về nhà, nhưng cô từ chối.
Hơn nữa tối hôm qua cô ấy cũng nói buổi sáng đến nhà cô dọn hành lý, cùng xuất phát, Quý Minh Noãn từ chối.
Cô ấy nhìn thấy Chu Mặc mặc tây trang xa xỉ, lại nhìn thái độ cung kính của người đó dành cho Quý Minh Noãn, tuy nói không phải quan hệ đặc biệt, nhưng lại giống quan hệ cấp trên cấp dưới vậy.
Có thể làm một người giỏi giang trong thương trường đưa hành lý cho cô, rốt cuộc cô có bối cảnh thế nào?
Chẳng lẽ là phụ nữ bị kim chủ bao nuôi?
Rốt cuộc cô ấy chẳng phải người đại diện của cô, chỉ là một trợ lý nhỏ, không có quyền hỏi nhiều.
Còn chưa bắt đầu đăng ký, Quý Minh Noãn cầm di động lướt Weibo, để xem hôm đó công chúa Chân Chân bị mắng thế nào.
Nhưng cô vừa mở Weibo, tin nhắn được gửi tới từ Lục Ngôn Thâm đột nhiên bắn ra, là một tấm hình.
Quý Minh Noãn nhanh bấm vào đó, nhìn thấy Lục Ngôn Thâm nghiêm túc ngồi trên ghế.
Tuy rằng ảnh không cần chỉnh sửa, anh cũng rất điển trai, nhưng mục đích của tấm ảnh này là gì?
Sau đó cô nảy ra một ý tưởng, nghĩ đến Tổng giám đốc Lục vừa tỉnh lại, nói vậy có rất nhiều phóng viên kinh tế tài chính phỏng vấn anh, hiện tại anh gửi một tấm ảnh cho cô, có lẽ muốn hỏi cô có thích hợp hay không, có đẹp hay không, có thể dùng làm ảnh bìa không.
Quý Minh Noãn: 【 Đẹp! 】
Lục Ngôn Thâm nhận được tin nhắn, bỗng dưng cười: 【 Ừm 】
Vậy lúc em nhớ tôi, thì xem ảnh đi.
Không bao lâu sau, hai người lên máy bay, Quý Minh Noãn mua vé khoang hạng nhất cho Tiểu Khả.
Tiểu Khả tiến vào giới giải trí lâu như vậy, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhận được đãi ngộ như thế, lập tức sùng bái Quý Minh Noãn.
“Con gái ơi, hu hu hu, mẹ muốn chinh chiến cả đời này với con.”
Tiểu Khả lớn hơn Quý Minh Noãn hai tuổi, tính tình hợp nhau, hai người nói chuyện cũng tùy tiện.
Quý Minh Noãn gõ đầu cô ấy, “Làm trợ lý cả đời thì có ích gì chứ, tích lũy nhiều nhân mạch, sau này làm người đại diện, đổi thành chị nô dịch đám nghệ sĩ nhỏ tụi em để kiếm tiền cho chị.”
Tiểu Khả khoác cánh tay của cô, “Không muốn, không muốn, người ta muốn cơm ngon rượu say với em mà.”
Quý Minh Noãn nói: “Ngày mai bắt đầu quay chị sẽ rất mệt đấy, em còn phải nhờ chị đấm lưng mát xa cho em, còn cơm ngon rượu say!”
Cô ấy thâm thúy nói: “Hơn nữa chị còn trẻ như vậy, phải có lý tưởng, sau này làm người đại diện, có thể có nhiều tiền hơn, còn có thể có rất nhiều tiểu thịt tươi mặc cho chị sai bảo!”
Đôi mắt Tiểu Khả lấp lánh, “A, mẹ sẽ liều mạng nuôi con gái!”
Quý Minh Noãn cổ vũ: “Không, là vì tiểu thịt tươi.”
Tiểu Khả nói: “Cũng nuôi luôn.”
*
Tới Thành phố Hằng, có người đến đón bọn họ, Tiểu Khả nhìn chiếc Alphard màu đen sáng bóng trước mặt thì ngơ ngác.
“Minh Noãn, chị nhớ xe bảo mẫu của em màu trắng mà?”
Quý Minh Noãn cả kinh, chỉ nhẹ giọng nói: “À, em có hai chiếc, để một chiếc ở Thành phố Yến.”
Tiểu Khả mở to mắt nhìn người giàu có Quý Minh Noãn, sùng bái nói: “Con gái à ~ rốt cuộc con là hoa phú quý gì thế?”
Quý Minh Noãn nghe vậy, nhớ tới ngày đó Lý Nhu mắng cô, hỏi cô có phải đã xem bản thân là ảnh hậu hay hoa phú quý không, cô dở khóc dở cười.
*
Ngày đầu tiên vào đoàn làm phim, đạo diễn còn chưa sắp xếp đóng phim, mọi người chỉ đặt hành lý ở khách sạn, thu dọn đồ cần thiết.
Tới buổi tối, nghỉ ngơi thỏa đáng, đoàn phim ăn liên hoan, làm quen với nhau, cũng không biết có phải Tiểu Khả tâm niệm tiểu thịt tươi không, cả đêm như được bơm máu gà, nhanh chóng làm quen đạo diễn và nhà sản xuất.
Tiểu Khả trở lại khách sạn, chỉnh mấy tấm ảnh tối nay chụp, đăng mấy tấm lên Weibo, dù là tấm nào, con gái hoa phú quý của cô vẫn xinh đẹp như thần tiên, di động cũng không gánh nổi vẻ đẹp đó.
Quý Minh Noãn có tick V: Đến đoàn phim rồi, chờ mong khởi động máy.
Tiểu Khả nói: “A, mới nửa tiếng thôi đã có 500 lượt chia sẻ, quá lợi hại, trưởng thành xinh đẹp đúng là có đặc quyền.”
Quý Minh Noãn trừ ngẫu nhiên tâm huyết dâng trào, sẽ xem Weibo, cơ bản đều giao cho Tiểu Khả xử lý.
Tiểu Khả kích động hồi lâu, nhìn thời gian, đã hơn 10 giờ, vội nói: “6 giờ ngày mai chị kêu em thức dậy, nghỉ ngơi trước đi.”
Quý Minh Noãn gật đầu, “Ừm, chị cũng đừng xem muộn quá, ngày mai thức dậy rồi xem.”
*
Quý Minh Noãn đăng Weibo không lâu, Lục Chân Chân nhanh chóng gửi hình cho Lục Ngôn Thâm.
Lục Ngôn Thâm rất ít khi chơi mạng xã hội, chỉ đăng bài trong vòng bạn bè, nhưng cũng có liên quan đến công ty, anh xem vòng bạn bè của Quý Minh Noãn không có bài đăng này.
Lục Chân Chân xem ở đâu?
Lục Ngôn Thâm hỏi: “Xem ở đâu?”
Lục Chân Chân: Weibo (vẻ mặt ghét bỏ.jpg)
Lục Ngôn Thâm đang trên đường về nhà, đưa điện thoại cho Chu Mặc: “Chu Mặc, đăng ký một tài khoản Weibo giúp tôi, theo dõi Quý Minh Noãn.”
Chu Mặc ngẩn ra, sau đó nhận di động, hỏi: “Cần chứng thực không ạ?”
“Chứng thực gì?”
Chu Mặc nói: “Chứng thực là người ta vừa nhìn đã biết đây là tài khoản của chủ tịch Hằng Thịnh.”
Lục Ngôn Thâm nhíu mày, “Không cần.”
Hình như Quý Minh Noãn không muốn người ta biết cô là người nhà họ Lục.
Chu Mặc nhanh chóng đăng ký tài khoản cho người không biết gì là Lục Ngôn Thâm, cũng chỉ theo dõi một mình Quý Minh Noãn.
Lục Ngôn Thâm nhìn mấy tấm ảnh của Quý Minh Noãn trên Weibo, bấm xem từng tấm ảnh.
Sau đó anh lưu 2 3 tấm ảnh, gửi cho Quý Minh Noãn.
Anh nghiêm túc bình luận: 【 Độ phân giải của di động tương đối thấp, đổi cái khác đi. 】
Quý Minh Noãn nhận được tin nhắn của Lục Ngôn Thâm, vừa tắt đèn, nhìn thấy tin nhắn của đối phương, vội vàng mở nó.
Độ phân giải tương đối thấp? Ha ha ha, Quý Minh Noãn cười ngã xuống giường.
Độ phân giải tương đối thấp, thần kỳ thật đấy!
Rõ ràng Tiểu Khả chụp ảnh giúp cô cố tình bắt cận cảnh, còn chỉnh màu, ha ha, độ phân giải tương đối thấp, bé Thâm Thâm Lục thị, anh muốn bao thầu truyện cười cả năm của tôi hả?
Quý Minh Noãn vội vàng chụp hình gửi cho Lục Chân Chân: 【 Xem đi, anh trai em là bé Teletubbie hả? Sao dây anten của anh ấy không giống chị vậy? Anh ấy muốn chị cười chết hả? 】
Lục Chân Chân thầm đau lòng thay anh trai 3 giây, lần nữa cảm thấy hạnh phúc của anh trai có nguy cơ sụp đổ.
Lục Chân Chân làm gì được đây? Cô ấy chỉ có thể nói đủ lời hay, mua một chiếc túi xách cho chị dâu thôi.
【 Anh em chưa bao giờ chụp ảnh, không biết cũng là chuyện bình thường. 】
Quý Minh Noãn xem tin nhắn của Lục Chân Chân, nhanh chóng gửi tấm ảnh Lục Ngôn Thâm gửi cho cô.
【 Ai nói anh em không biết chụp ảnh? Hôm nay anh ấy gửi chị đấy 】
Lục Chân Chân mở to mắt nhìn tấm ảnh, sao lại thế? Sao anh trai cô ấy lại chụp tấm ảnh này? Đây chẳng phải là văn phòng của anh ấy sao? Còn gửi cho một mình Quý Minh Noãn?
Anh trai của cô ấy yêu Quý Minh Noãn sâu đậm cỡ nào vậy? Có phải anh ấy sợ chị dâu đi xa làm việc, nhớ anh ấy, mới chụp tấm ảnh này cho Quý Minh Noãn, mỗi ngày xem một lần?
Lục Chân Chân bị ngốn cẩu lương của anh trai và chị dâu, lập tức mất hứng: 【 À 】
Quý Minh Noãn thấy Lục Chân Chân không mắng anh chung với cô, tốt bụng giải thích với trực nam Lục Ngôn Thâm: “Chỉnh màu là thế đấy.”
Sau đó Lục Ngôn Thâm nhắn lại một chữ: 【 À 】
*Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
Sáng hôm sau, 6 giờ, Quý Minh Noãn bị Tiểu Khả kéo ra khỏi giường khách sạn, đừng nói gì cả, ông nội Lục nói đúng đấy, cô ngủ quen chiếc giường sang trọng trong nhà, ngủ ở khách sạn đúng là không thích nghi.
Hoa phú quý thành công bị nhóm kim chủ nhà họ Lục chiều hư.
Quý Minh Noãn đi đến phim trường, nhìn hoàn cảnh quen thuộc, lộn xộn và ầm ĩ.
Thật hoài niệm.
Có nhân viên đoàn phim gân cổ nói chuyện, cũng có người cầm loa, dây điện đạo cụ đầy đất.
Quý Minh Noãn chào hỏi đạo diễn, nhanh chóng vào phòng trang điểm, tiến hành nghi thức khởi động máy quay lúc 9 giờ, mới có thể bắt đầu quay.
Quý Minh Noãn không có đoàn đội, nên dùng chuyên viên trang điểm của đoàn phim.
Chuyên viên trang điểm là người phụ nữ hơn 40 tuổi, không ngừng nhìn Quý Minh Noãn, cực kỳ hâm mộ nói: “Ai da, làn da của Noãn Noãn trắng như trứng gà, ngày thường dùng đồ trang điểm của hãng nào đấy?”
Khoảng thời gian này Quý Minh Noãn dùng mỹ phẩm dưỡng da trên bàn của Lục Chân Chân, cũng không dùng cả bộ, chỉ cảm thấy dùng tốt.
Cô thuận miệng nói mấy nhãn hiệu kiếp trước thường dùng, chuyên viên trang điểm vừa nghe: “Khó trách làn da tốt như vậy, nghe nói Tư Nhã cũng thích dùng nhãn hiệu này.”
Quý Minh Noãn nghe tên An Tư Nhã, lập tức cười, không đánh giá gì.
Quý Minh Noãn trang điểm, thay quần áo không tốn nhiều thời gian, lúc ra ngoài, mấy diễn viên cũng chuẩn bị gần xong.
Bọn họ tiến hành nghi thức khởi động máy quay, nhanh chóng diễn cảnh đầu tiên.
Cảnh đầu tiên là cảnh của nam nữ chính.
Quý Minh Noãn là nữ chính rơi từ trên trời xuống, rất nhiều người mong chờ cảnh đầu tiên của cô, đương nhiên còn có rất nhiều người chờ xem kịch vui, để xem người mới như Quý Minh Noãn diễn cảnh đầu tiên sẽ NG (cảnh phim bị lỗi) bao nhiêu lần! Cô sẽ bị đạo diễn mắng thế nào.
Tuy Quách Chấn Xuyên không hống hách, nhưng đã làm đạo diễn, trừ đối mặt ảnh đế ảnh hậu có địa vị lớn hơn ông ấy, cũng rất nóng nảy lúc quay phim, nếu diễn viên diễn không tốt nhiều lần, ông ấy sẽ ném kịch bản, có người thậm chí cầm loa lớn tiếng mắng diễn viên, để cả đoàn làm phim đều nghe thấy.
Lương An Nghi là tiểu hoa trong giới giải trí, tuy chỉ là nữ phụ, nhưng làm tiền bối, vẫn vờ cổ vũ: “Minh Noãn, cố lên, chị sẽ theo dõi em.”
Đường Tử Gia là cộng sự, đúng lúc làm dịu bầu không khí, “Không cần lo, phát huy bình thường là được, nhân lúc đạo diễn chưa sắp xếp xong, chúng ta diễn thử trước đi.”
Nữ phụ số 3, nữ phụ số 4, nữ phụ số 5 ngồi một bên nghe Lương An Nghi khách sáo, làm bộ nghe không thấy, ngầm cho Quý Minh Noãn mấy ánh mắt xem thường.
Họ thấy Quý Minh Noãn và Đường Tử Gia đi khỏi, lấy lòng vây quanh Lương An Nghi cười, nhìn dáng vẻ chờ mong Quý Minh Noãn xấu mặt.
“Chị An Nghi, tiếp theo có cảnh của chúng ta, em mong quá, muốn hợp tác với chị rất lâu rồi, nhưng mà không có kinh nghiệm diễn xuất, lát nữa phiền chị chỉ dạy nhiều hơn.”
“Đúng đấy, đúng đấy, trước kia chị An Nghi từng đóng một bộ phim cổ trang, khá hay đấy, cuối cùng em cũng có cơ hội hợp tác với chị, xin chị chỉ dạy nhiều hơn.”
“Kỹ thuật diễn xuất của chị An Nghi luôn được đạo diễn xem là sách giáo khoa, chị chắc chắn diễn tốt, không biết có ai kéo chân sau không……”
Tiểu Khả ở một bên nghe thấy, nổi giận, rõ ràng cảnh tiếp theo sẽ diễn chung với nhau, sao chỉ biết nịnh bợ Lương An Nghi? Họ còn mỉa mai gái nhà cô ấy kéo chân sau?
Đám trà xanh không biết xấu hổ chắc chắn đang ghen tị Minh Noãn nhà mình nhận được vai nữ chính cho bộ phim đầu tiên.
Quý Minh Noãn và Đường Tử Gia diễn tập xong, Tiểu Khả thuật lại hình ảnh vừa nãy với Quý Minh Noãn, “Hừ, đám sen trắng đó chỉ biết ghen tị! Họ vào giới giải trí 3 4 năm cũng chẳng nổi tiếng, đáng lắm, hiện tại bọn họ xem thường em, sau này em thành ảnh hậu, bọn họ đừng mong trèo cao.”
Quý Minh Noãn cười, thầm nghĩ còn chưa bắt đầu quay phim, đám nịnh bợ đó vội vàng tân bốc hạ bệ người khác.
Nếu bọn họ đã mong chờ mình đóng phim, vậy mình phải đóng tốt một chút, không thể đánh gãy chân chó của bọn họ, vậy để mắt chó của họ bị mù.