Editor: bevitlangthang
"......!Đẩy cái gì, không phải trướng sữa sao."
Trăng đã treo cao ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng ngời xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng.
Trên chiếc giường màu xanh thẳm mơ hồ nghe thấy giọng nói khàn khàn của người đàn ông.
Vạt áo Cố Viễn mở rộng sang hai bên, núm vú hồng hào run rẩy trên bộ ngực trắng nõn, hai tay cậu đều bị người đàn ông trói chặt để trên đầu.
Môi mỏng của người đàn ông khẽ chu lên, nhả núm vú nhỏ đã ướt đẫm ra, khóe miệng còn vươn một vệt sữa trắng.
Bây giờ trong lòng Cố Viễn cảm thấy hối hận rồi.
Cậu vừa mới đánh thức Lận Kính Trầm dậy hút sữa cho cậu, vốn dĩ chỉ là giúp đỡ lẫn nhau một cách trong sáng, hút sữa xong thì mạnh ai nấy ngủ.
Kết quả sau khi Lận Kính Trầm tỉnh, không giải quyết vấn đề trướng sữa cho cậu trước thì thôi, ngược lại ấn cậu xuống hôn môi một lúc lâu, cho đến khi Cố Viễn rầm rì xin tha, mới chịu đổi ngón tay đang trêu chọc núm vú thành miệng hắn, hung hăng hút mạnh dòng sữa từ bên trong ra.
Không biết có phải vì độc tính trong người hắn lại tái phát hay không, Cố Viễn cảm thấy lần này Lận Kính Trầm hút cực kỳ mạnh, cậu cảm thấy núm vú nhỏ của mình sắp bị cắn hư rồi, vì thế liền vươn tay đẩy nhẹ người đàn ông ra một chút, vậy mà tay Cố Viễn lập tức bị người đàn ông bắt lấy, hắn dám nói ngược lại cậu.
Cố Viễn ủy khuất rưng rưng nước mắt, lên án: "Ta, ta chỉ nhờ ngươi giúp ta hút hết sữa......!Mà ngươi xem, ngươi hút ta trầy da hết rồi......"
Lận Kính Trầm nhẹ giọng cười, từ tốn nói: "Ta sợ hút không hết."
Cố Viễn nhanh chóng gật đầu, "Hết, hết sạch sành sanh luôn rồi!"
Bây giờ cậu gấp gáp hy vọng Lận Kính Trầm nhanh chóng buông tha mình, không chỉ vì núm vú nhỏ đã bị hút đến nóng rát, mà còn bởi vì khe nhỏ vốn dĩ không nên xuất hiện dưới háng cậu không biết bị cái gì kích thích, chậm rãi chảy nước ra ngoài.
Đời trước Cố Viễn chỉ đơn giản là một người đàn ông độc thân, chưa từng trải qua hiện tượng chảy nước trên người, bây giờ cậu đang nghi ngờ có phải mình tè dầm rồi không.
Cố Viễn cực kỳ hoảng hốt, theo bản năng cậu muốn thoát khỏi sự giam cầm của người đàn ông, nhưng đặt vào mắt Lận Kính Trầm, hắn chỉ nhìn thấy núm vú bị mình hút sưng lắc lư qua lại trên thân thể trắng ngần của cậu thiếu niên, hình ảnh trước mặt giống như được nhân lên gấp mấy lần, làm hắn hoa hết cả mắt.
Vốn dĩ Cố Viễn đang cố gắng nhích mông xuống để thoát khỏi người đàn ông, kết quả giây tiếp theo, gậy th*t nóng bỏng của hắn bất chợt dán lên cái quần ngủ phong phanh của cậu.
Cố Viễn:!
Cậu nuốt nước miếng, hoảng loạn nhìn về phía người đàn ông, ngẩn người —— cậu đã sớm quen với triệu chứng xảy ra trên người Lận Kính Trầm khi độc phát tán, hai mắt hắn sẽ nóng đến đỏ bừng, nhưng giờ phút này trong đôi mắt của người đàn ông trắng đen rõ ràng, hô hấp ổn định, vừa nhìn liền biết đang trong trạng thái tỉnh táo.
Nhưng sự tồn tại của đồ vật đang ma sát trên quần cậu lại rõ ràng chưa bao giờ hết.
Giây tiếp theo, ngón tay người đàn ông đặt trên quần Cố Viễn.
Cố Viễn không giãy giụa, ánh mắt ra vẻ bình tĩnh đối diện với tầm mắt của Lận Kính Trầm.
"......!Vương, Vương gia, độc trong người ngài lại phát tán rồi sao?" Trong lòng Cố Viễn biết rõ hắn không có, chỉ muốn nhắc nhở cho hắn biết thân phận của hắn là gì.
Ánh mắt thiếu niên hiện lên rõ ràng cảm xúc trong đó, muốn giấu cũng không giấu được, Lận Kính Trầm ở trong triều đình nhiều năm, chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấu được tâm tư nhỏ bé của cậu.
Hắn có chút buồn cười, sau một lúc lâu, nhẹ giọng 'ừ' một tiếng.
?
Cố Viễn đột nhiên trừng lớn mắt, tức giận nói: "Hai mắt ngài có đỏ đâu!"
Lừa ai vậy!
Bộ dáng tức giận mà không dám nói của cậu thật sự quá buồn cười, đặc biệt là ở dưới tình huống cậu đang nằm dưới người hắn, khoé môi Lận Kính Trầm khẽ cong lên, vô sỉ nói: "Triệu chứng nó dời qua chỗ khác rồi."
"?"
Lận Kính Trầm: "Phía dưới đỏ."
Trên mặt của người đàn ông được mặt trăng chiếu sáng, lý trí bình tĩnh, nói ra lời lưu manh xong, thậm chí hắn còn lấy cây gậy th*t kia đâm vào giữa hai chân Cố Viễn mấy cái.
Cố Viễn bị sự lưu manh của hắn làm cho ối giồi ôi luôn.
Cậu không hiểu vì sao người đàn ông ga lăng cấm dục lúc trước bây giờ đột nhiên biến thành như vậy, hắn thừa dịp cậu đang thất thần liền lấy tay kéo ống quần cậu lên cao một chút!
"Viễn Viễn," Đôi chân thon dài trắng nõn của thiếu niên đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, đầu gối dưới ánh đèn tối tăm vừa mềm mịn phấn nộn, hô hấp Lận Kính Trầm bỗng nhiên trở nên nặng nề, khàn giọng nói: "Giúp ta."
"......" Cố Viễn sợ tới mức rụt người lại, ủy khuất nói: "Ta chỉ là vú em của ngài."
"Ta khó chịu."
"Vậy ngài bảo Vương quản gia tìm người khác đi......!A!" Cố Viễn còn chưa dứt lời, bỗng nhiên la lên một tiếng, người đàn ông thừa dịp cậu không chú ý, hắn cởi quần lộ ra gậy th*t nóng bỏng cắm vào giữa chân cậu!
"Bổn vương không tuỳ tiện chạm vào người khác," Lận Kính Trầm nghiến răng, "Nếu Viễn Viễn lại nói lời bổn vương không thích nghe......"
Thì sao! Làm gì nhau!
Từ nhỏ Cố Viễn đã được cưng chiều làm cho tính tình cậu trở nên vô cùng nóng nảy, vậy nên dễ gì nghe lọt tai những lời hắn nói, dù cho đối phương chỉ thong thả cách một lớp quần cọ sát gậy th*t bên ngoài lỗ hoa thôi cũng làm cậu cực kỳ sợ hãi, nhưng cậu bị hắn trói chặt tay dùng cách này uy hiếp mình, Cố Viễn liền tức đến phát điên! Một đôi mắt ngập nước trừng lớn hung dữ nhìn hắn!
Lận Kính Trầm đối diện với đôi mắt cậu, sửng sốt, khẽ thở dài một hơi.
Hắn cúi đầu, giống như chịu khuất phục cúi đầu hôn lên trán cậu, khàn giọng nói: "Bổn vương sai rồi, không ép ngươi nữa......!Ta chỉ cọ chân Viễn Viễn thôi, không đi vào, được không?"
Cố Viễn hừ lạnh một tiếng, đều là giống đực, ai mà tin mi.
Truyện chỉ được đăng trên wattpad 'bevitlangthang' và wordpress 'bevitngudong', những trang khác đều là REUP.
Mọi người hãy đọc trên trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cập nhật nhanh nhất.
Nhưng người đàn ông này thật sự quá đẹp trai, nhìn khuôn mặt hắn ôn nhu nhìn cậu, Cố Viễn lại là người thích ăn mềm không ăn cứng, người này đường đường là một Vương gia, bị cậu trừng mắt mà còn ôn nhu xin lỗi ngược lại cậu, trong nháy mắt lông xù trên người Cố Viễn đã được vuốt thẳng lại.
......!Dù sao, cọ một chút cũng không sao đâu ha.
Cậu quay mặt đi, giọng điệu buồn bực khó chịu nói: "......!Không được cởi quần."
Cố Viễn không muốn sau khi bị phát hiện bọn họ sẽ kéo cậu đi thiêu chết trong đống lửa kia.
Lận Kính Trầm đã nhịn không được mà tiến lại gần cậu hôn xuống, môi ngậm lấy môi cậu mơ hồ nói: "Được, nghe Viễn Viễn."
Hắn nói xong, gậy th*t dưới thân lại di chuyển.
Thân gậy thô ráp nóng bỏng chậm rãi chen vào giữa hai chân đang kẹp chặt của thiếu niên, hai bên đùi cậu vừa non vừa mịn, bị một cây gậy thô to nóng hổi chen vào, trong nháy mắt giống như trứng luộc cắt đôi kẹp chặt lấy cây gậy vậy.
Lận Kính Trầm sướng rơn cả người thở hổn hển chửi thề một tiếng.
Hắn cắn môi Cố Viễn, lưỡi to tấn công vào môi răng cậu, gậy th*t dưới háng hơi lui ra một chút, sau đó lấy tay bóp chặt eo nhỏ Cố Viễn, tàn nhẫn đâm lại vào khe hở.
Cố Viễn "A——" một tiếng, bị hắn đâm cả người hơi hướng về phía trước.
Cảm giác côn th*t cọ qua thịt non giữa hai chân thật vi diệu, đặc biệt là đối phương bất tri bất giác kề sát gần lỗ hoa cậu, côn th*t thô to liên tục ra vào giữa hai chân phấn nộn, liên tục cọ xát lỗ *** chưa được khai phá, thậm chí Cố Viễn cảm thấy, hai mép thịt đều bị gậy th*t to đỉnh vào từ bên ngoài mà hơi vạch sang hai bên, chảy ra một dòng nước dâm trơn trượt.
Cậu bị đâm đến mơ màng, tự giác phát ra vài tiếng rên rỉ, điều này kích thích động tác của người đàn ông càng lúc càng nặng, hắn bỏ tay đang trói hai tay Cố Viễn ra, hai tay hắn đồng thời bóp eo Cố Viễn, tàn nhẫn nhấp hông đâm vào giữa hai chân cậu.
Môi mỏng cũng chủ động rời khỏi môi Cố Viễn, vừa sướng vừa dâm dê ghé vào tai cậu nói: "Viễn Viễn, lớn tiếng chút đi."
Á——
Cố Viễn liếc mắt nhìn hắn một cái, rất có khí phách mà cắn môi cố gắng nhịn xuống tiếng rên rỉ, kết quả không bao lâu đã bị tên hỗn đản này hôn lên môi cậu một lần nữa, Cố Viễn rầm rì phát ra tiếng rên rỉ quyến rũ ngày một cao hơn.
Lận Kính Trầm càng làm càng hăng, biểu tình trên mặt dần dần mất khống chế, sau đó hắn dứt khoát lật người Cố Viễn lại thành tư thế quỳ bò, hai tay nhấc mông cậu lên cao, bóp eo từ phía sau đâm gậy th*t vào giữa hai chân.
"Ư, a—— nhẹ, nhẹ một chút......" Cố Viễn bị đâm đến lắc trái lắc phải, nhịn không được mà xin tha.
Lận Kính Trầm cười nhẹ, động tác không thay đổi chút nào, ngược lại mút lấy miếng thịt sau cổ Cố Viễn, khàn giọng nói: "Sao quyến rũ như vậy, hửm?"
Cố Viễn muốn mắng người.
Kết quả lời mắng còn chưa ra khỏi miệng, cậu ngược lại bị tên lưu manh này đâm chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ.
Sau một lúc lâu, âm thanh va chạm giữa da thịt và tiếng rên rỉ trên chiếc giường xanh thẳm rốt cuộc cũng trở nên yên tĩnh.
Cố Viễn nằm liệt trên giường, miệng bị hôn đến sưng đỏ, giữa hai đùi trắng nõn cũng bị đâm đến đỏ bừng, trên người cậu chỉ có duy nhất một góc vải dệt là ướt đẫm, phủ đầy chất lỏng với hương thơm kiều diễm.
Lận Kính Trầm thoả mãn đứng dậy, chuẩn bị gọi người vào rửa mặt, xuống giường xong tầm mắt lơ đãng liếc về phía giữa hai chân đang banh rộng của Cố Viễn, hắn đột nhiên phát hiện tấm vải giữa hai chân thiếu niên đã ướt đẫm, thậm chí mà chất lỏng không ngừng xuyên qua tấm vải chảy ra ngoài ngay trước mặt hắn, giống như là tấm vải này không tài nào thấm được hết chất lỏng chảy ra từ bên trong.
Lận Kính Trầm nheo mắt lại, chỗ đó......
Hắn đang muốn cẩn thận xem kĩ, Cố Viễn đã sớm lấy tấm chăn bọc chặt cả người mình lại, giọng nói ồm ồm sai khiến Vương gia: "Ta muốn đi tắm."
Lận Kính Trầm thu tầm mắt lại, "Được, vậy tắm trong phòng đi, hôm nay suối nước nóng ấm lắm.".