Hứa Ngạn Văn đè cô xuống giường, cơ thể hai người dán chặt lấy nhau, kiềm chế dục vọng nóng rực như dung nham trong lòng, khàn giọng hỏi: "Anh với Tống Nghĩa Khôn, ai quan trọng hơn?"
Tiết Giai Duyệt nằm dưới người anh, khát vọng trong cơ thể cô lơ lửng trong không trung, cứ mãi bên trên không thể hạ xuống được, cô sắp bị anh làm cho phát điên rồi, cô tức giận giơ tay đập vai anh một cái, "Anh là chồng của em, anh ấy là anh trai của em, so sánh cái gì? Em muốn ở bên cạnh anh suốt đời á——!"
Trong giây tiếp tục, cô gần như bị hạ gục bởi Hứa Ngạn Văn...
Tối hôm đó, Hứa Ngạn Văn chứng minh Tiết Giai Duyệt nghe ý nghĩa chung sống bên nhau suốt đời. Nhanh mà không có , chờ gì tìm ngay { Tr𝑈mt ruyện.Vn }
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Tiết Giai Duyệt vừa bị đau lưng vừa bị chuột rút, cô từ trên giường ngồi dậy, lưng đau đến mức không thể ngồi dậy lên được "Á".
"Làm sao rồi?" Hứa Ngạn Văn nghe được tiếng của Tiếng Giai Duyệt, cúi người quan tâm hỏi.
Tiết Giai Duyệt nhìn anh, tức giận: "Tại anh hết, bây giờ không ngồi dậy được. Đau lưng quá."
Hứa Ngạn Văn nghe vậy khẽ bật cười, rất hài lòng thành quả hôm qua mình tạo ra, bàn tay chui vào trong chăn, lặng lẽ không phát ra âm thanh chạm lên lưng của Tiết Giai Duyệt, nhẹ nhàng xoa bóp mát xa lưng cô.
Tiết Giai Duyệt nét mặt thay đổi, lẩm bẩm nói, giống như sợ Hứa Ngạn Văn mà lùi về phía sau, cầu xin: "Đừng nghịch nữa."
Cô thực sự không thể chịu đựng được, nếu anh tiếp tục dày vò cô, 100% cơ thể cô tan ra thành trăm mảnh, dựa theo tình trạng hiện tại. Cơ thể mềm nhũn đến mức không phải của mình nữa.
"Em đang nghĩ cái gì vậy? Vừa nãy nghe em than bị đau lưng nên anh giúp em xoa bóp." Bàn tay của Hứa Ngạn Văn bám theo lưng cô, dùng sức lực vừa phải giúp cô xoa bóp lưng.
Hiểu lầm ý của Hứa Ngạn Văn, Tiết Giai Duyệt khuôn mặt đỏ ửng lên, nhưng thành quả sau bao nhiêu lần bị Hứa Ngạn Văn lừa, cô có chút tức giận.
Hứa Ngạn Văn khóe môi khẽ nhếch lên, bàn tay to lớn từ tốn xoa bóp, lực vừa phải, vô cùng thoải mái. Tiết Giai Duyệt nằm lì ở trên giường, ngọt ngào rên rỉ 2 tiếng.
Tiết Giai Duyệt ngáp, nhắm mắt lại tận hưởng sự phục vụ của Hứa Ngạn Văn, thoải mái đến mức cô sắp ngủ thiếp đi, lẩm bẩm nói: "Em muốn ngủ tiếp. May hôm nay là thứ 7 không cần phải đi làm. Em thực sự muốn nằm lì ở trên giường suốt ngày hôm nay."
Hứa Ngạn Văn động tác vẫn không dừng lại, tiếp tục giúp cô xoa bóp thắt lưng, khẽ nói: "Em muốn ngủ thì cứ ngủ đi. Chờ đến tối anh gọi em dậy."
"Hôm nay có sắp xếp gì không?" Tiết Giai Duyệt quay đầu sang nhìn anh.
Hứa Ngạn Văn nhắc nhở cô: "Ngày cuối tuần nên muốn quay về nhà chính."
"Để ngày mai về đi, có được không?" Tiết Giai Duyệt vùi đầu vào trong gối, giọng nói truyền từ khe gối.
"Tại sao không muốn trở về?" Hứa Ngạn Văn cảm thấy không ổn, trước kia Tiết Giai Duyệt rất thích quay về nhà thăm ông nội, tại sao hôm nay cô không muốn đi.
Nhưng rõ ràng Hứa Ngạn Văn không hiểu ý của cô. Tiết Giai Duyệt đành ngẩng đầu lên, nheo mắt lại nói: "Em muốn đi ngủ. Em không muốn dậy, em dậy không nổi!"
Không đợi Hứa Ngạn Văn trả lời, Tiết Giai Duyệt bổ sung thêm, "Tất cả đều là lỗi của anh. Anh phải chịu trách nghiệm."
Hứa Ngạn Văn bất lực nhìn cô, ánh mắt tràn ngập sự cưng chiều, "Được. Anh sẽ chịu trách nhiệm."
Tiết Giai Duyệt đắc ý nhướng mày, "Tạm ổn."
"Vậy em ngủ tiếp đi. Anh đi làm bữa sáng." Hứa Ngạn Văn vỗ mông cô, biểu cảm ái muội.
Tiết Giai Duyệt hừ một tiếng, xê dịch cái mông tránh né bàn tay của anh.
Nhưng vẫn không thể thoát được, Hứa Ngạn Văn cúi đầu xuống hôn lên gáy của cô, cô rụt cổ lại Hứa Ngạn Văn tiếp tục hôn, mang theo cưng chiều yêu thương, khiến cô dựng cả tóc gáy, vội vàng đẩy anh ra, nũng nịu cầu xin: "Được, được. Em đói."
"Anh cũng đói bụng." Hứa Ngạn Văn bật cười.
"Em thực sự đói bụng." Tiết Giai Duyệt giả bộ đáng thương, nhìn Hứa Ngạn Văn khiến lòng anh mềm nhũn.
Làm nũng đúng là rất hiệu quả. Hứa Ngạn Văn tốt bụng tha cho cô. Đứng dậy rửa mặt rồi đi đến phòng bếp nấu cơm. Còn Tiết Giai Duyệt tiếp tục nằm lì trên giường.
Vô thức, Tiết Giai Duyệt chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng, dường như cô nhìn thấy có 2 người đàn ông cao lớn đánh nhau. Anh đấm tôi một cái, tôi đấm lại anh một cái, không ai chịu nhường ai, cuộc chiến bất phân thắng bại, không người nào tiến ra ngăn cản. Thậm chí có mấy kẻ đứng bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa. Mong cuộc chiến giữa hai người bọn họ diễn ra ác liệt hơn, để bọn họ nhân cơ hội "ngư ông đắc lợi".
Tiết Giai Duyệt nhìn chằm chằm hai người đang đánh nhau. Vất vả lắm xác định người đàn ông bị thương trên mặt khóe môi đang chảy máu là ai. Một trong hai người đàn ông chính là Hứa Ngạn Văn, người còn lại chính là Tống Nghĩa Khôn.
Khi nhận ra hai người bọn họ, Tiết Giai Duyệt ngây người ra. Vội vàng tiến lên phía trước ngăn cản, cố tách hai người bọn họ ra. Đây là cuộc chiến giữa hai người đàn ông to lớn. Một cô gái như cô làm sao có thể ngăn cản được. Dù cô khuyên can thế nào cũng vô ích. Hai người đánh nhau ngày càng ác liệu, dường như không phân định thắng thua sẽ không dừng tay.
"Hai người mau dừng tai!" Tiết Giai Duyệt hoảng sợ, nhìn hai người đánh nhau ác liệt như vậy, suýt chút nữa bật khóc, nhìn hai người kia hét lên.
Không biết tiếng hét của cô tác dụng, hay là mục tiêu ban đầu hai người bọn họ chính là cô. Khi hai người bọn họ nhận ra cô đang đứng ở đây. Mỗi người đứng một bên lôi kéo tay của cô, muốn kéo cô về phía mình, hai người cứ giằng co như vậy, không ai chịu nhận thua.
"Anh mau thả tay ra!" Tống Nghĩa Khôn nói.
"Anh mới là người nên thả tay ra!" Hứa Ngạn Văn nghiêm mặt nói: "Cô ấy vợ của tôi, anh là cái thá gì?"
"Em ấy là em gái của tôi!" Tống Nghĩa Khôn vừa nói vừa kéo Tiết Giai Duyệt về phía mình, có chút không hài lòng với Hứa Ngạn Văn, "Anh không xứng với em ấy."
Hứa Ngạn Văn nhếch khóe môi, "Anh nói cô ấy là em gái của anh chính là em gái của anh sao? Bằng chứng đâu? Nhưng tôi có bằng chứng chứng minh cô từ nhỏ đến lớn sống ở nhà của tôi. Anh có thể đi hỏi mọi người. Anh dám lừa cả Hứa gia sao?"
"Em ấy chính em gái của tôi. Tôi không cần thiết phải lừa anh!" Tống Nghĩa Khôn không sợ Hứa Ngạn Văn, cũng không sợ Hứa gia, nói: "Hôm nay tôi nhất định mang em ấy đi."
"Anh dám!" Hứa Ngạn Văn cảnh cáo Tống Nghĩa Khôn: "Nếu anh dám đụng đến Tiết Giai Duyệt. Tôi cho anh nếm mùi đau khổ!"
"Định dọa sẽ khiến tôi phá sản đúng không?" Tống Nghĩa Khôn khóe miệng nhếch lên, không để tâm nói: "Tôi vốn dĩ là kẻ trắng tay, không thèm sợ anh."
Hứa Ngạn Văn nhíu mày, lạnh lùng nói: "Anh không sợ cũng được thôi. Vậy anh có nghĩ đến những người khác và đã hỏi ý kiến người bạn anh đang hợp tác chưa?"
Tống Nghĩa Khôn: "..."
"Đủ rồi. Hai người đừng làm loạn nữa!" Tiết Giai Duyệt sốt ruột định hét toáng lên, sử dụng toàn bộ sức lực vẫn không nói ra được. Cuối cùng cũng nói ra được, "Hai người đều là người rất quan trọng đối với em. Hai người có thể chung sống hòa bình được không, đừng có cãi nhau nữa?"
"Giai Duyệt... Giai Duyệt..." Bên tai truyền đến giọng nói dịu dàng của Hứa Ngạn Văn, Tiết Giai Duyệt từ từ mở mắt ra, đối đầu cặp mắt đen nháy sâu hút của Hứa Ngạn Văn.
"Em vừa nãy la hét vùng vẫy, nằm mơ thấy ác mộng sao?" Hứa Ngạn Văn lo lắng hỏi cô.
Thấy anh nhìn chằm chằm mình, sửng sốt nói, "Em..."
"Em mơ thấy có ai đó đánh nhau? Ai đang đánh nhau vậy?" Hứa Ngạn Văn cặp mắt sâu hút nhìn cô, "Có anh sao?"
Nghe được câu hỏi của anh, trái tim của Tiết Giai Duyệt đập lỡ một nhịp. Rõ ràng vừa nãy trong lúc ngủ đã nói mớ, bị Hứa Ngạn Văn nghe thấy, không biết anh nghe được bao nhiêu, đang nghĩ gì.
"Rất khó nói?" Hứa Ngạn Văn nhìn cô không chớp mắt, giống như muốn quan sát biểu cảm trên khuôn mặt cô phát hiện ra điều gì đó.
Tiết Giai Duyệt do dự, trong lòng đấu tranh dữ dội. Cô nhớ lại hình ảnh trong giấc mơ, nếu hiện tại Hứa Ngạn Văn vẫn không thể chấp nhận mối quan hệ giữa cô và Tống Nghĩa Khôn. Chuyện trong giấc mơ sẽ biến thành sự thật. Nếu Hứa Ngạn Văn lựa chọn thủ đoạn không đổ máu, Tống Nghĩa Khôn không thể chống đỡ được, công ty game anh ấy vừa mới thành lập, không thể chịu được bất kỳ tổn thất gì. Hứa Ngạn Văn muốn công ty phá sản là một chuyện dễ như trở bàn tay.
Nghĩ đến đây, Tiết Giai Duyệt không giữ bình tĩnh, vội giữ chặt ống tay áo của Hứa Ngạn Văn, vẻ mặt đáng thương nhìn anh, "Em... em có chuyện muốn nói với anh."
Hứa Ngạn Văn gật đầu, nghiêm túc nhìn cô, kiên nhẫn chờ cô nói.
Tiết Giai Duyệt suy nghĩ một lúc, nói: "Nếu em nói, em với Tống Nghĩa Khôn thực sự là anh em. Anh có tin không?"
Hứa Ngạn Văn nghe thấy vậy khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: "Anh nhớ em là cô nhi. Từ nhỏ đã chuyển đến nhà anh sinh sống."
"Không phải." Tiết Giai Duyệt vội vàng nói: "Anh ấy thực sự là anh trai của em. Bọn em từng chung sống với nhau."
Nghe những gì Tiết Giai Duyệt nói, Hứa Ngạn Văn lông mày nhíu chặt lại, khó hiểu nhìn cô, "Anh không hiểu."
Tiết Giai Duyệt cắn khóe môi, giống như hạ quyết tâm, nói: "Nếu như em nói kiếp trước em từng quen biết anh ấy, anh có tin không?"
"Kiếp trước em là cô nhi được nhà anh ấy nhận nuôi dưỡng. Em và anh ấy lớn lên cùng nhau. Em gọi anh ấy là anh trai. Sau này em bị ô tô đâm chết, sau đó biến thành....Tiết Giai Duyệt."
Hứa Ngạn Văn bật cười tiếp lời: "Sau đó, em lại được nhà anh nhận nuôi. Sống ở nhà anh suốt mười mấy năm, cũng gọi anh là anh trai. Anh cảm thấy câu chuyện em kể không hết sức thuyết phục?"
"Đó đều là sự thật." Tiết Giai Duyệt lo lắng nói.
Hứa Ngạn Văn đưa tay chạm lên trán của cô, khó tin nói: "Không bị sốt, sao lại bị mê sảng."
"Chồng..." Tiết Giai Duyệt nắm lấy tay của anh, buồn bã không biết dùng cách nào để thuyết phục anh, bất lực nói: "Những gì em vừa nói đều là sự thật. Anh phải tin em."
Hứa Ngạn Văn nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, không đành lòng nhìn dáng vẻ lo lắng buồn bã của cô, đưa tay ra ôm cô vào lòng, bàn tay to lớn vỗ về lưng cô: "Được rồi. Anh tin em."
Rõ ràng đang dỗ dành cô, cô biết anh không tin. Tiết Giai Duyệt đẩy anh ra, nhìn thẳng vào mắt anh nói: "Rõ ràng anh không tin tưởng em."
"Anh tin."
"Anh không tin, rõ ràng anh nghĩ rằng em đang nói dối." Tiết Giai Duyệt vừa tức giận vừa buồn bực đau khổ: "Trên thế giới này có rất nhiều chuyện bí ẩn xảy ra với rất nhiều người. Có thể anh cảm thấy khó tin, nhưng nếu xảy ra với mình, anh không thể tưởng tượng nổi. Em chính là ví dụ điển hình. Em vẫn nhớ rõ chuyện xảy ra kiếp trước, nhớ rất rõ."