Suy nghĩ những chuyện này, nàng mở nắp nồi ra, nhìn nước cơm và rau dại trong nồi, thật ra chính là một chút gạo thô nấu với chút rau dại, nước canh rất lỏng, không có dinh dưỡng gì, phía trên nắp có đặt một quả trứng gà luộc.
Dựa theo lệ thường thì gà mái trong nhà đẻ trứng gà đều sẽ do nàng ăn, cho dù là Tô Tuyết Y hay là hai đứa nhỏ đều không được ăn.
Hai đứa nhỏ lớn như vậy, có lẽ chưa ăn được mấy quả trứng gà.
Ăn cơm như vậy hoàn toàn không có chất dinh dưỡng gì.
Nhưng ở thời đại có sức sản xuất vô cùng thấp này, một mẫu ruộng tốt thượng đẳng trồng lương thực thì đến lúc thu hoạch cũng chỉ được hai ba trăm cân lương thực, hoàn toàn không thể so sánh với hiện đại động một chút là hơn một ngàn cân lương thực.
Hơn nữa có rất nhiều người cũng chỉ có hai ba mẫu đất, lương thực có thể ăn rất ít, có hộ gia đình ngay cả ruộng đất cũng không có, chỉ có thể thuê đất trồng lương thực, tá điền trồng lương thực đến lúc thu hoạch còn phải nộp lên rất nhiều lương thực, lương thực còn lại rất ít, thậm chí có đôi khi còn không đủ cho người một nhà ăn.
Phần lớn thời gian đều phải đói bụng.
Có thể không bị đói chết đã được xem là rất tốt rồi.
Đương nhiên, Tô gia không mua nổi đất, chỉ là thông qua khai hoang mà có được ba mẫu đất.
Còn lại chính là hai căn phòng tường đất tồi tàn, cũng chỉ có như vậy.
Nàng biết bốn năm trước, từ sau khi Tô gia đến thôn Liễu Hà định cư, nhờ vào cố gắng mà điều kiện của người một nhà dần dần trở nên tốt hơn một chút.
Nhưng bởi vì chữa trị chân cho Tô Tuyết Y nên hiện giờ chẳng những không có một văn tiền nào mà còn thiếu nợ đại phu mấy lượng bạc.
Hiện giờ trong nhà cũng không còn bao nhiêu lương thực.
Thẩm Nguyệt Dao tìm kiếm một hồi, mới phát hiện chỉ có một ít gạo thô ở đáy lu và một lu bột mì thô nhỏ, ngoài ra không còn lương thực nào khác.
Cũng may trong nhà có hầm, trong hầm có mười mấy củ cải trắng và mấy cái bắp cải trắng.
Mấy cái này đều được dự trữ vào mùa đông năm trước.
Nhưng cũng chỉ có một chút này thôi.
Ngày thường người một nhà cũng không nỡ ăn, đều ăn rau dại và nước canh loãng để lót bụng.
Còn không thì ăn cải bẹ xanh ướp, cải bẹ xanh được tẩm ướp rồi cắt thành sợi nhỏ, liền có thể ăn giống như dưa muối.
Nhưng mà vẫn luôn ăn như vậy thì sẽ không có chất dinh dưỡng gì cả.
“Củ cải chính là thứ tốt.
”
Thẩm Nguyệt Dao nghĩ như vậy, lấy mấy củ cải lớn trong hầm ra, rửa sạch sẽ.
“Có thể dùng củ cải làm bánh củ cải sợi, như vậy hai đứa nhỏ có thể ăn chút món ngon.
”
Nói dứt lời, Thẩm Nguyệt Dao cầm con dao, dùng dao cắt củ cải thành sợi mỏng.
“Cạch cạch…”
Rất nhanh đã vang lên tiếng thái sợi.
Thẩm Nguyệt Dao sử dụng đao vô cùng thuần thục, cắt sợi càng là vô cùng nhanh chóng.
Sau đó, nàng bỏ củ cải đã cắt thành sợi mỏng vào một cái chậu gỗ nhỏ.
Thời đại này nồi chén gáo bồn không rẻ tiền và có số lượng nhiều giống như thời hiện đại, chỉ là bình gốm chậu gốm gì đó thường sử dụng cũng đều là mười mấy văn tiền một cái.
Trong nhà này cũng chỉ có hai cái chậu gỗ, một cái chậu gỗ lớn dùng để rửa mặt, cái chậu gỗ nhỏ dùng để nấu cơm.
Nàng lại vào trong phòng tìm cái rổ nhỏ đựng trứng gà tươi.