Thẩm Nguyệt Dao nhìn dáng vẻ hai cha con lo lắng đau lòng lẫn nhau, khóe miệng gợi lên một nụ cười khẽ.
Thật ra dựa theo ký ức mà nói, Tô Tuyết Y thật sự được xem là một người cha tốt.
Thẩm Nguyệt Dao nói: “Các con ngoan ngoãn ăn cơm đi, cha của các con cũng sẽ ăn cơm.
”
Đại Bảo không tin lời nói của nữ nhân này, cố chấp nhìn cha của mình.
Tô Tuyết Y gật đầu với cậu, nói: “Nghe lời!”
Hai chữ của Tô Tuyết Y còn có tác dụng hơn lời nói của Thẩm Nguyệt Dao nhiều, giọng nói của hắn trầm thấp êm tai, lại có thể làm người ta không khống chế được mà nghe theo.
Lúc này Đại Bảo và Nhị Bảo mới đi đến bàn ăn cơm.
Thẩm Nguyệt Dao nhỏ giọng nói: “Miệng vết thương của huynh đều là bị thương ngoài da, ta đã rửa sạch băng bó vết thương cho huynh rồi, không có vấn đề gì, nhưng mà vẫn không nên lộn xộn, tạm thời tĩnh dưỡng hai ngày trước.
”
Mặc kệ Tô Tuyết Y nghĩ nàng như thế nào, có thái độ với nàng ra sao, nàng chỉ làm việc mình nên làm, trong lòng an ổn là được.
Tô Tuyết Y nghe Thẩm Nguyệt Dao nói như vậy, mặt mày như vẽ càng lạnh lùng hơn.
Nếu như có thể, hắn tình nguyện miệng vết thương này chảy máu không cần băng bó cũng không muốn Thẩm Nguyệt Dao giúp đỡ.
Nữ nhân này từ trước đến nay đều không có lòng tốt.
Tô Tuyết Y trầm giọng nói: “Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?”
Lúc này tóc của Tô Tuyết Y rũ xuống, yên lặng ngồi dựa vào đầu giường, vài sợi tóc rũ ở bên tai, gầy ốm lại khó che giấu được dáng vẻ hoàn mỹ và tinh xảo, quần áo cũ nát cũng khó có thể che giấu được khí chất cao quý trên người hắn.
Thật sự là như ngọc như tiên, chi lan ngọc thụ.
Chỉ nhìn một cái cũng có thể làm người ta không kiềm chế được mà đáy lòng rung động, cũng chẳng trách lúc trước linh hồn xấu xa kia lại nhất kiến chung tình với hắn, hao tâm tổn sức cũng muốn gả cho hắn.
Đáng tiếc nam tử thanh tuyệt xuất trần như vậy lại có trái tim như tảng băng, dáng vẻ lạnh như băng đẩy người ra ngàn dặm kia cũng có thể làm người ta đông cứng lại thành tượng băng.
Thẩm Nguyệt Dao không giống với linh hồn xấu xa kia, nàng tâm như nước lặng, nếu nói nàng có ý gì với Tô Tuyết Y, vậy có lẽ là có một chút cảm giác áy náy.
Dù sao buổi tối ba năm trước, người xảy ra quan hệ với hắn thật ra là linh hồn và thân thể đều là của nàng.
Nàng sẽ đền bù một chút.
Thẩm Nguyệt Dao nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Ta cũng không có mục đích gì, cho dù huynh có tin hay không, hiện tại ta cũng chỉ muốn người một nhà có thể ăn no trước.
”
Ngay cả cơm cũng ăn không đủ no thì làm sao có tâm trạng suy nghĩ những chuyện khác.
Tô Tuyết Y không tin.
Thẩm Nguyệt Dao nhìn sắc mặt của hắn là lập tức biết ngay, nhưng mà nàng cũng không giải thích quá nhiều.
Thẩm Nguyệt Dao nói: “Ta làm cơm chiều, hiện tại thân thể của huynh không nên cử động, ta sẽ bưng đến bên giường cho huynh ăn.
”
Nói rồi Thẩm Nguyệt Dao quay về phòng bếp, lấy cái bánh và một chén món kho trong nồi ra, bưng đến bên mép giường, lại cầm một đôi đũa sạch sẽ.
“Tay của huynh có thể cử động, ăn đi.
”
Thẩm Nguyệt Dao đặt xuống, sau đó quay về bàn ăn ở nhà bếp tiếp tục ngồi xuống ăn cơm.
Còn Tô Tuyết Y suy nghĩ cái gì, hắn đã trải qua những gì, Thẩm Nguyệt Dao cũng không có hỏi nhiều.
Tô Tuyết Y nhìn mâm đồ ăn bên mép giường, như suy tư gì đó.
Hắn sẽ không giận dỗi với đồ ăn.
Tô Tuyết Y cầm lên ăn.
Khi thật sự ăn vào thì hắn mới biết thứ này ngon đến mức nào.