Editor: bevitlangthang
Lận Kính Trầm xốc rèm cửa lên thì thấy bé yêu đang chu bờ môi đỏ mọng ngồi trên giường ngơ ngác nhìn mình.
Ánh mắt hắn lập tức ôn nhu, hơi thở lạnh lẽo lập tức không còn thấy tăm hơi, hắn bước nhanh về phía giường, thấp giọng nói: "Dậy rồi sao? Có chỗ nào không thoải mái không?"
Cố Viễn vừa bị vẻ đẹp trai của đối phương làm cho mê hoặc, cậu đần người nhìn chằm chằm hắn, bây giờ mới thấy có chút xấu hổ, nghe hắn hỏi chuyện, theo bản năng liền gật đầu, nhỏ giọng oán giận: "Cả người, đều đau."
"Xin lỗi," Sáng nay Lận Kính Trầm đã kiểm tra qua dấu vết trên người cậu, đương nhiên biết cả người cậu đều đau, lời này cậu nói nhất định không phải là làm nũng, hắn nói, "Tối hôm qua là do ta không biết tiết chế."
Cố Viễn bĩu môi, "Ngươi biết thì tốt."
Cậu giống như đứa bé mới lớn làm lòng Lận Kính Trầm ngứa ngáy, hắn kéo cậu về phía mình rồi cúi đầu hôn vài cái, thấp giọng cười nói: "Đều là lỗi của tiểu nhân, mong Ninh Vương phi khoan hồng độ lượng, đừng so đo nữa, được không?"
Lời này nếu lọt vào tai người ngoài, chắc chắn một điều khi bọn họ nghe xong đều sẽ rớt cằm.
Kim tôn ngọc quý từ trước đến nay, Ninh Vương hung hãn ngạo nghễ, chưa từng xưng hô 'tiểu nhân' với người khác bao giờ.
Mà Cố Viễn bị hắn cưng chiều lâu như vậy, hoàn toàn không thấy có gì đó không đúng, kiêu ngạo tự hỏi mình hai giây, đối diện với ánh mắt nóng rực của đối phương miễn cưỡng gật gật đầu.
Hầu kết của cậu không ngừng rục rịch, tức giận muốn đi uống một ngụm trà, ngón tay cậu không cẩn thận đụng tới áo giáp trên người Lận Kính Trầm, bị khí lạnh trên bộ giáp của hắn làm cho run bần bật.
Cậu ngẩn người, nhìn áo giáp của đối phương, "Quần áo này của ngươi......"
"Là áo giáp." Lận Kính Trầm rót một tách trà nóng, đút cậu uống từng ngụm, giải thích: "Khiết Đan sẽ khởi binh vào đêm nay, ta sẽ dắt binh đi đánh trận."
Cố Viễn sửng sốt.
Cậu nghĩ ngợi một hồi, lê người đến mép giường, giang hai tay ra ngoan ngoãn ôm lấy vòng eo của Lận Kính Trầm, rầu rĩ nói: "Ta có thể đi cùng ngươi không?"
"Không được," Lận Kính Trầm xoa đầu cậu, "Tiền tuyến nguy hiểm, Viễn Viễn đi, ta không thể phân thân ra để bảo vệ em mọi lúc mọi nơi."
Cố Viễn ngửa đầu nhìn hắn, "Ta ở đây sẽ rất lo lắng cho ngài."
Ngọn đèn dầu trong doanh trướng không còn sáng nữa, thiếu niên ngửa đầu nhìn về phía đôi mắt người đàn ông, sạch sẽ hồn nhiên, ngập tràn tình yêu không cần phải nói thành lời, so với ánh đèn còn sáng hơn gấp mấy lần.
Lận Kính Trầm chưa bao giờ có một khoảnh khắc như lúc này, lòng hắn mềm mại như nguồn suối chảy ngày xuân.
Mặc dù từ nhỏ hắn được ăn ngon mặc đẹp mà lớn, nhưng mẫu phi mất sớm, phụ thân một lòng lo chuyện đại sự, huynh đệ ngoài mặt thì hoà thuận nhưng bên trong lại mưu kế tranh chấp, tình yêu thương của những người thân trong gia đình, hắn chưa từng được cảm nhận bao giờ.
Cho đến giờ phút này, thiếu niên ngoan ngoãn ngồi vào lòng mình, hai tay gầy yếu ôm chặt lấy hắn, đây là lần đầu tiên Lận Kính Trầm cảm nhận được, mình cũng là người có gia đình.
Có gia đình, có người ở nhà chờ hắn, cho nên hắn không còn cảm thấy chết ở trên sa trường có gì to tát, hắn phải bảo vệ bản thân, vinh quang sống sót trở về gặp cậu.
Hắn ôm lấy Cố Viễn, khàn giọng nói: "Viễn Viễn, em ở nhà, chính là áo giáp của ta."
Ta vì ngươi, phi khâm trảm cức*, không gì là không được.
*披襟斩棘 (phi khâm trảm cức): là một thành ngữ, mang ý nghĩa dù phía trước có gian nan cách mấy, cũng không ngừng vượt quá chông gai để đạt được mục đích.
**
Lận Kính Trầm đánh trận này, một lần chính là sáu tháng.
Cách một tháng, Cố Viễn sẽ nhận được bức thư từ người nọ.
Thời điểm bức thư đầu tiên được đưa đến, là vào ngay giao thừa, Cố Viễn mặc bộ đồ Lận Kính Trầm trước khi đi tự mình sai người chuẩn bị y phục mới cho cậu, cậu cùng gia đinh và bọn tỳ nữ vô cùng náo nhiệt đón năm mới, ăn cơm tất niên xong, cậu và mọi người đều ở trong phòng nói chuyện phiếm, nhìn khuôn mặt tươi cười của mọi người, cậu buồn bực chống cằm rầu rĩ nói: "Không biết Lận Kính Trầm có ăn cơm tất niên không nhỉ."
Giọng nói của cậu rất nhỏ, chỉ có Vương quản gia ở bên cạnh nghe rõ mồn một, vừa chuẩn bị an ủi hắn, thủ vệ gia đinh đột nhiên từ bên ngoài vọt vào, hưng phấn nói: "Chủ tử nhỏ! Chủ tử nhỏ! Vương gia gửi thư lại rồi!"
Có thư?
Cố Viễn bật dậy, hai ba bước chạy đến cửa, màn đêm buông xuống, trong tay gia đinh đang chạy tới thật sự cầm một bức thư!!
Nụ cười trên mặt không nhịn được mà rộ lên, chủ động chạy chậm tới nhận lá thư từ trong tay gia đinh, trên phong thư ấn dấu mộc đỏ thuộc về Lận Kính Trầm, viết xuống bốn chữ cứng cáp to lớn mà Cố Viễn quen thuộc, "Viễn Viễn mở thư."
Chỉ để một mình cậu mở thư?
Cố Viễn nhanh chóng đi về phía phòng ngủ, gấp không chờ nổi muốn xem thư, gia đinh nhanh chóng chạy phía sau dặn dò cậu: "Chủ tử nhỏ, người truyền tin còn chờ ở ngoài cửa, Vương gia nói, đợi chủ tử hồi âm, đến lúc đó bảo người truyền tin đưa thư cho hắn."
"Được," Cố Viễn nghĩ nghĩ, lại nói: "Hôm nay là giao thừa, đừng để người đứng ngoài cửa chờ, gọi hắn vào đây, rồi chuẩn bị cơm tất niên cùng một gian phòng để hắn nghỉ ngơi lại đây một đêm, ngày mai xuất phát cũng không muộn."
"Dạ."
Cố Viễn phân phó xong, gấp không chờ nổi ôm thư chạy chậm về phòng ngủ.
Trở lại phòng ngủ, đóng cửa lại, Cố Viễn không kịp ngồi xuống ghế, cậu đứng ở cửa nhanh chóng mở lá thư trong tay.
Bức thư không dài lắm, từng nét chữ nhỏ hắn viết còn dư hẳn một tờ, nội dung Lận Kính Trầm viết trong thư là hắn vẫn mạnh khoẻ, chưa bị thương ở đâu, để Cố Viễn yên tâm, rồi nói Khiết Đan khó chơi thật đấy, trận này chắc so với dự tính sẽ đánh lâu hơn, bảo cậu ở nhà mà có nhớ hắn cũng đừng khóc nhè khi hắn về trễ nha.
Cố Viễn chẹp miệng, người gì thế, bức thư này khó khăn lắm mới tới nơi, còn chọc bảo cậu nhớ hắn đến khóc nhè.
Cậu nín thở, thầm dặn dò bản thân không chấp người đang ra trận đánh giặc, tiếp tục đọc.
Chờ đến khi nhìn thấy những chữ viết ở phía dưới, Cố Viễn không nhịn được mà trừng lớn hai mắt.
Ở phía dưới cùng giấy trắng, nét chữ cứng cáp mạnh mẽ có trật tự viết rằng:
【 Mặc dù chất độc trong người đã được giải, nhưng mỗi ngày được bú sữa đã biến thành thói quen, nhiều ngày không uống sữa tươi của Viễn Viễn, nỗi nhớ nhung ngày càng nhiều hơn.
Viễn Viễn có thể nào hút sữa ra, bỏ vào trong túi rượu, để người đưa thư mang tới, để nỗi nhớ nhung này có thể vơi bớt phần nào không.
】
Cố Viễn không thể tin được mà đọc lại vài lần, con mắt cay cay đột nhiên tức giận nắm chặt lá thư úp mặt nó xuống, giống như là sợ tên biến thái nào đó thật sự bò ra từ trong thư làm cậu.
Cái tên này......!Cái tên này vậy mà dám bảo mình hút sữa ra gửi cho hắn uống!!!
Chuyện này......!Làm sao mà được!
Cố Viễn tưởng tượng đến hình ảnh kia, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
Hô hấp cậu càng lúc càng khó khăn, hai chân mềm nhũn dựa vào cánh cửa, trong đầu không nhịn được mà bắt đầu tưởng tượng đến hình ảnh người nọ miêu tả......!Một lát sau, hô hấp thiếu niên ngày càng dồn dập, ngực bỗng nhiên truyền đến cảm giác kỳ lạ.
Cố Viễn cúi đầu, không thể tin được mà phát hiện sữa mình đã chảy ra ngoài!
Sữa cậu cũng không tính là nhiều, mấy ngày nay Lận Kính Trầm không ở đây, chỉ cần lâu lâu cậu vuốt sữa ra ngoài, thì sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày.
Nhưng hôm qua cậu vừa mới vuốt ra hết, theo lý thuyết mà nói mấy ngày nay sẽ không có sữa, ai ngờ chỉ cần nghĩ đến Lận Kính Trầm, sữa sẽ tự động chảy ra!!!
Cái cơ thể này không nghe lời gì hết!
Nhưng hai người chỉ mới vừa làm nhau có một đêm, đã bị ép phải tách ra, Cố Viễn cho rằng mình chỉ đơn thuần là nhớ nhung Lận Kính Trầm, cho đến giờ phút này, sữa tươi chảy ra tứ phía, lỗ *** cũng nhịn không được mà ngứa ngáy phụt nước dâm, cậu phát hiện ra một điều là, thân thể cậu cũng vô cùng thèm muốn Lận Kính Trầm.
Cậu dựa vào ván cửa, hai chân không nhịn được mà ma sát vào nhau, tầm mắt quét đến túi rượu làm bằng da trâu trong phòng ngủ, cảnh tượng trong bức thư chiếm lấy toàn bộ não cậu, lỗ *** càng thêm khó chịu.
Cố Viễn khẽ cắn môi, do dự một lát, cậu đứng lên đi về phía túi rượu.
Chất liệu của túi rượu khi sờ vào có cảm xúc tinh xảo, nhưng màu sắc lại có cảm giác phóng khoáng hoang dã, Cố Viễn cầm nó hơi ma sát nhẹ trong bàn tay trắng nõn, cảm giác rất kỳ lạ khó mà giải thích.
Mà chủ nhân của bàn tay này, lại giống như không phát hiện ra điều gì kì lạ, đỏ mặt cắn răng kéo quần xuống lộ ra làn da trắng như tuyết bên trong, lúc sau, núm vú run rẩy phấn nộn đút vào miệng túi rượu thô ráp.
Cố Viễn cắn môi, kiềm nén tiếng rên rỉ, một tay nắm chặt túi rượu, một tay xoa nắn bầu vú, giống như một người mẹ đang trong thời kỳ mang thai, ngón tay hơi dùng sức một chút, một dòng sữa màu trắng từ trong núm vú phấn nộn chảy ra, rơi tí tách vào trong túi rượu.
Chỉ mới hút ra được một chút, Cố Viễn liền mệt mỏi ghé vào mặt bàn ngồi xuống.
Sao động tác của mình lại giống như người mẹ đang hút sữa ra ngoài cho con bú, nhưng sữa của cậu cũng không phải đút cho đứa trẻ non nớt mới sinh, mà là đút cho người đàn ông thành thục mạnh khoẻ chinh chiến tứ phương.
Nghĩ vậy, Cố Viễn càng thêm xấu hổ, hình ảnh mình tự nhét núm vú vào trong miệng bình rượu quá mức dâm đãng, cậu trốn tránh hơi nhắm mắt lại, trên tay lại hơi vuốt mạnh một chút, dòng sữa lại chảy vào bình rượu một lần nữa.
......
Chờ đến khi Cố Viễn hút hết sữa từ hai bên vú vào bình, cả người đều ướt đẫm mồ hôi, lỗ *** đã bắt đầu đê mê phụt nước, nửa chiếc quần lót đều đã ướt dầm dề.
Sau một lúc lâu thở hổn hển, cậu dần dần bình tĩnh lại, lỗ *** ngược lại càng thêm ngứa ngáy, trong đầu cậu bắt đầu hồi tưởng lại cảm giác cơ bắp căng chặt cường tráng của người nọ không ngừng phập phồng khi hắn *** mạnh vào lỗ *** mình.
"Ha......"
Lỗ *** ngứa muốn phát điên lên được, nhưng dù sao Cố Viễn vẫn cảm thấy xấu hổ, cậu không chịu tự mình đùa bỡn nơi đó, chỉ có thể tưởng tượng hình dáng môi dáng lưỡi cùng con *** của người nọ đã từng yêu thương nơi đó như thế nào, khóc nức nở mà rên ra tiếng.
Đều tại Lận Kính Trầm!
Nếu không tại hắn thì mình cũng sẽ không khó chịu như vậy!
Cố Viễn mở to đôi mắt mơ màng đang ật nước mắt, mình không được thoải mái thì Lận Kính Trầm cũng đừng có mơ mà được thoải mái, cậu nhanh chóng đi đến bàn, dùng bàn tay còn hơi run viết gì đó, nghĩ nghĩ một hồi, lại viết thêm một câu.
Sau đó, tìm được một cái cái bao, lấy thư, túi rượu, cùng một cái bình nhỏ không biết lấy từ đâu bỏ vào trong bao, ngày hôm sau để người đưa thư mang đến cho Lận Kính Trầm.
Từ khi Lận Kính Trầm viết lá thư đó gửi đi, sau đó mỗi ngày hắn đều mong chờ thư hồi âm của Cố Viễn.
Chờ mong vẻ mặt của Cố Viễn khi đọc được lá thư, chờ mong cậu xấu hổ chủ động kéo vạt áo mình ra đẩy sữa ra ngoài, lại chờ mong cậu làm bộ như không có chuyện gì mà lấy bao không biết có bao nhiêu thứ bên trong đưa cho người truyền tin.
Truyện chỉ được đăng trên wattpad 'bevitlangthang' và wordpress 'bevitngudong', những trang khác đều là REUP.
Mọi người hãy đọc trên trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cập nhật nhanh nhất.
10 ngày sau, người truyền tin rốt cuộc cũng tới.
Hắn vừa đánh trận xong, đang nghỉ ngơi ở doanh trướng, ngoài cửa vang lên một tiếng "Báo cáo."
Lòng hắn chợt nhảy vọt, mở mắt ra, lớn giọng nói: "Tiến vào."
Rèm cửa bị xốc lên, người tới quả nhiên là người truyền tin mà hắn phái đi.
Người truyền tin cầm một cái bao, Lận Kính Trầm thấy cái bao kia, liền biết Cố Viễn thật sự làm theo lời bức thư, gửi tới đồ vật mà hắn muốn.
Cái bao kia được bọc cực kỳ kín đáo chặt chẽ, Lận Kính Trầm buồn cười, bước nhanh đi tới nhận lấy, rồi đuổi người truyền tin đi, trước khi người đi không quên phân phó tối nay không có việc gì gấp thì không được tới quấy rầy hắn.
Người truyền tin lên tiếng trả lời, rời khỏi doanh trướng.
Lận Kính Trầm mở bao ra, bên trong bao gồm một túi rượu, một bức thư, còn có một......!Bình nhỏ làm bằng sứ?
Ánh mắt Lận Kính Trầm đảo qua túi rượu, nghĩ đến bộ dáng Cố Viễn cầm nó đút vào núm vú cậu vắt sữa, ánh mắt chợt tối sầm.
Hắn vặn miệng túi ra, để sát vào mũi ngửi, sữa bên trong thơm ngọt giống với những gì trong trí nhớ của hắn.
Hầu kết Lận Kính Trầm lăn lộn, hắn đột nhiên cực kỳ khát nước.
Môi mỏng để sát vào miệng túi, nghiêng bình một chút, dòng sữa thơm ngon từ trong túi rượu chảy ra, đầu tiên dòng sữa trắng lướt qua bờ môi của hắn, sau đó men theo kẽ hở chảy vào miệng, rồi lướt qua mỗi một ngóc ngách trong khoang miệng, đi qua đầu lưỡi nuốt xuống.
Lận Kính Trầm nhắm mắt lại, tưởng tượng như Cố Viễn đang đứng trước mặt hắn, lộ ra hai núm vú đỏ tươi dính đầy sữa, đút vào miệng hắn.
Một ngụm đã uống hết sạch sữa bên trong, hai mắt Lận Kính Trầm đã đỏ bừng.
Hắn lưu luyến buông túi rượu ra, nhìn về phía một bình nhỏ khác, nghiên cứu một lúc lâu cũng không biết bên trong là cái gì.
Trong lòng đột nhiên nảy lên một suy nghĩ, hầu kết lại bắt đầu rục rịch.
Lận Kính Trầm bình tĩnh lại vội vàng mở nắp bình ra, để sát vào cái mũi ngửi ngửi —— không phải, nước dâm của Viễn Viễn không phải mùi này.
Hắn buông cái bình xuống, vẫn không biết đây là cái gì.
Ánh mắt dừng ở trên bức thư, Lận Kính Trầm vừa chuẩn bị đi lấy, hắn dừng tay lại, đi đến thùng nước bên trong doanh trướng, xối nước lên rửa sạch sẽ hai tay, rồi lau khô, mới đi lại bàn cầm bức thư lên, hắn sợ rằng vết máu trên tay sẽ làm dơ bức thư của Cố Viễn.
Trong thư chỉ viết hai câu duy nhất.
Lận Kính Trầm liếc mắt một liền đọc xong, ánh mắt không thể tối hơn được nữa.
Chỉ thấy trên tờ giấy mỏng manh kia, nét chữ non nớt của Cố Viễn viết là:
【 Sữa gửi cho ngươi, nhưng lỗ *** chảy rất nhiều nước, khi nào ngươi mới về uống?】
【 Đây là dầu bôi trơn, nghe đồn ở trên phố, dùng để làm mặt sau......!Chừng nào ngươi trở về, thử làm với ta xem? 】
___________
Editor: Truyện là truyện nha mụi người....!Votes cho mình nha.